Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt
Chương 44: Cậu chàng đẹp trai
Trần Ngũ Dã
04/07/2024
Thế mà có một ngày, Lận Minh Húc lại tiếp được chiêu của cậu.
… Thậm chí còn biết phản đòn nữa chứ.
Thư Vưu ngẩn ngơ, bỗng nhiên bật thốt lên một câu: “Lận Minh Húc anh đã mang bóng hình của tôi rồi...”
Cậu còn giơ tay che mặt, thẹn thùng nói: “Anh yêu tôi quá đi.”
Lận Minh Húc:...
Tới rồi, cái cảm giác đau đầu quen thuộc này.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thư Vưu, thầy dạy Ngữ Văn của cậu vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Ờm...”
Thư Vưu nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc thế?”
“Vậy thầy dạy Thể dục của cậu thì sao?”
“... Hình như cũng thế?”
Lận Minh Húc: … Thế thì đúng là một kỳ tích.
Lúc này Thư Vưu nhanh chóng phản ứng lại, thở phì phì: “Nhưng Nữ Oa tạo người cũng không phải một ngày là làm xong.”
Không đợi Lận Minh Húc nói chuyện, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Đại Vũ trị thủy mất rất nhiều năm, Bạch Tố Trinh cũng đã một nghìn tám trăm tuổi mới đợi được người có duyên!”
“Một nghìn tám trăm tuổi, không phải một nghìn tám trăm ngày đâu!”
Cậu nhấn mạnh: “Cho nên anh xem, thời gian vẫn rất có ý nghĩa.”
“Tôi biết rồi.”
Lận Minh Húc nhìn sâu vào mắt cậu: “Nhưng cậu chỉ hỏi tôi có nhớ cậu không, vậy cậu sẽ nhớ tôi chứ?”
“Đương nhiên!”
Thư Vưu thề son sắt: “Ngày nào tôi cũng nhớ nhung anh vô cùng, rất rất nhớ anh, chỉ nghĩ chỉ nhớ tới anh.”
Cậu nhìn Lận Minh Húc đầy chân thành tình cảm: “Dù sao anh cũng là bạn trai tôi, tôi không nhớ anh thì còn có thể nhớ ai?”
Giọng điệu chàng trai chẳng những chân thành mà đôi mắt cũng long lanh sáng ngời, giống như từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng mà cảnh này lọt vào mắt Lận Minh Húc, đôi mắt của người đàn ông càng sâu hơn, thản nhiên nói: “Vậy được, tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói.”
Thư Vưu:???
Sao Lận Minh Húc cứ là lạ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cậu lại không nghĩ ra được.
Sáng hôm sau, Lận Minh Húc đưa Thư Vưu đến sân bay. Ngô Hữu Triết đã đợi ở đây từ sáng tinh mơ, khi thấy hai người đang bước đến, tinh thần anh ta lập tức phấn chấn hẳn: “Thư Vưu!”
“Anh Ngô!”
“Thư Vưu!”
“Anh...”
Lận Minh Húc mặt vô cảm nói: “Không thì tôi đi trước nhé?”
“Khụ khụ...”
Thư Vưu im bặt, làm mặt quỷ nói: “Anh Ngô, thật ra anh không tới tiễn tôi cũng được. Hơn nữa không phải mai anh cũng bay hả?”
“Được thì thật ra cũng được.”
Ngô Hữu Triết vuốt mặt, cảm khái nói: “Nhưng tôi không dặn dò cậu mấy câu thì trong lòng luôn thấy không yên.”
Thư Vưu rất buồn bực: “Nhìn tôi không đáng tin cậy lắm hả?”
“Không.” Ngô Hữu Triết thật thà nói: “Nhìn cậu rất đáng tin cậy, nhưng cái miệng của cậu thì không.”
Thư Vưu: “...”
Cậu thoáng liếc sang bên cạnh, khi cậu đang không chú ý, thế mà thấy trong mắt Lận Minh Húc thấp thoáng ý cười.
... Cái quỷ gì?
Chắc chắn là ảo giác!
Nếu không chỗ nào của cậu hài đến mức khiến Lận Minh Húc cũng buồn cười chứ?
Thư Vưu kiên quyết xua hình ảnh này ra khỏi đầu. Lúc này Ngô Hữu Triết chủ động nói muốn giúp cậu lấy vé máy bay, Thư Vưu đưa căn cước cho anh ta rồi xoay người hắng giọng, nói: “Bạn trai à...”
Cậu liều mạng chớp mắt ám chỉ, đôi mắt cún con sáng bừng, chờ mong nói: “Anh có gì muốn nói với tôi không?”
Lận Minh Húc nhướng mày, “Chú ý an toàn?”
Thư Vưu: “Ừ ừ ừ.”
“Thuận buồm xuôi gió?”
Thư Vưu: “Ừ ừ ừ.”
Lận Minh Húc nhìn cậu chăm chú, giọng lạnh nhạt: “Nhớ về nhà sớm.”
Thư Vưu vui vẻ, xoay một vòng tại chỗ, bắn tim: “Bạn trai anh ở nhà...”
Không biết tại sao, giờ khắc này hô hấp Lận Minh Húc cũng chậm lại, giống như anh đang mong đợi điều gì đó.
