Chương 364: Chuyện trước đây
Thuận Tiểu Bảo
06/06/2024
Sự xuất hiện của Hách Phong Lợi khiến Mạnh Triết cảm thấy vụ án bắt đầu có tiến triển. Hách Phong Lợi trông vô cùng trí thực, Mạnh Triết không thể ngờ người như vậy lại là tên tội phạm xâm hại một nữ sinh nghèo khó.
Từ lúc gặp Mạnh Triết, Hách Lợi Phong từ hoảng loạn đến bình tĩnh như bây giờ khiến cậu thấy hơi thắc mắc, nhất là khi hắn biết chuyện Ngô Vân đã mất, điều này càng cho thấy hắn có liên quan đến vụ án này.
“Sao ông biết Ngô Vân đã chết?” Mạnh Triết nhíu mày hỏi.
Hách Phong Lợi hút thuốc, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp.
“Chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần trước sẽ ăn sinh nhật của cô ấy, tôi nói dối gia đình đi công tác hai hôm để đi Bắc Hải cùng cô ấy. Nhưng đến ngày hẹn, tôi gọi điện mấy cuộc cô ấy không bắt máy. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì, dù gì cô ấy cũng làm việc trong môi trường đó, thế nên tôi đã đến tiệm massage chọn cô, nhưng người chỗ đó bảo cô ấy không làm nữa. Chuyện này cô ấy chưa từng kể với tôi, tôi đến nhà tìm cô ấy cũng không tìm được. Tôi rất lo nhưng lại không dám báo cảnh sát, chỉ có thể chờ thêm hai ngày. Trong hai ngày này tôi vẫn tiếp tục gọi điện cho cô ấy, thường xuyên đi lại quanh tiệm massage. Hôm đó tôi thấy cảnh sát đến tiệm massage rồi đến nhà cô ấy, tôi đoán cô ấy chắc chắn đã gặp chuyện. Tôi nhận ra đội trưởng Khúc dẫn đầu đội hình sự, cậu ta từng lên TV, còn nổi tiếng vì từng phá được nhiều vụ án nên tôi liên tưởng đến vụ thi thể được phát hiện trong người tuyết, đoán Ngô Vân đã chết. Tôi biết cậu cậu sẽ tìm đến nhà, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Cuộc đời này người tôi có lỗi nhất là cô ấy, là tôi hại cô ấy. Cô ấy có kết cục như ngày hôm nay đều do tôi. Từ lúc biết cô ấy chết, trong đầu tôi cứ quanh quẩn chuyện của quá khứ. Nếu tôi là người đàn ông dám gánh vác trách nhiệm, sự việc đã không như bây giờ. Nhưng cô ấy vẫn là cô gái rộng lượng tốt bụng. Chúng tôi gặp lại nhau ở tiệm massage, cô ấy biết thời gian qua tôi sống cũng không hạnh phúc gì. Tuy tôi được bồi thường tiền do quy hoạch nhà cũ nhưng lại bị người ta lừa đi đầu tư, căn nhà bây giờ còn đang cầm cố ngân hàng, mỗi tháng phải trả nợ hơn 3000 tệ, con trai đi học thêm thì cần 10000 tệ, bố tôi thì bị bệnh nằm viện, rất nhiều chuyện đổ đồn vào khiến tôi vô cùng suy sụp. Nghe tôi kể, cô ấy an ủi tôi, còn cho tôi mượn 30000 tệ tiền tiết kiệm. Cô ấy nói ngày xưa tôi giúp đỡ cô ấy, bây giờ đã đến lúc cô ấy báo đáp. Con người sống trên đời không thể thiếu nợ ai, nếu không đến kiếp sau sẽ bị đòi nợ. Cô ấy rất vui vì có thể giúp tôi, như thế kiếp sau chúng tôi sẽ không còn nợ nần, mỗi người tự có cuộc sống. Từ tiểu học cô ấy đã học giỏi môn văn, lên cấp ba còn thường xuyên viết tập san cho trường. Nếu không phải vì dục vọng của tôi, bây giờ cô ấy chắc chắn đã không làm công việc đó. Tôi đã hủy hoại cuộc đời của một cô gái, nhưng vào thời điểm tôi khó khăn nhất cô ấy lại giúp tôi. Tôi không phải người, tôi là súc sinh!”
