Chương 434: Thai phụ bị mổ bụng
Thuận Tiểu Bảo
31/07/2024
Khúc Mịch cùng Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra thai sản, nhưng thai phụ chờ
siêu âm quá đông, không chỉ khu chờ không còn ghế trống, thậm chí có
người tự mang ghế ở nhà tới. Nhìn cảnh này chắc phải xếp hàng đến chiều.
Mười hai phòng siêu âm cùng hoạt động, ngay cả giữa trưa bác sĩ cũng phải giảm giờ nghỉ. Thương Dĩ Nhu lên phòng chờ khám bệnh trên lầu chờ, Khúc Mịch thỉnh thoảng chạy xuống xem đã đến lượt họ chưa.
Buổi sáng Thương Dĩ Nhu ăn một trái táo lớn, một trái xoài và một túi quả khô, không hề thấy đói. Gần đền trưa, cô bảo Khúc Mịch ra cửa bệnh viện mua khoai lang nướng.
Khúc Mịch lập tức chạy đi mua về, còn cẩn thận lột vỏ cho cô.
"Khúc Mịch, anh tốt thật đấy."
Khang Chỉ Kỳ và Diêu Quyên từng nói thời gian phụ nữ mang thai và ở cữ là lúc thử thách đàn ông. Đàn ông tốt với vợ mình trong thời gian này mới đáng để dựa dẫm cả đời.
Phụ nữ khi mang thai vì cơ thể nặng nề thường sẽ rất ít hoặc không quan hệ vợ chồng. Điều này đối với một người đàn ông trưởng thành là một thử thách vô cùng khó khăn. Chỉ khi yêu và có trách nghiệm, người đàn ông đó mới có thể giữ vững lý trí. Tình yêu và hôn nhân không phải chỉ là vui thích cơ thể, nếu chín tháng cũng không nhẫn nhịn được thì người đàn ông này chắc chắn chưa đủ yêu và tôn trọng vợ, không có trách nhiệm với gia đình.
Thời kỳ mang thai là thử thách đầu tiên vợ chồng phải cùng đối diện.
Khi chào đời, đứa bé sẽ thường khóc lóc quậy phá, để một tay người mẹ lo lắng là chuyện không thể. Hơn nữa sau khi sinh con, hormone trong cơ thể người phụ nữ giảm mạnh, có người không còn hứng quan hệ, thậm chí là thấy chán. Thời điểm này, người chồng dễ bị người vợ làm lơ, đây chính là thời điểm thứ hai người chồng dễ ngoại tình.
Nghe Thương Dĩ Nhu khen ngợi, Khúc Mịch đang lột khoai lang ngẩng đầu cười nói: "Thì ra mua khoai nướng, sau đó lột vỏ cho em sẽ được em khen. Sớm biết thế trước khi kết hôn anh đã không cần vắt óc tìm kế như vậy, lúc cầu hôn chỉ cần dùng khoai nướng là được, anh thấy em cũng không thích nhẫn kim cương lắm."
Vì tính chất công việc nên Thương Dĩ Nhu rất ít khi đeo nhẫn, nhất là khi có viên kim cương quá to bên trên, nhỡ làm rơi ở đâu thì rất khó tìm lại.
Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch đang nói đùa, Khúc Mịch đương nhiên biết không phải cô đang ám chỉ khoai nướng. Cả hai rất hiểu ý nhau, có những điều không cần nói rõ thì vẫn hiểu được tâm ý của đối phương.
"Phụ nữ mang thai rất vất vả, nếu thể xác và tinh thần không thoải mái thì rất dễ bị bệnh. Anh biết em vất vả, sau này sẽ càng vất vả hơn." Trong giai đoạn này Khúc Mịch có bổ sung kiến thức về thai phụ, mỗi khi rảnh rỗi anh đều đọc sách về cách chăm vợ trong lúc mang thai.
Thương Dĩ Nhu biết anh sắp thi công chức nhưng dạo này xảy ra quá nhiều việc, tuần sau thi rồi, cũng không biết anh đã báo danh chưa.
Anh cẩn thận lột vỏ khoai lang, sau đó dùng bọc nilon quấn lấy bên dưới, đưa cho Thương Dĩ Nhu.
"Anh ăn trước đi." Thương Dĩ Nhu đẩy khoai đến bên miệng anh, Khúc Mịch bận cả buổi sáng, còn phải cùng cô ăn thứ này.
Khúc Mịch cắn một miếng nhỏ, còn chưa kịp nuốt xuống thì chỗ ngã rẽ đột nhiên có tiếng hét. Ở bệnh viện ai lại kêu la thảm thiết như vậy? Ở đây là phòng khám bệnh nam khoa, vô cùng ít người, hoàn toàn trái ngược với khoa phụ sản dưới lầu. WC bên kia chỉ có WC nam, không có WC nữ. Tiếng hét vừa rồi rõ ràng phát ra từ WC nam, nhưng tại sao lại là giọng nữ chứ?
Y tá nghe tiếng chạy tới, sau đó lại có tiếng hét và tiếng kêu "Chết người rồi".
Khúc Mịch vốn định đi xem nhưng thấy Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh thì đành nhịn lại.
"Qua xem đi." Thương Dĩ Nhu hiếu kỳ duỗi cổ nhìn, "Có gì mà em chưa thấy chứ, hơn nữa có anh ngay bên cạnh, không cần quá lo đâu."
Khúc Mịch đành cùng cô đi về phía WC, còn chưa đến gần thì thấy có một người đàn ông và y tá đỡ một thai phụ bụng to đi ra. Mặt thai phụ kia trắng như giấy, trên đùi đang có máu chảy.
"Đừng qua đó!" Khúc Mịch giật mình, ôm chặt eo cô.
Phía trước là WC, xuyên qua cánh cửa mở rộng có thể thấy có mấy người bên trong. Theo suy đoán của Thương Dĩ Nhu, bên trong chắc là có người chết, vô tình bị thai phụ này nhìn thấy nên sợ tới mức có dấu hiệu sinh non.
Khúc Mịch nghĩ mà sợ, khi nãy nếu Thương Dĩ Nhu muốn đi WC, mà WC nam ở đây lại ít người đi, anh phụ trách canh giữ bên ngoài là được, như thế thai phụ thấy hiện trường giết người chính là cô. Mới nghĩ thôi lòng bàn tay Khúc Mịch đã đầy mồ hôi lạnh.
"Không sao, xem kỹ rồi nói." Hai mắt Thương Dĩ Nhu phát sáng. Vốn dĩ cô không sợ người chết, bây giờ mang thai lại càng to gan hơn xưa.
Thấy cô đi về phía trước, Khúc Mịch chỉ đành theo cùng. Bọn họ tới trước cửa WC, một bác sĩ mặc áo blouse vội nói: "Bên trong có người chết, thai phụ đừng vào trong góp vui nữa, khi nãy đã có một người sợ tới mức sinh non kìa." Tuy Thương Dĩ Nhu vẫn chưa lộ rõ bụng nhưng cô đang mặc đồ thai phụ, bên cạnh còn có người cẩn thận dìu, vừa nhìn là biết cô đang mang thai.
Xem ra bọn họ đoán đúng rồi. Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không sợ, ngược lại còn tò mò.
"Tôi là Thương Dĩ Nhu, trưởng khoa pháp y của cục công an thành phố, xin tránh đường." Cô lấy thẻ trong túi ra.
Mọi người có mặt đều giật mình, không ngờ một cô gái trẻ đẹp như vậy lại là pháp y, thậm chí là trưởng khoa.
Khúc Mịch bất lực. Nếu vợ anh đã muốn góp vui, người làm chồng như anh chỉ có thể giúp cô.
"Báo cảnh sát chưa?" Khúc Mịch lạnh lùng hỏi.
Bác sĩ bên cạnh vội trả lời: "Báo rồi, cảnh sát nói sẽ đến ngay. Xin hỏi anh là..."
"Chồng của trưởng khoa pháp y." Khúc Mịch trừng mắt khiến ai nấy đều phải e dè.
Có điều thân phận chồng có gì đáng để khoe khoang chứ? Thương Dĩ Nhu dở khóc dở cười.
Mọi người tránh đường. Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch vào trong, đối diện cửa là ba bồn rửa tay, phía trên có treo gương. Bên cạnh là gian vệ sinh, ở góc tường có giẻ lau nhà và thùng nước.
Gian vệ sinh trong cùng mở cửa, mùi máu tỏa ra từ bên đó. Thương Dĩ Nhu không chút do dự đi thẳng qua, vừa thấy tình hình trước mặt liền nhíu mày.
"Chờ nhóm Khang Bình tới đi." Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm, sợ cô bị kích động.
Thương Dĩ Nhu lắc đầu, vì không có công cụ hỗ trợ nên cô không bước lên trước nữa. Bên trong là một người phụ nữ, cô ấy ngẩng đầu dựa vào tường, hai mắt mở to, miệng há lớn như muốn kêu cứu. Nhìn xuống một chút, bụng cô ấy bị mổ, thai nhi bên trong không cánh mà bay, cuống rốn vẫn còn dính vào tử cung. Máu chảy đầy đất, ngay cả tấm ván ngăn cách cũng bị máu bắn tung tóe.
Cảnh máu me thế này người bình thường thấy còn sợ, huống chi là một thai phụ? Nhưng Thương Dĩ Nhu không hề có phản ứng không ổn, cô sẽ đưa ra quyết định theo tình hình của mình, sẽ không đùa giỡn với đứa bé trong bụng.
Cô phát hiện trên nắp bồn cầu có vài giọt máu còn có dấu vết bị ma sát.
Khúc Mịch cũng phát hiện chi tiết này, anh còn ngồi xổm xuống quan sát. Vì toilet này ít người vào nên nhân viên vệ sinh cũng lười dọn dẹp, từ tình hình bồn rửa tay và mặt đất có thể thấy ít nhất đã có một tuần không có ai quét dọn.
Dưới đất đầy bụi, bây giờ lại đầy dấu chân, hiện trường đã bị phá hỏng, có lẽ không thể tìm được dấu chân có giá trị.
Nhóm Lục Li tới ngay, đồng thời còn có Khang Bình. Bọn họ không ngờ lại gặp vợ chồng Thương Dĩ Nhu. Trước đó Lục Li đã gọi điện cho Khang Bình vì không muốn làm phiền Thương Dĩ Nhu trong thời gian mang thai.
"Tôi đang trong thời gian nghỉ phép, đến thứ hai mới đi làm lại. Vụ án này để Khang Bình phụ trách, có bất cứ tình huống gì lập tức báo lại."
Không phải Thương Dĩ Nhu không muốn tự khám nghiệm tử thi, có điều hiện giờ đang mang thai, Khúc Mịch thì đang ở bên nhìn chằm chằm. Huống hồ nếu cô việc gì cô cũng đứng ra giải quyết thì những người còn lại của khoa pháp y sẽ không có cơ hội phát triển.
Khang Bình bước lên trước kiểm tra thi thể, Thương Dĩ Nhu ra ngoài hành lang ngồi chờ. Cô đi rửa tay, Khúc Mịch đi mua thêm khoai lang nướng.
Công việc của Khang Bình chưa kết thúc thì đã đến lượt siêu âm của Thương Dĩ Nhu. Khúc Mịch chạy tới chạy lui, miếng nước cũng chưa uống.
"Anh đói bụng không? Lát nữa khám xong em mời anh ăn một bữa nhé." Thương Dĩ Nhu nhìn đồng hồ, chắc phải một lúc nữa mới kiểm tra xong, nếu chưa có kết quả kiểm tra của cô, anh chắc chắn sẽ không có tâm trạng ăn uống.
Thương Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch quá căng thẳng rồi, hôm nay mới kiểm tra lần đầu, sau này sẽ còn đi khám thai thường xuyên, cứ căng thẳng thế này thì không tốt.
Khúc Mịch dìu Thương Dĩ Nhu xuống dưới lầu, thấy cô vào phòng kiểm tra, anh lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của Lục Li đứng ngoài phòng phẫu thuật. An toàn của vợ con mình phải giao vào tay người khác, nghĩ thôi mà đã thấy sợ.
Mười hai phòng siêu âm cùng hoạt động, ngay cả giữa trưa bác sĩ cũng phải giảm giờ nghỉ. Thương Dĩ Nhu lên phòng chờ khám bệnh trên lầu chờ, Khúc Mịch thỉnh thoảng chạy xuống xem đã đến lượt họ chưa.
Buổi sáng Thương Dĩ Nhu ăn một trái táo lớn, một trái xoài và một túi quả khô, không hề thấy đói. Gần đền trưa, cô bảo Khúc Mịch ra cửa bệnh viện mua khoai lang nướng.
Khúc Mịch lập tức chạy đi mua về, còn cẩn thận lột vỏ cho cô.
"Khúc Mịch, anh tốt thật đấy."
Khang Chỉ Kỳ và Diêu Quyên từng nói thời gian phụ nữ mang thai và ở cữ là lúc thử thách đàn ông. Đàn ông tốt với vợ mình trong thời gian này mới đáng để dựa dẫm cả đời.
Phụ nữ khi mang thai vì cơ thể nặng nề thường sẽ rất ít hoặc không quan hệ vợ chồng. Điều này đối với một người đàn ông trưởng thành là một thử thách vô cùng khó khăn. Chỉ khi yêu và có trách nghiệm, người đàn ông đó mới có thể giữ vững lý trí. Tình yêu và hôn nhân không phải chỉ là vui thích cơ thể, nếu chín tháng cũng không nhẫn nhịn được thì người đàn ông này chắc chắn chưa đủ yêu và tôn trọng vợ, không có trách nhiệm với gia đình.
Thời kỳ mang thai là thử thách đầu tiên vợ chồng phải cùng đối diện.
Khi chào đời, đứa bé sẽ thường khóc lóc quậy phá, để một tay người mẹ lo lắng là chuyện không thể. Hơn nữa sau khi sinh con, hormone trong cơ thể người phụ nữ giảm mạnh, có người không còn hứng quan hệ, thậm chí là thấy chán. Thời điểm này, người chồng dễ bị người vợ làm lơ, đây chính là thời điểm thứ hai người chồng dễ ngoại tình.
Nghe Thương Dĩ Nhu khen ngợi, Khúc Mịch đang lột khoai lang ngẩng đầu cười nói: "Thì ra mua khoai nướng, sau đó lột vỏ cho em sẽ được em khen. Sớm biết thế trước khi kết hôn anh đã không cần vắt óc tìm kế như vậy, lúc cầu hôn chỉ cần dùng khoai nướng là được, anh thấy em cũng không thích nhẫn kim cương lắm."
Vì tính chất công việc nên Thương Dĩ Nhu rất ít khi đeo nhẫn, nhất là khi có viên kim cương quá to bên trên, nhỡ làm rơi ở đâu thì rất khó tìm lại.
Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch đang nói đùa, Khúc Mịch đương nhiên biết không phải cô đang ám chỉ khoai nướng. Cả hai rất hiểu ý nhau, có những điều không cần nói rõ thì vẫn hiểu được tâm ý của đối phương.
"Phụ nữ mang thai rất vất vả, nếu thể xác và tinh thần không thoải mái thì rất dễ bị bệnh. Anh biết em vất vả, sau này sẽ càng vất vả hơn." Trong giai đoạn này Khúc Mịch có bổ sung kiến thức về thai phụ, mỗi khi rảnh rỗi anh đều đọc sách về cách chăm vợ trong lúc mang thai.
Thương Dĩ Nhu biết anh sắp thi công chức nhưng dạo này xảy ra quá nhiều việc, tuần sau thi rồi, cũng không biết anh đã báo danh chưa.
Anh cẩn thận lột vỏ khoai lang, sau đó dùng bọc nilon quấn lấy bên dưới, đưa cho Thương Dĩ Nhu.
"Anh ăn trước đi." Thương Dĩ Nhu đẩy khoai đến bên miệng anh, Khúc Mịch bận cả buổi sáng, còn phải cùng cô ăn thứ này.
Khúc Mịch cắn một miếng nhỏ, còn chưa kịp nuốt xuống thì chỗ ngã rẽ đột nhiên có tiếng hét. Ở bệnh viện ai lại kêu la thảm thiết như vậy? Ở đây là phòng khám bệnh nam khoa, vô cùng ít người, hoàn toàn trái ngược với khoa phụ sản dưới lầu. WC bên kia chỉ có WC nam, không có WC nữ. Tiếng hét vừa rồi rõ ràng phát ra từ WC nam, nhưng tại sao lại là giọng nữ chứ?
Y tá nghe tiếng chạy tới, sau đó lại có tiếng hét và tiếng kêu "Chết người rồi".
Khúc Mịch vốn định đi xem nhưng thấy Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh thì đành nhịn lại.
"Qua xem đi." Thương Dĩ Nhu hiếu kỳ duỗi cổ nhìn, "Có gì mà em chưa thấy chứ, hơn nữa có anh ngay bên cạnh, không cần quá lo đâu."
Khúc Mịch đành cùng cô đi về phía WC, còn chưa đến gần thì thấy có một người đàn ông và y tá đỡ một thai phụ bụng to đi ra. Mặt thai phụ kia trắng như giấy, trên đùi đang có máu chảy.
"Đừng qua đó!" Khúc Mịch giật mình, ôm chặt eo cô.
Phía trước là WC, xuyên qua cánh cửa mở rộng có thể thấy có mấy người bên trong. Theo suy đoán của Thương Dĩ Nhu, bên trong chắc là có người chết, vô tình bị thai phụ này nhìn thấy nên sợ tới mức có dấu hiệu sinh non.
Khúc Mịch nghĩ mà sợ, khi nãy nếu Thương Dĩ Nhu muốn đi WC, mà WC nam ở đây lại ít người đi, anh phụ trách canh giữ bên ngoài là được, như thế thai phụ thấy hiện trường giết người chính là cô. Mới nghĩ thôi lòng bàn tay Khúc Mịch đã đầy mồ hôi lạnh.
"Không sao, xem kỹ rồi nói." Hai mắt Thương Dĩ Nhu phát sáng. Vốn dĩ cô không sợ người chết, bây giờ mang thai lại càng to gan hơn xưa.
Thấy cô đi về phía trước, Khúc Mịch chỉ đành theo cùng. Bọn họ tới trước cửa WC, một bác sĩ mặc áo blouse vội nói: "Bên trong có người chết, thai phụ đừng vào trong góp vui nữa, khi nãy đã có một người sợ tới mức sinh non kìa." Tuy Thương Dĩ Nhu vẫn chưa lộ rõ bụng nhưng cô đang mặc đồ thai phụ, bên cạnh còn có người cẩn thận dìu, vừa nhìn là biết cô đang mang thai.
Xem ra bọn họ đoán đúng rồi. Thương Dĩ Nhu hoàn toàn không sợ, ngược lại còn tò mò.
"Tôi là Thương Dĩ Nhu, trưởng khoa pháp y của cục công an thành phố, xin tránh đường." Cô lấy thẻ trong túi ra.
Mọi người có mặt đều giật mình, không ngờ một cô gái trẻ đẹp như vậy lại là pháp y, thậm chí là trưởng khoa.
Khúc Mịch bất lực. Nếu vợ anh đã muốn góp vui, người làm chồng như anh chỉ có thể giúp cô.
"Báo cảnh sát chưa?" Khúc Mịch lạnh lùng hỏi.
Bác sĩ bên cạnh vội trả lời: "Báo rồi, cảnh sát nói sẽ đến ngay. Xin hỏi anh là..."
"Chồng của trưởng khoa pháp y." Khúc Mịch trừng mắt khiến ai nấy đều phải e dè.
Có điều thân phận chồng có gì đáng để khoe khoang chứ? Thương Dĩ Nhu dở khóc dở cười.
Mọi người tránh đường. Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch vào trong, đối diện cửa là ba bồn rửa tay, phía trên có treo gương. Bên cạnh là gian vệ sinh, ở góc tường có giẻ lau nhà và thùng nước.
Gian vệ sinh trong cùng mở cửa, mùi máu tỏa ra từ bên đó. Thương Dĩ Nhu không chút do dự đi thẳng qua, vừa thấy tình hình trước mặt liền nhíu mày.
"Chờ nhóm Khang Bình tới đi." Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm, sợ cô bị kích động.
Thương Dĩ Nhu lắc đầu, vì không có công cụ hỗ trợ nên cô không bước lên trước nữa. Bên trong là một người phụ nữ, cô ấy ngẩng đầu dựa vào tường, hai mắt mở to, miệng há lớn như muốn kêu cứu. Nhìn xuống một chút, bụng cô ấy bị mổ, thai nhi bên trong không cánh mà bay, cuống rốn vẫn còn dính vào tử cung. Máu chảy đầy đất, ngay cả tấm ván ngăn cách cũng bị máu bắn tung tóe.
Cảnh máu me thế này người bình thường thấy còn sợ, huống chi là một thai phụ? Nhưng Thương Dĩ Nhu không hề có phản ứng không ổn, cô sẽ đưa ra quyết định theo tình hình của mình, sẽ không đùa giỡn với đứa bé trong bụng.
Cô phát hiện trên nắp bồn cầu có vài giọt máu còn có dấu vết bị ma sát.
Khúc Mịch cũng phát hiện chi tiết này, anh còn ngồi xổm xuống quan sát. Vì toilet này ít người vào nên nhân viên vệ sinh cũng lười dọn dẹp, từ tình hình bồn rửa tay và mặt đất có thể thấy ít nhất đã có một tuần không có ai quét dọn.
Dưới đất đầy bụi, bây giờ lại đầy dấu chân, hiện trường đã bị phá hỏng, có lẽ không thể tìm được dấu chân có giá trị.
Nhóm Lục Li tới ngay, đồng thời còn có Khang Bình. Bọn họ không ngờ lại gặp vợ chồng Thương Dĩ Nhu. Trước đó Lục Li đã gọi điện cho Khang Bình vì không muốn làm phiền Thương Dĩ Nhu trong thời gian mang thai.
"Tôi đang trong thời gian nghỉ phép, đến thứ hai mới đi làm lại. Vụ án này để Khang Bình phụ trách, có bất cứ tình huống gì lập tức báo lại."
Không phải Thương Dĩ Nhu không muốn tự khám nghiệm tử thi, có điều hiện giờ đang mang thai, Khúc Mịch thì đang ở bên nhìn chằm chằm. Huống hồ nếu cô việc gì cô cũng đứng ra giải quyết thì những người còn lại của khoa pháp y sẽ không có cơ hội phát triển.
Khang Bình bước lên trước kiểm tra thi thể, Thương Dĩ Nhu ra ngoài hành lang ngồi chờ. Cô đi rửa tay, Khúc Mịch đi mua thêm khoai lang nướng.
Công việc của Khang Bình chưa kết thúc thì đã đến lượt siêu âm của Thương Dĩ Nhu. Khúc Mịch chạy tới chạy lui, miếng nước cũng chưa uống.
"Anh đói bụng không? Lát nữa khám xong em mời anh ăn một bữa nhé." Thương Dĩ Nhu nhìn đồng hồ, chắc phải một lúc nữa mới kiểm tra xong, nếu chưa có kết quả kiểm tra của cô, anh chắc chắn sẽ không có tâm trạng ăn uống.
Thương Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch quá căng thẳng rồi, hôm nay mới kiểm tra lần đầu, sau này sẽ còn đi khám thai thường xuyên, cứ căng thẳng thế này thì không tốt.
Khúc Mịch dìu Thương Dĩ Nhu xuống dưới lầu, thấy cô vào phòng kiểm tra, anh lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của Lục Li đứng ngoài phòng phẫu thuật. An toàn của vợ con mình phải giao vào tay người khác, nghĩ thôi mà đã thấy sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.