Quả nhiên, mí mắt Thư Vưu cong cong, cười rạng rỡ nói: “Anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
Lận Minh Húc ừ một tiếng.
Anh nhìn theo Thư Vưu cầm vé máy bay, bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa kiểm tra an ninh.
... Cho đến khi bóng người cậu hoàn toàn biến mất.
***
Buổi chiều, Thư Vưu đã tới thành phố Tân Hải.
Thực tế lần ghi hình này chỉ mất ba ngày, nhưng do có liên quan đến một số yêu cầu ghi hình khác, giữa chừng phải di chuyển đến trường quay ở thành phố bên cạnh.
Cho nên trên thực tế, trong bảy ngày thì ba ngày đầu ở Tân Hải, bốn ngày sau sẽ ở thành phố La Hải bên cạnh.
Sau khi Thư Vưu tới khách sạn, người của tổ chương trình báo với mọi người là những người khác vẫn chưa tới đủ, nên cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong khách sạn trước… chi phí tiêu dùng trong khách sạn sẽ được tổ chương trình chi trả.
Thư Vưu:... Có chuyện tốt thế này sao không nói sớm?!
Cậu như một con bướm vui vẻ! Tự do bay lượn trong khách sạn!
Giây trước đến nhà ăn thử món mới ra, giây sau đã nằm hưởng cả loạt dịch vụ mát xa spa xông tinh dầu…
A, hương hoa oải hương của Provence(*).
(*) Một vùng nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải và gần với Ý.
A, cá hồi vua ngược dòng mà theo đến(*).
(*) Ngược dòng mà theo đến: Trích bài kinh thi Kiêm gia.
Thư Vưu cũng tiện đó xin chị gái mát xa hai miếng dưa chuột, cậu không thay quần áo mà nằm luôn xuống ghế nằm cạnh bể bơi, đắp hai miếng dưa chuột lên mí mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một lát sau, tiếng bước chân “lẹp xẹp” tới gần, có người ngồi xuống bên cạnh ghế nằm của cậu, thở ngắn than dài nói: “Haizz, mày nói đi, tao nên làm gì bây giờ?”
Thư Vưu mơ màng sắp ngủ, ậm ừ một tiếng, tỏ vẻ mình nghe không hiểu.
Nhưng mà đối phương hiểu lầm, tiếp tục nói: “Tao thích cô ấy như vậy, tại sao cô ấy không thích tao nhỉ?”
Thư Vưu lại ậm ừ tiếp, tỏ vẻ chính mình vẫn nghe đếch hiểu.
Đối phương thở dài tiếp: “Ai cũng nói con gái thích hoa, tao bảo quản gia vận chuyển hoa Tulip bằng đường hàng không từ Hà Lan về, tặng cho cô ấy cô ấy không cần, cô ấy nói cô ấy bị dị ứng phấn hoa.”
“Nghe nói người con gái nào cũng thích túi xách, tao nhờ chị họ giúp tao mua mẫu Hermes mới nhất, tặng cho cô ấy cô ấy cũng không cần, cô ấy nói mỗi ngày cô ấy dùng balo mới có thể chứa hết đồ được.”
“Ai cũng nói...”
Cậu ta lải nhải, lặp đi lặp lại, nói dông nói dài, mãi không dứt...
... Có thể nghe ra, đây là anh bạn trẻ đang đau khổ giãy giụa trong vũng bùn tình yêu.
Cơn buồn ngủ của Thư Vưu đã bị cậu ta đá bay, nên cậu quyết định rủ lòng từ bi, vươn tay giúp đỡ cô gái kia.
Giọng cậu nặng nề, lời nói thấm thía: “Cậu có từng nghĩ tới, chuyện theo đuổi người khác không thể chỉ dựa vào lì lợm la liếm không?”
“Vả lại, chuyện tặng quà này phải đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ, thời gian dài...”
Anh bạn trẻ: “... Tôi có thể thành công?”
“Không.”
Thư Vưu lắc đầu: “Cậu sẽ đánh mất chính mình.”
Anh bạn trẻ:???
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có cảm giác có chỗ nào sai sai.
Thư Vưu vẫn nói tiếp: “Lần tới khi cậu gặp cô ấy, có thể hỏi cô ấy một câu. Hỏi cô ấy có nguyện làm vầng thái dương của cậu không.”
“Này...”
Anh bạn trẻ bừng lên hy vọng: “Cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Không.”
Thư Vưu lại lắc đầu, “Bởi vì như vậy cậu sẽ cách cô ấy 92955886 km.”
Anh bạn trẻ:???
Cậu ta tới để tìm bạn dốc bầu tâm sự, lúc này lại cảm thấy đầu đang quay cuồng.
Nói đến đây, Thư Vưu bỗng nhớ tới Lận Minh Húc… dù sao cậu đã hứa sẽ nhớ anh, ít nhất cũng cần bày tỏ chút tấm lòng.
Vì thế Thư Vưu nhấc miếng dưa chuột trên mắt phải lên, thành thạo tự chụp một bức ảnh, thêm cả filter màu Abao(*) rồi gửi đi.
(*) Màu Abao là màu đặc biệt được sáng tạo bởi nhiếp ảnh gia tên Abao (tên online: aibao), chủ yếu là màu da cam và tông nền màu lục lam.