Nói tới đây, hắn tự tát miệng mình.
Đúng là mặt dày! 30000 tệ kia Ngô Vân kiếm được bằng cách nào? Hắn đúng là mặt dày nên mới lấy! Ngày xưa lúc hắn có nhà có tiền, sao không nghĩ mình không giống con người? Chỉ mới gặp chút áp lực kinh tế mà tưởng như trời sập, người đàn ông này đúng là vừa yếu đuối vừa thiếu trách nhiệm!
Nghe Hách Phong Lợi sám hối, Mạnh Triết chỉ càng khinh thường.
“Đây chỉ là lý do thoái thác của ông thôi, Ngô Vân chết rồi, chuyện của hai người chết không đối chứng. Tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ ông vì tiền mà giết người. Hoặc có thể là ông không muốn Ngô Vân bước vào cuộc sống của ông lần nữa nên mới quyết định giết cô ấy!”
“Đồng chí cảnh sát, tôi không có giết Ngô Vân, tôi yêu cô ấy!” Hách Phong Lợi kêu lên, “Những năm qua tôi chưa từng được hạnh phúc, mãi cho đến khi gặp lại cô ấy, tôi mới biết mình yêu cô ấy thế nào. Tôi đã quyết định ở bên cô ấy, chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rồi, chờ con tôi thi đại học xong tôi sẽ ly hôn. Tôi sẽ cưới cô ấy, thực hiện lời hứa năm xưa!”
Sống không hạnh phúc mới nghĩ đến Ngô Vân từng bị mình làm cho tổn thương, lại lấy lý do vì con trẻ mà không ly hôn? Mạnh Triết không tin ông ta là người sống tình cảm đến vậy, càng không tin ông ta mặc kệ lời đồn vớ vẩn mà cưới một cô gái làm ở tiệm massage làm vợ.
Mạnh Triết còn chưa bình luận, ngoài cửa đột nhiên có một người phụ nữ nặng 80kg xông tới nắm lấy cổ áo Hách Phong Lợi.
“Ông nói cái gì? Ông lại gặp con đàn bà kia? Con hồ ly tinh kia lại muốn tới phá hoại gia đình chúng ta! Có phải cô ta không tìm được đàn ông nên tới tìm ông để thỏa mãn nhu cầu đúng không? Hay là cô ta to bụng rồi nên nhờ ông chịu trách nhiệm?”
Thật ra Mạnh Triết sớm đã phát hiện có người tới, chẳng qua cậu cố tình không lên tiếng. Cái tên khốn Hách Phong Lợi này đáng bị đánh một trận!
“Bà suốt ngày như bà điên, nhìn bà đi! Từ lâu tôi đã muốn ly hôn, tôi nhịn đủ rồi!” Hách Phong Lợi đột nhiên hất tay vợ mình ra, bà ta trở tay không kịp lùi hai bước.
Có lẽ bao nhiêu năm qua Hách Phong Lợi chưa từng to tiếng như vậy, người phụ nữ giật mình. Giây sau bà ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa mắng: “Cái tên đàn ông xấu xa này, ngày xưa lúc tôi gả cho ông, gia đình ông chẳng có gì cả. Nhà là của tôi, đồ đạc cũng là tôi mua. Sau một năm kết hôn, tôi sinh cho ông đứa con trai. Ông nói trước đây mình có nhà tài trợ giúp đỡ nên mới được học đại học, vì vậy muốn truyền tình yêu này. Tôi ngu ngốc tưởng ông là người cao thượng, ai ngờ ông lại vì con nhóc kia chứ! Nếu không phải vì con trai, tôi đã tống ông vô tù rồi. Ông muốn ly hôn với tôi đúng không? Được, thế chờ con trai về ông nói với nó đi! Ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà xem đi! Tên đàn ông này đang bị thiên lôi đánh chết, xuống mười tám tầng địa ngục! Đồng chí cảnh sát, cậu mau bắt ông ta lại đi, ông ta đã xâm hại một trẻ vị thành niên đấy!”
