Vampire Lands - Vùng Đất Ma Cà Rồng
Chương 8: Vết Cắn
Nguyễn Vũ
29/12/2017
Vampire lands
Chương 8:
Chỉ trong chớp mắt Julie đã nằm gọn trong tay của lão ta, cô như nghẹt thở. Trước mặt cô là tử thần. Cô chỉ biết nhắm mắt, không hề kêu la, không hề run rẫy, giường như lão ta đã đặt cặp răng nanh lên cổ cô rồi.
Rô lên tiếng: “ Thưa Ma Vương, đó là…..”
Chưa kịp nó dứt lời, Rô đã bị lão dùng tay đánh văng ra xa. Mọi người có mặt ai nấy đều hoảng hốt, họ chỉ biết tròn mắt nhìn, không dám làm gì, cũng không dám lên tiếng Bấy giờ người ta lại thấy vẽ lạnh lùng vô cảm của hắn lại bộc lộ rõ. “Cạch, cạch…” đó là tiếng vang của hai vật gì đó đang va chạm. Quay qua hắn, hắn dần thay đổi rồi, mắt hắn trở nên sắc hơn, nó như phi tiêu có thể phóng ra bất cứ khi nào, móng tay, răng nanh thì dài thường thượt, bộ dạng nhếch nhác làm người ta thấy sợ hãi. Ngạc nhiên hơn nữa là chỗ hắn đứng giường như có một lớp tuyết phủ lên, móng tay hắn cà vào thành ghế, mắt hướng về lão
“ thả cô ấy ra!” Hắn hằm hừ lên tiếng
“ Con nghĩ dưới bộ dạng này của con có thể thắng ta sao?” Lão nhìn hắn, nở một nụ cười đầy ma mị.
Giờ đây giường như mục tiêu của hắn chỉ là cướp Julie khỏi tay lão về tay mình
“ Con vì một con ranh mà chống đối lại ta sao? “ lão lại lên tiếng.
Sau đó lão ta dùng tay nâng một khúc cằm cô lên
“ Cũng được đấy chứ, nhưng cô ta chẳng có tài gì. Không xứng!” Lão nói mà chẳng hề liếc nhìn hắn một cái.
Hắn tiến lại lão: “ Cô ta là của tôi, ông đừng hòng….”
Hắn dùng cả sức lực để ngăn cặp răng nanh của lão ghì lên cổ cô, nhưng có lẽ do mất máu quá nhiều cho cô nên ngay cả cơ hội để giữ lấy lão hắn càng không có. Cặp răng nanh đã cận kề bên cổ. Chợt “phựt!”, máu rồng rộc chãy ra thành từng cơn, nó màu đỏ rất đạm giường như đã ngã sang đen luôn rồi. Cô mở mắt, sự thật kinh hoàng trước mắt cô, đó chính là, chính là tay hắn, nó đã đặt lên cổ cô và nó đang chảy từng cơn, không thể kiềm chế mình, bản chất trong cô cũng đã bộc lộ rõ, chợt chiếc vòng tay cô phát sáng, răng nanh móng vuốt, cô dùng tay mình, nơi đeo chiếc vòng đẩy mạnh lão ta ra, nhưng oái lạ thay, cô chỉ đẩy bằng sức non nớt trong cơn hoảng hốt mà có thể làm lão ta bị thương, giường như làm da của lão, nơi bàn tay vừa bị bỏng, do năng lượng trong người cô hay năng lượng trong chiếc vòng cô cũng không quan tâm. Lão ta cũng bị đảy ra xa, việc đó làm lão ta như trở nên nóng giận, thế nhưng lão nhìn về phía cô không hề có ý định tấn công nữa mà thay vào đó là một cái vỗ tay khá hiểu “ Thú vị! Thật thú vị, được thôi, từ nay ta cho phép con thu nạp ả”
Lão nói kèm theo những nụ cười khó hiểu, nói rồi lão cũng bước ra. “Hôm nay đến đây, bữa khác tiếp” nói rồi hắn vụt biến mất
Mọi người trong sảnh cũng giải tán, ai nấy đều ngạc nhiên nhưng không có một ai quan tâm, hay là không dám quan tâm gì đó. Lúc này cô tiến về phía hắn, hắn giường như đã cạn sức.
Cô nâng người hắn lên những giọt nước mắt đã lăn dài
“ Đồ ngốc sao anh có thể….?”
Cô nhìn cào lòng bàn tay hắn, hắn nhìn cô, chỉ thủ thỉ vào tay cô ba chữ
“Em là của tôi!” nói xong hắn còn nhếch môi một xíu.
Cô cũng dần quen với cách nói chuyện như thế của hắn, cô nâng tay hắn lên.
“ Nhưng tay anh!”
“không sao, nhìn đi!”
Julie chưa dứt lời thì hắn đã chen vào, cô nhìn vào bàn tay hắn, quả thật là kì diệu, nó tự lành, nhưng chỉ là bên ngoài, trong hắn lúc này yếu ớt và nhợt nhạt. Chắc có lẽ mất quá nhiều máu.
Cô đặt ngón trỏ của mình lên miệng, “Xựt” nó bị đứt, máu đang úa ra, cô đặt nó vào môi anh.
“Cô!”
Chưa dứt lời, cô ra khẩu lệnh im lặng đối với anh.
“Máu là của anh, hai chúng ta như 2 bình máu, chuyền qua chuyền lại cho vui!” Cô nở một nụ cười tươi.
Không hiểu vì sao lúc này cô còn có thể đùa giỡn như vậy được, hắn nhìn cô chợt càm thấy ấm lòng, chẳng biết từ lúc nào máu của cô và hắn đã nguyện thành một. Được tiếp máu giường như mặt hắn đã trở nên khởi sắc, cô choàng hắn và đứng dậy. Đi lại phía chỗ Rô, hắn cũng bị thương khá nặng, giường như bất tỉnh, đáng nhẽ ra hắn không nên bị thế. Cô nhìn Rô rồi quay qua nhìn hắn
“ Mặc kệ hắn” Hắn lạnh lùng nói
Cô cũng không thể ngờ hắn lại vô tâm đến như vậy, cô thẻ lên
“ Đồ vô tâm” cô buông hắn ra, hắn loạng choạng kè sát vách, cô bước lại Rô, dìu hắn lên, thân hình cô quá yếu để diều một người lực lưỡng như Rô, cô đã dùng hết sức lực.
Cuối cùng cô cũng đã diều được Rô đứng dậy, cô quay qua hắn, nhìn ánh mắt hình viên đạn
“ Đi được chưa đồ vô tâm”
Hắn loạng choạng trả lời “ À Ừ Đi”
Hắn nói bước loạng choạng về trước, cô thì một tay dìu Rô, một tay phải đỡ lấy hắn, tuy hắn không hoàn toàn dựa vào cô, nhưng cô phải làm điểm tựa cho hắn, một cô gái bé nhỏ đang gánh vác cả Thế Giới trên vai. Đi tới phòng hắng, mở cửa vào, lại là luồng không khí lạnh ấy, cô đã một phần quen rồi, nhưng vẫn còn thấy lạnh cả toàn thân, diều Rô bước đến giường hắn
“ BỊCH”
Cô giường như vừa trút hết gánh năng, cô đặt Rô xuống, thân hình loạng choạng lại ngã vào người hắn, hắn yếu ớt đến nỗi cô chỉ tựa một sức nhẹ vào hắc mà cả hai đều nằm lê xuống sàn, thân cô nằm trên người hắn.
“ Anh thật là mãnh khãnh đấy!” cô nói với hắn
“ Cô có thể đứng dậy được chưa. Lợi dụng”
Hai từ “ lợi dụng” của hắn như gián vào tai cô, cô quay qua định quát vào mặt hắn, nhưng quay qua, không biết từ lúc nào hắn đã chìm vào giấc ngủ
“ Hắn không cảm thấy lạnh nhỉ?” cô nhìn hắn và suy nghỉ, cô định bước dậy để kiếm thứ gì đó có thể sưởi ấm cho hắn
“Em, em, đừng, đừng rời xa tôi.” Hắn nói và ghì chặt lấy cô, cô thật không ngờ, một tảng băng như hắn lại mơ thấy những từ ngữ sến súa như vậy. Cô cũng hết cách, đành nằm im bất động trên người hắn. Cô cũng thiếp đi!!!!! Đăng bởi: admin
Chương 8:
Chỉ trong chớp mắt Julie đã nằm gọn trong tay của lão ta, cô như nghẹt thở. Trước mặt cô là tử thần. Cô chỉ biết nhắm mắt, không hề kêu la, không hề run rẫy, giường như lão ta đã đặt cặp răng nanh lên cổ cô rồi.
Rô lên tiếng: “ Thưa Ma Vương, đó là…..”
Chưa kịp nó dứt lời, Rô đã bị lão dùng tay đánh văng ra xa. Mọi người có mặt ai nấy đều hoảng hốt, họ chỉ biết tròn mắt nhìn, không dám làm gì, cũng không dám lên tiếng Bấy giờ người ta lại thấy vẽ lạnh lùng vô cảm của hắn lại bộc lộ rõ. “Cạch, cạch…” đó là tiếng vang của hai vật gì đó đang va chạm. Quay qua hắn, hắn dần thay đổi rồi, mắt hắn trở nên sắc hơn, nó như phi tiêu có thể phóng ra bất cứ khi nào, móng tay, răng nanh thì dài thường thượt, bộ dạng nhếch nhác làm người ta thấy sợ hãi. Ngạc nhiên hơn nữa là chỗ hắn đứng giường như có một lớp tuyết phủ lên, móng tay hắn cà vào thành ghế, mắt hướng về lão
“ thả cô ấy ra!” Hắn hằm hừ lên tiếng
“ Con nghĩ dưới bộ dạng này của con có thể thắng ta sao?” Lão nhìn hắn, nở một nụ cười đầy ma mị.
Giờ đây giường như mục tiêu của hắn chỉ là cướp Julie khỏi tay lão về tay mình
“ Con vì một con ranh mà chống đối lại ta sao? “ lão lại lên tiếng.
Sau đó lão ta dùng tay nâng một khúc cằm cô lên
“ Cũng được đấy chứ, nhưng cô ta chẳng có tài gì. Không xứng!” Lão nói mà chẳng hề liếc nhìn hắn một cái.
Hắn tiến lại lão: “ Cô ta là của tôi, ông đừng hòng….”
Hắn dùng cả sức lực để ngăn cặp răng nanh của lão ghì lên cổ cô, nhưng có lẽ do mất máu quá nhiều cho cô nên ngay cả cơ hội để giữ lấy lão hắn càng không có. Cặp răng nanh đã cận kề bên cổ. Chợt “phựt!”, máu rồng rộc chãy ra thành từng cơn, nó màu đỏ rất đạm giường như đã ngã sang đen luôn rồi. Cô mở mắt, sự thật kinh hoàng trước mắt cô, đó chính là, chính là tay hắn, nó đã đặt lên cổ cô và nó đang chảy từng cơn, không thể kiềm chế mình, bản chất trong cô cũng đã bộc lộ rõ, chợt chiếc vòng tay cô phát sáng, răng nanh móng vuốt, cô dùng tay mình, nơi đeo chiếc vòng đẩy mạnh lão ta ra, nhưng oái lạ thay, cô chỉ đẩy bằng sức non nớt trong cơn hoảng hốt mà có thể làm lão ta bị thương, giường như làm da của lão, nơi bàn tay vừa bị bỏng, do năng lượng trong người cô hay năng lượng trong chiếc vòng cô cũng không quan tâm. Lão ta cũng bị đảy ra xa, việc đó làm lão ta như trở nên nóng giận, thế nhưng lão nhìn về phía cô không hề có ý định tấn công nữa mà thay vào đó là một cái vỗ tay khá hiểu “ Thú vị! Thật thú vị, được thôi, từ nay ta cho phép con thu nạp ả”
Lão nói kèm theo những nụ cười khó hiểu, nói rồi lão cũng bước ra. “Hôm nay đến đây, bữa khác tiếp” nói rồi hắn vụt biến mất
Mọi người trong sảnh cũng giải tán, ai nấy đều ngạc nhiên nhưng không có một ai quan tâm, hay là không dám quan tâm gì đó. Lúc này cô tiến về phía hắn, hắn giường như đã cạn sức.
