Chương 152: Quan hệ rắc rối phức tạp
Thuận Tiểu Bảo
01/01/2024
Hài cốt được đưa về làm giám định, kết quả chứng thực thời gian tử vong là mười lăm năm trước, lúc chết nạn nhân khoảng 40 tuổi. Ngoài ra ngón chân của nạn nhân nhỏ hơn người bình thường, có dấu vết đã từng làm phẫu thuật. Không loại trừ khả năng nạn nhân bẩm sinh có sáu ngón chân đã được phẫu thuật cắt bỏ.
Lại là con số mười lăm kỳ lạ.
Cố Thành mở rộng phạm vi điều tra những người mất tích, tìm được tổng cộng ba người phù hợp với chiều cao, giới tính và tuổi.
Khúc Mịch đọc tư liệu của ba người, trong số bọn họ có một người có vấn đề về tinh thần thường hay đi lạc, hai người còn lại đi làm xa quê mất tích.
"Liên lạc với gia đình những người này, tìm hiểu tình hình rồi nói."
Rất nhanh bọn họ đã nắm được tình hình của ba người mất tích. Người có vấn đề tinh thần đến nay chưa có tin tức, hai người đi làm xa quê đã có một người trở về, người còn lại đến nay vẫn chưa biết ở đâu.
"Lý Đại Niên, 40 tuổi, cao 1m75." Khúc Mịch hỏi, "Người nhà ông ta tới chưa?"
Mạnh Triết dẫn một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản vào.
Theo tư liệu, vợ của Lý Đại Niên nhỏ hơn ông ta ba tuổi, năm nay 52, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì phải đến 60 tuổi.
"Dương Quế Trân?" Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy." Bà ta sợ sệt gật đầu.
Khi gọi bà ta đến cục cảnh sát, Mạnh Triết chỉ nói có tin tức về Lý Đại Niên, không hề nhắc tới việc phát hiện hài cốt.
Nghe nói Dương Quế Trân là điển hình của người phụ nữ truyền thống của gia đình nông thôn, chồng mất tích, một mình bà ta nuôi nấng hai đứa con, chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ bọn họ đều đã lập gia đình, cuộc sống của bà ta mới dần tốt lên.
Thông thường một người phụ nữ không tái giá khi nghe tin của chồng sau mười lăm năm mất tích thì nên vui mừng mới phải, nhưng thái độ của bà ta lại không bình thường, chi tiết này Lục Li cũng nhìn ra.
"Hình như bà không thích Lý Đại Niên trở về thì phải." Khúc Mịch nói thẳng, "Chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt ở bãi rác ngoại ô, nghi ngờ là chồng bà - Lý Đại Niên."
Nghe vậy, sắc mặt Dương Quế Trân thả lỏng, điều này càng khẳng định suy đoán của Khúc Mịch.
"Bao nhiêu năm qua sống không thấy người chết không thấy xác, tôi đoán ông ta đã chết bên ngoài rồi. Chết thì cũng tốt, quay về chỉ càng khiến tôi và hai đứa con không được yên thân. Lý Đại Niên mê cờ bạc nên bán hết đồ có giá trị trong nhà, thậm chí còn đi bán máu của mình vẫn không đổi tính xấu. Tôi khuyên lần nào là ông ta đánh tôi lần đấy. Ông ta còn muốn bán con gái cho người ta. Lần đó tôi không nhịn được nữa nên đánh trả, có điều tôi dù gì cũng là phụ nữ, không đánh lại. Con trai con gái tôi cũng phẫn nộ nên giúp tôi, đánh ông ta chạy đi. Từ đó ông ta không còn quay về nữa. Không về cũng tốt, cuộc sống của ba mẹ con tôi tuy khó khăn nhưng vẫn rất hạnh phúc. Tôi đã báo cảnh sát, cũng đã đệ đơn ly hôn. Tôi ly hôn không phải muốn tái giá mà là không muốn dây dưa với ông ta nữa. Chớp mắt đã qua mười lăm năm. Sáng nay đột nhiên nghe có tin tức về ông ta, tôi rất lo lắng. Con trai con gái tôi hiện giờ chỉ đủ sống, nếu ông ta về xin ăn xin tiền cũng không sao, tôi chỉ sợ thói mê cơ bạc của ông ta không đổi, mắc nợ một đống ở bên ngoài, như thế chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho hai đứa nhỏ sao? Bây giờ nghe cậu nói ông ta chỉ còn là một bộ hài cốt, tôi thật sự chẳng biết giải thích tâm trạng của mình thế nào. Tuy ông ta chẳng phải thứ đàng hoàng gì nhưng ít nhất cũng là bố của hai đứa nhỏ." Dương Quế Trân lải nhải một hồi.
"Vẫn chưa thể xác định bộ hài cốt kia có phải là Lý Đại Niên hay không, ông ta có đặc điểm gì không?" Mạnh Triết hỏi.
"Người đã hóa thành hài cốt rồi, nốt ruồi hay vết sẹo chắc cũng không còn nữa." Dương Quế Trân lắc đầu, đột nhiên bà ta nhớ ra một chi tiết, "Đúng rồi, trước khi tôi và ông ta biết nhau, bà mai từng kể chân phải của ông ta có sáu ngón, từng đi phẫu thuật cắt bỏ một ngón. Sau này khi tôi và ông ta kết hôn, tôi đã xem thử, không thấy có gì khác thường, không biết có thể nhìn ra chi tiết này ở bộ hài cốt hay không."
Như vậy xem ra người chết là Lý Đại Niên.
"Bình thường Lý Đại Niên qua lại với những ai? Hôm ông ta rời khỏi nhà có gì khác thường không?" Thấy đã biết thân phận người chết, Mạnh Triết vội hỏi.
"Chuyện của ông ta tôi chưa từng xen vào, bình thường chỉ có người cùng thôn tới nhà tìm ông ta thôi." Dương Quế Trân nhớ lại, "Hôm đó chúng tôi đánh nhau là khoảng 19 giờ, TV đang chiếu thời sự. Ông ta thấy con trai con gái đều giúp tôi nên tức giận bỏ đi. Liên tiếp mấy ngày sau chẳng thấy ông ta đâu, tôi cũng không để ý tại bình thường ông ta cũng bỏ ra ngoài đánh bài mấy ngày liền. Qua nửa tháng vẫn không thấy ông ta, bố mẹ chồng tôi sốt ruột đi tìm, lúc này gia đình tôi mới báo cảnh sát."
"Người trong thôn thường xuyên qua lại với ông ta gồm có ai? Có thể nói rõ hơn không?"
Hung thủ giết Lý Đại Niên khả năng cao là người quen, hơn nữa có thể là trong nhóm bài bạc.
Sau khi Dương Quế Trân nói tên vài người, Mạnh Triết lập tức đi điều tra, rất nhanh đã có kết quả, trong đó có một người biệt danh là lão Quách có hiềm nghi lớn nhất. Sau khoảng một năm Lý Đại Niên mất tích, cả nhà họ rời khỏi thôn, không biết đi đâu. Lão Quách cũng là dân cờ bạc, còn từng vì trộm cắp mà bị nhốt trong tù một năm.
Hơn nữa trong thôn có người chứng kiến Lý Đại Niên và lão Quách nói chuyện ở cửa thôn ngày Lý Đại Niên mất tích.
Lão Quách này rất đáng nghi, nhất định phải tìm ra ông ta.
Khúc Mịch lệnh Cố Thành nhập họ tên thật và số căn cước của ông ta vào hệ thống, chỉ mấy phút đã tìm được tung tích của ông ta.
Lão Quách từng dùng căn cước để lắp mạng và làm thẻ ngân hàng, không chỉ tra được số điện thoại, ngay cả địa chỉ nhà mới bọn họ cũng tìm thấy.
Hiện giờ ông ta đang ở trong thành phố, còn rất gần cục cảnh sát. Mạnh Triết mới ra ngoài chưa đến nửa tiếng đã đưa ông ta về.
"Đồng chí cảnh sát, tôi không làm gì trái pháp luật cả." Lão Quách khoảng 50 tuổi, mặt có vẻ hơi gian, nhìn cách ăn mặc chứng tỏ cuộc sống của ông ta rất tốt.
Theo tư liệu Cố Thành điều tra được, lão Quách hiện đang có một cửa hàng kinh doanh kim khí (*), việc làm ăn khá tốt. Gia đình chỉ có một người con trai tốt nghiệp đại học ở Bắc Hải, đang đi làm.
(*) Kim khí: sản phẩm cần thiết, thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày mà hầu như gia đình nào cũng có và cần có ví dụ như: ốc, vít, đinh, búa...
"Bây giờ ông ngoan ngoãn nhớ lại sự việc của mười lăm năm trước đi!"
Nghe Mạnh Triết nói, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: "Đồng chí cảnh sát, đúng là ngày xưa tôi mê cờ bạc, nhưng tôi thay đổi rồi."
"Thế tại sao ông lại lén rời khỏi thôn Hoa Sơn, ngay cả bà con thân thích cũng không biết tin?"
"Khi đó tôi bài bạc đi vay nặng lãi nên phải lén trốn đi." Ông ta vội giải thích, "Đám giang hồ kia việc gì cũng dám làm, tôi nào dám nói cho bà con thân thích để họ bị liên lụy chứ? Tôi lên thành phố nhờ vả bạn bè mới mở được một cửa hàng nhỏ. Tôi nộp thuế rất đầy đủ, không hề làm việc gì trái pháp luật. Không tin mấy cậu có thể đi điều tra, tôi chẳng làm gì có tội cả."
"Ngày 1 tháng 3 mười lăm năm trước, ông gặp Lý Đại Niên ở cửa thôn, hai người đã nói gì? Cùng đi đâu?"
Lão Quách cau mày nhớ lại: "Cũng lâu rồi, tôi không nhớ mình đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện quan trọng. Chúng tôi cùng nhau lên thành phố, ông ta nói muốn đi thử vận may nên chúng tôi tách nhau ra. Thời điểm Lý Đại Niên mất tích, cảnh sát cũng từng điều tra tôi, chắc các cậu vẫn còn giữ lời khai mà."
Khúc Mịch bảo Cố Thành điều tra, nhanh chóng lấy được một bản khẩu cung.
Anh đọc qua một hồi, hỏi: "Buổi tối ông ăn cơm ở nhà người bạn trên thành phố? Hai người uống rượu tới nửa đêm, sau đó ngủ ở nhà bạn. Người bạn kia tên Kim Tân?"
"Đúng vậy, cảnh sát cũng đã tìm bạn tôi để xác nhận, ông ta có ký tên ấn dấu tay trên bản khẩu cung." Lão Quách trả lời.
"Bạn của ông giàu lắm hả?" Khúc Mịch, "Cửa hàng của ông do ông ta bỏ vốn tài trợ đúng không?"
"Người ta chẳng giàu có gì nhưng lại rất trượng nghĩa, mấy năm nay mọi người đều lo làm ăn kiếm tiền, ngày càng ít liên lạc, cuối cùng không qua lại nữa." Ông ta vội trả lời.
"Người bạn này không có tiền còn cho ông tiền mở cửa hàng hả? Còn ông thì cắt đứt liên lạc với người ta, đúng là... Vong ân phụ nghĩa!" Khúc Mịch nói thẳng.
Ông ta xấu hổ cúi đầu, không giải thích gì thêm.
"Kim Tân, Kim Hâm." Khúc Mịch nhắc mãi, "Ông chủ công ty địa ốc Kim Hâm cũng tên Kim Hâm..."
Ông ta ngắt lời: "Người ta là ông chủ lớn, sao tôi có thể quen được?"
Ông ta vừa dứt lời, Lục Li ở bên ngoài vội vã vào.
"Đội trưởng Khúc, có manh mối, Hồ Dũng kia quả nhiên biết chút tin tức, không biết có hỗ trợ cho việc phá án xong." Lục Li rót một ly nước uống hết, mới nói, "Hồ Dũng vào nghề sớm, biết rất nhiều người trong nghề, kể cả Kim Hâm. Thì ra Kim Hâm không phải tên thật, ông ta tên Kim Tân. Lúc mở công ty, ông ta mời thầy xem thử, sau này mới đổi từ Kim Tân sang Kim Hâm."
Khúc Mịch liếc nhìn lão Quách, khẽ cười: "Ông giải thích đi."
Sắc mặt ông ta trắng bệch: "Người ta bây giờ là ông chủ lớn, đương nhiên không muốn nhắc lại quá khứ nghèo khổ. Tôi tự hiểu nên không dám thừa nhận mình quen ông ta. Đồng chí cảnh sát, việc này không phải phạm pháp đúng không?"
Lại là con số mười lăm kỳ lạ.
Cố Thành mở rộng phạm vi điều tra những người mất tích, tìm được tổng cộng ba người phù hợp với chiều cao, giới tính và tuổi.
Khúc Mịch đọc tư liệu của ba người, trong số bọn họ có một người có vấn đề về tinh thần thường hay đi lạc, hai người còn lại đi làm xa quê mất tích.
"Liên lạc với gia đình những người này, tìm hiểu tình hình rồi nói."
Rất nhanh bọn họ đã nắm được tình hình của ba người mất tích. Người có vấn đề tinh thần đến nay chưa có tin tức, hai người đi làm xa quê đã có một người trở về, người còn lại đến nay vẫn chưa biết ở đâu.
"Lý Đại Niên, 40 tuổi, cao 1m75." Khúc Mịch hỏi, "Người nhà ông ta tới chưa?"
Mạnh Triết dẫn một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản vào.
Theo tư liệu, vợ của Lý Đại Niên nhỏ hơn ông ta ba tuổi, năm nay 52, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì phải đến 60 tuổi.
"Dương Quế Trân?" Khúc Mịch hỏi.
"Đúng vậy." Bà ta sợ sệt gật đầu.
Khi gọi bà ta đến cục cảnh sát, Mạnh Triết chỉ nói có tin tức về Lý Đại Niên, không hề nhắc tới việc phát hiện hài cốt.
Nghe nói Dương Quế Trân là điển hình của người phụ nữ truyền thống của gia đình nông thôn, chồng mất tích, một mình bà ta nuôi nấng hai đứa con, chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ bọn họ đều đã lập gia đình, cuộc sống của bà ta mới dần tốt lên.
Thông thường một người phụ nữ không tái giá khi nghe tin của chồng sau mười lăm năm mất tích thì nên vui mừng mới phải, nhưng thái độ của bà ta lại không bình thường, chi tiết này Lục Li cũng nhìn ra.
"Hình như bà không thích Lý Đại Niên trở về thì phải." Khúc Mịch nói thẳng, "Chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt ở bãi rác ngoại ô, nghi ngờ là chồng bà - Lý Đại Niên."
Nghe vậy, sắc mặt Dương Quế Trân thả lỏng, điều này càng khẳng định suy đoán của Khúc Mịch.
"Bao nhiêu năm qua sống không thấy người chết không thấy xác, tôi đoán ông ta đã chết bên ngoài rồi. Chết thì cũng tốt, quay về chỉ càng khiến tôi và hai đứa con không được yên thân. Lý Đại Niên mê cờ bạc nên bán hết đồ có giá trị trong nhà, thậm chí còn đi bán máu của mình vẫn không đổi tính xấu. Tôi khuyên lần nào là ông ta đánh tôi lần đấy. Ông ta còn muốn bán con gái cho người ta. Lần đó tôi không nhịn được nữa nên đánh trả, có điều tôi dù gì cũng là phụ nữ, không đánh lại. Con trai con gái tôi cũng phẫn nộ nên giúp tôi, đánh ông ta chạy đi. Từ đó ông ta không còn quay về nữa. Không về cũng tốt, cuộc sống của ba mẹ con tôi tuy khó khăn nhưng vẫn rất hạnh phúc. Tôi đã báo cảnh sát, cũng đã đệ đơn ly hôn. Tôi ly hôn không phải muốn tái giá mà là không muốn dây dưa với ông ta nữa. Chớp mắt đã qua mười lăm năm. Sáng nay đột nhiên nghe có tin tức về ông ta, tôi rất lo lắng. Con trai con gái tôi hiện giờ chỉ đủ sống, nếu ông ta về xin ăn xin tiền cũng không sao, tôi chỉ sợ thói mê cơ bạc của ông ta không đổi, mắc nợ một đống ở bên ngoài, như thế chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho hai đứa nhỏ sao? Bây giờ nghe cậu nói ông ta chỉ còn là một bộ hài cốt, tôi thật sự chẳng biết giải thích tâm trạng của mình thế nào. Tuy ông ta chẳng phải thứ đàng hoàng gì nhưng ít nhất cũng là bố của hai đứa nhỏ." Dương Quế Trân lải nhải một hồi.
"Vẫn chưa thể xác định bộ hài cốt kia có phải là Lý Đại Niên hay không, ông ta có đặc điểm gì không?" Mạnh Triết hỏi.
"Người đã hóa thành hài cốt rồi, nốt ruồi hay vết sẹo chắc cũng không còn nữa." Dương Quế Trân lắc đầu, đột nhiên bà ta nhớ ra một chi tiết, "Đúng rồi, trước khi tôi và ông ta biết nhau, bà mai từng kể chân phải của ông ta có sáu ngón, từng đi phẫu thuật cắt bỏ một ngón. Sau này khi tôi và ông ta kết hôn, tôi đã xem thử, không thấy có gì khác thường, không biết có thể nhìn ra chi tiết này ở bộ hài cốt hay không."
Như vậy xem ra người chết là Lý Đại Niên.
"Bình thường Lý Đại Niên qua lại với những ai? Hôm ông ta rời khỏi nhà có gì khác thường không?" Thấy đã biết thân phận người chết, Mạnh Triết vội hỏi.
"Chuyện của ông ta tôi chưa từng xen vào, bình thường chỉ có người cùng thôn tới nhà tìm ông ta thôi." Dương Quế Trân nhớ lại, "Hôm đó chúng tôi đánh nhau là khoảng 19 giờ, TV đang chiếu thời sự. Ông ta thấy con trai con gái đều giúp tôi nên tức giận bỏ đi. Liên tiếp mấy ngày sau chẳng thấy ông ta đâu, tôi cũng không để ý tại bình thường ông ta cũng bỏ ra ngoài đánh bài mấy ngày liền. Qua nửa tháng vẫn không thấy ông ta, bố mẹ chồng tôi sốt ruột đi tìm, lúc này gia đình tôi mới báo cảnh sát."
"Người trong thôn thường xuyên qua lại với ông ta gồm có ai? Có thể nói rõ hơn không?"
Hung thủ giết Lý Đại Niên khả năng cao là người quen, hơn nữa có thể là trong nhóm bài bạc.
Sau khi Dương Quế Trân nói tên vài người, Mạnh Triết lập tức đi điều tra, rất nhanh đã có kết quả, trong đó có một người biệt danh là lão Quách có hiềm nghi lớn nhất. Sau khoảng một năm Lý Đại Niên mất tích, cả nhà họ rời khỏi thôn, không biết đi đâu. Lão Quách cũng là dân cờ bạc, còn từng vì trộm cắp mà bị nhốt trong tù một năm.
Hơn nữa trong thôn có người chứng kiến Lý Đại Niên và lão Quách nói chuyện ở cửa thôn ngày Lý Đại Niên mất tích.
Lão Quách này rất đáng nghi, nhất định phải tìm ra ông ta.
Khúc Mịch lệnh Cố Thành nhập họ tên thật và số căn cước của ông ta vào hệ thống, chỉ mấy phút đã tìm được tung tích của ông ta.
Lão Quách từng dùng căn cước để lắp mạng và làm thẻ ngân hàng, không chỉ tra được số điện thoại, ngay cả địa chỉ nhà mới bọn họ cũng tìm thấy.
Hiện giờ ông ta đang ở trong thành phố, còn rất gần cục cảnh sát. Mạnh Triết mới ra ngoài chưa đến nửa tiếng đã đưa ông ta về.
"Đồng chí cảnh sát, tôi không làm gì trái pháp luật cả." Lão Quách khoảng 50 tuổi, mặt có vẻ hơi gian, nhìn cách ăn mặc chứng tỏ cuộc sống của ông ta rất tốt.
Theo tư liệu Cố Thành điều tra được, lão Quách hiện đang có một cửa hàng kinh doanh kim khí (*), việc làm ăn khá tốt. Gia đình chỉ có một người con trai tốt nghiệp đại học ở Bắc Hải, đang đi làm.
(*) Kim khí: sản phẩm cần thiết, thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày mà hầu như gia đình nào cũng có và cần có ví dụ như: ốc, vít, đinh, búa...
"Bây giờ ông ngoan ngoãn nhớ lại sự việc của mười lăm năm trước đi!"
Nghe Mạnh Triết nói, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: "Đồng chí cảnh sát, đúng là ngày xưa tôi mê cờ bạc, nhưng tôi thay đổi rồi."
"Thế tại sao ông lại lén rời khỏi thôn Hoa Sơn, ngay cả bà con thân thích cũng không biết tin?"
"Khi đó tôi bài bạc đi vay nặng lãi nên phải lén trốn đi." Ông ta vội giải thích, "Đám giang hồ kia việc gì cũng dám làm, tôi nào dám nói cho bà con thân thích để họ bị liên lụy chứ? Tôi lên thành phố nhờ vả bạn bè mới mở được một cửa hàng nhỏ. Tôi nộp thuế rất đầy đủ, không hề làm việc gì trái pháp luật. Không tin mấy cậu có thể đi điều tra, tôi chẳng làm gì có tội cả."
"Ngày 1 tháng 3 mười lăm năm trước, ông gặp Lý Đại Niên ở cửa thôn, hai người đã nói gì? Cùng đi đâu?"
Lão Quách cau mày nhớ lại: "Cũng lâu rồi, tôi không nhớ mình đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện quan trọng. Chúng tôi cùng nhau lên thành phố, ông ta nói muốn đi thử vận may nên chúng tôi tách nhau ra. Thời điểm Lý Đại Niên mất tích, cảnh sát cũng từng điều tra tôi, chắc các cậu vẫn còn giữ lời khai mà."
Khúc Mịch bảo Cố Thành điều tra, nhanh chóng lấy được một bản khẩu cung.
Anh đọc qua một hồi, hỏi: "Buổi tối ông ăn cơm ở nhà người bạn trên thành phố? Hai người uống rượu tới nửa đêm, sau đó ngủ ở nhà bạn. Người bạn kia tên Kim Tân?"
"Đúng vậy, cảnh sát cũng đã tìm bạn tôi để xác nhận, ông ta có ký tên ấn dấu tay trên bản khẩu cung." Lão Quách trả lời.
"Bạn của ông giàu lắm hả?" Khúc Mịch, "Cửa hàng của ông do ông ta bỏ vốn tài trợ đúng không?"
"Người ta chẳng giàu có gì nhưng lại rất trượng nghĩa, mấy năm nay mọi người đều lo làm ăn kiếm tiền, ngày càng ít liên lạc, cuối cùng không qua lại nữa." Ông ta vội trả lời.
"Người bạn này không có tiền còn cho ông tiền mở cửa hàng hả? Còn ông thì cắt đứt liên lạc với người ta, đúng là... Vong ân phụ nghĩa!" Khúc Mịch nói thẳng.
Ông ta xấu hổ cúi đầu, không giải thích gì thêm.
"Kim Tân, Kim Hâm." Khúc Mịch nhắc mãi, "Ông chủ công ty địa ốc Kim Hâm cũng tên Kim Hâm..."
Ông ta ngắt lời: "Người ta là ông chủ lớn, sao tôi có thể quen được?"
Ông ta vừa dứt lời, Lục Li ở bên ngoài vội vã vào.
"Đội trưởng Khúc, có manh mối, Hồ Dũng kia quả nhiên biết chút tin tức, không biết có hỗ trợ cho việc phá án xong." Lục Li rót một ly nước uống hết, mới nói, "Hồ Dũng vào nghề sớm, biết rất nhiều người trong nghề, kể cả Kim Hâm. Thì ra Kim Hâm không phải tên thật, ông ta tên Kim Tân. Lúc mở công ty, ông ta mời thầy xem thử, sau này mới đổi từ Kim Tân sang Kim Hâm."
Khúc Mịch liếc nhìn lão Quách, khẽ cười: "Ông giải thích đi."
Sắc mặt ông ta trắng bệch: "Người ta bây giờ là ông chủ lớn, đương nhiên không muốn nhắc lại quá khứ nghèo khổ. Tôi tự hiểu nên không dám thừa nhận mình quen ông ta. Đồng chí cảnh sát, việc này không phải phạm pháp đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.