Hách Phong Lợi vừa nghe vậy liền sợ hãi rụt người lại. Thấy thế, vợ của ông ta là Vương Tĩnh liền được nước làm tới, nhảy dựng lên lao về phía ông ta, vừa đấm vừa đá, Hách Phong Lợi hoàn toàn không dám đánh trả.
Mạnh Triết chỉ ngồi nhìn, đợi Vương Tĩnh gây chuyện đã rồi mới lên tiếng: “Cái chết của Ngô Vân vợ chồng ông bà có hiềm nghi rất lớn, tôi muốn đưa ông bà về thẩm vấn.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, không hề giết người, cậu đừng vu oan cho chúng tôi!” Vương Tĩnh sốt ruột, không rảnh tiếp tục đôi co với Hách Phong Lợi nữa.
“Không phải nãy giờ bà nguyền rủa Ngô Vân chết sao?” Mạnh Triết cười lạnh, “Vả lại cô ấy đã cho ông bà mượn 30000 tệ của mình rồi. Cô ấy mà chết thì chẳng còn ai quấn lấy chồng bà nữa, còn đỡ phải trả tiền. Tự bà nói đi, có phải bà đang nghi nhất không?”
“Tôi đâu biết họ tiếp tục qua lại với nhau! Còn số tiền kia ông ta bảo đó là tiền riêng của mình, nên tôi không nhận món nợ này đâu! Ngày xưa tôi đã thấy cô ta chẳng tốt đẹp gì, quả nhiên tôi không nói sai mà...”
Vừa nhắc đến Ngô Vân, Vương Tĩnh lại bắt đầu lải nhải.
Mạnh Triết nghe mà đau đầu, thật sự chỉ muốn xách cổ áo đánh bà ta một trận. Chồng bà ta đúng là có lỗi nhưng không có nghĩa tính cách bà ta không có vấn đề. Ở với bà ta chắc chắn rất mệt mỏi!
“Bà im miệng đi! Tôi đúng là tội phạm, lát nữa tự tôi đến Cục Cảnh Sát đầu thú, bà đừng nói mãi nữa!” Hách Phong Lợi không nhịn nổi, đi qua tát bà ta một cái.
Nhìn chồng mình hùng hổ như muốn ăn thịt người, bà ta cuối cùng cũng biết sợ. Chung sống bao nhiêu năm, dù bà ta ngang ngược thế nào ông ta cũng chưa từng dùng vũ lực.
Vương Tĩnh muốn cãi lại, Hách Phong Lợi liền trừng mắt: “Dù gì cuộc sống này cũng chẳng còn gì tốt đẹp, cùng lắm thì ba người gia đình chúng ta cùng chết, đỡ phải để lại một mình con trai sống trên đời này chịu khổ!”
Ông ta rơi vài giọt nước mắt rồi xoay người vào bếp. Một lúc sau, ông ta xách con dao phay ra xông về phía Vương Tĩnh. Vương Tĩnh sợ hãi hét lên, vội trốn sau lưng Mạnh Triết.
“Cảnh sát, giết người! Giết người! Cảnh sát, cậu mau bắt ông ta, mau bắt ông ta đi!”
“Không phải chưa giết người sao? Cảnh sát hình sự chúng tôi chỉ lo những vụ án lớn, không xen vào tranh cãi gia đình.”
Nói hết câu, Mạnh Triết bỏ ra ngoài.
Hách Phong Lợi giơ dao lên dọa Vương Tĩnh vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Hách Minh đi cùng chứng kiến từ đầu đến cuối thầm thấy mình may mắn, may mà vợ cậu rất dịu dàng. Nếu bản thân gặp phải người vợ ngang ngược như vậy chắc cậu ta cũng không khống chế được cảm xúc.
“Chắc sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?” Hách Minh đuổi theo.