Thư Vưu: [Ngày đầu tiên đi công tác, nhớ anh nhớ anh nhớ anh~~~ [Hình ảnh]]
Anh bạn trẻ bên cạnh cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt cậu, trợn mắt há hốc mồm: “Khoan đã cậu là ai?”
Thư Vưu mím môi, “Không cần cảm ơn, tôi là một người qua đường tốt bụng thôi.”
“Tựa như có một số người xuất hiện trong cuộc đời cậu, thật ra chỉ là khách qua đường.”
Anh bạn trẻ: “...”
Wifi của khách sạn cực kỳ mạnh, hình ảnh vèo cái đã gửi xong. Nhưng được một lúc rồi mà Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu gửi ảnh xong thì đặt điện thoại xuống, tiếp tục hưởng thụ. Anh bạn trẻ kia buồn bực nói: “Cậu cũng đâu quen biết tôi, cũng không hiểu chúng tôi, sao lại ăn nói lung tung!”
“Tôi tin trái tim cô ấy vẫn có tôi.”
“Ờ...”
Thư Vưu chân thành hỏi vặn lại cậu ta: “Cậu cảm thấy trong lòng cô ấy, hình tượng của cậu thế nào?”
Anh bạn trẻ kia: “...”
Cậu ta “òa” một tiếng bật khóc, giọng nói thốt ra cô đơn như góa phụ: “Nhưng, nhưng... nhưng tôi thật sự rất thích cô ấy...”
“Tình yêu không thể cưỡng cầu.”
Lúc này Thư Vưu xốc miếng dưa chuột trên mắt trái lên, quăng cho cậu ta ánh mắt thương hại: “Nguồn gốc của hầu hết dị ứng phấn hoa là cây và hoa thụ phấn nhờ gió(*).”
(*) Hoa tulip tạo ra rất ít phấn hoa, những gì chúng tạo ra là phấn hoa nặng bám vào các nhị hoa riêng biệt của chúng nên loài hoa này rất ít gây dị ứng.
Anh bạn trẻ:...
Thế giới của sự thật khiến một người đàn ông trẻ tuổi sụp đổ ngay lập tức, nỗi bi thương còn sâu thẳm và rộng lớn hơn bể bơi.
Cũng chẳng ngủ trưa nổi nữa, Thư Vưu cầm lấy điện thoại, phát hiện Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời. Cậu ngẫm nghĩ rồi gửi thêm một tin nhắn.
Thư Vưu: [Nhớ anh nhớ đến mức không ngủ được~ Yêu anh lắm~]
Rất tốt, từ sự chu đáo tỉ mỉ nghiêm túc của cậu mà tính, làm như vậy có lẽ cũng tăng được 10% cảm giác thật lòng.
Cậu đang đứng dậy xỏ dép lê định về phòng ngủ thì một người đàn ông trung niên lạch bạch chạy đến bên cạnh bể bơi, sau khi nhìn quanh một vòng, ông ta bước nhanh tới gần: “Ôi chao Đoạn Tư Kỳ sao cậu vẫn còn ở đây, bên tổ chương trình đang hỏi tới...”
Khi đi đến trước mặt họ ông ta mới thấy rõ Thư Vưu, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu là ai? Tiểu Kỳ nhà chúng tôi không thích fan cuồng đâu.”
Thư Vưu vội giải thích: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi chỉ là một người qua đường tốt bụng thôi.”
Đoạn Tư Kỳ: “Hu hu hu hu...”
Người đại diện sợ ngây người: “Tiểu Kỳ cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải người này...”
“Hu hu hu không liên quan tới cậu ta...”
Đoạn Tư Kỳ nghẹn ngào nói: “Hoá ra Tư Tư thật sự không thích tôi...”
“Ai nha!”
Người đại diện cuống quít che miệng cậu ta: “Lời này sao có thể nói trước mặt người ngoài hả! Nhỡ bị truyền ra ngoài thì cậu muốn lên hot search chắc!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đoạn Tư Kỳ rất khổ sở: “Tôi biết nhưng tôi không nhịn được hu hu hu...”
Chân Thư Vưu đã nhấc lên định đi rồi, nhưng cậu chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu hỏi: “Đợi đã, cậu là minh tinh à? Là người có thể lên hot search hở?”
Người đại diện rất cảnh giác: “... Cậu muốn gì? Tiểu Kỳ nhà chúng tôi trong sạch liêm khiết chưa từng gây ra chuyện gì!”
“Biết mà biết mà.”
Thư Vưu cúi đầu thẹn thùng: “Tôi bỗng dưng nhớ ra tôi là fans của cậu, có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Người đại diện: “...”
Ông ta chưa từng thấy fan nào không nhận ra thần tượng.
Nhưng vì một điều nhịn chín điều lành, người đại diện lúc nào cũng mang theo ảnh có chữ ký của Đoạn Tư Kỳ, cho Thư Vưu một tấm.
Thư Vưu vui sướng hài lòng nhắn tin cho Lận Minh Húc: [Bạn trai hôm nay tôi lời to rồi! Lấy được ảnh có chữ ký của một cậu chàng đẹp trai! [Hình ảnh]]
Không phải cậu muốn sưu tầm, cũng không phải đầu cơ trục lợi, chỉ là cậu nghĩ đây là cơ hội hiếm có, thuận tay muốn một tấm… Đối với Thư Vưu, đến nay cậu vẫn cảm thấy mình không được coi là người nổi tiếng, thái độ đối xử với minh tinh vẫn như trước mà thôi.