Cô nâng người hắn lên những giọt nước mắt đã lăn dài
“ Đồ ngốc sao anh có thể….?”
Cô nhìn cào lòng bàn tay hắn, hắn nhìn cô, chỉ thủ thỉ vào tay cô ba chữ
“Em là của tôi!” nói xong hắn còn nhếch môi một xíu.
Cô cũng dần quen với cách nói chuyện như thế của hắn, cô nâng tay hắn lên.
“ Nhưng tay anh!”
“không sao, nhìn đi!”
Julie chưa dứt lời thì hắn đã chen vào, cô nhìn vào bàn tay hắn, quả thật là kì diệu, nó tự lành, nhưng chỉ là bên ngoài, trong hắn lúc này yếu ớt và nhợt nhạt. Chắc có lẽ mất quá nhiều máu.
Cô đặt ngón trỏ của mình lên miệng, “Xựt” nó bị đứt, máu đang úa ra, cô đặt nó vào môi anh.
“Cô!”
Chưa dứt lời, cô ra khẩu lệnh im lặng đối với anh.
“Máu là của anh, hai chúng ta như 2 bình máu, chuyền qua chuyền lại cho vui!” Cô nở một nụ cười tươi.
Không hiểu vì sao lúc này cô còn có thể đùa giỡn như vậy được, hắn nhìn cô chợt càm thấy ấm lòng, chẳng biết từ lúc nào máu của cô và hắn đã nguyện thành một. Được tiếp máu giường như mặt hắn đã trở nên khởi sắc, cô choàng hắn và đứng dậy. Đi lại phía chỗ Rô, hắn cũng bị thương khá nặng, giường như bất tỉnh, đáng nhẽ ra hắn không nên bị thế. Cô nhìn Rô rồi quay qua nhìn hắn
“ Mặc kệ hắn” Hắn lạnh lùng nói
Cô cũng không thể ngờ hắn lại vô tâm đến như vậy, cô thẻ lên
“ Đồ vô tâm” cô buông hắn ra, hắn loạng choạng kè sát vách, cô bước lại Rô, dìu hắn lên, thân hình cô quá yếu để diều một người lực lưỡng như Rô, cô đã dùng hết sức lực.
Cuối cùng cô cũng đã diều được Rô đứng dậy, cô quay qua hắn, nhìn ánh mắt hình viên đạn
“ Đi được chưa đồ vô tâm”
Hắn loạng choạng trả lời “ À Ừ Đi”
Hắn nói bước loạng choạng về trước, cô thì một tay dìu Rô, một tay phải đỡ lấy hắn, tuy hắn không hoàn toàn dựa vào cô, nhưng cô phải làm điểm tựa cho hắn, một cô gái bé nhỏ đang gánh vác cả Thế Giới trên vai. Đi tới phòng hắng, mở cửa vào, lại là luồng không khí lạnh ấy, cô đã một phần quen rồi, nhưng vẫn còn thấy lạnh cả toàn thân, diều Rô bước đến giường hắn
“ BỊCH”
Cô giường như vừa trút hết gánh năng, cô đặt Rô xuống, thân hình loạng choạng lại ngã vào người hắn, hắn yếu ớt đến nỗi cô chỉ tựa một sức nhẹ vào hắc mà cả hai đều nằm lê xuống sàn, thân cô nằm trên người hắn.
“ Anh thật là mãnh khãnh đấy!” cô nói với hắn
“ Cô có thể đứng dậy được chưa. Lợi dụng”
Hai từ “ lợi dụng” của hắn như gián vào tai cô, cô quay qua định quát vào mặt hắn, nhưng quay qua, không biết từ lúc nào hắn đã chìm vào giấc ngủ
“ Hắn không cảm thấy lạnh nhỉ?” cô nhìn hắn và suy nghỉ, cô định bước dậy để kiếm thứ gì đó có thể sưởi ấm cho hắn
“Em, em, đừng, đừng rời xa tôi.” Hắn nói và ghì chặt lấy cô, cô thật không ngờ, một tảng băng như hắn lại mơ thấy những từ ngữ sến súa như vậy. Cô cũng hết cách, đành nằm im bất động trên người hắn. Cô cũng thiếp đi!!!!! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.