Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 461: Sâu

Thuận Tiểu Bảo

07/10/2024

Kaidi nhận tội, hai vụ án giết người với tính chất nghiêm trọng cuối cùng cũng kết thúc. Tuy Cục Công An vẫn chưa công bố với bên ngoài, nhưng vì Kaidi là đại minh tinh, được nhiều người chú ý nên một vài tình tiết vẫn bị tiết lộ.

Vương Thành đột nhiên ngã bệnh, đến tối đột nhiên sốt cao, đến bệnh viện kiểm tra thì lại không phát hiện được gì.

Lưu Tuấn đến thăm, còn mang cho cậu một túi vải màu đỏ.

"Ông Hoa trước khi đi đã để lại thứ này, ông ấy nói ai chạm vào cái bình kia thì nhớ uống, kẻo vận đen bám vào người. Tôi vốn không để tâm nhưng thấy cậu bị cảm mấy ngày vẫn chưa khỏi nên mới nhớ ra. Cho cậu đấy, uống hay không thì tùy." Dứt lời, Lưu Tuấn ném đồ lên bàn.

Chính Vương Thành cũng thấy căn bệnh của mình kỳ lạ. Cậu mở túi ra xem thì thấy bên trong như tro nhang, cẩn thận nhìn, rồi lại đưa lên mũi ngửi, cậu phát hiện đây là tro nhang đàn hương.

Bỏ thứ này vào bụng có thể hết bệnh sao? Vương Thành nửa tin nửa ngờ, có điều cậu vẫn khuấy nó với nước rồi uống. Dù gì uống vào cũng không chết, cứ thử xem.

Đến tối, Vương Thành không còn sốt nữa, tình hình hôm sau cũng tốt lên, cậu lập tức xuất hiện.

Mọi người thấy cậu như vậy đều thắc mắc, chẳng lẽ trên đời này thật sự có những chuyện kỳ bí như vậy à?

Trong lúc mọi người suy đoán lung tung thì lại xảy ra án mạng. Vừa nghe nói địa điểm xảy ra vụ án là số 20 khu C Khải Duyệt Hào Uyển, Lục Li giật mình. Anh vội thông báo cho Thương Dĩ Nhu và khoa pháp chứng, sau đó cùng đồng đội tới hiện trường.

Xe cảnh sát đi thẳng đến nơi xảy ra vụ án, bảo vệ khu biệt thự và người phát hiện thi thể đã chờ sẵn ở cửa.

"Người chết là Hâm Hân?" Lục Li hỏi ngay.

Hai người gật đầu, người đàn ông phát hiện thi thể dường như vừa chịu kích thích rất lớn, trông như người mất hồn.

Lục Li bảo Vương Thành ở lại lấy lời khai, sau đó dẫn những người còn lại vào trong. Vương Thành vốn hơi chần chờ, đến khi nghe nói mình không cần đến hiện trường vụ án mới thả lỏng.

Lục Li vẫn còn ấn tượng với nhà Hâm Hân, vừa vào cửa là một tấm bình phong lớn, không thể thấy rõ tình hình trong phòng khách, nhưng vừa bước vào anh lập tức ngửi thấy mùi lạ. Mùi này khác hẳn mùi máu, cũng không giống bất cứ mùi nào anh từng ngửi. Trong không khí thoang thoảng một mùi khiến người ta thấy buồn nôn.



Thương Dĩ Nhu theo ngay phía sau, ngửi thấy mùi này cũng nhíu mày. Cô phá lệ trước khi thấy thi thể đã mang khẩu trang, mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay, sau đó mới đi vòng qua bình phong.

Đến khi cô nhìn rõ hiện trường, người liền có cảm giác muốn nôn hết đồ ăn sáng ra, phải vội chạy ra ngoài. Làm pháp y bao nhiêu năm, cô chưa từng có phản ứng mãnh liệt như vậy, có lẽ là vì mang thai.

Không khí trong lành bên ngoài giúp Thương Dĩ Nhu thoải mái hơn, Tiểu Đinh vội tới đưa nước, còn Khang bình dẫn Tiểu Vương vào trong khám nghiệm tử thi. Bên này Thương Dĩ Nhu mới vừa súc miệng, bên kia Tiểu Vương đã chạy ra ngoài.

