Chương 396: Nổ tung
Thuận Tiểu Bảo
26/06/2024
Đứng trước chứng cứ đầy đủ, Tiểu Văn cuối cùng cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Có điều cô ta lại tiết lộ một việc khiến mọi người đều giật mình. Thì ra trước giờ luôn là cô ta hát thay Tuyết Lợi, người biểu diễn những ca khúc đó là Tiểu Văn.
Thảo nào cô ta nói mình không làm bộ, mà chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Nhưng giết người là phạm pháp, khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Tiểu Văn nói cô ta không ngờ Mã Uy lại vấn vương Tuyết Lợi và việc Tuyết Lợi thân thiết với Thương Dĩ Nhu. Không phải cô ta ngại Thương Dĩ Nhu, mà là sợ Khúc Mịch nhúng tay vào. Cô ta đã nghe tiếng tăm của Khúc Mịch, biết dù anh ở trong nước hay Toronto thì vẫn là thần thám số một. Cô ta sợ thân phận của mình bại lộ, sợ kế hoạch của mình bị Khúc Mịch vạch trần.
Vậy nên mỗi một bước cô ta đều vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
“Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi, đối chiếu DNA với mẫu máu và manh mối nốt ruồi ở mắt cá chân do tôi cung cấp, cảnh sát đã xác nhận người chết là Tiểu Văn. Tôi gặp vợ anh, cô ấy cũng không phát hiện điều gì bất thường. Tôi chỉ cần chờ cảnh sát gọi đến nhận thi thể của Tuyết Lợi rồi đưa đi hỏa táng là xong. Nhưng vợ chồng Mã Uy lại xuất hiện. Mã Uy phát hiện thái độ của tôi khác thường nên bắt đầu giở trò, dù gì vì Tuyết Lợi hắn cũng đã trở nên trắng tay mà. Khi đó Mã Uy nổi điên nên tung tin Tuyết Lợi từng có tiền án nghiện ngập. May mà tôi không phải Tuyết Lợi nên tôi không sợ, công ty cũng nhanh chóng đứng ra giải quyết, còn giúp tôi lên hot search. Để Mã Uy không phát hiện, tôi phải thay đổi chiến lược. Tôi không từ chối hắn thẳng thừng nữa, chỉ nói là sợ dư luận, mong hắn bình tĩnh lại. Thật ra tôi đã có ý định giết người rồi, tôi muốn Mã Uy cũng phải chết ở Toronto, cùng Tuyết Lợi xuống địa ngục làm vợ chồng. Ngay lúc này Dương Dương cũng tới. Sự xuất hiện của chị ta khiến tôi nghĩ đến việc tìm người chịu tội thay. Tôi càng bị Dương Dương khinh thường, Mã Uy càng không thích chị ta, thế thì chị ta càng nổi điên. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi nói với Mã Uy nếu cho Dương Dương uống thuốc chống trầm cảm, chị ta sẽ nổi điên như bệnh nhân tâm thần. Nghe vậy Mã Uy cũng tán đồng việc tống chị ta vào bệnh viện tâm thần. Hắn lén đổi thực phẩm chức năng của Dương Dương thành thuốc chống trầm cảm, Dương Dương dùng bốn ngày liên tục, tôi biết cơ hội đến rồi. Vào ngày thứ năm, tôi hẹn gặp Mã Uy, cố tình để Dương Dương biết. Dương Dương theo dõi tôi, thấy chúng tôi ở bên nhau quả nhiên chị ta nổi điên. Tôi biết làm vậy rất nguy hiểm, người bị giết rất có khả năng là tôi. Nhưng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tôi nói với Mã Uy mình mang thai rồi, vậy nên ngay khoảnh khắc sinh tử, hắn đã chắn nhát dao cho tôi. Mã Uy được xử lý, tôi trở thành Tuyết Lợi. Nhờ khoảng thời gian trước lên hot search nên tôi có cơ hội đến sân khấu quốc tế. Mọi thứ đều như tưởng tượng của tôi, cuộc sống mới của tôi chính thức bắt đầu. Nhưng anh lại không chịu tha cho tôi. Tôi muốn biết từ khi nào anh bắt đầu nghi ngờ tôi.”
