Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 440: Chi tiết đáng nghi

Thuận Tiểu Bảo

06/08/2024

Chẳng ai ngờ Lâm Húc lại nhảy từ trên sân thượng bệnh viện xuống, khi Thương Dĩ Nhu cùng nhân viên khoa pháp y tới, ông ta vẫn giữ tư thế quỳ chưa bị ai động vào.

Khang Bình kiểm tra tình hình của người chết, trên người không có ngoại thương, vì ngã từ trên cao xuống nên hộp sọ bị bóp méo, khuôn mặt bị biến dạng. Trên người Lâm Húc có nhiều chỗ bị gãy xương, trên cánh tay có một vết xước hẳn là do móng tay cào.

Đồng thời ở ngón cái của Lâm Hạo Thiên cảnh sát phát hiện một mẫu da, trên đó có vết máu. Không cần xét nghiệm cũng biết mẫu da này thuộc về Lâm Húc. Khi đó Lâm Hạo Thiên nắm chặt tay ông ta, vì dùng sức nên móng tay ngón cái dễ cào vào da thịt.

Vì không có ngoại thương đặc biệt, hiện trường lại có nhiều người tận mắt chứng kiến nên vụ án này dễ dàng đi đến kết luận, Lâm Húc chết do tự sát. Thi thể được giao thẳng có người nhà, tất cả cảnh sát và nhân viên cứu hộ cùng rút lui.

Khúc Mịch đến cục công an không đón được vợ nên chạy tới bệnh viện. Thấy anh Thương Dĩ Nhu mới nhớ hôm nay là ngày anh thi công chức.

"Sao em lại quên ngày quan trọng như vậy chứ? Thảo nào mọi người lại nói mang thai sẽ bị ngốc ba năm." Thương Dĩ Nhu xin lỗi liên tục, "Anh thi sao rồi? Anh không có thời gian đọc sách, không thi tốt cũng bình thường thôi. Nếu anh thích làm công chức thì chúng ta từ từ chuẩn bị, năm sau thi lại."

"Ừ. Sao lại có nhiều người như vậy?"

Thương Dĩ Nhu sờ bụng thở dài, lo lắng hỏi: "Khúc Mịch, anh nói xem nếu con của chúng ta nổi loạn không nghe lời thì phải làm sao đây? Không, phải nói là nếu tâm lý có vấn đề dẫn đến thế giới quan lệch lạc thì sao?"

"Vợ à, em quên sở trường của anh là gì à?"

"Anh không nghe câu bột nhà không thiên hả?"

"Trong một gia đình bình thường, đứa trẻ tiếp thu nền giáo dục bình thường sẽ không xảy ra tình huống như em nói. Bất kể hành vi cực đoan nào của một đứa trẻ đều là minh chứng của một gia đình không tròn vẹn, đứa trẻ đó thiếu tình thương, hoặc có thể là không có." Khúc Mịch phân tích, "Em gặp chuyện gì à?"

Thương Dĩ Nhu kể cho Khúc Mịch nghe chuyện của Tịch Hoan Nhi. Bây giờ nghĩ tới việc cô bé 15 tuổi xảy ra quan hệ với người thầy lớn hơn mình 33 tuổi, cô lại thấy rợn người.

"Bây giờ Lâm Húc đã chết, hy vọng chuyện này có thể lắng xuống, dù gì mọi người đều phải tiếp tục sống, một mình ông ta trả giá thế này là đủ rồi."

Thương Dĩ Nhu thấy Lâm Hạo Thiên kia có vẻ là một thanh niên hiền lành, không ai dám tưởng tượng một đứa con sau khi biết bố mình trơ trẽn hạ lưu như vậy, sau đó tận mắt nhìn ông ta nhảy lầu chết trước mặt mình, trong lòng sẽ có cảm giác gì. E rằng bóng ma này sẽ mãi đi theo cậu ta, thậm chí là ảnh hưởng đến cả cuộc đời.

Sự việc đúng như kỳ vọng của Thương Dĩ Nhu, theo cái chết của Lâm Húc, chuyện của ông ta và Tịch Hoan Nhi đặt dấu chấm hết. Không ai nhắc lại, nhà trường còn giúp nhà họ Lâm làm tang lễ. Lâm Húc được hưởng trợ cấp mai táng tiêu chuẩn theo sự nghiệp của mình bằng 40 tháng lương, ngoài ra nhà trường còn trả 100.000 tệ tiền bảo hiểm tai nạn cho nhân viên.