Cô gái nhỏ này mới tới khoa pháp y đã gặp hai án mạng. Thi thể không đẹp lắm Tiểu Vương vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng thi thể hôm nay thật sự quá ghê tởm, cô đọc bao nhiêu truyện kinh dị hay xem phim ma cũng chưa từng thấy cảnh như thế.

"Trưởng khoa của chúng ta vì mang thai nên mới buồn nôn, sao cô nôn dữ dội thế?" Đinh Duệ Nghĩa đi lấy thêm nước, thấy Tiểu Vương nôn mửa không ngừng thì bĩu môi chê bai, "Mới thế đã chịu không nổi à!"

Vừa nôn xong, Tiểu Vương lại nghe Vương Thành lấy lời khai, tâm trạng thật sự suy sụp.

"Hôm nay cô Hâm Hân có chương trình cần ghi hình nhưng mãi không thấy bà ấy đâu, gọi điện thì không ai nghe máy. Tôi tới đây tìm, không ngờ cửa lại mở toang hoang. Tôi gọi hai tiếng không ai trả lời nên vào nhà, vừa đi vòng qua bình phong đã thấy cô Hâm Hân quỳ rạp dưới đất, hai mắt mở to, một con sâu lớn bỏ ra, bên cạnh còn có rất nhiều xác sâu. Tôi sợ quá nên vội chạy ra ngoài gọi thêm người." Dù đã có một thời gian dài để lấy bình tĩnh, nhưng khi kể lại tình hình, người đầu tiên phát hiện thi thể vẫn sợ.

Mạnh Triết ra ngoài hít thở không khí, đi đến chỗ Thương Dĩ Nhu: "Hay là chị dâu lên xe nghỉ ngơi đi. Vụ án này đúng là kỳ bí, chưa từng có hiện trường nào như vậy."

"Chết thế nào?" Thương Dĩ Nhu hỏi, cô rất quan tâm vụ án này.

"Hiện trước phát hiện dấu khóa cửa bị phá, trên điều khiển khóa cửa từ xa chỉ có vân tay của Hâm Hân. Ngoài ra cũng không phát hiện dấu chân của ai khác trong nhà. Trên người nạn nhân không có ngoại thương, thất khiếu đều có sâu bò ra, đám sâu sau khi bò ra khỏi cơ thể một thời gian thì chết. Nguyên nhân tử vong cụ thể thế nào còn phải chờ báo cáo của khoa pháp y các chị, em thật sự không miêu tả rõ được, trước nay em chưa từng thấy ai chết như thế. Trong nhà nạn nhân có camera giám sát, bọn em đã tìm được ổ cứng, có lẽ sẽ tìm ra chân tướng cái chết của nạn nhân."

Một lúc sau, đồng nghiệp khoa pháp chứng từ bên trong đi ra, mặt mũi ai nấy cũng đều tái mét. Sau đó thi thể của Hâm Hân được đưa ra, được xe đưa về khoa pháp y của Cục Công An làm giải phẫu.

Khang Bình mổ chính, Tiểu Đinh hỗ trợ. Trong phòng giải phẫu có trang bị camera độ phân giải cao, Thương Dĩ Nhu ngồi trong văn phòng xem tình hình thực thế. Cơ thể Hâm Hân không có ngoại thương, niêm mạc mắt, mũi, miệng của bà ta đều xuất huyết lượng lớn. Khoảnh khắc Khang Bình mở lồng ngực thi thể, ai nấy cũng phải sững sờ.

Nội tạng bên trong không có chỗ nào hoàn chỉnh, không, phải nói là đều bị cắn thành bã đậu.

Chỉ xem qua màn hình, Thương Dĩ Nhu cũng giật nảy mình. Khang Bình làm trong nghề bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ở trong phòng giải phẫu không nhịn được, suýt thì nôn lên thi thể. Tiểu Đinh bên cạnh tối hôm trước không dám ăn cơm, sáng nay không uống một giọt nước nhưng cũng nôn khan.



Cuộc giải phẫu không thể không tạm thời dừng lại, chờ cả hai bình tĩnh mới tiếp tục. Thương Dĩ Nhu thầm thấy may mắn, cô thật sự sợ khoảnh khắc mở lòng ngực nạn nhân liền thấy vô số con sâu, hình ảnh đó đúng là không dám tưởng tượng.

Khang Bình chưa từng xử lý chuyện như vậy nên xin ý kiến của Thương Dĩ Nhu qua camera.

"Lấy ít mẫu đưa cho khoa pháp chứng, sau đó khâu thi thể lại, đặt ở nhiệt độ bình thường, qua vài ngày nữa tiến hành giải phẫu lần hai xem trong nội tạng có thay đổi gì không."

Khang Bình làm theo lời cô. Khoa pháp chứng bên kia lại rơi vào bế tắc. Sâu họ thu thập được ở hiện trường đã chết hết, chỉ nhìn đặc điểm bên ngoài, không ai trong số họ có thể phân biệt được chủng loại. Đối với những gì còn sót lại trong nội tạng nạn nhân, họ cũng không có phát hiện gì, chỉ có chút mỡ, protein và máu.

Họ muốn đưa mẫu sâu đến viện nghiên cứu sinh vật, nhưng còn chưa liên hệ xong xuôi, sâu đã hóa thành một vũng nước màu vàng nhạt. Đưa số nước đó đi xét nghiệm thì chỉ có thành phần lipid và protein, không còn thành phần nào khác.

Sau khi biết sự thay đổi của đám sâu, Thương Dĩ Nhu bảo Khang Bình mở lồng ngực thi thể kiểm tra lần nữa. Bọn họ phát hiện tất cả những gì còn sót lại trong nội tạng người chết đều biến mất, chỉ còn lại chất lỏng màu vàng nhạt. Thì ra những thứ còn sót lại không phải nội tạng nạn nhân mà là trạng thái sau khi sâu tử vong.

Thế nội tạng của nạn nhân đâu? Nghĩ đến vấn đề này, mọi người đều thấy sởn tóc gáy.

Vì trong nhà Hâm Hân có camera giám sát nên bọn họ xem rõ quá trình Hâm Hân tử vong.

Khoảng 8 giờ 30, Hâm Hân xuất hiện ở phòng khách, đầu tiên bà ấy đến sô pha ngồi một lát, mười lăm phút sau, bà ấy đứng dậy xuống bếp pha một ly cà phê, nướng hai miếng bánh mì, chiên quả trứng, ăn xong rồi dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, cuối cùng đi về hướng phòng tắm.

Khoảng nửa tiếng sau, Hâm Hân thay đồ bước ra, nhưng vừa mới đến giữa phòng khách, bà ấy đột nhiên ngã xuống đất. Hâm Hân giãy giụa đứng dậy, sờ soạng lấy điều khiển từ xa, ngay khi cổng mở, bà ấy lại ngã xuống. Lần này Hâm Hân không thể đứng dậy. Từ video có thể thấy bà ấy phải chịu nỗi đau rất lớn, chưa đến mười phút sau, Hâm Hân không còn nhúc nhích.

Sau nửa tiếng, con sâu đầu tiên từ lỗ mũi chui ra. Nó trắng trẻo mập mạp, tốc độ bò không nhanh lắm, nhìn giống như ăn quá no nên bò không nổi. Ngay giây sau, liên tiếp những con sâu bò ra từ những vị trí khác. Nhưng chúng bò đi chưa kịp bao xa thì đã ngã xuống, màu sắc cũng từ trắng biến thành vàng.

Ngay sau đó ở cửa xuất hiện bóng người, là người đàn ông phát hiện thi thể đầu tiên. Ông ta thấy tình hình trong phòng khách, lập tức la hét bỏ chạy.

Xem video tới đây có thể xác định Hâm Hân không phải do ông ta giết. Khoa pháp chứng đã tiến hành kiểm tra đồ dùng trong nhà bếp và đồ ăn nhưng không hề phát hiện ký sinh trùng hay chất hóa học nào có thể gây ra tử vong.

Bây giờ về cơ bản có thể xác định Hâm Hân ăn nhầm trứng ký sinh trùng, ký sinh trùng ở trong cơ thể sinh sổi nảy nở với tốc độ chóng mặt. Đám ký sinh trùng này không chỉ hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể, mà còn ăn sạch nội tạng, sau đó bò ra ngoài. Điều khủng bố là từ lúc bà ấy có phát bệnh đến lúc tử vong chỉ có mười phút ngắn ngủi, mà nửa tiếng sau, tất cả nội tạng đều đã bị nuốt chửng hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook