Chương 150: Hài cốt
Thuận Tiểu Bảo
31/12/2023
Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu về nhà, không có phóng viên mai phục, hai người thuận lợi lên lầu. Thương Dĩ Nhu đi tắm trước, thay đồ rồi ra phòng khách.
"Qua đây uống cà phê đi." Khúc Mịch đặt hai ly cà phê trên bàn.
Thương Dĩ Nhu vừa lau tóc vừa đi qua, ngồi xếp bằng trên sô pha. Cô nói tiếng cảm ơn rồi lại ôm laptop, ấn chuột.
Đập vào mắt là hình ảnh bố Thương nằm trên sàn nhà, sau ót bị đập nát nhừ, bên dưới là một vũng máu lớn.
Nỗi đau trong tim chưa từng vơi đi, nhưng Thương Dĩ Nhu đã có thể bắt đầu dùng lý trí để đối diện. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục kéo xuống, tấm hình thứ hai là mẹ cô ngã vào cửa phòng ngủ, ở góc tường gần đó còn có xác của một con chó máu thịt trộn lẫn.
Làm pháp y nhiều năm, cô chưa từng dựa vào các mối quan hệ của mình để lấy được hồ sơ năm xưa. Đây là lần đầu tiên cô đọc tư liệu về cái chết của bố mẹ mình.
"Trong email của tôi còn hồ sơ vụ án phía chính phủ, em muốn đọc không?" Khúc Mịch hỏi.
Thấy Thương Dĩ Nhu gật đầu, anh lập tức mở tài liệu Cố Thành gửi cho cô xem.
Tài liệu này ghi chi tiết về tình hình và kết quả khám nghiệm tử thi năm đó, mỗi một tấm hình, mỗi một chữ đều như con dao đâm vào tim cô.
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt ươn ướt. Thấy cô cắn môi, Khúc Mịch biết cô đang nhẫn nhịn và dày vò.
"Em không cần ép mình vậy đâu." Khúc Mịch đau lòng, "Thật ra trạng thái của em đã tốt hơn rồi. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ, ép bản thân qua ngược lại không tốt."
"Không, dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Tôi đã để trễ bảy năm, nếu tôi có thể sớm vượt qua chướng ngại tâm lý, sớm bắt được hung thủ, ba người nhà họ Đồng đã không bị giết." Thương Dĩ Nhu áy náy.
"Em là người bị hại, em không thể nghĩ như vậy, tất cả đều không phải lỗi của em." Nhìn Thương Dĩ Nhu, anh thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
"Tôi muốn về thăm nhà."
Quyết định này của Thương Dĩ Nhu khiến Khúc Mịch giật mình.
Tuy bây giờ trông Thương Dĩ Nhu rất kiên cường, rất dũng cảm, còn tích cực phối hợp, nhưng khúc mắc của cô quá sâu, lại còn kéo dài, không dễ giải quyết như vậy. Nhà cô là hiện trường vụ án, cô chắc chắn sẽ dễ bị kích động.
"Em muốn đi tôi không phản đối, có điều phải có tôi ở bên mới được." Khúc Mịch cau mày, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời, "Mấy ngày tới tôi sẽ khá bận, em cố chờ một chút, khi nào đi tôi sẽ thông báo với em."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu vụ an.
"Anh nói xem tại sao sau mười lăm năm hung thủ lại gây án?" Thương Dĩ Nhu nghi ngờ.
"Tôi nói rồi, vấn đề tâm lý của hung thủ rất ít người biết, hơn nữa còn có thể sinh hoạt bình thường. Chắc chắn hắn đang được điều trì ở đâu đó, không loại trừ khả năng dùng thuốc để khống chế. Bệnh của hung thủ đột nhiên tái phát có thể vì hắn chịu đả kích nào đó hoặc là quên uống thuốc."
Nghe anh giải thích, Thương Dĩ Nhu gật đầu, đang định nói gì đó thì di động của Khúc Mịch đổ chuông.
"Đội trưởng Khúc, có người báo án phát hiện hài cốt ở bãi rác ngoại ô!"
Tiếng trong điện thoại rất lớn, Thương Dĩ Nhu có thể nghe thấy.
"Được, đến ngay!"
"Tôi muốn đi!" Thương Dĩ Nhu kiên định.
Khúc Mịch hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người lập tức xuất phát. Trên đường, Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li: "Chúng ta đang có những thông tin gì?"
"Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, là một công nhân vệ sinh lúc dọn rác đã phát hiện hài cốt, ngay sau đó lập tức báo án."
"Ừ." Khúc Mịch tăng tốc.
Bọn họ nhanh chóng tới bãi rác ở ngoại ô. Ở đó đang có hai chiếc xe cảnh sát, dây phong tỏa đã được giăng lên.
"Bác sĩ Thương, chị cũng tới sao?" Thấy Thương Dĩ Nhu, Khang Bình sửng sốt, vội đưa cô găng tay.