Có lẽ Lận Minh Húc đang bận, người đàn ông vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu về phòng khách sạn, chẳng bao lâu sau người của tổ chương trình tới gõ cửa, mời cậu xuống tập hợp.
Cậu thay quần áo rồi vội vàng đi xuống theo, liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh bạn trẻ vừa rồi.
Thư Vưu:!!!
... Cũng đúng, vào ở cùng một khách sạn, cùng một ngày thì cũng chỉ có thể là mấy người trong giới giải trí.
Bất cẩn rồi, nhưng cũng chẳng phải sai lầm quá lớn.
Sắc mặt Đoạn Tư Kỳ hơi uể oải, nhưng cũng không nhìn ra vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa người đại diện của cậu ta vẫn luôn canh giữ bên cạnh, hệt như bảo bọc cậu ta tới chết(*)...
(*) Từ gốc là 護犢子, thường mang nghĩa xấu, nói về những người bảo bọc, che chở con cái mình quá mức.
Thư Vưu lặng lẽ lùi gót chân về phía sau.
“... Giờ chúng ta bắt đầu xác nhận ha.”
Nhưng ngay lúc này, người của tổ chương trình hô: “Mọi người tới phòng họp mở họp nào, để nói qua tình hình ghi hình ngày mai trước...” Anh ta quay đầu hỏi trợ lý: “Mọi người tới đủ rồi chứ?”
“Rồi rồi.” Trợ lý nhắc tên từng người một: “... Đoạn Tư Kỳ... Từ Minh Minh... Thư Vưu? A? Thư Vưu là ai thế?”
Thư Vưu: “...”
Cậu căng da đầu giơ lên tay: “Là tôi.”
“À... Chào anh chào anh.” Trợ lý rất nhiệt tình: “Thầy Thư tới một mình ư?”
Ngay khoảnh khắc cậu tự nhận tên bản thân, người đại diện của Đoạn Tư Kỳ đột nhiên quay qua nhìn, nhìn chằm chằm vào lưng Thư Vưu đến mức cậu cảm thấy lưng mình sắp bốc cháy.
Thư Vưu mặt không đổi sắc nói: “Mai người đại diện của tôi sẽ đến.”
Tầm mắt sau lưng chẳng những càng nóng, mà hình như còn tăng gấp bội.
Trợ lý xác nhận thân phận của cậu xong thì buông tha cho cậu. Thư Vưu đi theo cả nhóm vào phòng họp, tìm một góc ngồi xuống.
... Ừm, khắp thế giới cuộc họp nào cũng giống nhau hết.
Cậu làm con gà con mổ thóc, gật đầu, gật đầu và gật đầu. Ở một phía khác, Lận Minh Húc bù đầu làm việc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, anh xoa nhẹ thái dương, dò hỏi Đường Nhạc ở bên cạnh: “Hôm nay còn chuyện gì nữa không?”
“Hôm nay thì...”
Đường Nhạc liếc nhanh lịch trình, ngắn gọn đáp: “Không, bên tổng giám đốc Trương có gọi điện thoại, đẩy hội nghị sang ngày mai.”
Nói cách khác, cuối cùng hôm nay Lận Minh Húc cũng có thể tan làm đúng giờ.
Có điều, nhìn đống giấy tờ cứ như vĩnh viễn không bao giờ vơi bớt trên bàn, Lận Minh Húc hơi nhíu mày: “Cậu về trước đi.”
“... Vâng, sếp Lận.”
Đường Nhạc muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người rời đi. Lận Minh Húc đang định làm việc tiếp, bỗng thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn đang sáng lên.
Tạm thời nghỉ ngơi một lúc vậy.
Lận Minh Húc nghĩ thế, cầm lấy điện thoại. Sau đó... anh nhìn thấy tin nhắn Thư Vưu gửi tới.
Tin nhắn đầu tiên là ảnh selfie, màu sắc có hơi kỳ quái.
Tin nhắn thứ hai là văn mẫu, có thể bỏ qua... Đợi chút, cứ đọc một lần vậy.
Tin nhắn thứ ba lại là ảnh chụp, nhưng không phải Thư Vưu, mà là một người đàn ông xa lạ.
Thư Vưu cảm thấy người này đẹp?
Lận Minh Húc nhướng mày, trả lời lại cậu: [Đây là ai?]
… Năm phút trôi qua, Thư Vưu không nhắn lại.
… Mười phút trôi qua, Thư Vưu vẫn chưa trả lời.
… Nửa giờ chậm rãi trôi qua, tầm mắt Lận Minh Húc di chuyển từ màn hình máy tính sang màn hình điện thoại lần thứ n, cuối cùng điện thoại cũng nhấp nháy.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua.
[China Mobile(*)nhắc nhở bạn…]
(*) Tên một hãng viễn thông của Trung Quốc.
Lận Minh Húc bình tĩnh đặt điện thoại xuống, cũng úp luôn màn hình xuống mặt bàn. Rồi sau đó anh chẳng hề chớp mắt, lại tập trung vào công việc và đống giấy tờ.
... Tin nhắn rác rưởi này, ngày mai anh sẽ đổi hết sang mạng liên thông(*)!