Qua cú sốc lần này, sức khỏe của vợ Lâm húc càng yếu hơn. Bà ta nộp đơn xin nghỉ hưu sớm, sau đó định chuyển khỏi thành phố Nam Giang. Chỉ có người trong cuộc mới biết bà ta đang trốn tránh và sợ hãi điều gì.

Ngay khi mọi người tưởng việc này đã kết thúc thì một chiếc USB được gửi đến đội hình sự.



Hóa ra có một tòa nhà văn phòng đối diện bệnh viện, tầng cao nhất của tòa nhà có lắp camera, mà camera đó tình cờ ghi hình lại toàn bộ quá trình Lâm Húc rơi xuống lầu. Thời điểm sắp xếp lại ghi hình bảo vệ tòa nhà đã phát hiện nên gửi cho đội hình sự.

Lục Li thuận tay đặt trên bàn, Thương Dĩ Nhu rảnh rỗi không có gì làm nên cắm vào máy tính xem.

"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn." Thương Dĩ Nhu gọi Lục Li lại.

Lục Li vội chạy qua: "Sao vậy? Có phát hiện gì à?"

Thương Dĩ Nhu chỉ vào màn hình, bảo Lục Li nhìn kỹ. Màn hình đang phát ngay cảnh Lâm Húc nhảy lầm, tuy vị trí của camera ở khá xa không thể nghe thấy cuộc đối thoại nhưng vẫn có thể nhìn thấy hành động của hai người.

Lâm Húc kích động bước một chân ra, một lúc sau thì lấy đi động ra khỏi túi. Lúc này là Mạnh Triết gọi điện cho ông ta, ông ta đưa lưng về phía camera, không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt. Từ góc độ này Lâm Hạo Thiên cũng bị che, hoàn toàn không nhìn thấy hình ảnh của cậu ta.

Sau đó Lâm Húc bình tĩnh lại, ông ta rút chân về.

Kết tiếp, cơ thể ông ta cử động, có lẽ là nói chuyện với con trai ở đối diện. Bỗng dưng cảm xúc của ông ta lại mất kiểm soát, hai chân vượt ra khỏi lan can nhảy xuống. Có người bắt lấy cánh tay ông ta, lúc này Lâm Hạo Thiên mới xuất hiện trên màn hình.

Lâm Hạo Thiên bắt lấy cánh tay của bố mình, tay còn lại giữ lan can nhưng cơ thể vẫn bị kéo ra ngoài. Mặt hắn đỏ bừng như cố hết sức. Tay còn lại của Lâm Húc bắt lấy tay hắn, điều đó cho thấy khoảnh khắc ấy Lâm Húc có khát vọng được sống.

Tất cả đều giống tình hình ở hiện trường, có gì lạ sao? Lục Li nhìn Thương Dĩ Nhu bằng ánh mắt nghi ngờ, thấy Thương Dĩ Nhu nhìn chằm chằm, anh cũng kiên nhẫn xem tiếp.

Lâm Hạo Thiên nói gì đó với Lâm Húc, ngay sau đó cảnh sát tới. Ngay lúc này, Lâm Húc gạt tay con trai mình ra rồi rơi xuống. Lâm Hạo Thiên nằm trên lan can khóc lóc thảm thiết.

"Không thấy có gì lạ cả." Lục Li nói.

Thương Dĩ Nhu hỏi: "Anh có đoán được Lâm Hạo Thiên nói gì không?"

"Tuy không nghe thấy tiếng nhưng từ khẩu hình và biểu cảm của cậu ta có thể đoán cậu ta đang bảo 'Đừng'." Lục Li cảm thấy việc này khá đơn giản, cũng rất bình thường. Ai gặp tình huống này cũng có trạng thái như thế.

Thương Dĩ Nhu tua video lại, màn hình quay lại cảnh Lâm Húc vượt ra khỏi lan can lần hai, sau đó cô cho dừng tại cảnh Lâm Hạo Thiên bắt lấy tay Lâm Húc.

