Chương 156: Cục cưng bảo bối
Thuận Tiểu Bảo
02/01/2024
Biệt thự ba tầng thấp thoáng sau vườn hoa hồng, trong sân có đài phun nước và hòn non bộ, trên cây có treo một cái xích đu, bên cạnh là cột bóng rổ nhỏ. Một cậu bé mặc quần đùi đang ngồi trên xích đu, đẩy cho cậu bé là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, trông có vẻ là giúp việc của nhà họ Kim.
"Cậu chủ, đến giờ ăn trưa rồi."
"Dì đẩy cao lên, cao lên!" Cậu bé cố gắng nhích người lên.
"Trời ạ, cậu đừng nghịch nữa, nguy hiểm lắm!" Người giúp việc bị dọa cho xanh mặt, vội ôm lấy cậu ấy, "Té ngã không phải chuyện đùa đâu! Về tắm rồi uống ly sữa bò thôi."
"Cháu không muốn!" Cậu bé giãy giụa.
Xích đu rung lên, cậu bé từ trên đó ngã xuống, may mà cậu bé đang được người giúp việc ôm lấy, cả hai ngã xuống bãi cỏ, cậu bé không hề bị thương.
Cậu bé lập tức đứng dậy, chạy nhanh về phòng. Dì giúp việc cũng vội khập khiễng đuổi theo.
Xem ra đứa cháu trai này rất bướng bỉnh. Cũng không khó đoán, Kim Hâm rất thích đứa bé này, nhiều lần nói sẽ để lại tài sản cho nó, từ đó có thể thấy ông ta cưng chiều nó thế nào.
Lưu Tuấn nhấn chuông cửa, một lúc sau có một người giúp việc trẻ hơn ra mở cửa. Lúc này mọi người mới phát hiện giúp việc nhà họ Kim ăn mặc đồng bộ.
Sau khi xem thẻ cảnh sát, người giúp việc bảo họ chờ một lát để vào nhà xin phép bà chủ, mấy phút sau, chị ta mới quay lại mở cửa cho họ vào.
Bước vào biệt thự nhà họ Kim, tầng một là đại sảnh huy hoàng, Sử Phượng Yến đang ngồi ở sô pha siêu lớn. Bà ta đã thay đồ ở nhà, phong cách vẫn là hoa lệ như vừa rồi, bộ trang sức mang trên người cũng đã là bộ khác.
"Là mấy cậu?" Bà ta lập tức nhận ra Khúc Mịch mình đã gặp ở công ty.
Khúc Mịch gật đầu: "Bà Kim, chúng tôi tới đây để điều tra cái chết của Lý Đại Niên."
Sắc mặt Sử Phượng Yến lập tức thay đổi, vội cầm ly nước trên bàn uống một hớp, mới hỏi: "Lý Đại Niên mà các cậu nói có phải cái người mất tích mười lăm năm trước không?" Thấy Khúc Mịch gật đầu, bà ta nói tiếp, "Tôi cứ tưởng ông ta cầm tờ vé số bỏ trốn, bây giờ đang hưởng thụ ở đâu chứ."
"Bà cũng biết vụ tờ vé số?" Khúc Mịch hỏi, "0 giờ mới mở thưởng, không phải 22 giờ bà đã về nhà mẹ rồi sao?"
"Trời ạ, nhà mẹ tôi nghèo đến mức có cơm ăn cũng là vấn đề, về đó còn phải xem sắc mặt của anh trai chị dâu, nên ngay sáng hôm sau tôi đã về nhà rồi, lúc đó Kim Hâm và lão Quách đang nói vụ vé số, tôi mới biết họ trúng thưởng. Cái tên Lý Đại Niên kia nhân lúc họ uống say đã cầm tờ vé số trúng giải đặc biệt bỏ trốn. Câu tục ngữ gia hòa vạn sự hưng đúng là không sai. Nếu không phải tôi và Kim Hâm cãi nhau bỏ về nhà mẹ, Lý Đại niên kia đã không thể cầm tờ vé số bỏ trốn rồi." Đến giờ Sử Phượng Yến vẫn còn tức vụ này, 1.000.000 tệ thời nay có thể không là gì với nhà họ, nhưng mười năm năm trước đó là con số ở trên trời!
"Bà và Kim Hâm cãi nhau vì lý do gì? Tại sao lại đánh Kim Chí Thành?"