(*) Mạng liên thông (hay China Unicom): Tên một hãng viễn thông khác của Trung Quốc.
… Thậm chí còn biết phản đòn nữa chứ.
Thư Vưu ngẩn ngơ, bỗng nhiên bật thốt lên một câu: “Lận Minh Húc anh đã mang bóng hình của tôi rồi...”
Cậu còn giơ tay che mặt, thẹn thùng nói: “Anh yêu tôi quá đi.”
Lận Minh Húc:...
Tới rồi, cái cảm giác đau đầu quen thuộc này.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thư Vưu, thầy dạy Ngữ Văn của cậu vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Ờm...”
Thư Vưu nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc thế?”
“Vậy thầy dạy Thể dục của cậu thì sao?”
“... Hình như cũng thế?”
Lận Minh Húc: … Thế thì đúng là một kỳ tích.
Lúc này Thư Vưu nhanh chóng phản ứng lại, thở phì phì: “Nhưng Nữ Oa tạo người cũng không phải một ngày là làm xong.”
Không đợi Lận Minh Húc nói chuyện, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Đại Vũ trị thủy mất rất nhiều năm, Bạch Tố Trinh cũng đã một nghìn tám trăm tuổi mới đợi được người có duyên!”
“Một nghìn tám trăm tuổi, không phải một nghìn tám trăm ngày đâu!”
Cậu nhấn mạnh: “Cho nên anh xem, thời gian vẫn rất có ý nghĩa.”
“Tôi biết rồi.”
Lận Minh Húc nhìn sâu vào mắt cậu: “Nhưng cậu chỉ hỏi tôi có nhớ cậu không, vậy cậu sẽ nhớ tôi chứ?”
“Đương nhiên!”
Thư Vưu thề son sắt: “Ngày nào tôi cũng nhớ nhung anh vô cùng, rất rất nhớ anh, chỉ nghĩ chỉ nhớ tới anh.”
Cậu nhìn Lận Minh Húc đầy chân thành tình cảm: “Dù sao anh cũng là bạn trai tôi, tôi không nhớ anh thì còn có thể nhớ ai?”
Giọng điệu chàng trai chẳng những chân thành mà đôi mắt cũng long lanh sáng ngời, giống như từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng mà cảnh này lọt vào mắt Lận Minh Húc, đôi mắt của người đàn ông càng sâu hơn, thản nhiên nói: “Vậy được, tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói.”
Thư Vưu:???
Sao Lận Minh Húc cứ là lạ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cậu lại không nghĩ ra được.
Sáng hôm sau, Lận Minh Húc đưa Thư Vưu đến sân bay. Ngô Hữu Triết đã đợi ở đây từ sáng tinh mơ, khi thấy hai người đang bước đến, tinh thần anh ta lập tức phấn chấn hẳn: “Thư Vưu!”
“Anh Ngô!”
“Thư Vưu!”
“Anh...”
Lận Minh Húc mặt vô cảm nói: “Không thì tôi đi trước nhé?”
“Khụ khụ...”
Thư Vưu im bặt, làm mặt quỷ nói: “Anh Ngô, thật ra anh không tới tiễn tôi cũng được. Hơn nữa không phải mai anh cũng bay hả?”
“Được thì thật ra cũng được.”
Ngô Hữu Triết vuốt mặt, cảm khái nói: “Nhưng tôi không dặn dò cậu mấy câu thì trong lòng luôn thấy không yên.”
Thư Vưu rất buồn bực: “Nhìn tôi không đáng tin cậy lắm hả?”
“Không.” Ngô Hữu Triết thật thà nói: “Nhìn cậu rất đáng tin cậy, nhưng cái miệng của cậu thì không.”
Thư Vưu: “...”
Cậu thoáng liếc sang bên cạnh, khi cậu đang không chú ý, thế mà thấy trong mắt Lận Minh Húc thấp thoáng ý cười.
... Cái quỷ gì?
Chắc chắn là ảo giác!
Nếu không chỗ nào của cậu hài đến mức khiến Lận Minh Húc cũng buồn cười chứ?
Thư Vưu kiên quyết xua hình ảnh này ra khỏi đầu. Lúc này Ngô Hữu Triết chủ động nói muốn giúp cậu lấy vé máy bay, Thư Vưu đưa căn cước cho anh ta rồi xoay người hắng giọng, nói: “Bạn trai à...”
Cậu liều mạng chớp mắt ám chỉ, đôi mắt cún con sáng bừng, chờ mong nói: “Anh có gì muốn nói với tôi không?”
Lận Minh Húc nhướng mày, “Chú ý an toàn?”
Thư Vưu: “Ừ ừ ừ.”
“Thuận buồm xuôi gió?”
Thư Vưu: “Ừ ừ ừ.”
Lận Minh Húc nhìn cậu chăm chú, giọng lạnh nhạt: “Nhớ về nhà sớm.”
Thư Vưu vui vẻ, xoay một vòng tại chỗ, bắn tim: “Bạn trai anh ở nhà...”
Không biết tại sao, giờ khắc này hô hấp Lận Minh Húc cũng chậm lại, giống như anh đang mong đợi điều gì đó.
Quả nhiên, mí mắt Thư Vưu cong cong, cười rạng rỡ nói: “Anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
Lận Minh Húc ừ một tiếng.
Anh nhìn theo Thư Vưu cầm vé máy bay, bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa kiểm tra an ninh.
... Cho đến khi bóng người cậu hoàn toàn biến mất.
***
Buổi chiều, Thư Vưu đã tới thành phố Tân Hải.
Thực tế lần ghi hình này chỉ mất ba ngày, nhưng do có liên quan đến một số yêu cầu ghi hình khác, giữa chừng phải di chuyển đến trường quay ở thành phố bên cạnh.
Cho nên trên thực tế, trong bảy ngày thì ba ngày đầu ở Tân Hải, bốn ngày sau sẽ ở thành phố La Hải bên cạnh.
Sau khi Thư Vưu tới khách sạn, người của tổ chương trình báo với mọi người là những người khác vẫn chưa tới đủ, nên cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong khách sạn trước… chi phí tiêu dùng trong khách sạn sẽ được tổ chương trình chi trả.
Thư Vưu:... Có chuyện tốt thế này sao không nói sớm?!
Cậu như một con bướm vui vẻ! Tự do bay lượn trong khách sạn!
Giây trước đến nhà ăn thử món mới ra, giây sau đã nằm hưởng cả loạt dịch vụ mát xa spa xông tinh dầu…
A, hương hoa oải hương của Provence(*).
(*) Một vùng nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải và gần với Ý.
A, cá hồi vua ngược dòng mà theo đến(*).
(*) Ngược dòng mà theo đến: Trích bài kinh thi Kiêm gia.
Thư Vưu cũng tiện đó xin chị gái mát xa hai miếng dưa chuột, cậu không thay quần áo mà nằm luôn xuống ghế nằm cạnh bể bơi, đắp hai miếng dưa chuột lên mí mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một lát sau, tiếng bước chân “lẹp xẹp” tới gần, có người ngồi xuống bên cạnh ghế nằm của cậu, thở ngắn than dài nói: “Haizz, mày nói đi, tao nên làm gì bây giờ?”
Thư Vưu mơ màng sắp ngủ, ậm ừ một tiếng, tỏ vẻ mình nghe không hiểu.
Nhưng mà đối phương hiểu lầm, tiếp tục nói: “Tao thích cô ấy như vậy, tại sao cô ấy không thích tao nhỉ?”
Thư Vưu lại ậm ừ tiếp, tỏ vẻ chính mình vẫn nghe đếch hiểu.
Đối phương thở dài tiếp: “Ai cũng nói con gái thích hoa, tao bảo quản gia vận chuyển hoa Tulip bằng đường hàng không từ Hà Lan về, tặng cho cô ấy cô ấy không cần, cô ấy nói cô ấy bị dị ứng phấn hoa.”
“Nghe nói người con gái nào cũng thích túi xách, tao nhờ chị họ giúp tao mua mẫu Hermes mới nhất, tặng cho cô ấy cô ấy cũng không cần, cô ấy nói mỗi ngày cô ấy dùng balo mới có thể chứa hết đồ được.”
“Ai cũng nói...”
Cậu ta lải nhải, lặp đi lặp lại, nói dông nói dài, mãi không dứt...
... Có thể nghe ra, đây là anh bạn trẻ đang đau khổ giãy giụa trong vũng bùn tình yêu.
Cơn buồn ngủ của Thư Vưu đã bị cậu ta đá bay, nên cậu quyết định rủ lòng từ bi, vươn tay giúp đỡ cô gái kia.
Giọng cậu nặng nề, lời nói thấm thía: “Cậu có từng nghĩ tới, chuyện theo đuổi người khác không thể chỉ dựa vào lì lợm la liếm không?”
“Vả lại, chuyện tặng quà này phải đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ, thời gian dài...”
Anh bạn trẻ: “... Tôi có thể thành công?”
“Không.”
Thư Vưu lắc đầu: “Cậu sẽ đánh mất chính mình.”
Anh bạn trẻ:???
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có cảm giác có chỗ nào sai sai.
Thư Vưu vẫn nói tiếp: “Lần tới khi cậu gặp cô ấy, có thể hỏi cô ấy một câu. Hỏi cô ấy có nguyện làm vầng thái dương của cậu không.”
“Này...”
Anh bạn trẻ bừng lên hy vọng: “Cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Không.”
Thư Vưu lại lắc đầu, “Bởi vì như vậy cậu sẽ cách cô ấy 92955886 km.”
Anh bạn trẻ:???
Cậu ta tới để tìm bạn dốc bầu tâm sự, lúc này lại cảm thấy đầu đang quay cuồng.
Nói đến đây, Thư Vưu bỗng nhớ tới Lận Minh Húc… dù sao cậu đã hứa sẽ nhớ anh, ít nhất cũng cần bày tỏ chút tấm lòng.
Vì thế Thư Vưu nhấc miếng dưa chuột trên mắt phải lên, thành thạo tự chụp một bức ảnh, thêm cả filter màu Abao(*) rồi gửi đi.
(*) Màu Abao là màu đặc biệt được sáng tạo bởi nhiếp ảnh gia tên Abao (tên online: aibao), chủ yếu là màu da cam và tông nền màu lục lam.
Thư Vưu: [Ngày đầu tiên đi công tác, nhớ anh nhớ anh nhớ anh~~~ [Hình ảnh]]
Anh bạn trẻ bên cạnh cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt cậu, trợn mắt há hốc mồm: “Khoan đã cậu là ai?”