"Tôi cảm thấy biểu cảm cậu ta nhìn bố mình không đúng lắm." Thương Dĩ Nhu nói ra nghi ngờ của mình.

Lục Li phóng to màn hình tại khuôn mặt của Lâm Hạo Thiên, sau đó lùi lại nhìn, lúc này anh cũng thấy biểu cảm của Lâm Hạo Thiên không đúng lắm.



Lục Li gọi Cố Thành tới, nhờ cậu dùng kỹ thuật tua chậm thước phim. Việc này với Cố Thành chỉ là việc nhỏ, rất nhanh nhiệm vụ đã hoàn thành.

"Thế này được không đội trưởng Lục?"

Lục Li quan sát Lâm Hạo Thiên, biểu cảm của cậu ta rất kỳ lạ, nhất là khi nói chuyện với Lâm Húc, khẩu hình miệng của Lâm Hạo Thiên rất quái dị. Nghe Lâm Hạo Thiên nói xong, Lâm Húc lộ vẻ kinh ngạc, đau sót. Ông ta gạt tay con trai mình ra, quyến luyến nhìn Lâm Hạo Thiên lần cuối, nở nụ cười rồi rơi từ trên cao xuống.

Khoảnh khắc đó biểu cảm của Lâm Hạo Thiên trở nên kỳ dị, giây sau liền khóc lóc thảm thiết.

Tất cả điều này chứng minh nghi ngờ của Thương Dĩ Nhu là chính xác. Nhưng những biểu cảm này lại không nói lên được gì cả, vả lại tại khoảnh khắc sinh tử, tâm lý của bất cứ ai cũng trở nên phức tạp.

"Cả quá trình nhảy lầu có một chi tiết đáng nghi." Lục Li nói, "Hôm ấy lúc đầu Mạnh Triết thuyết phục Lâm Húc, từ việc ông ta cất di động vào túi cho thấy ông ta đã không còn ý định tự sát. Nhưng Lâm Húc đột nhiên trở nên kích động rồi nhảy lầu như vậy, trong thời gian này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."

"Ông ta đã gặp cú sốc gì?" Thương Dĩ Nhu nhíu mày, "Mạnh Triết từ dưới sảnh lên sân thượng nhiều nhất chỉ mất năm phút, nói cách khác trong năm phút này đã có người khiến ông ta lại có ý định tự sát."

"Lâm Hạo Thiên!" Thương Dĩ Nhu và Lục Li đồng thanh.

Bọn họ vội bảo Cố Thành chiếu lại đoạn video trong năm phút này, từ màn hình có thể thấy Lâm Húc vô cùng kích động, hơn nữa từ bóng lưng có thể thấy ông ta đang nói chuyện, đối tượng nói chuyện đương nhiên là Lâm Hạo Thiên.

"Lùi lại một chút." Lục Li nhìn màn hình chằm chằm, "Dừng!"

Trên màn hình Lâm Hạo Thiên túm lấy cánh tay Lâm Húc, tay còn lại nắm chặt lan can. Tay còn lại của Lâm Húc cũng bắt lấy tay Lâm Hạo Thiên, nét mặt vừa lộ sự hoảng sợ vừa có sự chờ mong.

Lâm Hạo Thiên nói gì đó, Lâm Húc bỗng trở nên đau thương và quyết liệt, giây sau gạt tay Lâm Hạo Thiên ra, cơ thể như diều đứt dây rơi xuống.

Đoạn video này được chiếu đi chiếu lại bốn năm lần, sau đó Lục Li yêu cầu Cố Thành phát đoạn clip ở tốc độ bình thường.

"Liệu có phải Lâm Hạo Thiên đã nói gì đó nên mới khiến Lâm Húc kiên quyết nhảy lầu không?" Lục Li hỏi.

Thương Dĩ Nhu nói: "Nếu có người đọc hiểu được khẩu hình thì tốt, như vậy chúng ta có thể biết Lâm Hạo Thiên nói gì rồi."

"Đúng!" Lục Li vỗ đùi. Anh vội gọi điện cho Khúc Mịch tìm kiếm trợ giúp.

Thương Dĩ Nhu giật mình. Khúc Mịch còn biết đọc khẩu ngữ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook