Chương 241: Ông Trương chất phác
Thuận Tiểu Bảo
01/02/2024
Lưu Tuấn hỏi thăm nhà của Trương Lệ Xuân ở đâu, bọn trẻ chỉ căn nhà ở gần đó. Nhìn bề ngoài nhà cửa có vẻ khá ổn như mới được cải tạo, vách tường ngoài sân làm bằng đá, sân vườn sạch sẽ gọn gàng.
"Mấy chú nhớ cẩn thận, nhà họ có tên ngốc hay ném đá đánh người lắm!" Ăn xong, bọn chúng liền xúm lại quanh xe để xem.
Theo tư liệu, Trương Lệ Xuân có một người em trai thiểu năng trí tuệ hiện đang sống với gia đình.
Ba người vào nhà họ, gọi mấy tiếng chẳng thấy ai, chỉ nghe có người trong phòng kêu gào. Bọn họ tìm đến theo âm thanh thì thấy một chàng trai đầu bù tóc rối đang bị trói vào cây cột. Thấy xuất hiện ba người lạ, cậu ta sợ hãi trốn ra đằng sau, một lúc sau mới lặng lẽ lộ cái đầu ra ngoài, khi bắt gặp ánh mắt của họ, cậu ta lại rụt rè trốn đi.
Trước cây cột có thau đồng chứa nước đục ngầu, bên cạnh có cái bánh đang ăn dở, bên trên có dấu tay màu đen.
"Các cậu tìm ai?"
Khúc Mịch quay đầu thì thấy bố của Trương Lệ Xuân, ông ta đang vác cuốc trên vai, chắc là mới đi làm ruộng về.
Bố của Trương Lệ Xuân kinh ngạc: "Đội trưởng Khúc? Sao các cậu lại đến đây? Mau vào nhà ngồi đi." Sau đó ông ta gọi lớn bảo vệ mình mau đi nấu cơm, nói có khách quý tới thăm.
Nhóm Khúc Mịch theo ông ta vào nhà, nhà có ba gian được quét dọn sạch sẽ, ở gian ngoài có một cái bàn gỗ và hai cái ghế nhựa, trên bàn có một cái phích nước bằng men đã cũ, đối diện là một cái kệ đựng TV kéo dây anten, ngoài ra thì trong nhà không còn đồ điện gia dụng nào khác.
Ông Trương rót ba ly nước ấm rồi cho thêm chút đường đỏ vào. Thôn của họ mỗi khi có tiệc cưới thường sẽ dùng cách này để tiếp đón thông gia.
"Đội trưởng Khúc, việc lần trước tôi còn chưa cảm ơn cảnh sát các cậu." Ông Trương cầm thuốc lá sợi cuốn ra ngoài cửa ngồi xổm hút, "Tôi biết người thành phố mấy cậu không thích mùi thuốc lá sợi cuốn nên ra đây ngồi nói chuyện với các cậu, các cậu đừng để ý."
"Ông cứ tự nhiên." Khúc Mịch bảo Mạnh Triết đặt đồ xuống, "Chúng tôi đường xe đến đây chỉ mang theo chút đồ, mong ông nhận cho."
"Mấy cậu có thể tới đây đã là quý hóa lắm rồi, còn tặng quà gì chứ." Nói rồi, ông Trương bảo vệ mình mang đồ xuống.
Khúc Mịch biết chỗ họ khó khăn, không nên tặng những thứ như thuốc lá và rượu, vì thế trên đường tới đã bảo Mạnh Triết ghé vào một cửa hàng mua ít thịt khô.
"Đội trưởng Khúc, cậu tới đây là có chuyện gì sao? Cậu cứ nói đi, việc có thể làm tôi chắc chắn sẽ không nói 'không'."
"Vụ án của con gái ông vẫn chưa được phá, chúng tôi đến đây để an ủi, đồng thời quyên góp chút ít cho trường học. Tôi nghe nói điều kiện trường học ở đây khá khó khăn, bọn họ thiếu rất nhiều đồ dùng học tập."
Ông Trương nghe thế thì tươi cười: "Đội trưởng Khúc đúng là người tốt. Lần trước tôi về kể với người anh em, ông ta học nhiều hơn tôi, nói rằng đội trưởng Khúc thấy vợ chồng tôi khó khăn nên đã tự bỏ tiền trong túi hỗ trợ, xem ra đúng là như vậy."
"Người anh em mà ông nhắc tới có phải hiệu trưởng của ngôi trường đó không?"
"Đúng đúng! Đúng là không có gì gạt được đội trưởng Khúc, ông ta là người có học nổi tiếng trong làng, nhà ai có việc hỉ đều nhờ ông ta đề tên viết câu đối, buôn bán nhà cũng nhờ ông ta viết hợp đồng. Ông ta làm hiệu trưởng nên luôn muốn giúp mấy đứa nhỏ thay đổi cuộc sống, nhưng tiền lấy ở đâu ra chứ! Lát nữa ăn xong tôi sẽ dẫn các cậu đi tìm ông ta, ông ta mà nghe tin này chắc chắn sẽ rất vui."
Khúc Mịch lại hỏi thăm tình hình trong làng, thuận tiện nhắc đến thiếu niên bị nhốt trong phòng.
"Con trai tôi là tên ngốc, mấy đứa trẻ trong thôn cứ bắt nạt nó. Nó nói chuyện không rõ, mỗi lần tức giận là cầm đá ném người ta, hại tôi còn phải bồi thường. Vợ chồng già chúng tôi mỗi khi đi làm đều nhốt nó trong nhà, dù ai chạy đến đây bắt nạt nó bị đánh chết thì cả gia đình cũng không bị dính líu." Ông Trương không hiểu luật, cách này chắc là do người anh em của ông ta nghĩ ra.
"Nhưng cứ nhốt thế mãi cũng không giải quyết được vấn đề."
"Tôi biết chứ. Chờ qua mùa vụ năm nay, tôi sẽ dẫn nó lên thành phố khám bệnh, nghe đâu bác sĩ trên thành phố rất giỏi, thuốc cũng rất xịn. Con gái tôi làm chuyện xấu gặp báo ứng, nhưng nó lại kiếm rất nhiều tiền cho gia đình. Anh em của tôi đã giúp tôi cho thuê căn nhà trên thành phố, một năm kiếm được rất nhiều tiền, đủ để cưới vợ cho thằng bé." Nhắc đến Trương Lệ Xuân, ông Trương lại thở dài. Nói thế nào thì đó cũng là cô con gái của mình, Trương Lệ Xuân chết rồi sao ông ta không đau lòng chứ?
Hơn nữa người ở nông thôn thường trọng nam khinh nữ, vợ chồng ông Trương vẫn còn đứa con trai là sự an ủi, vả lại căn hộ của Trương Lệ Xuân vô cùng xa hoa, chỉ cần cho thuê cũng đủ trang trại chi phí sinh hoạt của họ. Có tiền rồi, bọn họ có thể dẫn con trai đi khám bệnh, cưới vợ cho con trai, sau đó sinh đứa cháu, nhà họ Trương sẽ có người kế nghiệp.
Một lúc sau bà Trương dọn đồ ăn lên.
"Đội trưởng Khúc, trong nhà không có gì ngon, mấy cậu cứ ăn tạm đi." Ông Trương cười ngượng.
Khúc Mịch gắp miếng bánh ngô cắn một miếng, mùi vị ngon đến không ngờ, tuy không mềm xốp như bánh kếp, cũng không có nhiều gia vị nhưng nếu nhai kỹ có thể cảm nhận được mùi của các loại hạt.
Hai thanh niên như Lưu Tuấn và Mạnh Triết thì tự nhiên ăn uống, chẳng biết khách sáo.
Ăn xong, ông Trương dẫn họ đi tìm người anh em Trương Căn Phát của mình. Ông nội của Trương Căn Phát và ông nội của ông Trương là anh em họ, thường ngày hai qua lại nên hai nhà thân như anh em ruột.
Mạnh Triết lái xe, rất nhanh đã tới nhà của Trương Căn Phát.
Lần đầu tiên ông Trương ngồi xe như vậy nên sợ tới mức cứng đờ.
Trời đã tối, tuy thôn làng đã có điện nhưng chỉ có vài ánh đèn. Có lẽ mọi người có thói quen ngủ sớm để sáng hôm sau đi làm. Có người đang ngồi hóng gió, thấy có ánh đèn ô tô thì đều tập trung.
Quanh năm suốt tháng nơi này chẳng có một chiếc ô tô nào, nhất là ban đêm. Khi thấy ông Trương từ trên xe đi xuống, bọn họ mới vẫy tay chào hỏi.
"Ông Trương tới tìm anh em của mình hả?" Bọn họ đều biết con gái của ông Trương mới chết, nghe nói cô con gái đó có nhà trên thành phố đang được Trương Căn Phát hỗ trợ cho thuê, chỉ riêng tiền thuê nhà một năm đã hơn 10.000 tệ. Gần đây mấy bà mối đều chạy tới nhà họ Trương còn không phải vì thấy nhà họ có tiền nên muốn làm mai cho tên ngốc kia sao?
Ông Trương cười ha ha coi như trả lời, sau đó dẫn mọi người đi vào trong.
"Anh em, tôi tới rồi đây."
Trương Căn Phát vội chạy ra mở cửa, thấy có ba người lạ đi cùng ông Trương thì vô cùng kinh ngạc.
Khi nghe nói nhóm Khúc Mịch là cảnh sát, thái độ của ông ta có vẻ kỳ lạ, ngay sau đó tươi cười mời họ vào nhà.
"Bạn già tôi mấy năm trước đã qua đời, bọn họ thì đều chuyển lên thị trấn, ở nhà thường chỉ có mình tôi thôi."
Trong nhà Trương Căn Phát không chỉ có TV mà còn có máy giặt thoạt nhìn rất mới. Ông ta lấy bánh kẹo mời mọi người, sau đó đi nấu nước.
"Mấy món đồ điện này là mới mua đúng không?" Khúc Mịch nhìn chiếc TV, hình ảnh sắc nét âm thanh rõ ràng cũng là đồ mới.
"Mua năm trước đấy." Ông Trương kể, "Trưởng thôn còn không bằng người anh em này của tôi đâu."
Nghe vậy Trương Căn Phác mất tự nhiên, vội uống ngụm nước để che giấu thái độ kỳ lạ.
"Mấy chú nhớ cẩn thận, nhà họ có tên ngốc hay ném đá đánh người lắm!" Ăn xong, bọn chúng liền xúm lại quanh xe để xem.
Theo tư liệu, Trương Lệ Xuân có một người em trai thiểu năng trí tuệ hiện đang sống với gia đình.
Ba người vào nhà họ, gọi mấy tiếng chẳng thấy ai, chỉ nghe có người trong phòng kêu gào. Bọn họ tìm đến theo âm thanh thì thấy một chàng trai đầu bù tóc rối đang bị trói vào cây cột. Thấy xuất hiện ba người lạ, cậu ta sợ hãi trốn ra đằng sau, một lúc sau mới lặng lẽ lộ cái đầu ra ngoài, khi bắt gặp ánh mắt của họ, cậu ta lại rụt rè trốn đi.
Trước cây cột có thau đồng chứa nước đục ngầu, bên cạnh có cái bánh đang ăn dở, bên trên có dấu tay màu đen.
"Các cậu tìm ai?"
Khúc Mịch quay đầu thì thấy bố của Trương Lệ Xuân, ông ta đang vác cuốc trên vai, chắc là mới đi làm ruộng về.
Bố của Trương Lệ Xuân kinh ngạc: "Đội trưởng Khúc? Sao các cậu lại đến đây? Mau vào nhà ngồi đi." Sau đó ông ta gọi lớn bảo vệ mình mau đi nấu cơm, nói có khách quý tới thăm.
Nhóm Khúc Mịch theo ông ta vào nhà, nhà có ba gian được quét dọn sạch sẽ, ở gian ngoài có một cái bàn gỗ và hai cái ghế nhựa, trên bàn có một cái phích nước bằng men đã cũ, đối diện là một cái kệ đựng TV kéo dây anten, ngoài ra thì trong nhà không còn đồ điện gia dụng nào khác.
Ông Trương rót ba ly nước ấm rồi cho thêm chút đường đỏ vào. Thôn của họ mỗi khi có tiệc cưới thường sẽ dùng cách này để tiếp đón thông gia.
"Đội trưởng Khúc, việc lần trước tôi còn chưa cảm ơn cảnh sát các cậu." Ông Trương cầm thuốc lá sợi cuốn ra ngoài cửa ngồi xổm hút, "Tôi biết người thành phố mấy cậu không thích mùi thuốc lá sợi cuốn nên ra đây ngồi nói chuyện với các cậu, các cậu đừng để ý."
"Ông cứ tự nhiên." Khúc Mịch bảo Mạnh Triết đặt đồ xuống, "Chúng tôi đường xe đến đây chỉ mang theo chút đồ, mong ông nhận cho."
"Mấy cậu có thể tới đây đã là quý hóa lắm rồi, còn tặng quà gì chứ." Nói rồi, ông Trương bảo vệ mình mang đồ xuống.
Khúc Mịch biết chỗ họ khó khăn, không nên tặng những thứ như thuốc lá và rượu, vì thế trên đường tới đã bảo Mạnh Triết ghé vào một cửa hàng mua ít thịt khô.
"Đội trưởng Khúc, cậu tới đây là có chuyện gì sao? Cậu cứ nói đi, việc có thể làm tôi chắc chắn sẽ không nói 'không'."
"Vụ án của con gái ông vẫn chưa được phá, chúng tôi đến đây để an ủi, đồng thời quyên góp chút ít cho trường học. Tôi nghe nói điều kiện trường học ở đây khá khó khăn, bọn họ thiếu rất nhiều đồ dùng học tập."
Ông Trương nghe thế thì tươi cười: "Đội trưởng Khúc đúng là người tốt. Lần trước tôi về kể với người anh em, ông ta học nhiều hơn tôi, nói rằng đội trưởng Khúc thấy vợ chồng tôi khó khăn nên đã tự bỏ tiền trong túi hỗ trợ, xem ra đúng là như vậy."
"Người anh em mà ông nhắc tới có phải hiệu trưởng của ngôi trường đó không?"
"Đúng đúng! Đúng là không có gì gạt được đội trưởng Khúc, ông ta là người có học nổi tiếng trong làng, nhà ai có việc hỉ đều nhờ ông ta đề tên viết câu đối, buôn bán nhà cũng nhờ ông ta viết hợp đồng. Ông ta làm hiệu trưởng nên luôn muốn giúp mấy đứa nhỏ thay đổi cuộc sống, nhưng tiền lấy ở đâu ra chứ! Lát nữa ăn xong tôi sẽ dẫn các cậu đi tìm ông ta, ông ta mà nghe tin này chắc chắn sẽ rất vui."
Khúc Mịch lại hỏi thăm tình hình trong làng, thuận tiện nhắc đến thiếu niên bị nhốt trong phòng.
"Con trai tôi là tên ngốc, mấy đứa trẻ trong thôn cứ bắt nạt nó. Nó nói chuyện không rõ, mỗi lần tức giận là cầm đá ném người ta, hại tôi còn phải bồi thường. Vợ chồng già chúng tôi mỗi khi đi làm đều nhốt nó trong nhà, dù ai chạy đến đây bắt nạt nó bị đánh chết thì cả gia đình cũng không bị dính líu." Ông Trương không hiểu luật, cách này chắc là do người anh em của ông ta nghĩ ra.
"Nhưng cứ nhốt thế mãi cũng không giải quyết được vấn đề."
"Tôi biết chứ. Chờ qua mùa vụ năm nay, tôi sẽ dẫn nó lên thành phố khám bệnh, nghe đâu bác sĩ trên thành phố rất giỏi, thuốc cũng rất xịn. Con gái tôi làm chuyện xấu gặp báo ứng, nhưng nó lại kiếm rất nhiều tiền cho gia đình. Anh em của tôi đã giúp tôi cho thuê căn nhà trên thành phố, một năm kiếm được rất nhiều tiền, đủ để cưới vợ cho thằng bé." Nhắc đến Trương Lệ Xuân, ông Trương lại thở dài. Nói thế nào thì đó cũng là cô con gái của mình, Trương Lệ Xuân chết rồi sao ông ta không đau lòng chứ?
Hơn nữa người ở nông thôn thường trọng nam khinh nữ, vợ chồng ông Trương vẫn còn đứa con trai là sự an ủi, vả lại căn hộ của Trương Lệ Xuân vô cùng xa hoa, chỉ cần cho thuê cũng đủ trang trại chi phí sinh hoạt của họ. Có tiền rồi, bọn họ có thể dẫn con trai đi khám bệnh, cưới vợ cho con trai, sau đó sinh đứa cháu, nhà họ Trương sẽ có người kế nghiệp.
Một lúc sau bà Trương dọn đồ ăn lên.
"Đội trưởng Khúc, trong nhà không có gì ngon, mấy cậu cứ ăn tạm đi." Ông Trương cười ngượng.
Khúc Mịch gắp miếng bánh ngô cắn một miếng, mùi vị ngon đến không ngờ, tuy không mềm xốp như bánh kếp, cũng không có nhiều gia vị nhưng nếu nhai kỹ có thể cảm nhận được mùi của các loại hạt.
Hai thanh niên như Lưu Tuấn và Mạnh Triết thì tự nhiên ăn uống, chẳng biết khách sáo.
Ăn xong, ông Trương dẫn họ đi tìm người anh em Trương Căn Phát của mình. Ông nội của Trương Căn Phát và ông nội của ông Trương là anh em họ, thường ngày hai qua lại nên hai nhà thân như anh em ruột.
Mạnh Triết lái xe, rất nhanh đã tới nhà của Trương Căn Phát.
Lần đầu tiên ông Trương ngồi xe như vậy nên sợ tới mức cứng đờ.
Trời đã tối, tuy thôn làng đã có điện nhưng chỉ có vài ánh đèn. Có lẽ mọi người có thói quen ngủ sớm để sáng hôm sau đi làm. Có người đang ngồi hóng gió, thấy có ánh đèn ô tô thì đều tập trung.
Quanh năm suốt tháng nơi này chẳng có một chiếc ô tô nào, nhất là ban đêm. Khi thấy ông Trương từ trên xe đi xuống, bọn họ mới vẫy tay chào hỏi.
"Ông Trương tới tìm anh em của mình hả?" Bọn họ đều biết con gái của ông Trương mới chết, nghe nói cô con gái đó có nhà trên thành phố đang được Trương Căn Phát hỗ trợ cho thuê, chỉ riêng tiền thuê nhà một năm đã hơn 10.000 tệ. Gần đây mấy bà mối đều chạy tới nhà họ Trương còn không phải vì thấy nhà họ có tiền nên muốn làm mai cho tên ngốc kia sao?
Ông Trương cười ha ha coi như trả lời, sau đó dẫn mọi người đi vào trong.
"Anh em, tôi tới rồi đây."
Trương Căn Phát vội chạy ra mở cửa, thấy có ba người lạ đi cùng ông Trương thì vô cùng kinh ngạc.
Khi nghe nói nhóm Khúc Mịch là cảnh sát, thái độ của ông ta có vẻ kỳ lạ, ngay sau đó tươi cười mời họ vào nhà.
"Bạn già tôi mấy năm trước đã qua đời, bọn họ thì đều chuyển lên thị trấn, ở nhà thường chỉ có mình tôi thôi."
Trong nhà Trương Căn Phát không chỉ có TV mà còn có máy giặt thoạt nhìn rất mới. Ông ta lấy bánh kẹo mời mọi người, sau đó đi nấu nước.
"Mấy món đồ điện này là mới mua đúng không?" Khúc Mịch nhìn chiếc TV, hình ảnh sắc nét âm thanh rõ ràng cũng là đồ mới.
"Mua năm trước đấy." Ông Trương kể, "Trưởng thôn còn không bằng người anh em này của tôi đâu."
Nghe vậy Trương Căn Phác mất tự nhiên, vội uống ngụm nước để che giấu thái độ kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.