Chương 437: Cha của đứa bé
Thuận Tiểu Bảo
05/08/2024
Ngay khi mới gặp Tịnh Ngộ, Mạnh Triết đã bắt đầu nghi ngờ. Vương Mỹ Hoa
rất tin tưởng tên hòa thượng này, biết đâu ông ta còn lừa tiền lẫn lừa
sắc, nếu không đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa sao lại không có cha?
Mang theo tâm lý này, Mạnh Triết thấy Tịnh Ngộ rất đáng nghi, cậu cảm thấy ông ta chắc chắn có liên quan đến cái chết của Vương Mỹ Hoa.
Ngay khi buổi thăm hỏi kết thúc, Tịnh Ngộ đột nhiên nói rằng cậu bị mây đen che phủ đỉnh đầu, tặng cậu một lá bùa bình an. Cậu nhận lấy, vốn định chờ xem những lời nói hàm hồ của Tịnh Ngộ bị lật tẩy, ai ngờ mới xuống lầu thì có một chậu hoa từ trên trời giáng xuống. Nếu không phải cậu phản ứng mau lẹ thì không đơn giản là mây đen che phủ đỉnh đầu thôi đâu.
Qua việc vừa rồi, Mạnh Triết không dám bất kính với đại sư Tịnh Ngộ nữa. Cậu cất bùa bình an thật cẩn thận, tuy rằng cậu là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc có tín ngưỡng.
Ông cụ trên lầu chạy xuống xin lỗi.
"Ông à, đồ rơi từ trên cao như vậy xuống sẽ chết người đấy. Trên ban công tốt nhất đừng để mấy thứ linh tinh như chậu hoa, thành phố chúng ta quanh năm suốt tháng đều có gió lớn, không biết lúc nào sẽ bị thổi rơi xuống đâu." Lục Li giáo dục vào câu rồi hỏi thăm về Tịnh Ngộ.
"Mấy cậu hỏi về cao tăng đắc đạo kia à? Chỗ chúng tôi ai cũng biết đại sư Tịnh Ngộ là cao tăng đắc đạo. Có điều ông ấy thường không hay đoán mệnh, mỗi lần gặp chỉ giảng kinh thuyết pháp thôi nên lâu dần ít người tới. Vả lại ông ấy chưa bao giờ lấy tiền hay xin gạo. Thỉnh thoảng hàng xóm chúng tôi sẽ đưa ít rau dưa, trái cây qua."
"Thế ông có biết người phụ nữ này không?" Lục Li cho ông cụ xem ảnh của Vương Mỹ Hoa.
Ông cụ gật đầu, nói thường xuyên thấy người phụ nữ này tới tìm Tịnh Ngộ, lần cuối cùng là ba ngày trước.
"Người phụ nữ này trông có vẻ giàu lắm, gần đây chị ta mang rất nhiều đồ tới, nào là gạo là mỳ, rau dưa, đồ sinh hoạt, có hôm còn cùng một chiếc xe tới, có người khiêng đồ lên lầu."
Vương Mỹ Hoa tự mở một siêu thị mini, đương nhiên không thiếu những thứ này.
Thảo nào Tịnh Ngộ cứ lịch sự gọi thí chủ, Vương Mỹ Hoa quả thật rất tin vào thần Phật, có điều cúng dường nhiều như vậy nhưng chị ta vẫn không thể được chết già.
Bọn họ chưa rời khỏi khu chung cư thì Lục Li đã nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu.
"Đội trưởng Lục, có tin tốt muốn báo cho anh đây." Có vẻ Thương Dĩ Nhu đang ăn, "Chúng tôi thành công lấy được cuống rốn trong tử cung của Vương Mỹ Hoa, đã đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra. Anh có thể tiến hành lấy mẫu của người bị tinh nghi, có lẽ sẽ tìm ra được ai là bố của đứa bé."
Đây đúng là tin tốt hỗ trợ rất nhiều cho việc phá án. Lục Li lập tức dẫn người vòng lại lấy tóc và dịch trong khoang miệng của Tịnh Ngộ.
Khoa pháp y đã kết thúc công việc khám nghiệm tử thi, hiện đang viết báo cáo. Trong lúc giải phẫu, họ còn phát hiện một điểm khả nghi nhờ cái mũi nhạy cảm của Thương Dĩ Nhu.
