Chương 418: Bạn cũ gặp lại
Thuận Tiểu Bảo
11/07/2024
Châu Châu về nhà mách lẻo mẹ Khúc, khi nhỏ Khúc Mịch chưa từng làm vậy nên khiến mẹ Khúc thấy mình rất có thành tựu
Nghe mẹ Khúc gọi điện chỉ vì chuyện của Châu Châu. Khúc Mịch nhíu mày. Châu Châu có vị trí quan trọng trong lòng mẹ anh từ khi nào vậy?
Khúc Mịch ho một tiếng, mẹ Khúc mới dừng lại hỏi: “Sao thế? Mấy hôm nay buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm.”
“Con không sao, Tiểu Nhu đang muốn có con nên con không dám uống thuốc lung tung.” Anh làm như vô tình để lộ tin tức.
“Hai đứa tính đến chuyện có con rồi à? Sao con không nói cho mẹ biết sớm? Tiểu Nhu nhớ lại chưa? Sao mẹ không nghe con bé nói gì thế?” Gần đây ngày nào Thương Dĩ Nhu cũng gọi điện, có hôm rảnh còn về nhà thăm bà và bố Khúc.
“Vẫn chưa, nhưng không ảnh hưởng đến bước tiếp theo của kế hoạch.” Khúc Mịch mở máy cà phê.
“Thế cũng không được uống cà phê, không tốt cho sức khỏe.” Mẹ Khúc nghe tiếng liền dặn dò, “Con không biết chăm sóc người khác, hay hai đứa chuyển về nhà đi. Mẹ sẽ nấu canh dinh dưỡng mỗi ngày cho hai đứa.”
Vừa nhắc đến canh, Khúc Mịch liền nhíu mày, vội đáp: “Bây giờ chưa có gì, chờ khi nào có thai rồi tính.”
“Thế thì cũng phải dưỡng sức khỏe trước để sinh ra con cái khỏe mạnh. Không được, mẹ phải nấu canh mang qua cho hai đứa ngay!”
“Thôi mẹ, cứ để đó đã, mẹ với bố chẳng uống canh gì, không phải con vẫn thông minh khỏe mạnh sao? Di truyền quan trọng hơn. Hơn nữa thời điểm này nên thư giãn, căng thẳng quá càng khó có thai. Mẹ cứ coi như không biết đi, có tin tốt con sẽ báo mẹ đầu tiên.”
Phải công nhận càng ngày Khúc Mịch càng hiểu mẹ Khúc, mới nói mấy câu anh đã khiến mẹ Khúc chú ý đến Thương Dĩ Nhu. Trên đời này có gì quan trọng hơn cháu nhà họ Khúc chứ?
Khúc Mịch cúp máy, vừa xoay người đã thấy Thương Dĩ Nhu dậy từ bao giờ. Cô dựa vào cửa phòng bếp tươi cười nhìn anh.
“Khúc Mịch, em phát hiện có lúc anh ngây thơ đáng yêu như trẻ con vậy.” Cô xuống bếp, mở tủ lạnh rót ly nước trái cây, “Điều mẹ tiếc nuối nhất trong cuộc đời là không có con cái làm nũng, đứa con trai như anh từ nhỏ đã người trưởng thành này. Trọng trách này giao lại cho Châu Châu, cô ấy rất giỏi làm nũng người lớn, mẹ đương nhiên sẽ thích. Nhưng anh lại không vui, còn kéo thêm cả em để tranh sủng.”
“Không, anh đâu rảnh làm mấy chuyện trẻ con đó. Anh chỉ sắp xếp lại thứ tư cho chính xác. Trong gia đình, mỗi người đều phải ở đúng vị trí thì cả nhà mới hòa thuận.”
Lý luận của Khúc Mịch lúc nào cũng kỳ lạ như vậy, Thương Dĩ Nhu cũng đành chịu, dù gì cô cũng chẳng ghen tị hay bất mãn. Bố Khúc và mẹ Khúc đều là những người cô kính trọng và yêu thương nhất, họ cho cô tình thương, cho cô một gia đình, có bố mẹ chồng như vậy, Thương Dĩ Nhu không có gì bất mãn, cô chỉ thấy vô cùng biết ơn.
Thương Dĩ Nhu vừa uống nước trái cây vừa ăn bánh mì. Khúc Mịch bảo cô đừng vội, anh còn đang làm trứng cho cô.
Cô nhìn đồng hồ: “Sắp không kịp chuyến bay rồi!”
Tuần này cô phải đến Bắc Hải tham dự hội thảo, vừa hay mượn cơ hội này đi gặp Khang Chỉ Kỳ. Từ khi Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ, cả hai chỉ trò chuyện qua điện thoại, chưa chính thức gặp mặt.
Khúc Mịch cho trứng rán vào hộp, bảo cô ăn trên xe, sau đó lái xe đưa cô đến sân bay.
“Em thật sự không cần anh đi cùng à?” Khúc Mịch xác nhận lại.
Thương Dĩ Nhu bất lực: “Giáo sư Khúc, em đã khẳng định bao nhiêu lần rồi. Em đi công tác, chứ không phải đi chơi, thật sự không tiện dắt theo người nhà. Anh ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi, không phải anh định thi công chức sao? Sao em không thấy anh đọc sách chuẩn bị vậy?”
“Được rồi. Em nhớ tự chăm sóc bản thân, nếu không tiện ở khách sạn thì đến nhà Dương Thâm.” Khúc Mịch dặn dò mãi từ nhà đến sân bay.
May mà vừa đến sân bay phải đi làm thủ tục ngay, nếu không Thương Dĩ Nhu sẽ bị Khúc Mịch lải nhải mãi.
Hội nghị bắt đầu vào ngày mai, Thương Dĩ Nhu đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi một chút rồi đến nhà Khang Chỉ Kỳ. Cô tìm theo địa chỉ, dễ dàng tìm đến nhà họ.
Biệt thự ba tầng, có một sân vườn nhỏ trồng nhiều hoa cỏ, còn có bàn và mấy cái ghế.
Khang Chỉ Kỳ đang đứng bên cửa sổ nhìn xung quanh, vừa thấy Thương Dĩ Nhu liền vẫy tay. Thương Dĩ Nhu không nhớ cô ấy, nhưng khi thấy cô gái vui vẻ nhiệt tình kia thì lập tức có cảm giác thân quen. Khi gặp mặt nói chuyện, cảm giác thân quen ấy càng mãnh liệt.
“Sao rồi? Cô với giáo sư Khúc sống chung có hòa hợp không? Tôi nói rồi mà, chỉ cần hòa hợp chuyện đó, không có ký ức cũng chẳng thành vấn đề.”
Thương Dĩ Nhu đỏ mặt: “Đại sư huynh đâu? Nhóc con đang làm gì vậy?”
“Dương Thâm đi làm rồi, ngày mai cũng sẽ tham dự hội nghị kia với cô. Nhóc con đang ngủ trên tầng hai, có bảo mẫu trông rồi. Gần đây sao? Nghe giọng cô trong điện thoại thì chắc hạnh phúc lắm, nhìn cô mặt đầy xuân sắc kìa.”
“Nào hạnh phúc như cô? Cô như thái hậu trong nhà, đại sư huynh và nhóc con toàn nghe lời cô.” Thương Dĩ Nhu trêu.
“Thôi, tôi với Dương Thâm sao so sánh được với hai người?” Khang Chỉ Kỳ thở dài, “Hai người yêu nhau đến mức trong mắt chỉ có đối phương, còn giữa chúng tôi thì không có nền tảng tình yêu. Tuy sống với nhau hòa hợp nhưng trong đó có bao nhiêu tình yêu chứ? Tôi rất sợ ngày nào đó anh ấy đột nhiên nói anh ấy đã tìm được tình yêu thật sự, sau đó mặc kệ tất cả mà theo đuổi tình yêu.”
Thương Dĩ Nhu bật cười: “Thế này chẳng giống cô gì cả. Nếu đại sư huynh dám nói như vậy, không phải cô sẽ cầm dao rượt anh ấy, thà cho anh ấy làm thái dám còn hơn bỏ trốn theo người khác à!”
“Cô hư rồi, trêu thế cũng trêu!” Khang Chỉ Kỳ cũng cười.
Chị em tốt ở bên nhau chính là như vậy, không có bí mật, không có kiêng kị. Đôi khi Thương Dĩ Nhu cảm thấy thật kỳ lạ, dù hai người có yêu nhau cỡ nào thì có vài chuyện chỉ có thể tâm sự với bạn thân. Thảo nào có một cuốn sách từng viết, phụ nữ kết hôn rồi, bạn thân quan trọng hơn chồng.
Thương Dĩ Nhu mua mấy cuốn sách truyện cổ tích cho nhóc con, còn mang đến dưa muối của mẹ Khúc. Khang Chỉ Kỳ bảo giúp việc đi chuẩn bị đồ ăn rồi giữ Thương Dĩ Nhu lại ăn tối. Dương Thâm tan làm về thấy Thương Dĩ Nhu thì rất vui. Cơm nước xong, Khang Chỉ Kỳ ngồi chơi với con, bọn họ ngồi ở sô pha thảo luận về hội nghị ngày m ai.
Khang Chỉ Kỳ không xen vào, chỉ yên lặng nghe họ nói, còn nhiệt tình bưng trái cây. Khi Thương Dĩ Nhu sắp về khách sạn, cô ấy còn bảo Dương Thâm lái xe đưa, không cho cô về một mình.
Cuộc đời kỳ lạ như thế, Khang Chỉ Kỳ vốn coi cô như tình địch nhưng nay lại trở thành bạn thân.
Dương Thâm từng hỏi Khang Chỉ Kỳ, biết anh từng thích Thương Dĩ Nhu, sao còn thân với Thương Dĩ Nhu đến vậy? Chẳng lẽ cô ấy không sợ họ xảy ra tư tình sao? Hay là anh ở trong lòng Khang Chỉ Kỳ vốn không quan trọng?
Khang Chỉ Kỳ cười trả lời anh không còn cơ hội ở bên Thương Dĩ Nhu nữa, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đều sẽ không cho anh cơ hội, vậy nên cô yên tâm để anh và Thương Dĩ Nhu ở riêng, vì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghe vậy, Dương Thâm đương nhiên không còn ngại với Thương Dĩ Nhu nữa. Dương Thâm lúc này đã có thể buông bỏ tình yêu bao năm của mình, đồng thời anh cũng nhận ra mình đã cưới được người vợ rộng lượng.
Đưa Thương Dĩ Nhu đến khách sạn đã là 21 giờ, Dương Thâm lái xe về. Buổi tối bảo mẫu về nhà, để vợ con ở nhà một mình anh không yên tâm. Vì việc này, anh luôn cố gắng từ chối các buổi tiệc xã giao, còn giảm bớt công việc.
Về khách sạn, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Khúc Mịch. Điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia liền nghe máy, xem ra anh đang chờ điện thoại.
“Từ nhà Dương Thâm về rồi à?” Khúc Mịch chỉ quan tâm sự an toàn của cô, xưa nay chưa từng coi Dương Thâm là tình địch.
“Vâng.” Thương Dĩ Nhu vừa trả lời vừa thay đồ, “Đại sư huynh là người chồng người cha tốt, thấy họ hạnh phúc em yên tâm rồi.”
Câu này Thương Dĩ Nhu từng nói, chẳng qua cô đã quên. Lần trước khi họ về nước, mời Dương Thâm đến Nam Giang phục hồi xương sọ, gia đình ba người đều ở nhà họ Khúc. Khi đó nhìn Dương Thâm chăm con, yêu thương Khang Chỉ Kỳ, cô cũng nói với Khúc Mịch như thế.
“Em yên tâm thì tốt. Lát nữa đừng tắm quá lâu, nếu không sẽ bị cảm.”
“Biết rồi.” Thương Dĩ Nhu trả lời cho có lệ, cô đâu phải trẻ con, sao anh cứ lải nhải thế?
“Mới thế đã bắt đầu chê anh à? Chờ em về xem anh tính sổ em sao?” Thương Dĩ Nhu mới đi một ngày, Khúc Mịch đã nhớ nhung, nhất là khi trên khăn trải giường toàn là mùi hương cơ thể của cô khiến anh không có cách nào ngủ được.
“Sao lúc nào cũng không thỏa mãn vậy? Hormone nhiều quá liệu có phải cũng là một loại bệnh không?”
Nghe mẹ Khúc gọi điện chỉ vì chuyện của Châu Châu. Khúc Mịch nhíu mày. Châu Châu có vị trí quan trọng trong lòng mẹ anh từ khi nào vậy?
Khúc Mịch ho một tiếng, mẹ Khúc mới dừng lại hỏi: “Sao thế? Mấy hôm nay buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm.”
“Con không sao, Tiểu Nhu đang muốn có con nên con không dám uống thuốc lung tung.” Anh làm như vô tình để lộ tin tức.
“Hai đứa tính đến chuyện có con rồi à? Sao con không nói cho mẹ biết sớm? Tiểu Nhu nhớ lại chưa? Sao mẹ không nghe con bé nói gì thế?” Gần đây ngày nào Thương Dĩ Nhu cũng gọi điện, có hôm rảnh còn về nhà thăm bà và bố Khúc.
“Vẫn chưa, nhưng không ảnh hưởng đến bước tiếp theo của kế hoạch.” Khúc Mịch mở máy cà phê.
“Thế cũng không được uống cà phê, không tốt cho sức khỏe.” Mẹ Khúc nghe tiếng liền dặn dò, “Con không biết chăm sóc người khác, hay hai đứa chuyển về nhà đi. Mẹ sẽ nấu canh dinh dưỡng mỗi ngày cho hai đứa.”
Vừa nhắc đến canh, Khúc Mịch liền nhíu mày, vội đáp: “Bây giờ chưa có gì, chờ khi nào có thai rồi tính.”
“Thế thì cũng phải dưỡng sức khỏe trước để sinh ra con cái khỏe mạnh. Không được, mẹ phải nấu canh mang qua cho hai đứa ngay!”
“Thôi mẹ, cứ để đó đã, mẹ với bố chẳng uống canh gì, không phải con vẫn thông minh khỏe mạnh sao? Di truyền quan trọng hơn. Hơn nữa thời điểm này nên thư giãn, căng thẳng quá càng khó có thai. Mẹ cứ coi như không biết đi, có tin tốt con sẽ báo mẹ đầu tiên.”
Phải công nhận càng ngày Khúc Mịch càng hiểu mẹ Khúc, mới nói mấy câu anh đã khiến mẹ Khúc chú ý đến Thương Dĩ Nhu. Trên đời này có gì quan trọng hơn cháu nhà họ Khúc chứ?
Khúc Mịch cúp máy, vừa xoay người đã thấy Thương Dĩ Nhu dậy từ bao giờ. Cô dựa vào cửa phòng bếp tươi cười nhìn anh.
“Khúc Mịch, em phát hiện có lúc anh ngây thơ đáng yêu như trẻ con vậy.” Cô xuống bếp, mở tủ lạnh rót ly nước trái cây, “Điều mẹ tiếc nuối nhất trong cuộc đời là không có con cái làm nũng, đứa con trai như anh từ nhỏ đã người trưởng thành này. Trọng trách này giao lại cho Châu Châu, cô ấy rất giỏi làm nũng người lớn, mẹ đương nhiên sẽ thích. Nhưng anh lại không vui, còn kéo thêm cả em để tranh sủng.”
“Không, anh đâu rảnh làm mấy chuyện trẻ con đó. Anh chỉ sắp xếp lại thứ tư cho chính xác. Trong gia đình, mỗi người đều phải ở đúng vị trí thì cả nhà mới hòa thuận.”
Lý luận của Khúc Mịch lúc nào cũng kỳ lạ như vậy, Thương Dĩ Nhu cũng đành chịu, dù gì cô cũng chẳng ghen tị hay bất mãn. Bố Khúc và mẹ Khúc đều là những người cô kính trọng và yêu thương nhất, họ cho cô tình thương, cho cô một gia đình, có bố mẹ chồng như vậy, Thương Dĩ Nhu không có gì bất mãn, cô chỉ thấy vô cùng biết ơn.
Thương Dĩ Nhu vừa uống nước trái cây vừa ăn bánh mì. Khúc Mịch bảo cô đừng vội, anh còn đang làm trứng cho cô.
Cô nhìn đồng hồ: “Sắp không kịp chuyến bay rồi!”
Tuần này cô phải đến Bắc Hải tham dự hội thảo, vừa hay mượn cơ hội này đi gặp Khang Chỉ Kỳ. Từ khi Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ, cả hai chỉ trò chuyện qua điện thoại, chưa chính thức gặp mặt.
Khúc Mịch cho trứng rán vào hộp, bảo cô ăn trên xe, sau đó lái xe đưa cô đến sân bay.
“Em thật sự không cần anh đi cùng à?” Khúc Mịch xác nhận lại.
Thương Dĩ Nhu bất lực: “Giáo sư Khúc, em đã khẳng định bao nhiêu lần rồi. Em đi công tác, chứ không phải đi chơi, thật sự không tiện dắt theo người nhà. Anh ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi, không phải anh định thi công chức sao? Sao em không thấy anh đọc sách chuẩn bị vậy?”
“Được rồi. Em nhớ tự chăm sóc bản thân, nếu không tiện ở khách sạn thì đến nhà Dương Thâm.” Khúc Mịch dặn dò mãi từ nhà đến sân bay.
May mà vừa đến sân bay phải đi làm thủ tục ngay, nếu không Thương Dĩ Nhu sẽ bị Khúc Mịch lải nhải mãi.
Hội nghị bắt đầu vào ngày mai, Thương Dĩ Nhu đến khách sạn đã đặt trước nghỉ ngơi một chút rồi đến nhà Khang Chỉ Kỳ. Cô tìm theo địa chỉ, dễ dàng tìm đến nhà họ.
Biệt thự ba tầng, có một sân vườn nhỏ trồng nhiều hoa cỏ, còn có bàn và mấy cái ghế.
Khang Chỉ Kỳ đang đứng bên cửa sổ nhìn xung quanh, vừa thấy Thương Dĩ Nhu liền vẫy tay. Thương Dĩ Nhu không nhớ cô ấy, nhưng khi thấy cô gái vui vẻ nhiệt tình kia thì lập tức có cảm giác thân quen. Khi gặp mặt nói chuyện, cảm giác thân quen ấy càng mãnh liệt.
“Sao rồi? Cô với giáo sư Khúc sống chung có hòa hợp không? Tôi nói rồi mà, chỉ cần hòa hợp chuyện đó, không có ký ức cũng chẳng thành vấn đề.”
Thương Dĩ Nhu đỏ mặt: “Đại sư huynh đâu? Nhóc con đang làm gì vậy?”
“Dương Thâm đi làm rồi, ngày mai cũng sẽ tham dự hội nghị kia với cô. Nhóc con đang ngủ trên tầng hai, có bảo mẫu trông rồi. Gần đây sao? Nghe giọng cô trong điện thoại thì chắc hạnh phúc lắm, nhìn cô mặt đầy xuân sắc kìa.”
“Nào hạnh phúc như cô? Cô như thái hậu trong nhà, đại sư huynh và nhóc con toàn nghe lời cô.” Thương Dĩ Nhu trêu.
“Thôi, tôi với Dương Thâm sao so sánh được với hai người?” Khang Chỉ Kỳ thở dài, “Hai người yêu nhau đến mức trong mắt chỉ có đối phương, còn giữa chúng tôi thì không có nền tảng tình yêu. Tuy sống với nhau hòa hợp nhưng trong đó có bao nhiêu tình yêu chứ? Tôi rất sợ ngày nào đó anh ấy đột nhiên nói anh ấy đã tìm được tình yêu thật sự, sau đó mặc kệ tất cả mà theo đuổi tình yêu.”
Thương Dĩ Nhu bật cười: “Thế này chẳng giống cô gì cả. Nếu đại sư huynh dám nói như vậy, không phải cô sẽ cầm dao rượt anh ấy, thà cho anh ấy làm thái dám còn hơn bỏ trốn theo người khác à!”
“Cô hư rồi, trêu thế cũng trêu!” Khang Chỉ Kỳ cũng cười.