Mạnh Triết lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, cứ để họ chó cắn chó đi. Hách Phong Lợi tuy nhất thời kích động nhưng sẽ không màng tất cả mà giết người. Đi thôi, về báo cáo tình hình với đội trưởng Khúc.”
Từ lúc gặp Mạnh Triết, Hách Lợi Phong từ hoảng loạn đến bình tĩnh như bây giờ khiến cậu thấy hơi thắc mắc, nhất là khi hắn biết chuyện Ngô Vân đã mất, điều này càng cho thấy hắn có liên quan đến vụ án này.
“Sao ông biết Ngô Vân đã chết?” Mạnh Triết nhíu mày hỏi.
Hách Phong Lợi hút thuốc, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp.
“Chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần trước sẽ ăn sinh nhật của cô ấy, tôi nói dối gia đình đi công tác hai hôm để đi Bắc Hải cùng cô ấy. Nhưng đến ngày hẹn, tôi gọi điện mấy cuộc cô ấy không bắt máy. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì, dù gì cô ấy cũng làm việc trong môi trường đó, thế nên tôi đã đến tiệm massage chọn cô, nhưng người chỗ đó bảo cô ấy không làm nữa. Chuyện này cô ấy chưa từng kể với tôi, tôi đến nhà tìm cô ấy cũng không tìm được. Tôi rất lo nhưng lại không dám báo cảnh sát, chỉ có thể chờ thêm hai ngày. Trong hai ngày này tôi vẫn tiếp tục gọi điện cho cô ấy, thường xuyên đi lại quanh tiệm massage. Hôm đó tôi thấy cảnh sát đến tiệm massage rồi đến nhà cô ấy, tôi đoán cô ấy chắc chắn đã gặp chuyện. Tôi nhận ra đội trưởng Khúc dẫn đầu đội hình sự, cậu ta từng lên TV, còn nổi tiếng vì từng phá được nhiều vụ án nên tôi liên tưởng đến vụ thi thể được phát hiện trong người tuyết, đoán Ngô Vân đã chết. Tôi biết cậu cậu sẽ tìm đến nhà, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Cuộc đời này người tôi có lỗi nhất là cô ấy, là tôi hại cô ấy. Cô ấy có kết cục như ngày hôm nay đều do tôi. Từ lúc biết cô ấy chết, trong đầu tôi cứ quanh quẩn chuyện của quá khứ. Nếu tôi là người đàn ông dám gánh vác trách nhiệm, sự việc đã không như bây giờ. Nhưng cô ấy vẫn là cô gái rộng lượng tốt bụng. Chúng tôi gặp lại nhau ở tiệm massage, cô ấy biết thời gian qua tôi sống cũng không hạnh phúc gì. Tuy tôi được bồi thường tiền do quy hoạch nhà cũ nhưng lại bị người ta lừa đi đầu tư, căn nhà bây giờ còn đang cầm cố ngân hàng, mỗi tháng phải trả nợ hơn 3000 tệ, con trai đi học thêm thì cần 10000 tệ, bố tôi thì bị bệnh nằm viện, rất nhiều chuyện đổ đồn vào khiến tôi vô cùng suy sụp. Nghe tôi kể, cô ấy an ủi tôi, còn cho tôi mượn 30000 tệ tiền tiết kiệm. Cô ấy nói ngày xưa tôi giúp đỡ cô ấy, bây giờ đã đến lúc cô ấy báo đáp. Con người sống trên đời không thể thiếu nợ ai, nếu không đến kiếp sau sẽ bị đòi nợ. Cô ấy rất vui vì có thể giúp tôi, như thế kiếp sau chúng tôi sẽ không còn nợ nần, mỗi người tự có cuộc sống. Từ tiểu học cô ấy đã học giỏi môn văn, lên cấp ba còn thường xuyên viết tập san cho trường. Nếu không phải vì dục vọng của tôi, bây giờ cô ấy chắc chắn đã không làm công việc đó. Tôi đã hủy hoại cuộc đời của một cô gái, nhưng vào thời điểm tôi khó khăn nhất cô ấy lại giúp tôi. Tôi không phải người, tôi là súc sinh!”