Thời điểm Khang Bình giải phẫu, Thương Dĩ Nhu luôn ở bên cạnh. Cô ngửi thấy mùi lạ giống mùi nước chanh pha loãng trên cánh tay thi thể. Đồng nghiệp khoa pháp chứng đến lấy mẫu đưa đi xét nghiệm, chứng thực đúng là nước chanh. Nhưng trong túi xách Vương Mỹ Hoa mang theo bên người không hề có đồ uống tương tự.
Lưu Tuấn kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện, tuy nhiên bệnh viện chỉ trang bị camera ở cổng chính, đại sảnh và các cửa sổ thu phí, điều này khiến công việc điều tra càng trở nên khó khăn.
Trong quá trình kiểm tra video giám sát, Lưu Tuấn phát hiện hình ảnh của Vương Mỹ Hoa. 8 giờ 10 phút sáng nay chị ta vào bệnh viện, sau đó đi thẳng lên tầng hai. Từ hướng đi chắc chị ta đến khoa phụ sản.
Khoảng một tiếng sau, chị ta xuất hiện trước cửa sổ thu phí, sau đó đi xét nghiệm nước tiểu, thử máu, cuối cùng đến khu siêu âm B ở tầng 1. Khoảng mười lăm phút sau, chị ta đi thang cuốn lên tầng 3, sau đó biến mất.
Lần cuối cùng Vương Mỹ Hoa xuất hiện trong video giám sát là 10 giờ 10 phút, mà thời gian chị ta tử vong là từ 10 giờ đến 12 giờ. Nói cách khác, chị ta lên tầng ba vào khu khám bệnh nam khoa. Không lâu sau, chị ta đi WC rồi bị giết hại trong đó.
Nếu vậy, người xuất hiện ở đây trong thời gian này rất đáng nghi. Nhưng khu khám bệnh nam khoa không lắp camera, rất nhiều người sử dụng thang cuốn, rất khó để điều tra, hiện giờ cảnh sát chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cuống rốn được phát hiện.
Cảnh sát đã tiến hành lấy mẫu cơ thể sống của tất cả những người đàn ông từng tiếp xúc với Vương Mỹ Hoa, sau đó đi đối chiếu DNA, tuy nhiên không có ai là cha của đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa cả.
"Tính theo số tháng thai nhi trong bụng Vương Mỹ Hoa, cộng thêm hành tung của chị ta, mọi người nên điều tra đoàn du lịch kia." Sau khi nghe Lục Li thuật lại vụ án, Khúc Mịch kiến nghị, "Hơn nữa mọi người phải suy nghĩ xem động cơ hung thủ làm như vậy."
Lục Li lập tức chia binh hai đường, một nhóm điều tra đoàn du lịch, một nhóm điều tra chồng trước của Vương Mỹ Hoa.
Dùng thủ đoạn độc ác như vậy để lấy thai nhi chắc chắn không đơn giản chỉ là giết người. Hơn nữa ví tiền và túi xách của nạn nhân không mất, có thể thấy hung thủ giết người không phải vì tiền tài.
Thế thì ai lại có thù hận với Vương Mỹ Hoa lớn như vậy? Ngày xưa thời điểm chị ta nhận được khoản bồi thường, chồng trước không hề xuất hiện, nhưng theo lời khai của nhân viên siêu thị thì một tháng trước khi Vương Mỹ Hoa bị giết, chồng trước của chị ta có tới tìm. Không ai biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ biết từ đó hắn không còn xuất hiện nữa.
Lục Li giao việc điều tra chồng trước của Vương Mỹ Hoa cho Vương Thành, còn mình điều tra đoàn du lịch.
Phía cơ quan du lịch cung cấp tất cả thông tin của thành viên tham gia chuyến du lịch hôm đó, bao gồm danh sách tên và các thông tin cơ bản.
"Hành khách chủ yếu là đàn ông độc thân, tuổi từ 30 đến 50."
Năm nay Vương Mỹ Hoa 40 tuổi, quá khứ chịu nhiều cực khổ, mấy năm nay cuộc sống mới khá hơn, nhưng tuổi xuân đã không còn, thế nên thanh niên trẻ khi tiếp xúc với chị ta sẽ không có cảm xúc gì trừ vài trường hợp đặc biệt.
Rất nhanh đã có một đối tượng lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Đó là Lâm Húc, 48 tuổi, rất thích du lịch. Ông ta có một người vợ ốm yếu, con trai năm nay 25 tuổi, năm nay đã đi làm. Bản thân ông ta là phó hiệu trưởng của một trường trung học, vợ làm việc ở thư viện thành phố, điều kiện kinh tế khá giả.
"Cuộc sống vợ chồng không hài hòa, vì là thành phần có tri thức cao nên không vứt bỏ gia đình." Lục Li đọc thông tin của ông ta, nói, "Chính là Lâm Húc, lập tức gọi ông ta đến ngay."
Trước đây Vương Mỹ Hoa từng nói chị ta không còn hy vọng lần nữa bước vào hôn nhân, chỉ muốn có đứa con thuộc về riêng mình. Vậy nên chị ta chắc chắn sẽ muốn tìm đàn ông có gen tốt. Tổng hợp các điều kiện, Lâm Húc liền trở thành mục tiêu của chị ta.
Khoảng thời gian đó chị ta tham gia mấy đoàn du lịch liền. Khách tham gia cùng thường có điều kiện kinh tế, tố chất cũng tương đối cao. Theo suy đoán của Lục Li, đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa khả năng cao là của Lâm Húc.
Thế thì liệu có phải Vương Mỹ Hoa hối hận, muốn cho con mình một gia đình bình thường nên đi tìm Lâm Húc, cuối cùng bị giết không?
Cảnh sát gọi điện mời Lâm Húc tới đội hình sự. Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, ông ta lại ngơ ngác, nhất là khi Lục Li nhắc đến Vương Mỹ Hoa, thái độ nghi ngờ của ông ta không giống nói dối.
"Vương Mỹ Hoa? Cô ta là ai?" Ông ta thật sự không có ấn tượng với cái tên này.
"Có xem tin tức không? Là sản phụ bị mổ bụng ở bệnh viện hai hôm trước." Lục Li nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói, "Chị ta chính là Vương Mỹ Hoa."
"À, tôi có biết, thai phụ mang thai bốn tháng bị người ta mổ bụng lấy thai nhi đúng không? Nhưng mà cảnh sát à, việc đó liên quan gì đến tôi?"
"Năm tháng trước ông có tham gia một đoàn du lịch, Vương Mỹ Hoa cũng tham gia." Lục Li nói, "Hai người ở cùng một đoàn du lịch năm ngày. Tôi nghĩ dù không nhớ được tên thì chắc ông vẫn nhớ trong đoàn có người này đúng không?"
Nói rồi Lục Li đưa Lâm Húc xem tấm ảnh chụp đoàn du lịch tìm thấy ở nhà Vương Mỹ Hoa.
Quả nhiên khi nhìn tấm ảnh, biểu cảm của Lâm Húc lập tức thay đổi. Từ thái độ của ông ta có thể thấy ông ta không chỉ biết Vương Mỹ Hoa, mà quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
"Thì ra là cô ấy." Lúc này Lâm Húc không dám đối diện với Lục Li.
"Nếu đã nhận ra thì mau khai đi. Hai người có quan hệ gì? Đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa có phải của ông không?"
"Cảnh sát Lục, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ nghĩ đó là tình một đêm bình thường. Nhưng sao cô ấy có thể mang thai chứ? Lại còn đột nhiên chết thảm? Việc này không liên quan đến tôi, tôi thật sự không biết."
Sau đó ông ta kể lại chuyện giữa mình và Vương Mỹ Hoa. Thì ra bọn họ cùng tham gia một đoàn du lịch, những người khác đều đi chung với người nhà hoặc bạn bè, chỉ có họ đi một mình, vậy nên mới quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa Vương Mỹ Hoa là người hào phóng, có sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Họ nói chuyện với nhau, dần dần tâm sự đến gia đình. Lâm Húc nói giữa mình với vợ chủ yếu là tình thân, không có tình yêu nam nữ. Vương Mỹ Hoa kể về hôn nhân thất bại của mình, chị ta nói bản thân không còn tin vào tình yêu nữa.
Đêm hôm sau về khách sạn, Vương Mỹ Hoa mời ông ta đến phòng. Hai người cơ thể khô cạn quá lâu rất dễ bốc cháy, cứ thế xảy ra quan hệ, hơn nữa còn là ba đêm liên tiếp.
Mang theo tâm lý này, Mạnh Triết thấy Tịnh Ngộ rất đáng nghi, cậu cảm thấy ông ta chắc chắn có liên quan đến cái chết của Vương Mỹ Hoa.
Ngay khi buổi thăm hỏi kết thúc, Tịnh Ngộ đột nhiên nói rằng cậu bị mây đen che phủ đỉnh đầu, tặng cậu một lá bùa bình an. Cậu nhận lấy, vốn định chờ xem những lời nói hàm hồ của Tịnh Ngộ bị lật tẩy, ai ngờ mới xuống lầu thì có một chậu hoa từ trên trời giáng xuống. Nếu không phải cậu phản ứng mau lẹ thì không đơn giản là mây đen che phủ đỉnh đầu thôi đâu.
Qua việc vừa rồi, Mạnh Triết không dám bất kính với đại sư Tịnh Ngộ nữa. Cậu cất bùa bình an thật cẩn thận, tuy rằng cậu là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc có tín ngưỡng.
Ông cụ trên lầu chạy xuống xin lỗi.
"Ông à, đồ rơi từ trên cao như vậy xuống sẽ chết người đấy. Trên ban công tốt nhất đừng để mấy thứ linh tinh như chậu hoa, thành phố chúng ta quanh năm suốt tháng đều có gió lớn, không biết lúc nào sẽ bị thổi rơi xuống đâu." Lục Li giáo dục vào câu rồi hỏi thăm về Tịnh Ngộ.
"Mấy cậu hỏi về cao tăng đắc đạo kia à? Chỗ chúng tôi ai cũng biết đại sư Tịnh Ngộ là cao tăng đắc đạo. Có điều ông ấy thường không hay đoán mệnh, mỗi lần gặp chỉ giảng kinh thuyết pháp thôi nên lâu dần ít người tới. Vả lại ông ấy chưa bao giờ lấy tiền hay xin gạo. Thỉnh thoảng hàng xóm chúng tôi sẽ đưa ít rau dưa, trái cây qua."
"Thế ông có biết người phụ nữ này không?" Lục Li cho ông cụ xem ảnh của Vương Mỹ Hoa.
Ông cụ gật đầu, nói thường xuyên thấy người phụ nữ này tới tìm Tịnh Ngộ, lần cuối cùng là ba ngày trước.
"Người phụ nữ này trông có vẻ giàu lắm, gần đây chị ta mang rất nhiều đồ tới, nào là gạo là mỳ, rau dưa, đồ sinh hoạt, có hôm còn cùng một chiếc xe tới, có người khiêng đồ lên lầu."
Vương Mỹ Hoa tự mở một siêu thị mini, đương nhiên không thiếu những thứ này.
Thảo nào Tịnh Ngộ cứ lịch sự gọi thí chủ, Vương Mỹ Hoa quả thật rất tin vào thần Phật, có điều cúng dường nhiều như vậy nhưng chị ta vẫn không thể được chết già.
Bọn họ chưa rời khỏi khu chung cư thì Lục Li đã nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu.
"Đội trưởng Lục, có tin tốt muốn báo cho anh đây." Có vẻ Thương Dĩ Nhu đang ăn, "Chúng tôi thành công lấy được cuống rốn trong tử cung của Vương Mỹ Hoa, đã đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra. Anh có thể tiến hành lấy mẫu của người bị tinh nghi, có lẽ sẽ tìm ra được ai là bố của đứa bé."
Đây đúng là tin tốt hỗ trợ rất nhiều cho việc phá án. Lục Li lập tức dẫn người vòng lại lấy tóc và dịch trong khoang miệng của Tịnh Ngộ.
Khoa pháp y đã kết thúc công việc khám nghiệm tử thi, hiện đang viết báo cáo. Trong lúc giải phẫu, họ còn phát hiện một điểm khả nghi nhờ cái mũi nhạy cảm của Thương Dĩ Nhu.
