[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)
Chương 9: Lần ngoại: Đau răng
Thanh Trúc Diệp
29/01/2017
Thời điểm mọc răng khôn, cho dù là vampire, cũng nhất định rất đau!
Chậm rãi cầm lấy thìa, Zero mặt không chút thay đổi xúc một miếng bánh ngọt thật to, nhưng lúc đưa lên trước miệng lại chần chờ một chút, buông thìa xuống, cúi đầu, rất nhẹ cho ra một tiếng thở dài.
Kỳ lạ, cái tên mê đồ ngọt kia lại có lúc ở trước dĩa bánh ngọt dùng ánh mắt chán chường đó... Mặt ngoài tất cả vampire có mặt lúc đó đều lo làm chuyện của mình, nhưng dù sao Zero vẫn là một hunter đang sống tại nơi ở của họ, nhiều ít cũng chú ý một chút, kể cả lúc dùng bữa.
Cho tới nay, bọn họ đều nghĩ một kẻ thích ăn đồ ngọt như Aidou đã là trăm năm khó gặp, nhưng từ khi Zero Kiryuu tiến vào, nhìn hắn ta đem đồ ngọt làm bữa ăn chính, ngay cả uống mật trà đều phải thêm vào bốn năm thìa đường, mọi người mới lĩnh ngộ, đây mới thật sự là tín đồ của đồ ngọt.
“Kaname - sama.” Nhìn đến người vừa xuất hiện tại thang lầu, Ruka nhanh chóng cho ra một nụ cười, cung kính cúi mình.
Kaname chỉnh lại cổ áo, sau đó hơi gật đầu nhìn Ruka. Nhưng khi đi đến trước bậc thang anh liền nhận ra không khí nơi đây có chút kỳ lạ, mà cái kẻ có thể tạo thành bầu không khí như thế này, cũng chỉ có thể là Zero Kiryuu. Lúc này đang dùng khuôn mặt lạnh băng đối mặt với món ăn ưa thích của cậu ta, tay phải cầm thìa, lại giữ nguyên trên mặt bàn, đôi tinh thể tím nhìn chằm chằm vào dĩa bánh ngọt trước mắt, dường như không có ý định dùng bữa.
“Đau răng sao?”
Câu nói của anh vừa vang lên cả đại sảnh liền im lặng, chỉ một mình Zero là có vẻ khẩn trương lên một chút, quả thực giống như mèo bị giẫm lên cái đuôi, tuy rằng mặt như trước không chút thay đổi. Giống như không nghe thấy câu nói của Kaname, nhưng chậm rãi nâng thìa, chậm rãi bỏ vào trong miệng...! Trong nháy mắt, khuôn mặt nhìn cả ngày cũng không tìm ra một biểu cảm gì kia lập tức nhăn lại, nhíu mày, nhưng rất nhanh liền biến mất, khôi phục nguyên dạng. Tất cả những ai nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu đều nghĩ đây là ảo giác, rõ ràng người kia vẫn là khuôn mặt băng giá như cũ, chẳng qua ánh mắt nhìn dĩa bánh ngọt kia đúng thực là yêu hận đan xen...
Trên mặt của mỗi người đều lặng lẽ hiện lên một chút khó hiểu, dường như còn kìm chế không cười... Lần đầu tiên biết, thì ra vampire cũng sẽ bị đau răng, cảm giác lúc này tốt hơn hết vẫn là làm lơ hắn ta đi, trên người hắn ta đã đủ phát ra oán khí rồi, cơ hồ còn nhìn thấy một đám mây màu xám nhỏ phiêu dật trên đầu.
“...” Coi như không nghe không thấy... Tất cả vampire tại đại sảnh đều chọn phương án tốt nhất này mà thực hiện, đáng tiếc, luôn luôn tồn tại một người không nghĩ đến hoàn cảnh mà quên đi tác dụng của đại não, ví dụ như Aidou Hanabusa.
“Thật ngu ngốc, vampire mà lại có thể bị đau răng. Zero Kiryuu, ngươi có cần một ít thuốc giảm đau của nhân loại không?”
Aidou nói ra những lời này, không nói còn tốt hơn, vừa nói xong, đám mây xám xịt kia ngay lập tức chuyển sang đen kịt, thế nhưng người thợ săn lại thản nhiên tươi cười... “Tự nhiên lại được quan tâm...” Zero ngã người ra sau dựa vào thành ghế, thanh âm rất nhẹ, “Tại sao lại có cảm giác giống như bị nguyền rủa nhỉ?”
“...”
“Kain, đừng cản em, em muốn giết hắn! Nhất định phải giết hắn!”
“Đừng xúc động.”
- -*--
Ngồi suy nghĩ cả buổi sáng, Zero vẫn tìm không ra nguyên nhân của việc này. Cơ thể của vampire luôn được biết đến như là mình đồng da sắt, chuyện này cậu vẫn biết, huống hồ từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nghe qua có một vampire nào lại chết trên giường bệnh, cho nên Zero từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lo lắng việc dùng quá nhiều đồ ngọt sẽ dẫn đến sâu răng, vì thế giờ phút này viên kẹo đang nằm trong tay như đang nhìn một bên má hơi sưng lên của cậu mà châm chọc. Càng tệ hơn là cả đám vampire dưới kia đều đã biết... Oán niệm của cậu đối với Kaname Kuran ngày càng sâu, nghĩ tới vẻ mặt nhịn cười của đám vampire khi nãy cậu càng thêm hận không thể giết anh ta ngay lập tức.
“... Làm sao có chuyện vampire lại đi dùng thuốc giảm đau, còn là bởi vì đau răng...” Nghĩ đến đây, Zero không biết nếu một ngày phải đến bệnh viện để chữa bệnh sẽ phải nói cái gì, cũng không biết phải giải quyết như thế nào hai cơn đói trong người của cậu, tuy rằng mỗi ngày uống chocolate nóng cũng không phải là không thể được...
Thật sự là tai nạn bất đắc dĩ, Zero càng thêm tin tưởng mình hoàn toàn không hợp với khối Đêm. Đã nhiều năm ăn đồ ngọt, tại sao vừa tiến vào kí túc xác Mặt Trăng mới đau răng, làm gì có chuyện ngẫu nhiên trùng hợp như vậy?
Nhất định là bởi vì tiến vào nơi này... Nghĩ như vậy, Zero âm thầm cắn răng một cái... Oa a! Đau đến không nói thành lời, khuôn mặt xinh đẹp hài hòa lập tức nhăn lại, đôi mắt tím nhanh chóng bị tuyến lệ phủ một tầng nước mờ.
Đau răng không phải bệnh, đau răng chỉ là chuyện bình thường của con người, không đúng, là chuyện bình thường của vampire. Bàn tay đang ôm một bên má bất đắc dĩ thả ra, người hunter tóc bạc yên lặng không nói gì thả mình trên giường suy nghĩ tại sao mình lại bị đau răng. Mỗi ngày sáng trưa tối ba lần đều vệ sinh răng miệng đầy đủ, đến cả răng nanh cậu cũng chùi sạch sẽ, dù cho vẫn luôn căm ghét việc trở thành vampire, nhưng răng nanh luôn được cậu chăm sóc kĩ càng nhất, chẳng lẽ là bởi vì buổi tối ngủ hay ngậm một viên kẹo? Từ từ! Zero chợt nhớ tới một chuyện bị cậu sơ suất bỏ qua: Hôm trước lúc ngủ trưa vì lơ là nên đã quên đánh răng... Chẳng lẽ bởi vì một lần không cẩn thận kia làm cho những con vi khuẩn đáng chết xâm nhập vào răng nanh của cậu? (=])
Nghĩ thêm một hồi, Zero đối với suy luận của mình có chút hoài nghi, theo cậu biết, đau răng không nhất thiết là bởi vì sâu răng. Hơn nữa, cơ thể vampire dù bị thương miệng vết thương sẽ ngay lập tức liền lại, như thế nào vi khuẩn có kẽ hở để xâm nhập? Như thế nào những lỗ sâu răng đó có thể tồn tại? Như thế nào lớp men bảo vệ lại dễ dàng bị mài mòn như thế?
Nhưng ngoài nguyên nhân bị sâu răng, còn có cái gì lại khiến cậu đau răng chứ?