Nói tới đây, hắn tự tát miệng mình.
Đúng là mặt dày! 30000 tệ kia Ngô Vân kiếm được bằng cách nào? Hắn đúng là mặt dày nên mới lấy! Ngày xưa lúc hắn có nhà có tiền, sao không nghĩ mình không giống con người? Chỉ mới gặp chút áp lực kinh tế mà tưởng như trời sập, người đàn ông này đúng là vừa yếu đuối vừa thiếu trách nhiệm!
Nghe Hách Phong Lợi sám hối, Mạnh Triết chỉ càng khinh thường.
“Đây chỉ là lý do thoái thác của ông thôi, Ngô Vân chết rồi, chuyện của hai người chết không đối chứng. Tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ ông vì tiền mà giết người. Hoặc có thể là ông không muốn Ngô Vân bước vào cuộc sống của ông lần nữa nên mới quyết định giết cô ấy!”
“Đồng chí cảnh sát, tôi không có giết Ngô Vân, tôi yêu cô ấy!” Hách Phong Lợi kêu lên, “Những năm qua tôi chưa từng được hạnh phúc, mãi cho đến khi gặp lại cô ấy, tôi mới biết mình yêu cô ấy thế nào. Tôi đã quyết định ở bên cô ấy, chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rồi, chờ con tôi thi đại học xong tôi sẽ ly hôn. Tôi sẽ cưới cô ấy, thực hiện lời hứa năm xưa!”
Sống không hạnh phúc mới nghĩ đến Ngô Vân từng bị mình làm cho tổn thương, lại lấy lý do vì con trẻ mà không ly hôn? Mạnh Triết không tin ông ta là người sống tình cảm đến vậy, càng không tin ông ta mặc kệ lời đồn vớ vẩn mà cưới một cô gái làm ở tiệm massage làm vợ.
Mạnh Triết còn chưa bình luận, ngoài cửa đột nhiên có một người phụ nữ nặng 80kg xông tới nắm lấy cổ áo Hách Phong Lợi.
“Ông nói cái gì? Ông lại gặp con đàn bà kia? Con hồ ly tinh kia lại muốn tới phá hoại gia đình chúng ta! Có phải cô ta không tìm được đàn ông nên tới tìm ông để thỏa mãn nhu cầu đúng không? Hay là cô ta to bụng rồi nên nhờ ông chịu trách nhiệm?”
Thật ra Mạnh Triết sớm đã phát hiện có người tới, chẳng qua cậu cố tình không lên tiếng. Cái tên khốn Hách Phong Lợi này đáng bị đánh một trận!
“Bà suốt ngày như bà điên, nhìn bà đi! Từ lâu tôi đã muốn ly hôn, tôi nhịn đủ rồi!” Hách Phong Lợi đột nhiên hất tay vợ mình ra, bà ta trở tay không kịp lùi hai bước.
Có lẽ bao nhiêu năm qua Hách Phong Lợi chưa từng to tiếng như vậy, người phụ nữ giật mình. Giây sau bà ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa mắng: “Cái tên đàn ông xấu xa này, ngày xưa lúc tôi gả cho ông, gia đình ông chẳng có gì cả. Nhà là của tôi, đồ đạc cũng là tôi mua. Sau một năm kết hôn, tôi sinh cho ông đứa con trai. Ông nói trước đây mình có nhà tài trợ giúp đỡ nên mới được học đại học, vì vậy muốn truyền tình yêu này. Tôi ngu ngốc tưởng ông là người cao thượng, ai ngờ ông lại vì con nhóc kia chứ! Nếu không phải vì con trai, tôi đã tống ông vô tù rồi. Ông muốn ly hôn với tôi đúng không? Được, thế chờ con trai về ông nói với nó đi! Ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà xem đi! Tên đàn ông này đang bị thiên lôi đánh chết, xuống mười tám tầng địa ngục! Đồng chí cảnh sát, cậu mau bắt ông ta lại đi, ông ta đã xâm hại một trẻ vị thành niên đấy!”
Hách Phong Lợi vừa nghe vậy liền sợ hãi rụt người lại. Thấy thế, vợ của ông ta là Vương Tĩnh liền được nước làm tới, nhảy dựng lên lao về phía ông ta, vừa đấm vừa đá, Hách Phong Lợi hoàn toàn không dám đánh trả.
Mạnh Triết chỉ ngồi nhìn, đợi Vương Tĩnh gây chuyện đã rồi mới lên tiếng: “Cái chết của Ngô Vân vợ chồng ông bà có hiềm nghi rất lớn, tôi muốn đưa ông bà về thẩm vấn.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật, không hề giết người, cậu đừng vu oan cho chúng tôi!” Vương Tĩnh sốt ruột, không rảnh tiếp tục đôi co với Hách Phong Lợi nữa.
“Không phải nãy giờ bà nguyền rủa Ngô Vân chết sao?” Mạnh Triết cười lạnh, “Vả lại cô ấy đã cho ông bà mượn 30000 tệ của mình rồi. Cô ấy mà chết thì chẳng còn ai quấn lấy chồng bà nữa, còn đỡ phải trả tiền. Tự bà nói đi, có phải bà đang nghi nhất không?”
“Tôi đâu biết họ tiếp tục qua lại với nhau! Còn số tiền kia ông ta bảo đó là tiền riêng của mình, nên tôi không nhận món nợ này đâu! Ngày xưa tôi đã thấy cô ta chẳng tốt đẹp gì, quả nhiên tôi không nói sai mà...”
Vừa nhắc đến Ngô Vân, Vương Tĩnh lại bắt đầu lải nhải.
Mạnh Triết nghe mà đau đầu, thật sự chỉ muốn xách cổ áo đánh bà ta một trận. Chồng bà ta đúng là có lỗi nhưng không có nghĩa tính cách bà ta không có vấn đề. Ở với bà ta chắc chắn rất mệt mỏi!
“Bà im miệng đi! Tôi đúng là tội phạm, lát nữa tự tôi đến Cục Cảnh Sát đầu thú, bà đừng nói mãi nữa!” Hách Phong Lợi không nhịn nổi, đi qua tát bà ta một cái.
Nhìn chồng mình hùng hổ như muốn ăn thịt người, bà ta cuối cùng cũng biết sợ. Chung sống bao nhiêu năm, dù bà ta ngang ngược thế nào ông ta cũng chưa từng dùng vũ lực.
Vương Tĩnh muốn cãi lại, Hách Phong Lợi liền trừng mắt: “Dù gì cuộc sống này cũng chẳng còn gì tốt đẹp, cùng lắm thì ba người gia đình chúng ta cùng chết, đỡ phải để lại một mình con trai sống trên đời này chịu khổ!”
Ông ta rơi vài giọt nước mắt rồi xoay người vào bếp. Một lúc sau, ông ta xách con dao phay ra xông về phía Vương Tĩnh. Vương Tĩnh sợ hãi hét lên, vội trốn sau lưng Mạnh Triết.
“Cảnh sát, giết người! Giết người! Cảnh sát, cậu mau bắt ông ta, mau bắt ông ta đi!”
“Không phải chưa giết người sao? Cảnh sát hình sự chúng tôi chỉ lo những vụ án lớn, không xen vào tranh cãi gia đình.”
Nói hết câu, Mạnh Triết bỏ ra ngoài.
Hách Phong Lợi giơ dao lên dọa Vương Tĩnh vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Hách Minh đi cùng chứng kiến từ đầu đến cuối thầm thấy mình may mắn, may mà vợ cậu rất dịu dàng. Nếu bản thân gặp phải người vợ ngang ngược như vậy chắc cậu ta cũng không khống chế được cảm xúc.
“Chắc sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?” Hách Minh đuổi theo.
Mạnh Triết lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, cứ để họ chó cắn chó đi. Hách Phong Lợi tuy nhất thời kích động nhưng sẽ không màng tất cả mà giết người. Đi thôi, về báo cáo tình hình với đội trưởng Khúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.