Chị em tốt ở bên nhau chính là như vậy, không có bí mật, không có kiêng kị. Đôi khi Thương Dĩ Nhu cảm thấy thật kỳ lạ, dù hai người có yêu nhau cỡ nào thì có vài chuyện chỉ có thể tâm sự với bạn thân. Thảo nào có một cuốn sách từng viết, phụ nữ kết hôn rồi, bạn thân quan trọng hơn chồng.
Thương Dĩ Nhu mua mấy cuốn sách truyện cổ tích cho nhóc con, còn mang đến dưa muối của mẹ Khúc. Khang Chỉ Kỳ bảo giúp việc đi chuẩn bị đồ ăn rồi giữ Thương Dĩ Nhu lại ăn tối. Dương Thâm tan làm về thấy Thương Dĩ Nhu thì rất vui. Cơm nước xong, Khang Chỉ Kỳ ngồi chơi với con, bọn họ ngồi ở sô pha thảo luận về hội nghị ngày m ai.
Khang Chỉ Kỳ không xen vào, chỉ yên lặng nghe họ nói, còn nhiệt tình bưng trái cây. Khi Thương Dĩ Nhu sắp về khách sạn, cô ấy còn bảo Dương Thâm lái xe đưa, không cho cô về một mình.
Cuộc đời kỳ lạ như thế, Khang Chỉ Kỳ vốn coi cô như tình địch nhưng nay lại trở thành bạn thân.
Dương Thâm từng hỏi Khang Chỉ Kỳ, biết anh từng thích Thương Dĩ Nhu, sao còn thân với Thương Dĩ Nhu đến vậy? Chẳng lẽ cô ấy không sợ họ xảy ra tư tình sao? Hay là anh ở trong lòng Khang Chỉ Kỳ vốn không quan trọng?
Khang Chỉ Kỳ cười trả lời anh không còn cơ hội ở bên Thương Dĩ Nhu nữa, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đều sẽ không cho anh cơ hội, vậy nên cô yên tâm để anh và Thương Dĩ Nhu ở riêng, vì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghe vậy, Dương Thâm đương nhiên không còn ngại với Thương Dĩ Nhu nữa. Dương Thâm lúc này đã có thể buông bỏ tình yêu bao năm của mình, đồng thời anh cũng nhận ra mình đã cưới được người vợ rộng lượng.
Đưa Thương Dĩ Nhu đến khách sạn đã là 21 giờ, Dương Thâm lái xe về. Buổi tối bảo mẫu về nhà, để vợ con ở nhà một mình anh không yên tâm. Vì việc này, anh luôn cố gắng từ chối các buổi tiệc xã giao, còn giảm bớt công việc.
Về khách sạn, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Khúc Mịch. Điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia liền nghe máy, xem ra anh đang chờ điện thoại.
“Từ nhà Dương Thâm về rồi à?” Khúc Mịch chỉ quan tâm sự an toàn của cô, xưa nay chưa từng coi Dương Thâm là tình địch.
“Vâng.” Thương Dĩ Nhu vừa trả lời vừa thay đồ, “Đại sư huynh là người chồng người cha tốt, thấy họ hạnh phúc em yên tâm rồi.”
Câu này Thương Dĩ Nhu từng nói, chẳng qua cô đã quên. Lần trước khi họ về nước, mời Dương Thâm đến Nam Giang phục hồi xương sọ, gia đình ba người đều ở nhà họ Khúc. Khi đó nhìn Dương Thâm chăm con, yêu thương Khang Chỉ Kỳ, cô cũng nói với Khúc Mịch như thế.
“Em yên tâm thì tốt. Lát nữa đừng tắm quá lâu, nếu không sẽ bị cảm.”
“Biết rồi.” Thương Dĩ Nhu trả lời cho có lệ, cô đâu phải trẻ con, sao anh cứ lải nhải thế?
“Mới thế đã bắt đầu chê anh à? Chờ em về xem anh tính sổ em sao?” Thương Dĩ Nhu mới đi một ngày, Khúc Mịch đã nhớ nhung, nhất là khi trên khăn trải giường toàn là mùi hương cơ thể của cô khiến anh không có cách nào ngủ được.
“Sao lúc nào cũng không thỏa mãn vậy? Hormone nhiều quá liệu có phải cũng là một loại bệnh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.