Thương Dĩ Nhu lắc đầu: "Câu làm đi, tôi chỉ tới xem thôi."
Lần này phát hiện một bộ xương, công việc đương nhiên không thể thiếu phần Dương Thâm. Từ xa Dương Thâm đã thấy Thương Dĩ Nhu xuống xe cùng Khúc Mịch, anh gật đầu chào họ, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Lục Li đang lấy lời khai nhân viên bãi rác, khi đó ông ta đang điều khiển máy xúc đất, bên dưới cũng có mấy nhân viên nhìn thấy.
Hài cốt bị chôn sâu dưới đất khoảng 3 mét, máy xúc đất xúc mấy lần, bộ xương mới lộ ra.
Khang Bình nhảy xuống hố, kiểm tra cẩn thận: "Từ tình trạng cốt hóa của hài cốt, người này đã chết hơn mười năm. Hộp sọ không hoàn chỉnh, có đường nứt gãy và chỗ hỏng, chứng minh lúc sống đã bị va đập gây ra. Những nơi khác không có phát hiện khác thường, dựa vào xương chậu và tỉ lệ xương tay xương chân, trên cơ bản có thể xác định người chết là nam."
"Giáo sư Dương, phục hồi hài cốt cần bao lâu?" Khúc Mịch hỏi.
"Khoa pháp chứng mới được trang bị hệ thống phục hồi hài cốt tiên tiến nhất, chỉ cần nhập số liệu có hài cốt vào là có thể nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của người chết khi còn sống." Dương Thâm trả lời, "Ba ngày là đủ."
"Ừ." Khúc Mịch gật đầu, sau đó bảo Cố Thành kiểm tra danh sách những vụ mất tích mười năm trước, chờ có kết quả kiểm tra cụ thể sẽ xác định được tuổi.
Khúc Mịch đứng ở trên cao nhìn xuống. Bãi rác nằm trên bãi đất trông lớn, nơi này cách xa khu dân cư, 500 mét về phía tây là vài ngọn núi cao, bình thường trừ nhân viên dọn vệ sinh thì có vẻ không còn ai khác ra vào.
"Mười năm trước nơi này cũng là bãi rác hả?" Thấy Lục Li tới, Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy. Bãi rác này có hơn hai mươi năm, lúc mới thành lập diện tích còn khá nhỏ, vị trí phát hiện thi thể vốn là bãi đất hoang, khoảng năm năm trước mới được khai thác để làm bãi rác phân loại rác sinh hoạt đến bây giờ."
Chưa biết thân phận người chết, tạm thời không điều tra được gì, có thể nói là không có một manh mối.
"Qua đây uống cà phê đi." Khúc Mịch đặt hai ly cà phê trên bàn.
Thương Dĩ Nhu vừa lau tóc vừa đi qua, ngồi xếp bằng trên sô pha. Cô nói tiếng cảm ơn rồi lại ôm laptop, ấn chuột.
Đập vào mắt là hình ảnh bố Thương nằm trên sàn nhà, sau ót bị đập nát nhừ, bên dưới là một vũng máu lớn.
Nỗi đau trong tim chưa từng vơi đi, nhưng Thương Dĩ Nhu đã có thể bắt đầu dùng lý trí để đối diện. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục kéo xuống, tấm hình thứ hai là mẹ cô ngã vào cửa phòng ngủ, ở góc tường gần đó còn có xác của một con chó máu thịt trộn lẫn.
Làm pháp y nhiều năm, cô chưa từng dựa vào các mối quan hệ của mình để lấy được hồ sơ năm xưa. Đây là lần đầu tiên cô đọc tư liệu về cái chết của bố mẹ mình.
"Trong email của tôi còn hồ sơ vụ án phía chính phủ, em muốn đọc không?" Khúc Mịch hỏi.
Thấy Thương Dĩ Nhu gật đầu, anh lập tức mở tài liệu Cố Thành gửi cho cô xem.
Tài liệu này ghi chi tiết về tình hình và kết quả khám nghiệm tử thi năm đó, mỗi một tấm hình, mỗi một chữ đều như con dao đâm vào tim cô.
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt ươn ướt. Thấy cô cắn môi, Khúc Mịch biết cô đang nhẫn nhịn và dày vò.
"Em không cần ép mình vậy đâu." Khúc Mịch đau lòng, "Thật ra trạng thái của em đã tốt hơn rồi. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ, ép bản thân qua ngược lại không tốt."
"Không, dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Tôi đã để trễ bảy năm, nếu tôi có thể sớm vượt qua chướng ngại tâm lý, sớm bắt được hung thủ, ba người nhà họ Đồng đã không bị giết." Thương Dĩ Nhu áy náy.
"Em là người bị hại, em không thể nghĩ như vậy, tất cả đều không phải lỗi của em." Nhìn Thương Dĩ Nhu, anh thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
"Tôi muốn về thăm nhà."
Quyết định này của Thương Dĩ Nhu khiến Khúc Mịch giật mình.
Tuy bây giờ trông Thương Dĩ Nhu rất kiên cường, rất dũng cảm, còn tích cực phối hợp, nhưng khúc mắc của cô quá sâu, lại còn kéo dài, không dễ giải quyết như vậy. Nhà cô là hiện trường vụ án, cô chắc chắn sẽ dễ bị kích động.
"Em muốn đi tôi không phản đối, có điều phải có tôi ở bên mới được." Khúc Mịch cau mày, suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời, "Mấy ngày tới tôi sẽ khá bận, em cố chờ một chút, khi nào đi tôi sẽ thông báo với em."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu vụ an.
"Anh nói xem tại sao sau mười lăm năm hung thủ lại gây án?" Thương Dĩ Nhu nghi ngờ.
"Tôi nói rồi, vấn đề tâm lý của hung thủ rất ít người biết, hơn nữa còn có thể sinh hoạt bình thường. Chắc chắn hắn đang được điều trì ở đâu đó, không loại trừ khả năng dùng thuốc để khống chế. Bệnh của hung thủ đột nhiên tái phát có thể vì hắn chịu đả kích nào đó hoặc là quên uống thuốc."
Nghe anh giải thích, Thương Dĩ Nhu gật đầu, đang định nói gì đó thì di động của Khúc Mịch đổ chuông.
"Đội trưởng Khúc, có người báo án phát hiện hài cốt ở bãi rác ngoại ô!"
Tiếng trong điện thoại rất lớn, Thương Dĩ Nhu có thể nghe thấy.
"Được, đến ngay!"
"Tôi muốn đi!" Thương Dĩ Nhu kiên định.
Khúc Mịch hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người lập tức xuất phát. Trên đường, Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li: "Chúng ta đang có những thông tin gì?"
"Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, là một công nhân vệ sinh lúc dọn rác đã phát hiện hài cốt, ngay sau đó lập tức báo án."
"Ừ." Khúc Mịch tăng tốc.
Bọn họ nhanh chóng tới bãi rác ở ngoại ô. Ở đó đang có hai chiếc xe cảnh sát, dây phong tỏa đã được giăng lên.
"Bác sĩ Thương, chị cũng tới sao?" Thấy Thương Dĩ Nhu, Khang Bình sửng sốt, vội đưa cô găng tay.
Thương Dĩ Nhu lắc đầu: "Câu làm đi, tôi chỉ tới xem thôi."
Lần này phát hiện một bộ xương, công việc đương nhiên không thể thiếu phần Dương Thâm. Từ xa Dương Thâm đã thấy Thương Dĩ Nhu xuống xe cùng Khúc Mịch, anh gật đầu chào họ, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Lục Li đang lấy lời khai nhân viên bãi rác, khi đó ông ta đang điều khiển máy xúc đất, bên dưới cũng có mấy nhân viên nhìn thấy.
Hài cốt bị chôn sâu dưới đất khoảng 3 mét, máy xúc đất xúc mấy lần, bộ xương mới lộ ra.
Khang Bình nhảy xuống hố, kiểm tra cẩn thận: "Từ tình trạng cốt hóa của hài cốt, người này đã chết hơn mười năm. Hộp sọ không hoàn chỉnh, có đường nứt gãy và chỗ hỏng, chứng minh lúc sống đã bị va đập gây ra. Những nơi khác không có phát hiện khác thường, dựa vào xương chậu và tỉ lệ xương tay xương chân, trên cơ bản có thể xác định người chết là nam."
"Giáo sư Dương, phục hồi hài cốt cần bao lâu?" Khúc Mịch hỏi.
"Khoa pháp chứng mới được trang bị hệ thống phục hồi hài cốt tiên tiến nhất, chỉ cần nhập số liệu có hài cốt vào là có thể nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của người chết khi còn sống." Dương Thâm trả lời, "Ba ngày là đủ."
"Ừ." Khúc Mịch gật đầu, sau đó bảo Cố Thành kiểm tra danh sách những vụ mất tích mười năm trước, chờ có kết quả kiểm tra cụ thể sẽ xác định được tuổi.
Khúc Mịch đứng ở trên cao nhìn xuống. Bãi rác nằm trên bãi đất trông lớn, nơi này cách xa khu dân cư, 500 mét về phía tây là vài ngọn núi cao, bình thường trừ nhân viên dọn vệ sinh thì có vẻ không còn ai khác ra vào.
"Mười năm trước nơi này cũng là bãi rác hả?" Thấy Lục Li tới, Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy. Bãi rác này có hơn hai mươi năm, lúc mới thành lập diện tích còn khá nhỏ, vị trí phát hiện thi thể vốn là bãi đất hoang, khoảng năm năm trước mới được khai thác để làm bãi rác phân loại rác sinh hoạt đến bây giờ."
Chưa biết thân phận người chết, tạm thời không điều tra được gì, có thể nói là không có một manh mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.