Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt
Chương 75: Cùng bạc đầu
Trần Ngũ Dã
05/08/2024
Nửa tháng sau, Thư Vưu và Lận Minh Húc chuyển nhà.
Dọn đến một nơi có thể tự do thoải mái, trồng trúc thỏa thích.
Những chồi trúc mới lú khỏi đất gọi là măng, sau cơn mưa xuân, cây trúc mới có thể nảy mầm lớn lên, rồi dần dần vươn cao thành cây trúc, sẽ nhanh chóng trở nên cao và thô hơn.
Hầu hết mọi cây trúc đều thích nơi ấm áp, ẩm ướt và cần nhiều độ ẩm.
Nếu có đủ độ ẩm và nhiệt độ thích hợp, cây trúc có thể mau chóng lớn lên, vừa dài lại vừa to.
Có khi một bàn tay chẳng nắm hết được, đành phải dùng hai tay vất vả nhổ lên.
Nhưng chỉ bàn tay nỗ lực thôi thì chưa đủ, dù sao đích đến cuối cùng của cây trúc là bị nuốt tươi.
Vì thế hì hục, hì hục, hì hục, vất vả cực nhọc.
… Từ sáng đến khuya, từ khuya đến sáng, bận rộn mấy ngày liền.
…
Biệt thự nhà họ Lận có sân vườn đằng trước, đằng sau thì có vườn hoa.
Khi Thư Vưu chuyển đến, nhìn thấy vườn sau có nhiều đất trống, ở đó vốn trồng một số hoa cỏ, nhưng tất cả đều đã chết héo, giờ ở đó trống không.
Lận Minh Húc nắm tay Thư Vưu, ngắm cách trang hoàng của toàn bộ căn biệt thự với cậu, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở đó, khóe môi thấp thoáng ý cười: “Em có muốn trồng gì đó ở đây không?”
Trong đầu óc anh bây giờ toàn là cây trúc, nhưng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, tự mình ngăn suy nghĩ không mấy “lành mạnh” này lại.
“Được đó.”
Thư Vưu buồn ngủ đến nỗi ngáp liên tục… Việc vất vả cần cù “cày cấy” ngày này qua ngày khác thật sự đã khiến một người vốn hoạt bát như cậu cũng chẳng bò dậy nổi.
May là buổi sáng cậu không phải đi làm.
Lận Minh Húc hỏi cậu: “Em muốn trồng gì?”
“Thế còn phải hỏi sao?”
Thư Vưu khó hiểu nhìn anh: “Một mảnh đất rộng như vậy, đương nhiên là trồng rau rồi!”
Chỗ nào sẽ trồng dưa chuột cà tím ớt đậu đen, đã được cậu sắp xếp hết rồi!
Một mảnh đất rộng loại tốt như vậy, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền mua đồ đó!
Lận Minh Húc: “…”
Hỏng bét, anh quên mất Thư Vưu chẳng có tí gen lãng mạn nào.
Nhưng mà…
Gieo hạt vào mùa xuân, gặt hái vào màu thu, rau củ chất thành đống, ngập tràn dấu hiệu của mùa màng bội thu, dường như cũng là một cảnh đẹp khác.
Hệt như trèo xuống từ đỉnh núi hiu quạnh lạnh lẽo bước đến một chân núi ấm áp khác, tràn ngập mùi vị khói lửa nhân gian, là sự yên bình nhất.
Hai người lại vào nhà, sau khi dạo một vòng, nhất trí chọn phòng ngủ trên tầng ba làm phòng ngủ chính, ngay cạnh phòng ban đầu của Lận Minh Húc.
Lý do Thư Vưu chọn phòng này là vì cửa sổ phía trước và phía sau đều có thể nhìn thấy được cả hai khoảng sân trước sau, rất thuận tiện.
Lận Minh Húc: “… Em muốn đứng gác hả?”
“Đúng vậy,” Thư Vưu ưỡn ngực: “Em là thành trì cuối cùng của căn nhà này đấy.”
Lận Minh Húc: “…”
Ờ, cái nhà này có lẽ chẳng cứu nổi nữa rồi.
Thế mà anh lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Để chúc mừng chuyện chuyển nhà, Thư Vưu với Lận Minh Húc cùng nhau làm bốn món một canh, bữa tối đặc biệt thịnh soạn.
Ăn tối xong, đã rửa sạch bát đĩa…
Ánh mắt Lận Minh Húc bắt đầu kỳ lạ hẳn.
Thư Vưu vẫn chưa nhận ra.
Cậu đi ra từ phòng bếp, lau khô đôi tay, hớn hở ngã người xuống ghế sô pha, nghiêng đầu: “Lận Minh Húc, em rất vui.”
Cảm giác có người nhà lẫn người yêu thật tuyệt vời.
Đôi mắt chàng trai sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ hạnh phúc.
Người đàn ông nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng mềm nhũn, đi tới ngồi xuống cạnh cậu, “ừ” một tiếng.
Thư Vưu thuận thế dựa vào lòng Lận Minh Húc, ngửa đầu tiếp tục nhìn anh: “Bạn trai, anh tốt quá.”
Lần này là bạn trai hàng thật giá thật.
Cũng thật sự rất tốt.
Cậu nằm một lúc, trái tim Lận Minh Húc như ngâm trong hũ mật, không nhịn được mà cúi người hôn cậu: “Thư Vưu.”
“Em cũng rất tốt.”
“Cho nên…”
Nửa câu sau lấp lửng giữa môi lưỡi, dần tan biến.
Cho nên…
Hai người họ sẽ luôn hòa hợp như vậy.*
(*) Từ 好 (tốt) cũng có một nghĩa khác là hòa hợp.
Rồi tối hôm ấy, bộ đồ ngủ lại được sử dụng có ích một lần nữa.
Nó bị vắt kiệt hết công dụng, phát huy hết tinh thần tiết kiệm của Thư Vưu, rực sáng và sưởi ấm cho đến giây cuối cùng rồi tan vỡ.
Thư Vưu: “… A a a Lận Minh Húc anh bồi thường quần áo cho em!!!”
…
Trước thềm năm mới, show giải trí mà Thư Vưu tham gia đã phát sóng.
Sau khi phát sóng, danh tiếng của cậu lên một tầng cao mới, thậm chí rất nhiều người từ rất xa đã tới đây chỉ để được trực tiếp xem cậu biểu diễn.
Sau một buổi biểu diễn nào đó, Thư Vưu cúi đầu chào rồi xuống sân khấu, thuận tay lau mồ hôi trên trán, nhận lấy chai nước Ngô Hữu Triết đưa, uống ừng ực mấy ngụm liền.
“Cuối tháng này cậu có một job, ngày mốt có lịch phỏng vấn với tạp chí… À đúng rồi, có một tạp chí thời trang muốn mời cậu chụp một bộ ảnh.”
Thư Vưu ngạc nhiên: “Người bên tạp chí thời trang cũng xem talkshow của tôi hả?”
“Không phải.”
Ngô Hữu Triết thẳng thắn nói: “Họ coi trọng cái mặt của cậu.”
Thư Vưu: “… À.”
Bước ra khỏi hậu trường, Thư Vưu đi thẳng đến nhà hàng từ lối đi dành cho nhân viên.
Sau khi đến, cậu bắt đầu càn quét đồ ăn.
Ngô Hữu Triết chết lặng: “Không phải cậu nói suất ăn cho nhân viên phải trả tiền hả…”
“Giờ tôi không phải nhân viên nữa.”
Thư Vưu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Giờ tôi đã là ôn… Bạn trai của ông chủ.”
Ông chủ còn muốn chuyển nhượng nơi này cho cậu, nhưng Thư Vưu vẫn chưa đồng ý.
Cậu cảm thấy đây chưa phải lúc cậu lùi lại phía sau sân khấu, nhưng Lận Minh Húc nói có thể thuê một người quản lý chuyên nghiệp đến xử lý, không cần cậu phải bận tâm.
Nhưng trong một thời gian ngắn, hai người họ vẫn chưa tìm được ai vừa biết kinh doanh vừa có thể quản lý được.
Ngô Hữu Triết: “… Cậu được đấy.”