Đường đường một vampire thuần chủng lại bị đau răng?
Ngồi ở trước bàn làm việc là Kaname Kuran lúc này cũng đang nâng cằm suy nghĩ vấn đề này. Là bởi vì Zero Kiryuu? Không không không, càng nghĩ càng không có khả năng, anh làm sao có thể lãng phí thời gian cùng trí lực đi trông nom một kẻ như cậu ta... Tuy rằng thật sự cũng có một chút để ý...
Đưa mắt nhìn ly rượu nho đã vơi nửa trên bàn, Kaname cảm giác cơn nhói đau khi nhấp rượu khi nãy lại trỗi dậy, liền nhíu mày một chút... Vì cái gì lại đau răng? Zero Kiryuu cậu ta có thể nói là bởi vì nghiện ăn đồ ngọt, nhưng còn chính mình? Anh hoàn toàn lại không ăn đồ ngọt, sở thích chính là rượu nho, cũng rất chú ý vấn đề vệ sinh răng nanh.
Hai ngày nay đau đến không thể dùng đồ rắn, chỉ có thể uống rượu nho... Mặc dù là thức uống ưa thích, nhưng anh cũng không phải là Zero Kiryuu, không có thích một thứ gì đó đến độ biến thái như cậu ta (=]), mỗi ngày đều uống rượu nho, dù thích cũng không chịu nổi, mà hiện tại anh đã chán ngấy thứ này rồi.
Nếu đi khám sẽ rất mất mặt, thân là một thuần chủng rối cao, được xem như người đứng đầu thế giới vampire, làm sao có thể để người khác biết anh bị đau răng giống Zero Kiryuu? Nhưng không lẽ cứ để yên như vậy, tâm tình vì vậy cũng không khá lên, hai ngày nay những vết nứt tại kí túc xá Mặt Trăng không hiểu sao xuất hiện ngày càng nhiều... Bây giờ là ban ngày, tất cả mọi người đang ngủ... Thật đúng là một thời cơ tốt. Nếu âm thầm đi đến một phòng nha nào đó xa học viện, nhất định sẽ không ai biết được.
Được rồi! Chống cằm tính toán một hồi, người thuần chủng dần mỉm cười. Quyết định vậy đi! Ngay lúc giữa trưa, là vampire tuyệt đối sẽ không ai điên mà ra ngoài vào thời điểm này, đi đến một phòng nha nào đó xa nơi này một chút, bí mật giải quyết vấn đề này!
Cứ như vậy bí mật giải quyết nó! Chỉ cần ngoài phạm vi của nơi này sẽ không ai biết cậu là học sinh khối Đêm của học viện Cross. Để đề phòng hơn, cậu hôm nay sẽ mặc y phục hàng ngày đi ra ngoài trường, đánh chết cũng không thừa nhận mình là học sinh... Được rồi, cứ như vậy! Hơn nữa bây giờ là giữa trưa, dù là vampire hay học sinh khối Ngày, đều là đang ngủ (ngủ trưa), nguy cơ gặp phải người quen là rất thấp, cho dù có vô tình gặp phải học sinh khối Ngày, cũng có thể xem như người xa lạ, dù sao trước giờ đều là như vậy...
Zero tưởng tượng một chút về cảnh tượng kia, đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái... Quên đi, tốt hơn hết vẫn là đeo thêm khẩu trang.
Bịt kín khẩu trang, mặc quần áo hàng ngày đến một phòng nha nào đó cách học viện thật xa.
Zero lập tức hạ quyết tâm, xoay người bắt đầu mở tủ lấy quần áo, lấy ra một bộ đồng phục. Mở một ngăn khác, cũng là đồng phục. Mở hết tất cả các ngăn... A, tất cả đều là đồng phục, xếp thành một hàng giống nhau như đúc đều là đồng phục đen của khối Ngày... Đứng giữa một đống đồng phục trầm mặc hồi lâu, Zero đột nhiên ngẩng đầu nắm tay đập vào lòng bàn tay kia, “Tiền tiêu vặt!” Vì thế cậu lại vội vội vàng vàng đi tìm ví tiền bị bỏ quên đóng mạng nhện trong góc... “Một, hai, ba... Dư sức mua một bộ quần áo bình thường.” Trước kia tất cả tiền của cậu đều đổ vào đồ ngọt, đến khi tiến vào kí túc xá Mặt Trăng mọi chi phí sinh hoạt đều được miễn, ngay cả đồ ngọt cũng cần là có, cho nên hiện tại mới có nhiều tiền như vậy.
“Nói như vậy... Thì ra phí dụng cho đồ ngọt của mình trước đây cao như vậy, thật đúng như lời Hiệu trưởng nói sao?” Zero cầm ví tiền nặng trịch của mình, lần đầu tiên nhận ra bản thân là cỡ nào nghiện đồ ngọt.
“Như vậy là có thể xuất phát... Khoan đã! Mình phải mặc đồ gì để đi mua quần áo hàng ngày?” Quay đầu lại, đập vào mắt vẫn chỉ là những bộ đồng phục đen của học viện Cross, khuôn mặt vừa mới bừng sáng của cậu nhanh chóng lại bị một màu đen bao trùm.
- -*--
Đến khi Zero đã ngụy trang đầy đủ, một cái khẩu trang trắng bịt kín mặt, trong tay là một cái ô màu đen thật to lén lút nhìn chung quanh, hành vi khả nghi đứng trước một phòng nha cách học viện Cross một thị trấn, kim đồng hồ vừa mới chỉ đúng 12h trưa, cũng chính là lúc bức xạ mặt trời mãnh liệt nhất.
“Xin chờ một chút, vừa mới có một người khách tới trước.” Cô hộ sĩ sau khi đưa thẻ chờ cho Zero liền mỉm cười rời đi. Một mình cậu ngồi giữa phòng chờ yên ắng buồn chán nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, tràn vào phổi là mùi hăng hắc của thuốc sát trùng, cùng một màu trắng đến nhức mắt khắp căn phòng, tất cả đều nói cho cậu biết đã đến nơi an toàn.
Bỗng nhiên, cậu chú ý tới chiếc ô đen giống như của mình được dựng sát cửa phòng nha sĩ, sao lại trùng hợp như thế, mang cùng một loại ô như của cậu, hơn nữa đây lại là chiếc ô cậu vơ đại trong kí túc xá Mặt Trăng, người khách đến trước kia?
“Không biết so với mình người đến trước có bị nặng hơn không?” Zero tự hỏi, ánh mắt liếc về phía cánh cửa được hé ra một chút kia... Nhìn qua chắc cũng không sao... Zero từ từ đến gần, mùi thuốc sát trùng có vẻ nặng hơn một chút... “Ở tuổi này mọc răng khôn cũng là chuyện rất bình thường, nếu nó gây trở ngại đến cuộc sống hằng ngày của cậu, chỉ cần nhổ đi là được...” Zero nghe lời khuyên của nha sĩ, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lúc này vị nha sĩ mới đi qua một bên kê đơn... “?” Khuôn mặt kia sao nhìn quen quá?...
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra một chút, vị nha sĩ kinh ngạc nhìn số trên thẻ chờ của cậu, “Cậu bé này, xin đợi một lát được không?...”
“...”
“...”
Ánh nhìn màu đỏ đối diện với đôi mắt tím, trong nháy mắt, không ai biết nên nói gì...
“Mỗi ngày bốn ly kem.” Zero nhanh chóng mở miệng, sau đó vươn một ngón tay, mặt không chút thay đổi nói ra điều kiện.
Kaname Kuran hơi nhếch lên khóe miệng, “Không thành vấn đề.”
- -*--
“Thì ra anh cũng là mọc răng khôn? Còn đâu danh dự của một thuần chủng cao quý...”
“Dám nói ra ta giết cậu.”
“Kem ly của tôi...”
“Đã biết.”
“Còn có bánh ngọt linh chi...”
“Có cái này sao?... Được rồi.”
“Chocolate hạnh nhân?...”
“Đừng làm tới.”
“... Được rồi, vậy chocolate bình thường.”
“...”
Dưới trời chiều, hai bóng dáng một trước một sau không nhanh không chậm vô tư bỏ qua ánh nhìn cùng nhận xét ngưỡng mộ của người đi đường sải dài trên vỉa hè lợp đá, cuối cùng biến mất tại góc phố...
Chậm rãi cầm lấy thìa, Zero mặt không chút thay đổi xúc một miếng bánh ngọt thật to, nhưng lúc đưa lên trước miệng lại chần chờ một chút, buông thìa xuống, cúi đầu, rất nhẹ cho ra một tiếng thở dài.
Kỳ lạ, cái tên mê đồ ngọt kia lại có lúc ở trước dĩa bánh ngọt dùng ánh mắt chán chường đó... Mặt ngoài tất cả vampire có mặt lúc đó đều lo làm chuyện của mình, nhưng dù sao Zero vẫn là một hunter đang sống tại nơi ở của họ, nhiều ít cũng chú ý một chút, kể cả lúc dùng bữa.
Cho tới nay, bọn họ đều nghĩ một kẻ thích ăn đồ ngọt như Aidou đã là trăm năm khó gặp, nhưng từ khi Zero Kiryuu tiến vào, nhìn hắn ta đem đồ ngọt làm bữa ăn chính, ngay cả uống mật trà đều phải thêm vào bốn năm thìa đường, mọi người mới lĩnh ngộ, đây mới thật sự là tín đồ của đồ ngọt.
“Kaname - sama.” Nhìn đến người vừa xuất hiện tại thang lầu, Ruka nhanh chóng cho ra một nụ cười, cung kính cúi mình.
Kaname chỉnh lại cổ áo, sau đó hơi gật đầu nhìn Ruka. Nhưng khi đi đến trước bậc thang anh liền nhận ra không khí nơi đây có chút kỳ lạ, mà cái kẻ có thể tạo thành bầu không khí như thế này, cũng chỉ có thể là Zero Kiryuu. Lúc này đang dùng khuôn mặt lạnh băng đối mặt với món ăn ưa thích của cậu ta, tay phải cầm thìa, lại giữ nguyên trên mặt bàn, đôi tinh thể tím nhìn chằm chằm vào dĩa bánh ngọt trước mắt, dường như không có ý định dùng bữa.
“Đau răng sao?”
Câu nói của anh vừa vang lên cả đại sảnh liền im lặng, chỉ một mình Zero là có vẻ khẩn trương lên một chút, quả thực giống như mèo bị giẫm lên cái đuôi, tuy rằng mặt như trước không chút thay đổi. Giống như không nghe thấy câu nói của Kaname, nhưng chậm rãi nâng thìa, chậm rãi bỏ vào trong miệng...! Trong nháy mắt, khuôn mặt nhìn cả ngày cũng không tìm ra một biểu cảm gì kia lập tức nhăn lại, nhíu mày, nhưng rất nhanh liền biến mất, khôi phục nguyên dạng. Tất cả những ai nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu đều nghĩ đây là ảo giác, rõ ràng người kia vẫn là khuôn mặt băng giá như cũ, chẳng qua ánh mắt nhìn dĩa bánh ngọt kia đúng thực là yêu hận đan xen...
Trên mặt của mỗi người đều lặng lẽ hiện lên một chút khó hiểu, dường như còn kìm chế không cười... Lần đầu tiên biết, thì ra vampire cũng sẽ bị đau răng, cảm giác lúc này tốt hơn hết vẫn là làm lơ hắn ta đi, trên người hắn ta đã đủ phát ra oán khí rồi, cơ hồ còn nhìn thấy một đám mây màu xám nhỏ phiêu dật trên đầu.
“...” Coi như không nghe không thấy... Tất cả vampire tại đại sảnh đều chọn phương án tốt nhất này mà thực hiện, đáng tiếc, luôn luôn tồn tại một người không nghĩ đến hoàn cảnh mà quên đi tác dụng của đại não, ví dụ như Aidou Hanabusa.
“Thật ngu ngốc, vampire mà lại có thể bị đau răng. Zero Kiryuu, ngươi có cần một ít thuốc giảm đau của nhân loại không?”
Aidou nói ra những lời này, không nói còn tốt hơn, vừa nói xong, đám mây xám xịt kia ngay lập tức chuyển sang đen kịt, thế nhưng người thợ săn lại thản nhiên tươi cười... “Tự nhiên lại được quan tâm...” Zero ngã người ra sau dựa vào thành ghế, thanh âm rất nhẹ, “Tại sao lại có cảm giác giống như bị nguyền rủa nhỉ?”
“...”
“Kain, đừng cản em, em muốn giết hắn! Nhất định phải giết hắn!”
“Đừng xúc động.”
- -*--
Ngồi suy nghĩ cả buổi sáng, Zero vẫn tìm không ra nguyên nhân của việc này. Cơ thể của vampire luôn được biết đến như là mình đồng da sắt, chuyện này cậu vẫn biết, huống hồ từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nghe qua có một vampire nào lại chết trên giường bệnh, cho nên Zero từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lo lắng việc dùng quá nhiều đồ ngọt sẽ dẫn đến sâu răng, vì thế giờ phút này viên kẹo đang nằm trong tay như đang nhìn một bên má hơi sưng lên của cậu mà châm chọc. Càng tệ hơn là cả đám vampire dưới kia đều đã biết... Oán niệm của cậu đối với Kaname Kuran ngày càng sâu, nghĩ tới vẻ mặt nhịn cười của đám vampire khi nãy cậu càng thêm hận không thể giết anh ta ngay lập tức.
“... Làm sao có chuyện vampire lại đi dùng thuốc giảm đau, còn là bởi vì đau răng...” Nghĩ đến đây, Zero không biết nếu một ngày phải đến bệnh viện để chữa bệnh sẽ phải nói cái gì, cũng không biết phải giải quyết như thế nào hai cơn đói trong người của cậu, tuy rằng mỗi ngày uống chocolate nóng cũng không phải là không thể được...
Thật sự là tai nạn bất đắc dĩ, Zero càng thêm tin tưởng mình hoàn toàn không hợp với khối Đêm. Đã nhiều năm ăn đồ ngọt, tại sao vừa tiến vào kí túc xác Mặt Trăng mới đau răng, làm gì có chuyện ngẫu nhiên trùng hợp như vậy?
Nhất định là bởi vì tiến vào nơi này... Nghĩ như vậy, Zero âm thầm cắn răng một cái... Oa a! Đau đến không nói thành lời, khuôn mặt xinh đẹp hài hòa lập tức nhăn lại, đôi mắt tím nhanh chóng bị tuyến lệ phủ một tầng nước mờ.
Đau răng không phải bệnh, đau răng chỉ là chuyện bình thường của con người, không đúng, là chuyện bình thường của vampire. Bàn tay đang ôm một bên má bất đắc dĩ thả ra, người hunter tóc bạc yên lặng không nói gì thả mình trên giường suy nghĩ tại sao mình lại bị đau răng. Mỗi ngày sáng trưa tối ba lần đều vệ sinh răng miệng đầy đủ, đến cả răng nanh cậu cũng chùi sạch sẽ, dù cho vẫn luôn căm ghét việc trở thành vampire, nhưng răng nanh luôn được cậu chăm sóc kĩ càng nhất, chẳng lẽ là bởi vì buổi tối ngủ hay ngậm một viên kẹo? Từ từ! Zero chợt nhớ tới một chuyện bị cậu sơ suất bỏ qua: Hôm trước lúc ngủ trưa vì lơ là nên đã quên đánh răng... Chẳng lẽ bởi vì một lần không cẩn thận kia làm cho những con vi khuẩn đáng chết xâm nhập vào răng nanh của cậu? (=])
Nghĩ thêm một hồi, Zero đối với suy luận của mình có chút hoài nghi, theo cậu biết, đau răng không nhất thiết là bởi vì sâu răng. Hơn nữa, cơ thể vampire dù bị thương miệng vết thương sẽ ngay lập tức liền lại, như thế nào vi khuẩn có kẽ hở để xâm nhập? Như thế nào những lỗ sâu răng đó có thể tồn tại? Như thế nào lớp men bảo vệ lại dễ dàng bị mài mòn như thế?
Nhưng ngoài nguyên nhân bị sâu răng, còn có cái gì lại khiến cậu đau răng chứ?
Đường đường một vampire thuần chủng lại bị đau răng?
Ngồi ở trước bàn làm việc là Kaname Kuran lúc này cũng đang nâng cằm suy nghĩ vấn đề này. Là bởi vì Zero Kiryuu? Không không không, càng nghĩ càng không có khả năng, anh làm sao có thể lãng phí thời gian cùng trí lực đi trông nom một kẻ như cậu ta... Tuy rằng thật sự cũng có một chút để ý...
Đưa mắt nhìn ly rượu nho đã vơi nửa trên bàn, Kaname cảm giác cơn nhói đau khi nhấp rượu khi nãy lại trỗi dậy, liền nhíu mày một chút... Vì cái gì lại đau răng? Zero Kiryuu cậu ta có thể nói là bởi vì nghiện ăn đồ ngọt, nhưng còn chính mình? Anh hoàn toàn lại không ăn đồ ngọt, sở thích chính là rượu nho, cũng rất chú ý vấn đề vệ sinh răng nanh.
Hai ngày nay đau đến không thể dùng đồ rắn, chỉ có thể uống rượu nho... Mặc dù là thức uống ưa thích, nhưng anh cũng không phải là Zero Kiryuu, không có thích một thứ gì đó đến độ biến thái như cậu ta (=]), mỗi ngày đều uống rượu nho, dù thích cũng không chịu nổi, mà hiện tại anh đã chán ngấy thứ này rồi.
Nếu đi khám sẽ rất mất mặt, thân là một thuần chủng rối cao, được xem như người đứng đầu thế giới vampire, làm sao có thể để người khác biết anh bị đau răng giống Zero Kiryuu? Nhưng không lẽ cứ để yên như vậy, tâm tình vì vậy cũng không khá lên, hai ngày nay những vết nứt tại kí túc xá Mặt Trăng không hiểu sao xuất hiện ngày càng nhiều... Bây giờ là ban ngày, tất cả mọi người đang ngủ... Thật đúng là một thời cơ tốt. Nếu âm thầm đi đến một phòng nha nào đó xa học viện, nhất định sẽ không ai biết được.
Được rồi! Chống cằm tính toán một hồi, người thuần chủng dần mỉm cười. Quyết định vậy đi! Ngay lúc giữa trưa, là vampire tuyệt đối sẽ không ai điên mà ra ngoài vào thời điểm này, đi đến một phòng nha nào đó xa nơi này một chút, bí mật giải quyết vấn đề này!
Cứ như vậy bí mật giải quyết nó! Chỉ cần ngoài phạm vi của nơi này sẽ không ai biết cậu là học sinh khối Đêm của học viện Cross. Để đề phòng hơn, cậu hôm nay sẽ mặc y phục hàng ngày đi ra ngoài trường, đánh chết cũng không thừa nhận mình là học sinh... Được rồi, cứ như vậy! Hơn nữa bây giờ là giữa trưa, dù là vampire hay học sinh khối Ngày, đều là đang ngủ (ngủ trưa), nguy cơ gặp phải người quen là rất thấp, cho dù có vô tình gặp phải học sinh khối Ngày, cũng có thể xem như người xa lạ, dù sao trước giờ đều là như vậy...
Zero tưởng tượng một chút về cảnh tượng kia, đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái... Quên đi, tốt hơn hết vẫn là đeo thêm khẩu trang.
Bịt kín khẩu trang, mặc quần áo hàng ngày đến một phòng nha nào đó cách học viện thật xa.
Zero lập tức hạ quyết tâm, xoay người bắt đầu mở tủ lấy quần áo, lấy ra một bộ đồng phục. Mở một ngăn khác, cũng là đồng phục. Mở hết tất cả các ngăn... A, tất cả đều là đồng phục, xếp thành một hàng giống nhau như đúc đều là đồng phục đen của khối Ngày... Đứng giữa một đống đồng phục trầm mặc hồi lâu, Zero đột nhiên ngẩng đầu nắm tay đập vào lòng bàn tay kia, “Tiền tiêu vặt!” Vì thế cậu lại vội vội vàng vàng đi tìm ví tiền bị bỏ quên đóng mạng nhện trong góc... “Một, hai, ba... Dư sức mua một bộ quần áo bình thường.” Trước kia tất cả tiền của cậu đều đổ vào đồ ngọt, đến khi tiến vào kí túc xá Mặt Trăng mọi chi phí sinh hoạt đều được miễn, ngay cả đồ ngọt cũng cần là có, cho nên hiện tại mới có nhiều tiền như vậy.
“Nói như vậy... Thì ra phí dụng cho đồ ngọt của mình trước đây cao như vậy, thật đúng như lời Hiệu trưởng nói sao?” Zero cầm ví tiền nặng trịch của mình, lần đầu tiên nhận ra bản thân là cỡ nào nghiện đồ ngọt.
“Như vậy là có thể xuất phát... Khoan đã! Mình phải mặc đồ gì để đi mua quần áo hàng ngày?” Quay đầu lại, đập vào mắt vẫn chỉ là những bộ đồng phục đen của học viện Cross, khuôn mặt vừa mới bừng sáng của cậu nhanh chóng lại bị một màu đen bao trùm.
- -*--
Đến khi Zero đã ngụy trang đầy đủ, một cái khẩu trang trắng bịt kín mặt, trong tay là một cái ô màu đen thật to lén lút nhìn chung quanh, hành vi khả nghi đứng trước một phòng nha cách học viện Cross một thị trấn, kim đồng hồ vừa mới chỉ đúng 12h trưa, cũng chính là lúc bức xạ mặt trời mãnh liệt nhất.
“Xin chờ một chút, vừa mới có một người khách tới trước.” Cô hộ sĩ sau khi đưa thẻ chờ cho Zero liền mỉm cười rời đi. Một mình cậu ngồi giữa phòng chờ yên ắng buồn chán nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, tràn vào phổi là mùi hăng hắc của thuốc sát trùng, cùng một màu trắng đến nhức mắt khắp căn phòng, tất cả đều nói cho cậu biết đã đến nơi an toàn.
Bỗng nhiên, cậu chú ý tới chiếc ô đen giống như của mình được dựng sát cửa phòng nha sĩ, sao lại trùng hợp như thế, mang cùng một loại ô như của cậu, hơn nữa đây lại là chiếc ô cậu vơ đại trong kí túc xá Mặt Trăng, người khách đến trước kia?
“Không biết so với mình người đến trước có bị nặng hơn không?” Zero tự hỏi, ánh mắt liếc về phía cánh cửa được hé ra một chút kia... Nhìn qua chắc cũng không sao... Zero từ từ đến gần, mùi thuốc sát trùng có vẻ nặng hơn một chút... “Ở tuổi này mọc răng khôn cũng là chuyện rất bình thường, nếu nó gây trở ngại đến cuộc sống hằng ngày của cậu, chỉ cần nhổ đi là được...” Zero nghe lời khuyên của nha sĩ, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lúc này vị nha sĩ mới đi qua một bên kê đơn... “?” Khuôn mặt kia sao nhìn quen quá?...
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra một chút, vị nha sĩ kinh ngạc nhìn số trên thẻ chờ của cậu, “Cậu bé này, xin đợi một lát được không?...”
“...”
“...”
Ánh nhìn màu đỏ đối diện với đôi mắt tím, trong nháy mắt, không ai biết nên nói gì...
“Mỗi ngày bốn ly kem.” Zero nhanh chóng mở miệng, sau đó vươn một ngón tay, mặt không chút thay đổi nói ra điều kiện.
Kaname Kuran hơi nhếch lên khóe miệng, “Không thành vấn đề.”
- -*--
“Thì ra anh cũng là mọc răng khôn? Còn đâu danh dự của một thuần chủng cao quý...”
“Dám nói ra ta giết cậu.”
“Kem ly của tôi...”
“Đã biết.”
“Còn có bánh ngọt linh chi...”
“Có cái này sao?... Được rồi.”
“Chocolate hạnh nhân?...”
“Đừng làm tới.”
“... Được rồi, vậy chocolate bình thường.”
“...”
Dưới trời chiều, hai bóng dáng một trước một sau không nhanh không chậm vô tư bỏ qua ánh nhìn cùng nhận xét ngưỡng mộ của người đi đường sải dài trên vỉa hè lợp đá, cuối cùng biến mất tại góc phố...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.