“Một minh tinh đang ở đỉnh cao sự nghiệp sao lại đi du học? Hơn nữa hệ âm nhạc ở Toronto không quá nổi tiếng. Lúc gặp Tuyết Lợi trên máy bay, tôi đã nghi ngờ. Cô ấy thích ngủ, hay nôn mửa, cảm xúc không ổn định, thói quen ăn uống thay đổi, đây rõ ràng là biểu hiện của người mang thai. Thời điểm phát hiện thi thể, tôi đã nghi ngờ người chết không phải cô!”
Tiểu Văn sửng sốt: “Chắc chắn anh không thể thấy tôi nôn mửa.”
“Sau khi ngửi mùi salad cô đã đứng dậy đi WC, sau khi cô trở ra, vợ tôi có vào WC, tuy Tuyết Lợi đã xả nước nhưng trong không khí vẫn còn mùi. Vợ tôi là pháp y, mũi của cô ấy rất thính.”
“Vợ chồng hai người đúng là quái thai.”
James ở ngoài phòng thẩm vấn giơ ngón cái với Thương Dĩ Nhu, sau đó chỉ Khúc Mịch ở trong.
Thương Dĩ Nhu bật cười: “Sao hả? Anh cũng nghĩ vợ chồng tôi là quái thai à?”
“Không không, phải gọi hai người là thiên tài mới đúng!”
Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, Tiểu Văn bị áp giải về nước chịu sự trừng phạt, tro cốt của tuyết Lợi cũng đưa về an táng.
Ngay khi mọi thứ bình thường trở lại, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lại nhận một tin tốt. Tội phạm lột da giết người Feier bị phán tù chung thân đã vượt ngục.
Nhận được tin này, Khúc Mịch rất lo cho Thương Dĩ Nhu.
Theo phán đoán của anh, sát thủ liên hoàn như Feier thường có sự cố chấp nhất định. Hắn sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng để ra tay, một khi bị hắn chọn, người đó sẽ không dễ dàng trốn thoát. Lần này Feier trốn ngục, hắn nhất định sẽ chọn Thương Dĩ Nhu là mục tiêu. Cảnh sát Toronto cũng phân tích như thế, vậy nên họ phái người bảo vệ Thương Dĩ Nhu 24/24, đồng thời tìm cơ hội để bắt Feier lại.
“Anh muốn em về nước trước.”
Tuy bây giờ Khúc Mịch cũng ở cạnh Thương Dĩ Nhu 24/24, nhưng anh vẫn thấy lo lắng. Chỉ khi Thương Dĩ Nhu rời xa nơi này, về Nam Giang, anh mới thật sự yên tâm.
Thương Dĩ Nhu đồng ý nhưng cô không thể đi ngay, cô phải sắp xếp lại công việc ở phòng thí nghiệm. Khúc Mịch hiểu nên giúp cô sắp xếp lại tài liệu.
Người tiếp nhận công việc của Thương Dĩ Nhu là Thomas, anh ta gọi điện bảo Thương Dĩ Nhu 10 giờ sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm.
Không ngờ Thương Dĩ Nhu bị đau dạ dày, cả buổi sáng ra vào WC mấy lần. Khúc Mịch thấy thế bảo cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn kiên quyết ra ngoài, khi đến nơi thì đã trễ 20 phút.
Cô chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên có tiếng nổ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng rung lắc.
Khúc Mịch lập tức kéo Thương Dĩ Nhu chạy về hướng ngược lại, ngay giây sau lại có tiếng vang lớn.
Sau hai tiếng vang, bốn phía tạm thời yên ắng. Một lúc sau, rất nhiều người tụ tập lại.
“Tiếng gì vậy? Nghe còn đáng sợ hơn vụ đấu súng! Trời, tòa thực nghiệm nổ? Chắc không phải có khủng bố đấy chứ?” Có người la lên.
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đã chạy đến nơi an toàn, từ xa nhìn tòa thực nghiệm năm tầng sụp đổ.
Có người báo cảnh sát, một lát sau, cảnh sát, cứu hỏa, cấp cứu ập tới. Qua khám xét hiện trường, cảnh sát xác định đây là vụ nổ, có người đặt hai quả bom tự chế trên lầu 3, lần lượt là văn phòng và khu thí nghiệm.
Trong đống phế tích cảnh sát tìm được ba thi thể, hai người bị thương nặng và ba người bị thương nhẹ. Thomas, người có hẹn với Thương Dĩ Nhu bị một tấm xi măng đè lên, gãy xương nghiêm trọng, phải mất ít nhất ba hoặc bốn tháng để hồi phục.
Thương Dĩ Nhu nghĩ thôi mà sợ, nếu không phải cô đến trễ thì bản thân chắc chắn đã ở trong phòng thí nghiệm khi vụ nổ xảy ra. Khúc Mịch cũng không dám tưởng tượng, tay chân đều lạnh cóng.
Danh tính của ba thi thể dị dạng đã được xác định thông qua xét nghiệm DNA, một trong số đó là giáo sư Wells.
Thương Dĩ Nhu không dám tin đây là sự thật. Theo lịch trình trước đó, đáng lẽ giáo sư Wells không ở phòng thí nghiệm sáng nay. Theo lời khai của nhân chứng, sáng nay 9 giờ 30 giáo sư Wells đến phòng thí nghiệm, có lẽ ông ấy có công việc đột xuất.
Thương Dĩ Nhu vô cùng áy náy, cô cảm thấy vụ nổ lần này rất có khả năng do Feier gây ra. Vì cô được cảnh sát bảo vệ 24/24 nên hắn không ra tay được, cho nên mới nghĩ đến cách dùng bom. Hắn không ngần ngại giết người vô tội, thậm chí là không quan tâm mạng sống của chính mình.
Giáo sư Wells là người vô tội nhất, là người thầy mà Thương Dĩ Nhu kính trọng, cái chết của ông khiến cô vô cùng đau buồn.
Lễ tang của giáo sư Wells diễn ra vô cùng trang trọng, rất nhiều người đến tham dự.
“Thương, cô đừng tự trách bản thân, chân tướng sự việc còn đang được điều tra.” Con gái của giáo sư Wells là người có suy nghĩ khá thoáng, “Tôi hay nghe bố nhắc đến cô, ông ấy nói cô là cô gái Trung Quốc vô cùng xuất sắc. Ông ấy đánh giá rất cao thái độ học tập và tính cách không chịu thua của cô, khen cô là học sinh đáng để ông ấy kiêu ngạo.”
Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nghe được đánh giá của giáo sư Wells về mình, điều này càng khiến cô buồn hơn.
Thảo nào cô ta nói mình không làm bộ, mà chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Nhưng giết người là phạm pháp, khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Tiểu Văn nói cô ta không ngờ Mã Uy lại vấn vương Tuyết Lợi và việc Tuyết Lợi thân thiết với Thương Dĩ Nhu. Không phải cô ta ngại Thương Dĩ Nhu, mà là sợ Khúc Mịch nhúng tay vào. Cô ta đã nghe tiếng tăm của Khúc Mịch, biết dù anh ở trong nước hay Toronto thì vẫn là thần thám số một. Cô ta sợ thân phận của mình bại lộ, sợ kế hoạch của mình bị Khúc Mịch vạch trần.
Vậy nên mỗi một bước cô ta đều vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
“Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi, đối chiếu DNA với mẫu máu và manh mối nốt ruồi ở mắt cá chân do tôi cung cấp, cảnh sát đã xác nhận người chết là Tiểu Văn. Tôi gặp vợ anh, cô ấy cũng không phát hiện điều gì bất thường. Tôi chỉ cần chờ cảnh sát gọi đến nhận thi thể của Tuyết Lợi rồi đưa đi hỏa táng là xong. Nhưng vợ chồng Mã Uy lại xuất hiện. Mã Uy phát hiện thái độ của tôi khác thường nên bắt đầu giở trò, dù gì vì Tuyết Lợi hắn cũng đã trở nên trắng tay mà. Khi đó Mã Uy nổi điên nên tung tin Tuyết Lợi từng có tiền án nghiện ngập. May mà tôi không phải Tuyết Lợi nên tôi không sợ, công ty cũng nhanh chóng đứng ra giải quyết, còn giúp tôi lên hot search. Để Mã Uy không phát hiện, tôi phải thay đổi chiến lược. Tôi không từ chối hắn thẳng thừng nữa, chỉ nói là sợ dư luận, mong hắn bình tĩnh lại. Thật ra tôi đã có ý định giết người rồi, tôi muốn Mã Uy cũng phải chết ở Toronto, cùng Tuyết Lợi xuống địa ngục làm vợ chồng. Ngay lúc này Dương Dương cũng tới. Sự xuất hiện của chị ta khiến tôi nghĩ đến việc tìm người chịu tội thay. Tôi càng bị Dương Dương khinh thường, Mã Uy càng không thích chị ta, thế thì chị ta càng nổi điên. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi nói với Mã Uy nếu cho Dương Dương uống thuốc chống trầm cảm, chị ta sẽ nổi điên như bệnh nhân tâm thần. Nghe vậy Mã Uy cũng tán đồng việc tống chị ta vào bệnh viện tâm thần. Hắn lén đổi thực phẩm chức năng của Dương Dương thành thuốc chống trầm cảm, Dương Dương dùng bốn ngày liên tục, tôi biết cơ hội đến rồi. Vào ngày thứ năm, tôi hẹn gặp Mã Uy, cố tình để Dương Dương biết. Dương Dương theo dõi tôi, thấy chúng tôi ở bên nhau quả nhiên chị ta nổi điên. Tôi biết làm vậy rất nguy hiểm, người bị giết rất có khả năng là tôi. Nhưng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tôi nói với Mã Uy mình mang thai rồi, vậy nên ngay khoảnh khắc sinh tử, hắn đã chắn nhát dao cho tôi. Mã Uy được xử lý, tôi trở thành Tuyết Lợi. Nhờ khoảng thời gian trước lên hot search nên tôi có cơ hội đến sân khấu quốc tế. Mọi thứ đều như tưởng tượng của tôi, cuộc sống mới của tôi chính thức bắt đầu. Nhưng anh lại không chịu tha cho tôi. Tôi muốn biết từ khi nào anh bắt đầu nghi ngờ tôi.”
“Một minh tinh đang ở đỉnh cao sự nghiệp sao lại đi du học? Hơn nữa hệ âm nhạc ở Toronto không quá nổi tiếng. Lúc gặp Tuyết Lợi trên máy bay, tôi đã nghi ngờ. Cô ấy thích ngủ, hay nôn mửa, cảm xúc không ổn định, thói quen ăn uống thay đổi, đây rõ ràng là biểu hiện của người mang thai. Thời điểm phát hiện thi thể, tôi đã nghi ngờ người chết không phải cô!”
Tiểu Văn sửng sốt: “Chắc chắn anh không thể thấy tôi nôn mửa.”
“Sau khi ngửi mùi salad cô đã đứng dậy đi WC, sau khi cô trở ra, vợ tôi có vào WC, tuy Tuyết Lợi đã xả nước nhưng trong không khí vẫn còn mùi. Vợ tôi là pháp y, mũi của cô ấy rất thính.”
“Vợ chồng hai người đúng là quái thai.”
James ở ngoài phòng thẩm vấn giơ ngón cái với Thương Dĩ Nhu, sau đó chỉ Khúc Mịch ở trong.
Thương Dĩ Nhu bật cười: “Sao hả? Anh cũng nghĩ vợ chồng tôi là quái thai à?”
“Không không, phải gọi hai người là thiên tài mới đúng!”
Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, Tiểu Văn bị áp giải về nước chịu sự trừng phạt, tro cốt của tuyết Lợi cũng đưa về an táng.
Ngay khi mọi thứ bình thường trở lại, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lại nhận một tin tốt. Tội phạm lột da giết người Feier bị phán tù chung thân đã vượt ngục.
Nhận được tin này, Khúc Mịch rất lo cho Thương Dĩ Nhu.
Theo phán đoán của anh, sát thủ liên hoàn như Feier thường có sự cố chấp nhất định. Hắn sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng để ra tay, một khi bị hắn chọn, người đó sẽ không dễ dàng trốn thoát. Lần này Feier trốn ngục, hắn nhất định sẽ chọn Thương Dĩ Nhu là mục tiêu. Cảnh sát Toronto cũng phân tích như thế, vậy nên họ phái người bảo vệ Thương Dĩ Nhu 24/24, đồng thời tìm cơ hội để bắt Feier lại.
“Anh muốn em về nước trước.”
Tuy bây giờ Khúc Mịch cũng ở cạnh Thương Dĩ Nhu 24/24, nhưng anh vẫn thấy lo lắng. Chỉ khi Thương Dĩ Nhu rời xa nơi này, về Nam Giang, anh mới thật sự yên tâm.
Thương Dĩ Nhu đồng ý nhưng cô không thể đi ngay, cô phải sắp xếp lại công việc ở phòng thí nghiệm. Khúc Mịch hiểu nên giúp cô sắp xếp lại tài liệu.
Người tiếp nhận công việc của Thương Dĩ Nhu là Thomas, anh ta gọi điện bảo Thương Dĩ Nhu 10 giờ sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm.
Không ngờ Thương Dĩ Nhu bị đau dạ dày, cả buổi sáng ra vào WC mấy lần. Khúc Mịch thấy thế bảo cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn kiên quyết ra ngoài, khi đến nơi thì đã trễ 20 phút.
Cô chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên có tiếng nổ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng rung lắc.
Khúc Mịch lập tức kéo Thương Dĩ Nhu chạy về hướng ngược lại, ngay giây sau lại có tiếng vang lớn.
Sau hai tiếng vang, bốn phía tạm thời yên ắng. Một lúc sau, rất nhiều người tụ tập lại.
“Tiếng gì vậy? Nghe còn đáng sợ hơn vụ đấu súng! Trời, tòa thực nghiệm nổ? Chắc không phải có khủng bố đấy chứ?” Có người la lên.
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đã chạy đến nơi an toàn, từ xa nhìn tòa thực nghiệm năm tầng sụp đổ.
Có người báo cảnh sát, một lát sau, cảnh sát, cứu hỏa, cấp cứu ập tới. Qua khám xét hiện trường, cảnh sát xác định đây là vụ nổ, có người đặt hai quả bom tự chế trên lầu 3, lần lượt là văn phòng và khu thí nghiệm.
Trong đống phế tích cảnh sát tìm được ba thi thể, hai người bị thương nặng và ba người bị thương nhẹ. Thomas, người có hẹn với Thương Dĩ Nhu bị một tấm xi măng đè lên, gãy xương nghiêm trọng, phải mất ít nhất ba hoặc bốn tháng để hồi phục.
Thương Dĩ Nhu nghĩ thôi mà sợ, nếu không phải cô đến trễ thì bản thân chắc chắn đã ở trong phòng thí nghiệm khi vụ nổ xảy ra. Khúc Mịch cũng không dám tưởng tượng, tay chân đều lạnh cóng.
Danh tính của ba thi thể dị dạng đã được xác định thông qua xét nghiệm DNA, một trong số đó là giáo sư Wells.
Thương Dĩ Nhu không dám tin đây là sự thật. Theo lịch trình trước đó, đáng lẽ giáo sư Wells không ở phòng thí nghiệm sáng nay. Theo lời khai của nhân chứng, sáng nay 9 giờ 30 giáo sư Wells đến phòng thí nghiệm, có lẽ ông ấy có công việc đột xuất.
Thương Dĩ Nhu vô cùng áy náy, cô cảm thấy vụ nổ lần này rất có khả năng do Feier gây ra. Vì cô được cảnh sát bảo vệ 24/24 nên hắn không ra tay được, cho nên mới nghĩ đến cách dùng bom. Hắn không ngần ngại giết người vô tội, thậm chí là không quan tâm mạng sống của chính mình.
Giáo sư Wells là người vô tội nhất, là người thầy mà Thương Dĩ Nhu kính trọng, cái chết của ông khiến cô vô cùng đau buồn.
Lễ tang của giáo sư Wells diễn ra vô cùng trang trọng, rất nhiều người đến tham dự.
“Thương, cô đừng tự trách bản thân, chân tướng sự việc còn đang được điều tra.” Con gái của giáo sư Wells là người có suy nghĩ khá thoáng, “Tôi hay nghe bố nhắc đến cô, ông ấy nói cô là cô gái Trung Quốc vô cùng xuất sắc. Ông ấy đánh giá rất cao thái độ học tập và tính cách không chịu thua của cô, khen cô là học sinh đáng để ông ấy kiêu ngạo.”
Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nghe được đánh giá của giáo sư Wells về mình, điều này càng khiến cô buồn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.