"Thời đó nhà nghèo, Kim Hâm làm thợ mộc cũng kiếm được kha khá tiền nhưng ông ta cứ uống rượu đánh bài. Tôi kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải nuôi ông ta, có thể không tức giận sao? Tối đó chúng tôi chỉ cãi nhau vài câu, ông ta lại đi mời bạn về uống rượu, còn đi mua vé số. Tôi không nhịn được mà lải nhải, ông ta lập tức tát tôi. Tôi tức giận về phòng thu dọn đồ đạc thì thấy thằng con phát bệnh đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi tức quá không có chỗ trút nên mới đánh nó mấy cái, sau đó tôi xách đồ bỏ đi."
"Bệnh trầm cảm hình như không có khuynh hướng bạo lực, bệnh của Kim Chí Thành có hơi kỳ lạ." Khúc Mịch nhìn bà ta chằm chằm.
"Ai mà biết! Bệnh trầm cảm gì, tôi thấy là bệnh tâm thần thì đúng hơn! Mấy năm nay nó uống thuốc khống chế nên đỡ hơn rồi, số lần phát bệnh cũng ngày càng ít. Nó cưới vợ sinh con, đứa bé kia không bị dị tật gì đúng là may mắn. Có điều bệnh của nó hình như rất nghiêm trọng, cứ trốn trong phòng, ánh mắt thỉnh thoảng rất đáng sợ. Nếu bố nó không đưa nó đi, tôi thật sự không dám về đây ở."
"Sao thế? Bà sợ hắn làm gì bất lợi với mình à?" Mạnh Triết không có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, "Hai mươi tuổi còn bị bà đánh, hắn chắc chắn hận bà, nếu hắn mà mất kiểm soát thì không biết chừng sẽ xảy ra án mạng!"
"Đúng vậy. Tôi đánh nó chỉ để dạy dỗ nó thôi, còn nó thì khác, nó bị bệnh đấy! Lớn rồi vẫn ngu ngốc, ăn không ngồi rồi, không cần làm gì để tiêu hao năng lượng, tôi không thể không đề phòng."
"Kim Chí Thành từng làm ai bị thương chưa?"
Nghe Khúc Mịch hỏi, Sử Phượng Yến sửng sốt, suy nghĩ một hồi: "Không có, cùng lắm chỉ la hét ném đồ thôi."
"Kim Chí Thành đi Nhật Bản lúc nào?"
"Ngày 2 tháng 3, hôm đó chúng tôi phải tham dự một buổi từ thiện, vì việc này mà tôi còn đến muộn." Sử Phượng Yến trả lời ngay, "Nó không muốn đi nên bị Kim Hâm mắng một trận, cuối cùng phải kéo đi."
"Bà nói Kim Chí Thành bị bệnh, vậy sao hắn lại quen Diệp Hồng? Sau đó yêu nhau?"
"Kim Hâm chỉ có mỗi thằng con trai này nên đương nhiên phải bồi dưỡng. Mấy năm đó ông ta thấy bệnh tình của con trai mình đã được khống chế nên dẫn nó tới công ty học tập rèn luyện, trùng hợp Diệp Hồng cũng mới vào công ty làm, hai người cứ thế quen nhau. Hừ, con gái thời nay có ai mà không thích tiền? Không lâu sau bọn họ qua lại với nhau, còn có con. Sau khi thằng cháu trai chào đời, Kim Hâm lập tức chuyển toàn bộ hy vọng lên người cháu mình. Thấy con trai mình không có tiền đồ, ông ta không thúc ép nữa. Dần dần Kim Chí Thành không còn đến công ty, cả ngày nhốt mình trong phòng không biết làm gì. Người bình thường còn chịu không nổi, huống chi là người có bệnh sẵn!"
"Tình cảm vợ chồng họ thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Cô ta gả vào đây là vì tiền, bây giờ đương nhiên thấy mỹ mãn rồi, có gì mà không chịu đựng được!"
Xem ra tình cảm giữa Kim Chí Thành và Diệp Hồng giống như Mạnh Triết nói.
Nhưng Mạnh Triết vẫn cảm thấy Diệp Hồng kia không giống kẻ hám tiền. Có điều thời đại này không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, trên đường biết bao nhiêu cô gái ăn mặc đàng hoàng lại là tiểu tam phá hoại gia đình người ta!
Rời khỏi nhà họ Kim, lên xe, Khúc Mịch hỏi họ: "Mấy cậu nghĩ sao về lý do thoái thác của Sử Phượng Yến?"
Nghe lời này của anh có nghĩa trong lời khai của Sử Phượng Yến có lỗ hổng, ba người nhất thời không dám nói bậy.
"Cậu chủ, đến giờ ăn trưa rồi."
"Dì đẩy cao lên, cao lên!" Cậu bé cố gắng nhích người lên.
"Trời ạ, cậu đừng nghịch nữa, nguy hiểm lắm!" Người giúp việc bị dọa cho xanh mặt, vội ôm lấy cậu ấy, "Té ngã không phải chuyện đùa đâu! Về tắm rồi uống ly sữa bò thôi."
"Cháu không muốn!" Cậu bé giãy giụa.
Xích đu rung lên, cậu bé từ trên đó ngã xuống, may mà cậu bé đang được người giúp việc ôm lấy, cả hai ngã xuống bãi cỏ, cậu bé không hề bị thương.
Cậu bé lập tức đứng dậy, chạy nhanh về phòng. Dì giúp việc cũng vội khập khiễng đuổi theo.
Xem ra đứa cháu trai này rất bướng bỉnh. Cũng không khó đoán, Kim Hâm rất thích đứa bé này, nhiều lần nói sẽ để lại tài sản cho nó, từ đó có thể thấy ông ta cưng chiều nó thế nào.
Lưu Tuấn nhấn chuông cửa, một lúc sau có một người giúp việc trẻ hơn ra mở cửa. Lúc này mọi người mới phát hiện giúp việc nhà họ Kim ăn mặc đồng bộ.
Sau khi xem thẻ cảnh sát, người giúp việc bảo họ chờ một lát để vào nhà xin phép bà chủ, mấy phút sau, chị ta mới quay lại mở cửa cho họ vào.
Bước vào biệt thự nhà họ Kim, tầng một là đại sảnh huy hoàng, Sử Phượng Yến đang ngồi ở sô pha siêu lớn. Bà ta đã thay đồ ở nhà, phong cách vẫn là hoa lệ như vừa rồi, bộ trang sức mang trên người cũng đã là bộ khác.
"Là mấy cậu?" Bà ta lập tức nhận ra Khúc Mịch mình đã gặp ở công ty.
Khúc Mịch gật đầu: "Bà Kim, chúng tôi tới đây để điều tra cái chết của Lý Đại Niên."
Sắc mặt Sử Phượng Yến lập tức thay đổi, vội cầm ly nước trên bàn uống một hớp, mới hỏi: "Lý Đại Niên mà các cậu nói có phải cái người mất tích mười lăm năm trước không?" Thấy Khúc Mịch gật đầu, bà ta nói tiếp, "Tôi cứ tưởng ông ta cầm tờ vé số bỏ trốn, bây giờ đang hưởng thụ ở đâu chứ."
"Bà cũng biết vụ tờ vé số?" Khúc Mịch hỏi, "0 giờ mới mở thưởng, không phải 22 giờ bà đã về nhà mẹ rồi sao?"
"Trời ạ, nhà mẹ tôi nghèo đến mức có cơm ăn cũng là vấn đề, về đó còn phải xem sắc mặt của anh trai chị dâu, nên ngay sáng hôm sau tôi đã về nhà rồi, lúc đó Kim Hâm và lão Quách đang nói vụ vé số, tôi mới biết họ trúng thưởng. Cái tên Lý Đại Niên kia nhân lúc họ uống say đã cầm tờ vé số trúng giải đặc biệt bỏ trốn. Câu tục ngữ gia hòa vạn sự hưng đúng là không sai. Nếu không phải tôi và Kim Hâm cãi nhau bỏ về nhà mẹ, Lý Đại niên kia đã không thể cầm tờ vé số bỏ trốn rồi." Đến giờ Sử Phượng Yến vẫn còn tức vụ này, 1.000.000 tệ thời nay có thể không là gì với nhà họ, nhưng mười năm năm trước đó là con số ở trên trời!
"Bà và Kim Hâm cãi nhau vì lý do gì? Tại sao lại đánh Kim Chí Thành?"