Chỉ diễn talk show thôi, mà leo lên làm ông chủ được, thậm chí còn có thể thỏa thích ăn suất ăn của nhân viên.
Hai người vui vẻ đánh chén xong, Thư Vưu đi cùng Ngô Hữu Triết ra bãi đỗ xe, cậu chẳng kịp nói gì thì anh ta đã vẫy tay về một phía cách đây không xa, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc nở.
“Bà xã mang con gái tới đón tôi rồi phải đi trước đây. À, ngày kia là sinh nhật của con gái tôi đấy!”
Anh ta thuận miệng giải thích một câu với Thư Vưu, rồi hạnh phúc chạy vụt đi. Thư Vưu nhìn theo bóng lưng anh ta đã chạy xa, đột nhiên thoáng liếc thấy một bóng người có chút quen thuộc.
Hình như đã gặp ở đâu đó, thậm chí không chỉ một lần.
Cậu không khỏi cẩn thận đánh giá đối phương, phát hiện đúng là người quen, là Lục Thần Bật!
Nhưng mà, tại sao Lục Thần Bật lại ở đây?
Lục Thần Bật nom có vẻ lén lút.
Gã không nhìn thấy Thư Vưu, đang định đi thẳng từ bãi đậu xe đến club, nhưng Thư Vưu đã đứng ngay ở cửa, hai người như oan gia ngõ hẹp, chỉ thấy khuôn mặt Lục Thần Bật lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Thư Vưu? Sao cậu lại ở đây?"
“… Ờm,” Thư Vưu chớp mắt: “Vì tôi diễn talk show bán thời gian ở đây?”
“Hóa ra là chỗ này hả?”
Sắc mặt Lục Thần Bật đổi xoành xoạch, hậm hực nói: “Vậy được, tôi chọn chỗ này!”
Thư Vưu: “Gì???”
“Không phải chỉ là diễn talk show thôi sao?”
Lục Thần Bật vênh mặt ưỡn ngực nói: “Tôi từng nghe, ai cũng có thể diễn talk show, vậy tại sao tôi không làm được chứ? Tôi cũng có thể diễn!”
Nếu chuyện Thư Vưu diễn được talk show liên quan chặt chẽ đến việc cậu hay troll người khác, vậy gã cũng muốn thử xem.
“Tôi muốn tìm lại sự tự tin của mình, tôi muốn thoát khỏi vận mệnh của bản thân!”
Lục Thần Bật dõng dạc thề: “Tôi cũng muốn trở thành nghệ sĩ talk show!”
“Tôi cũng đã nghĩ xong nội dung rồi, cứ móc mỉa luôn bố tôi là được!”
Thư Vưu: “…”
Thôi, gã vui vẻ là được.
“Với cả cậu, Thư Vưu!” Ý chí chiến đấu của Lục Thần Bật sục sôi nhìn cậu: “Tôi muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của cậu, trở thành cơn ác mộng của cậu, giống như những gì cậu đã làm với tôi, tôi tôi… Tôi muốn khiến cậu chẳng còn đường lui!”
Thư Vưu:… Lời đe dọa kinh quá cơ.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định không nói cho Lục Thần Bật biết giờ cậu và Lận Minh Húc là ông chủ ở đây.
Lục Thần Bật hài lòng hả dạ bước vào biểu diễn. Thư Vưu quay người lại, phát hiện Lận Minh Húc đang đứng sau lưng cậu… Cũng không biết anh đến từ khi nào, nghe được bao nhiêu.
Cảnh tượng này quen quá.
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Lận Minh Húc, không thì… Anh nghe em giải thích ha?”
“…”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: “Tôi không cần nghe.”
“Ơ tại sao anh nói nhiều hơn một chữ rồi?”
Mặt Lận Minh Húc vô cảm: “Bởi vì không cần chính là không cần.”
“Ò.”
Thư Vưu chớp mắt: “Bạn trai, anh không yêu…”
“Anh yêu em.”
Lận Minh Húc trực tiếp cắt ngang kịch bản của cậu, trong đáy mắt của anh chỉ có cậu, chỉ chăm chú nhìn cậu, anh lặp lại những lời vừa này một lần nữa: “Anh yêu em, Thư Vưu.”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Em…”
Thư Vưu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Câu nói kia của cậu là phản xạ có điều kiện, nhưng cậu chẳng thể ngờ tới, Lận Minh Húc sẽ dứt khoát phản bác như vậy, thậm chí còn nhắc đến kết hôn.
Trái tim cậu như được một dòng nước ấm lấp đầy, cả người lâng lâng như sắp bay vút lên trời, nhưng rồi lại bị ái tình nhân gian trói chặt, chẳng thể thoát được.
Cho nên có người trong lòng làm neo, có tổ ấm trải đường về.
Cậu vĩnh viễn sẽ không lạc đường, cũng chẳng bao giờ cô độc nữa.
Tuyết lại rơi.
Lơ lửng chầm chậm, rơi trước mắt họ.
Thư Vưu với Lận Minh Húc không lái xe, mà dạo bước dưới bầu trời tuyết rơi.
Đi được một lát, trên tóc và trên vai hai người họ đã phủ đầy những bông tuyết.
Đôi mắt Thư Vưu sáng long lanh, lặng lẽ nhìn người đàn ông, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu.
Bàn tay hai người đan xen vào nhau, siết chặt, quấn quýt chẳng rời xa.
Bên nhau mãi mãi, hạnh phúc viên mãn, cùng bạc đầu.
Cậu nghĩ, bản thân có thể mong chờ một ngày kia sẽ đến.
Chỉ cần có những ký ức đẹp đẽ này, cậu sẽ bất giác dâng trào dũng khí từ sâu thẳm trái tim, tin rằng hai người họ nhất định có thể sóng vai nắm tay, bước đến một ngày kia.
Chẳng hiểu sao, Thư Vưu chợt gọi.
“Lận Minh Húc.”
Ánh mắt chàng trai sáng ngời, ngay cả trong đêm đông cũng rực rỡ lấp lánh, như đang tỏa sáng.
“Em đã nói là sau này khi diễn talk show sẽ không kể về bạn trai nữa.”
“Nhưng mà…”
Cậu cười rạng rỡ, mi mắt cong cong, chân thành nói: “Em có thể kể về ông xã nha!”
Hết chính truyện.
Dọn đến một nơi có thể tự do thoải mái, trồng trúc thỏa thích.
Những chồi trúc mới lú khỏi đất gọi là măng, sau cơn mưa xuân, cây trúc mới có thể nảy mầm lớn lên, rồi dần dần vươn cao thành cây trúc, sẽ nhanh chóng trở nên cao và thô hơn.
Hầu hết mọi cây trúc đều thích nơi ấm áp, ẩm ướt và cần nhiều độ ẩm.
Nếu có đủ độ ẩm và nhiệt độ thích hợp, cây trúc có thể mau chóng lớn lên, vừa dài lại vừa to.
Có khi một bàn tay chẳng nắm hết được, đành phải dùng hai tay vất vả nhổ lên.
Nhưng chỉ bàn tay nỗ lực thôi thì chưa đủ, dù sao đích đến cuối cùng của cây trúc là bị nuốt tươi.
Vì thế hì hục, hì hục, hì hục, vất vả cực nhọc.
… Từ sáng đến khuya, từ khuya đến sáng, bận rộn mấy ngày liền.
…
Biệt thự nhà họ Lận có sân vườn đằng trước, đằng sau thì có vườn hoa.
Khi Thư Vưu chuyển đến, nhìn thấy vườn sau có nhiều đất trống, ở đó vốn trồng một số hoa cỏ, nhưng tất cả đều đã chết héo, giờ ở đó trống không.
Lận Minh Húc nắm tay Thư Vưu, ngắm cách trang hoàng của toàn bộ căn biệt thự với cậu, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở đó, khóe môi thấp thoáng ý cười: “Em có muốn trồng gì đó ở đây không?”
Trong đầu óc anh bây giờ toàn là cây trúc, nhưng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, tự mình ngăn suy nghĩ không mấy “lành mạnh” này lại.
“Được đó.”
Thư Vưu buồn ngủ đến nỗi ngáp liên tục… Việc vất vả cần cù “cày cấy” ngày này qua ngày khác thật sự đã khiến một người vốn hoạt bát như cậu cũng chẳng bò dậy nổi.
May là buổi sáng cậu không phải đi làm.
Lận Minh Húc hỏi cậu: “Em muốn trồng gì?”
“Thế còn phải hỏi sao?”
Thư Vưu khó hiểu nhìn anh: “Một mảnh đất rộng như vậy, đương nhiên là trồng rau rồi!”
Chỗ nào sẽ trồng dưa chuột cà tím ớt đậu đen, đã được cậu sắp xếp hết rồi!
Một mảnh đất rộng loại tốt như vậy, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền mua đồ đó!
Lận Minh Húc: “…”
Hỏng bét, anh quên mất Thư Vưu chẳng có tí gen lãng mạn nào.
Nhưng mà…
Gieo hạt vào mùa xuân, gặt hái vào màu thu, rau củ chất thành đống, ngập tràn dấu hiệu của mùa màng bội thu, dường như cũng là một cảnh đẹp khác.
Hệt như trèo xuống từ đỉnh núi hiu quạnh lạnh lẽo bước đến một chân núi ấm áp khác, tràn ngập mùi vị khói lửa nhân gian, là sự yên bình nhất.
Hai người lại vào nhà, sau khi dạo một vòng, nhất trí chọn phòng ngủ trên tầng ba làm phòng ngủ chính, ngay cạnh phòng ban đầu của Lận Minh Húc.
Lý do Thư Vưu chọn phòng này là vì cửa sổ phía trước và phía sau đều có thể nhìn thấy được cả hai khoảng sân trước sau, rất thuận tiện.
Lận Minh Húc: “… Em muốn đứng gác hả?”
“Đúng vậy,” Thư Vưu ưỡn ngực: “Em là thành trì cuối cùng của căn nhà này đấy.”
Lận Minh Húc: “…”
Ờ, cái nhà này có lẽ chẳng cứu nổi nữa rồi.
Thế mà anh lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Để chúc mừng chuyện chuyển nhà, Thư Vưu với Lận Minh Húc cùng nhau làm bốn món một canh, bữa tối đặc biệt thịnh soạn.
Ăn tối xong, đã rửa sạch bát đĩa…
Ánh mắt Lận Minh Húc bắt đầu kỳ lạ hẳn.
Thư Vưu vẫn chưa nhận ra.
Cậu đi ra từ phòng bếp, lau khô đôi tay, hớn hở ngã người xuống ghế sô pha, nghiêng đầu: “Lận Minh Húc, em rất vui.”
Cảm giác có người nhà lẫn người yêu thật tuyệt vời.
Đôi mắt chàng trai sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ hạnh phúc.
Người đàn ông nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng mềm nhũn, đi tới ngồi xuống cạnh cậu, “ừ” một tiếng.
Thư Vưu thuận thế dựa vào lòng Lận Minh Húc, ngửa đầu tiếp tục nhìn anh: “Bạn trai, anh tốt quá.”
Lần này là bạn trai hàng thật giá thật.
Cũng thật sự rất tốt.
Cậu nằm một lúc, trái tim Lận Minh Húc như ngâm trong hũ mật, không nhịn được mà cúi người hôn cậu: “Thư Vưu.”
“Em cũng rất tốt.”
“Cho nên…”
Nửa câu sau lấp lửng giữa môi lưỡi, dần tan biến.
Cho nên…
Hai người họ sẽ luôn hòa hợp như vậy.*
(*) Từ 好 (tốt) cũng có một nghĩa khác là hòa hợp.
Rồi tối hôm ấy, bộ đồ ngủ lại được sử dụng có ích một lần nữa.
Nó bị vắt kiệt hết công dụng, phát huy hết tinh thần tiết kiệm của Thư Vưu, rực sáng và sưởi ấm cho đến giây cuối cùng rồi tan vỡ.
Thư Vưu: “… A a a Lận Minh Húc anh bồi thường quần áo cho em!!!”
…
Trước thềm năm mới, show giải trí mà Thư Vưu tham gia đã phát sóng.
Sau khi phát sóng, danh tiếng của cậu lên một tầng cao mới, thậm chí rất nhiều người từ rất xa đã tới đây chỉ để được trực tiếp xem cậu biểu diễn.
Sau một buổi biểu diễn nào đó, Thư Vưu cúi đầu chào rồi xuống sân khấu, thuận tay lau mồ hôi trên trán, nhận lấy chai nước Ngô Hữu Triết đưa, uống ừng ực mấy ngụm liền.
“Cuối tháng này cậu có một job, ngày mốt có lịch phỏng vấn với tạp chí… À đúng rồi, có một tạp chí thời trang muốn mời cậu chụp một bộ ảnh.”
Thư Vưu ngạc nhiên: “Người bên tạp chí thời trang cũng xem talkshow của tôi hả?”
“Không phải.”
Ngô Hữu Triết thẳng thắn nói: “Họ coi trọng cái mặt của cậu.”
Thư Vưu: “… À.”
Bước ra khỏi hậu trường, Thư Vưu đi thẳng đến nhà hàng từ lối đi dành cho nhân viên.
Sau khi đến, cậu bắt đầu càn quét đồ ăn.
Ngô Hữu Triết chết lặng: “Không phải cậu nói suất ăn cho nhân viên phải trả tiền hả…”
“Giờ tôi không phải nhân viên nữa.”
Thư Vưu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Giờ tôi đã là ôn… Bạn trai của ông chủ.”
Ông chủ còn muốn chuyển nhượng nơi này cho cậu, nhưng Thư Vưu vẫn chưa đồng ý.
Cậu cảm thấy đây chưa phải lúc cậu lùi lại phía sau sân khấu, nhưng Lận Minh Húc nói có thể thuê một người quản lý chuyên nghiệp đến xử lý, không cần cậu phải bận tâm.
Nhưng trong một thời gian ngắn, hai người họ vẫn chưa tìm được ai vừa biết kinh doanh vừa có thể quản lý được.
Ngô Hữu Triết: “… Cậu được đấy.”
Chỉ diễn talk show thôi, mà leo lên làm ông chủ được, thậm chí còn có thể thỏa thích ăn suất ăn của nhân viên.
Hai người vui vẻ đánh chén xong, Thư Vưu đi cùng Ngô Hữu Triết ra bãi đỗ xe, cậu chẳng kịp nói gì thì anh ta đã vẫy tay về một phía cách đây không xa, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa cúc nở.
“Bà xã mang con gái tới đón tôi rồi phải đi trước đây. À, ngày kia là sinh nhật của con gái tôi đấy!”
Anh ta thuận miệng giải thích một câu với Thư Vưu, rồi hạnh phúc chạy vụt đi. Thư Vưu nhìn theo bóng lưng anh ta đã chạy xa, đột nhiên thoáng liếc thấy một bóng người có chút quen thuộc.
Hình như đã gặp ở đâu đó, thậm chí không chỉ một lần.
Cậu không khỏi cẩn thận đánh giá đối phương, phát hiện đúng là người quen, là Lục Thần Bật!
Nhưng mà, tại sao Lục Thần Bật lại ở đây?
Lục Thần Bật nom có vẻ lén lút.
Gã không nhìn thấy Thư Vưu, đang định đi thẳng từ bãi đậu xe đến club, nhưng Thư Vưu đã đứng ngay ở cửa, hai người như oan gia ngõ hẹp, chỉ thấy khuôn mặt Lục Thần Bật lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Thư Vưu? Sao cậu lại ở đây?"
“… Ờm,” Thư Vưu chớp mắt: “Vì tôi diễn talk show bán thời gian ở đây?”
“Hóa ra là chỗ này hả?”
Sắc mặt Lục Thần Bật đổi xoành xoạch, hậm hực nói: “Vậy được, tôi chọn chỗ này!”
Thư Vưu: “Gì???”
“Không phải chỉ là diễn talk show thôi sao?”
Lục Thần Bật vênh mặt ưỡn ngực nói: “Tôi từng nghe, ai cũng có thể diễn talk show, vậy tại sao tôi không làm được chứ? Tôi cũng có thể diễn!”
Nếu chuyện Thư Vưu diễn được talk show liên quan chặt chẽ đến việc cậu hay troll người khác, vậy gã cũng muốn thử xem.
“Tôi muốn tìm lại sự tự tin của mình, tôi muốn thoát khỏi vận mệnh của bản thân!”
Lục Thần Bật dõng dạc thề: “Tôi cũng muốn trở thành nghệ sĩ talk show!”
“Tôi cũng đã nghĩ xong nội dung rồi, cứ móc mỉa luôn bố tôi là được!”
Thư Vưu: “…”
Thôi, gã vui vẻ là được.
“Với cả cậu, Thư Vưu!” Ý chí chiến đấu của Lục Thần Bật sục sôi nhìn cậu: “Tôi muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của cậu, trở thành cơn ác mộng của cậu, giống như những gì cậu đã làm với tôi, tôi tôi… Tôi muốn khiến cậu chẳng còn đường lui!”
Thư Vưu:… Lời đe dọa kinh quá cơ.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định không nói cho Lục Thần Bật biết giờ cậu và Lận Minh Húc là ông chủ ở đây.
Lục Thần Bật hài lòng hả dạ bước vào biểu diễn. Thư Vưu quay người lại, phát hiện Lận Minh Húc đang đứng sau lưng cậu… Cũng không biết anh đến từ khi nào, nghe được bao nhiêu.
Cảnh tượng này quen quá.
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Lận Minh Húc, không thì… Anh nghe em giải thích ha?”
“…”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: “Tôi không cần nghe.”
“Ơ tại sao anh nói nhiều hơn một chữ rồi?”
Mặt Lận Minh Húc vô cảm: “Bởi vì không cần chính là không cần.”
“Ò.”
Thư Vưu chớp mắt: “Bạn trai, anh không yêu…”
“Anh yêu em.”
Lận Minh Húc trực tiếp cắt ngang kịch bản của cậu, trong đáy mắt của anh chỉ có cậu, chỉ chăm chú nhìn cậu, anh lặp lại những lời vừa này một lần nữa: “Anh yêu em, Thư Vưu.”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Em…”
Thư Vưu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Câu nói kia của cậu là phản xạ có điều kiện, nhưng cậu chẳng thể ngờ tới, Lận Minh Húc sẽ dứt khoát phản bác như vậy, thậm chí còn nhắc đến kết hôn.
Trái tim cậu như được một dòng nước ấm lấp đầy, cả người lâng lâng như sắp bay vút lên trời, nhưng rồi lại bị ái tình nhân gian trói chặt, chẳng thể thoát được.
Cho nên có người trong lòng làm neo, có tổ ấm trải đường về.
Cậu vĩnh viễn sẽ không lạc đường, cũng chẳng bao giờ cô độc nữa.
Tuyết lại rơi.
Lơ lửng chầm chậm, rơi trước mắt họ.
Thư Vưu với Lận Minh Húc không lái xe, mà dạo bước dưới bầu trời tuyết rơi.
Đi được một lát, trên tóc và trên vai hai người họ đã phủ đầy những bông tuyết.
Đôi mắt Thư Vưu sáng long lanh, lặng lẽ nhìn người đàn ông, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu.
Bàn tay hai người đan xen vào nhau, siết chặt, quấn quýt chẳng rời xa.
Bên nhau mãi mãi, hạnh phúc viên mãn, cùng bạc đầu.
Cậu nghĩ, bản thân có thể mong chờ một ngày kia sẽ đến.
Chỉ cần có những ký ức đẹp đẽ này, cậu sẽ bất giác dâng trào dũng khí từ sâu thẳm trái tim, tin rằng hai người họ nhất định có thể sóng vai nắm tay, bước đến một ngày kia.
Chẳng hiểu sao, Thư Vưu chợt gọi.
“Lận Minh Húc.”
Ánh mắt chàng trai sáng ngời, ngay cả trong đêm đông cũng rực rỡ lấp lánh, như đang tỏa sáng.
“Em đã nói là sau này khi diễn talk show sẽ không kể về bạn trai nữa.”
“Nhưng mà…”
Cậu cười rạng rỡ, mi mắt cong cong, chân thành nói: “Em có thể kể về ông xã nha!”
Hết chính truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.