Thời điểm Khang Bình giải phẫu, Thương Dĩ Nhu luôn ở bên cạnh. Cô ngửi thấy mùi lạ giống mùi nước chanh pha loãng trên cánh tay thi thể. Đồng nghiệp khoa pháp chứng đến lấy mẫu đưa đi xét nghiệm, chứng thực đúng là nước chanh. Nhưng trong túi xách Vương Mỹ Hoa mang theo bên người không hề có đồ uống tương tự.
Lưu Tuấn kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện, tuy nhiên bệnh viện chỉ trang bị camera ở cổng chính, đại sảnh và các cửa sổ thu phí, điều này khiến công việc điều tra càng trở nên khó khăn.
Trong quá trình kiểm tra video giám sát, Lưu Tuấn phát hiện hình ảnh của Vương Mỹ Hoa. 8 giờ 10 phút sáng nay chị ta vào bệnh viện, sau đó đi thẳng lên tầng hai. Từ hướng đi chắc chị ta đến khoa phụ sản.
Khoảng một tiếng sau, chị ta xuất hiện trước cửa sổ thu phí, sau đó đi xét nghiệm nước tiểu, thử máu, cuối cùng đến khu siêu âm B ở tầng 1. Khoảng mười lăm phút sau, chị ta đi thang cuốn lên tầng 3, sau đó biến mất.
Lần cuối cùng Vương Mỹ Hoa xuất hiện trong video giám sát là 10 giờ 10 phút, mà thời gian chị ta tử vong là từ 10 giờ đến 12 giờ. Nói cách khác, chị ta lên tầng ba vào khu khám bệnh nam khoa. Không lâu sau, chị ta đi WC rồi bị giết hại trong đó.
Nếu vậy, người xuất hiện ở đây trong thời gian này rất đáng nghi. Nhưng khu khám bệnh nam khoa không lắp camera, rất nhiều người sử dụng thang cuốn, rất khó để điều tra, hiện giờ cảnh sát chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cuống rốn được phát hiện.
Cảnh sát đã tiến hành lấy mẫu cơ thể sống của tất cả những người đàn ông từng tiếp xúc với Vương Mỹ Hoa, sau đó đi đối chiếu DNA, tuy nhiên không có ai là cha của đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa cả.
"Tính theo số tháng thai nhi trong bụng Vương Mỹ Hoa, cộng thêm hành tung của chị ta, mọi người nên điều tra đoàn du lịch kia." Sau khi nghe Lục Li thuật lại vụ án, Khúc Mịch kiến nghị, "Hơn nữa mọi người phải suy nghĩ xem động cơ hung thủ làm như vậy."
Lục Li lập tức chia binh hai đường, một nhóm điều tra đoàn du lịch, một nhóm điều tra chồng trước của Vương Mỹ Hoa.
Dùng thủ đoạn độc ác như vậy để lấy thai nhi chắc chắn không đơn giản chỉ là giết người. Hơn nữa ví tiền và túi xách của nạn nhân không mất, có thể thấy hung thủ giết người không phải vì tiền tài.
Thế thì ai lại có thù hận với Vương Mỹ Hoa lớn như vậy? Ngày xưa thời điểm chị ta nhận được khoản bồi thường, chồng trước không hề xuất hiện, nhưng theo lời khai của nhân viên siêu thị thì một tháng trước khi Vương Mỹ Hoa bị giết, chồng trước của chị ta có tới tìm. Không ai biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ biết từ đó hắn không còn xuất hiện nữa.
Lục Li giao việc điều tra chồng trước của Vương Mỹ Hoa cho Vương Thành, còn mình điều tra đoàn du lịch.
Phía cơ quan du lịch cung cấp tất cả thông tin của thành viên tham gia chuyến du lịch hôm đó, bao gồm danh sách tên và các thông tin cơ bản.
"Hành khách chủ yếu là đàn ông độc thân, tuổi từ 30 đến 50."
Năm nay Vương Mỹ Hoa 40 tuổi, quá khứ chịu nhiều cực khổ, mấy năm nay cuộc sống mới khá hơn, nhưng tuổi xuân đã không còn, thế nên thanh niên trẻ khi tiếp xúc với chị ta sẽ không có cảm xúc gì trừ vài trường hợp đặc biệt.
Rất nhanh đã có một đối tượng lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Đó là Lâm Húc, 48 tuổi, rất thích du lịch. Ông ta có một người vợ ốm yếu, con trai năm nay 25 tuổi, năm nay đã đi làm. Bản thân ông ta là phó hiệu trưởng của một trường trung học, vợ làm việc ở thư viện thành phố, điều kiện kinh tế khá giả.
"Cuộc sống vợ chồng không hài hòa, vì là thành phần có tri thức cao nên không vứt bỏ gia đình." Lục Li đọc thông tin của ông ta, nói, "Chính là Lâm Húc, lập tức gọi ông ta đến ngay."
Trước đây Vương Mỹ Hoa từng nói chị ta không còn hy vọng lần nữa bước vào hôn nhân, chỉ muốn có đứa con thuộc về riêng mình. Vậy nên chị ta chắc chắn sẽ muốn tìm đàn ông có gen tốt. Tổng hợp các điều kiện, Lâm Húc liền trở thành mục tiêu của chị ta.
Khoảng thời gian đó chị ta tham gia mấy đoàn du lịch liền. Khách tham gia cùng thường có điều kiện kinh tế, tố chất cũng tương đối cao. Theo suy đoán của Lục Li, đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa khả năng cao là của Lâm Húc.
Thế thì liệu có phải Vương Mỹ Hoa hối hận, muốn cho con mình một gia đình bình thường nên đi tìm Lâm Húc, cuối cùng bị giết không?
Cảnh sát gọi điện mời Lâm Húc tới đội hình sự. Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, ông ta lại ngơ ngác, nhất là khi Lục Li nhắc đến Vương Mỹ Hoa, thái độ nghi ngờ của ông ta không giống nói dối.
"Vương Mỹ Hoa? Cô ta là ai?" Ông ta thật sự không có ấn tượng với cái tên này.
"Có xem tin tức không? Là sản phụ bị mổ bụng ở bệnh viện hai hôm trước." Lục Li nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói, "Chị ta chính là Vương Mỹ Hoa."
"À, tôi có biết, thai phụ mang thai bốn tháng bị người ta mổ bụng lấy thai nhi đúng không? Nhưng mà cảnh sát à, việc đó liên quan gì đến tôi?"
"Năm tháng trước ông có tham gia một đoàn du lịch, Vương Mỹ Hoa cũng tham gia." Lục Li nói, "Hai người ở cùng một đoàn du lịch năm ngày. Tôi nghĩ dù không nhớ được tên thì chắc ông vẫn nhớ trong đoàn có người này đúng không?"
Nói rồi Lục Li đưa Lâm Húc xem tấm ảnh chụp đoàn du lịch tìm thấy ở nhà Vương Mỹ Hoa.
Quả nhiên khi nhìn tấm ảnh, biểu cảm của Lâm Húc lập tức thay đổi. Từ thái độ của ông ta có thể thấy ông ta không chỉ biết Vương Mỹ Hoa, mà quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
"Thì ra là cô ấy." Lúc này Lâm Húc không dám đối diện với Lục Li.
"Nếu đã nhận ra thì mau khai đi. Hai người có quan hệ gì? Đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa có phải của ông không?"
"Cảnh sát Lục, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ nghĩ đó là tình một đêm bình thường. Nhưng sao cô ấy có thể mang thai chứ? Lại còn đột nhiên chết thảm? Việc này không liên quan đến tôi, tôi thật sự không biết."
Sau đó ông ta kể lại chuyện giữa mình và Vương Mỹ Hoa. Thì ra bọn họ cùng tham gia một đoàn du lịch, những người khác đều đi chung với người nhà hoặc bạn bè, chỉ có họ đi một mình, vậy nên mới quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa Vương Mỹ Hoa là người hào phóng, có sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Họ nói chuyện với nhau, dần dần tâm sự đến gia đình. Lâm Húc nói giữa mình với vợ chủ yếu là tình thân, không có tình yêu nam nữ. Vương Mỹ Hoa kể về hôn nhân thất bại của mình, chị ta nói bản thân không còn tin vào tình yêu nữa.
Đêm hôm sau về khách sạn, Vương Mỹ Hoa mời ông ta đến phòng. Hai người cơ thể khô cạn quá lâu rất dễ bốc cháy, cứ thế xảy ra quan hệ, hơn nữa còn là ba đêm liên tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.