Thư Vưu mím môi, “Không cần cảm ơn, tôi là một người qua đường tốt bụng thôi.”
“Tựa như có một số người xuất hiện trong cuộc đời cậu, thật ra chỉ là khách qua đường.”
Anh bạn trẻ: “...”
Wifi của khách sạn cực kỳ mạnh, hình ảnh vèo cái đã gửi xong. Nhưng được một lúc rồi mà Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu gửi ảnh xong thì đặt điện thoại xuống, tiếp tục hưởng thụ. Anh bạn trẻ kia buồn bực nói: “Cậu cũng đâu quen biết tôi, cũng không hiểu chúng tôi, sao lại ăn nói lung tung!”
“Tôi tin trái tim cô ấy vẫn có tôi.”
“Ờ...”
Thư Vưu chân thành hỏi vặn lại cậu ta: “Cậu cảm thấy trong lòng cô ấy, hình tượng của cậu thế nào?”
Anh bạn trẻ kia: “...”
Cậu ta “òa” một tiếng bật khóc, giọng nói thốt ra cô đơn như góa phụ: “Nhưng, nhưng... nhưng tôi thật sự rất thích cô ấy...”
“Tình yêu không thể cưỡng cầu.”
Lúc này Thư Vưu xốc miếng dưa chuột trên mắt trái lên, quăng cho cậu ta ánh mắt thương hại: “Nguồn gốc của hầu hết dị ứng phấn hoa là cây và hoa thụ phấn nhờ gió(*).”
(*) Hoa tulip tạo ra rất ít phấn hoa, những gì chúng tạo ra là phấn hoa nặng bám vào các nhị hoa riêng biệt của chúng nên loài hoa này rất ít gây dị ứng.
Anh bạn trẻ:...
Thế giới của sự thật khiến một người đàn ông trẻ tuổi sụp đổ ngay lập tức, nỗi bi thương còn sâu thẳm và rộng lớn hơn bể bơi.
Cũng chẳng ngủ trưa nổi nữa, Thư Vưu cầm lấy điện thoại, phát hiện Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời. Cậu ngẫm nghĩ rồi gửi thêm một tin nhắn.
Thư Vưu: [Nhớ anh nhớ đến mức không ngủ được~ Yêu anh lắm~]
Rất tốt, từ sự chu đáo tỉ mỉ nghiêm túc của cậu mà tính, làm như vậy có lẽ cũng tăng được 10% cảm giác thật lòng.
Cậu đang đứng dậy xỏ dép lê định về phòng ngủ thì một người đàn ông trung niên lạch bạch chạy đến bên cạnh bể bơi, sau khi nhìn quanh một vòng, ông ta bước nhanh tới gần: “Ôi chao Đoạn Tư Kỳ sao cậu vẫn còn ở đây, bên tổ chương trình đang hỏi tới...”
Khi đi đến trước mặt họ ông ta mới thấy rõ Thư Vưu, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu là ai? Tiểu Kỳ nhà chúng tôi không thích fan cuồng đâu.”
Thư Vưu vội giải thích: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi chỉ là một người qua đường tốt bụng thôi.”
Đoạn Tư Kỳ: “Hu hu hu hu...”
Người đại diện sợ ngây người: “Tiểu Kỳ cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải người này...”
“Hu hu hu không liên quan tới cậu ta...”
Đoạn Tư Kỳ nghẹn ngào nói: “Hoá ra Tư Tư thật sự không thích tôi...”
“Ai nha!”
Người đại diện cuống quít che miệng cậu ta: “Lời này sao có thể nói trước mặt người ngoài hả! Nhỡ bị truyền ra ngoài thì cậu muốn lên hot search chắc!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đoạn Tư Kỳ rất khổ sở: “Tôi biết nhưng tôi không nhịn được hu hu hu...”
Chân Thư Vưu đã nhấc lên định đi rồi, nhưng cậu chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu hỏi: “Đợi đã, cậu là minh tinh à? Là người có thể lên hot search hở?”
Người đại diện rất cảnh giác: “... Cậu muốn gì? Tiểu Kỳ nhà chúng tôi trong sạch liêm khiết chưa từng gây ra chuyện gì!”
“Biết mà biết mà.”
Thư Vưu cúi đầu thẹn thùng: “Tôi bỗng dưng nhớ ra tôi là fans của cậu, có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Người đại diện: “...”
Ông ta chưa từng thấy fan nào không nhận ra thần tượng.
Nhưng vì một điều nhịn chín điều lành, người đại diện lúc nào cũng mang theo ảnh có chữ ký của Đoạn Tư Kỳ, cho Thư Vưu một tấm.
Thư Vưu vui sướng hài lòng nhắn tin cho Lận Minh Húc: [Bạn trai hôm nay tôi lời to rồi! Lấy được ảnh có chữ ký của một cậu chàng đẹp trai! [Hình ảnh]]
Không phải cậu muốn sưu tầm, cũng không phải đầu cơ trục lợi, chỉ là cậu nghĩ đây là cơ hội hiếm có, thuận tay muốn một tấm… Đối với Thư Vưu, đến nay cậu vẫn cảm thấy mình không được coi là người nổi tiếng, thái độ đối xử với minh tinh vẫn như trước mà thôi.
Có lẽ Lận Minh Húc đang bận, người đàn ông vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu về phòng khách sạn, chẳng bao lâu sau người của tổ chương trình tới gõ cửa, mời cậu xuống tập hợp.
Cậu thay quần áo rồi vội vàng đi xuống theo, liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh bạn trẻ vừa rồi.
Thư Vưu:!!!
... Cũng đúng, vào ở cùng một khách sạn, cùng một ngày thì cũng chỉ có thể là mấy người trong giới giải trí.
Bất cẩn rồi, nhưng cũng chẳng phải sai lầm quá lớn.
Sắc mặt Đoạn Tư Kỳ hơi uể oải, nhưng cũng không nhìn ra vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa người đại diện của cậu ta vẫn luôn canh giữ bên cạnh, hệt như bảo bọc cậu ta tới chết(*)...
(*) Từ gốc là 護犢子, thường mang nghĩa xấu, nói về những người bảo bọc, che chở con cái mình quá mức.
Thư Vưu lặng lẽ lùi gót chân về phía sau.
“... Giờ chúng ta bắt đầu xác nhận ha.”
Nhưng ngay lúc này, người của tổ chương trình hô: “Mọi người tới phòng họp mở họp nào, để nói qua tình hình ghi hình ngày mai trước...” Anh ta quay đầu hỏi trợ lý: “Mọi người tới đủ rồi chứ?”
“Rồi rồi.” Trợ lý nhắc tên từng người một: “... Đoạn Tư Kỳ... Từ Minh Minh... Thư Vưu? A? Thư Vưu là ai thế?”
Thư Vưu: “...”
Cậu căng da đầu giơ lên tay: “Là tôi.”
“À... Chào anh chào anh.” Trợ lý rất nhiệt tình: “Thầy Thư tới một mình ư?”
Ngay khoảnh khắc cậu tự nhận tên bản thân, người đại diện của Đoạn Tư Kỳ đột nhiên quay qua nhìn, nhìn chằm chằm vào lưng Thư Vưu đến mức cậu cảm thấy lưng mình sắp bốc cháy.
Thư Vưu mặt không đổi sắc nói: “Mai người đại diện của tôi sẽ đến.”
Tầm mắt sau lưng chẳng những càng nóng, mà hình như còn tăng gấp bội.
Trợ lý xác nhận thân phận của cậu xong thì buông tha cho cậu. Thư Vưu đi theo cả nhóm vào phòng họp, tìm một góc ngồi xuống.
... Ừm, khắp thế giới cuộc họp nào cũng giống nhau hết.
Cậu làm con gà con mổ thóc, gật đầu, gật đầu và gật đầu. Ở một phía khác, Lận Minh Húc bù đầu làm việc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, anh xoa nhẹ thái dương, dò hỏi Đường Nhạc ở bên cạnh: “Hôm nay còn chuyện gì nữa không?”
“Hôm nay thì...”
Đường Nhạc liếc nhanh lịch trình, ngắn gọn đáp: “Không, bên tổng giám đốc Trương có gọi điện thoại, đẩy hội nghị sang ngày mai.”
Nói cách khác, cuối cùng hôm nay Lận Minh Húc cũng có thể tan làm đúng giờ.
Có điều, nhìn đống giấy tờ cứ như vĩnh viễn không bao giờ vơi bớt trên bàn, Lận Minh Húc hơi nhíu mày: “Cậu về trước đi.”
“... Vâng, sếp Lận.”
Đường Nhạc muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người rời đi. Lận Minh Húc đang định làm việc tiếp, bỗng thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại trên bàn đang sáng lên.
Tạm thời nghỉ ngơi một lúc vậy.
Lận Minh Húc nghĩ thế, cầm lấy điện thoại. Sau đó... anh nhìn thấy tin nhắn Thư Vưu gửi tới.
Tin nhắn đầu tiên là ảnh selfie, màu sắc có hơi kỳ quái.
Tin nhắn thứ hai là văn mẫu, có thể bỏ qua... Đợi chút, cứ đọc một lần vậy.
Tin nhắn thứ ba lại là ảnh chụp, nhưng không phải Thư Vưu, mà là một người đàn ông xa lạ.
Thư Vưu cảm thấy người này đẹp?
Lận Minh Húc nhướng mày, trả lời lại cậu: [Đây là ai?]
… Năm phút trôi qua, Thư Vưu không nhắn lại.
… Mười phút trôi qua, Thư Vưu vẫn chưa trả lời.
… Nửa giờ chậm rãi trôi qua, tầm mắt Lận Minh Húc di chuyển từ màn hình máy tính sang màn hình điện thoại lần thứ n, cuối cùng điện thoại cũng nhấp nháy.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua.
[China Mobile(*)nhắc nhở bạn…]
(*) Tên một hãng viễn thông của Trung Quốc.
Lận Minh Húc bình tĩnh đặt điện thoại xuống, cũng úp luôn màn hình xuống mặt bàn. Rồi sau đó anh chẳng hề chớp mắt, lại tập trung vào công việc và đống giấy tờ.
... Tin nhắn rác rưởi này, ngày mai anh sẽ đổi hết sang mạng liên thông(*)!
(*) Mạng liên thông (hay China Unicom): Tên một hãng viễn thông khác của Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.