"Thời đó nhà nghèo, Kim Hâm làm thợ mộc cũng kiếm được kha khá tiền nhưng ông ta cứ uống rượu đánh bài. Tôi kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải nuôi ông ta, có thể không tức giận sao? Tối đó chúng tôi chỉ cãi nhau vài câu, ông ta lại đi mời bạn về uống rượu, còn đi mua vé số. Tôi không nhịn được mà lải nhải, ông ta lập tức tát tôi. Tôi tức giận về phòng thu dọn đồ đạc thì thấy thằng con phát bệnh đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi tức quá không có chỗ trút nên mới đánh nó mấy cái, sau đó tôi xách đồ bỏ đi."
"Bệnh trầm cảm hình như không có khuynh hướng bạo lực, bệnh của Kim Chí Thành có hơi kỳ lạ." Khúc Mịch nhìn bà ta chằm chằm.
"Ai mà biết! Bệnh trầm cảm gì, tôi thấy là bệnh tâm thần thì đúng hơn! Mấy năm nay nó uống thuốc khống chế nên đỡ hơn rồi, số lần phát bệnh cũng ngày càng ít. Nó cưới vợ sinh con, đứa bé kia không bị dị tật gì đúng là may mắn. Có điều bệnh của nó hình như rất nghiêm trọng, cứ trốn trong phòng, ánh mắt thỉnh thoảng rất đáng sợ. Nếu bố nó không đưa nó đi, tôi thật sự không dám về đây ở."
"Sao thế? Bà sợ hắn làm gì bất lợi với mình à?" Mạnh Triết không có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, "Hai mươi tuổi còn bị bà đánh, hắn chắc chắn hận bà, nếu hắn mà mất kiểm soát thì không biết chừng sẽ xảy ra án mạng!"
"Đúng vậy. Tôi đánh nó chỉ để dạy dỗ nó thôi, còn nó thì khác, nó bị bệnh đấy! Lớn rồi vẫn ngu ngốc, ăn không ngồi rồi, không cần làm gì để tiêu hao năng lượng, tôi không thể không đề phòng."
"Kim Chí Thành từng làm ai bị thương chưa?"
Nghe Khúc Mịch hỏi, Sử Phượng Yến sửng sốt, suy nghĩ một hồi: "Không có, cùng lắm chỉ la hét ném đồ thôi."
"Kim Chí Thành đi Nhật Bản lúc nào?"
"Ngày 2 tháng 3, hôm đó chúng tôi phải tham dự một buổi từ thiện, vì việc này mà tôi còn đến muộn." Sử Phượng Yến trả lời ngay, "Nó không muốn đi nên bị Kim Hâm mắng một trận, cuối cùng phải kéo đi."
"Bà nói Kim Chí Thành bị bệnh, vậy sao hắn lại quen Diệp Hồng? Sau đó yêu nhau?"
"Kim Hâm chỉ có mỗi thằng con trai này nên đương nhiên phải bồi dưỡng. Mấy năm đó ông ta thấy bệnh tình của con trai mình đã được khống chế nên dẫn nó tới công ty học tập rèn luyện, trùng hợp Diệp Hồng cũng mới vào công ty làm, hai người cứ thế quen nhau. Hừ, con gái thời nay có ai mà không thích tiền? Không lâu sau bọn họ qua lại với nhau, còn có con. Sau khi thằng cháu trai chào đời, Kim Hâm lập tức chuyển toàn bộ hy vọng lên người cháu mình. Thấy con trai mình không có tiền đồ, ông ta không thúc ép nữa. Dần dần Kim Chí Thành không còn đến công ty, cả ngày nhốt mình trong phòng không biết làm gì. Người bình thường còn chịu không nổi, huống chi là người có bệnh sẵn!"
"Tình cảm vợ chồng họ thế nào?"
"Còn có thể thế nào? Cô ta gả vào đây là vì tiền, bây giờ đương nhiên thấy mỹ mãn rồi, có gì mà không chịu đựng được!"
Xem ra tình cảm giữa Kim Chí Thành và Diệp Hồng giống như Mạnh Triết nói.
Nhưng Mạnh Triết vẫn cảm thấy Diệp Hồng kia không giống kẻ hám tiền. Có điều thời đại này không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, trên đường biết bao nhiêu cô gái ăn mặc đàng hoàng lại là tiểu tam phá hoại gia đình người ta!
Rời khỏi nhà họ Kim, lên xe, Khúc Mịch hỏi họ: "Mấy cậu nghĩ sao về lý do thoái thác của Sử Phượng Yến?"
Nghe lời này của anh có nghĩa trong lời khai của Sử Phượng Yến có lỗ hổng, ba người nhất thời không dám nói bậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.