Chương 432: Thay đổi
Thuận Tiểu Bảo
31/07/2024
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đến nhà ông bà nội, bà nội Khúc giữ họ lại ăn bữa cơm. Đích thân bà cụ hơn 80 tuổi xuống bếp, điều này khiến Thương
Dĩ Nhu vừa ngại nhưng cũng vừa cảm động.
Biết tấm lòng của cô, bà Khúc cười nói: "Tính ra bà còn may mắn được nấu cơm cho đứa bé trong bụng cháu ăn. Hơn nữa thỉnh thoảng bà cũng xuống bếp, tay chân mà không thường xuyên hoạt động chắc sẽ bị rỉ sét mất." Nói đến đây bà nhìn đồng hồ treo tường.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, giúp việc đi mở cửa, Khúc Khê xách trái cây vào nhà.
"Anh với chị dâu cũng ở đây à."
Sau việc lần trước Khúc Khê đã trưởng thành hơn, giúp cô cảm nhận sâu sắc thế nào là lòng người, nhìn lại bản thân thì mới thấy mình quá tự cao, thế nên mới bị một kẻ tâm thần lợi dụng. Cô thật sự thấy rất có lỗi với vợ chồng Khúc Mịch, may mà sự việc không đến nỗi không thể cứu chữa, mỗi khi đến đêm nhớ lại cô đều thấy sợ.
Mấy hôm Thương Dĩ Nhu ở bệnh viện, ngoại trừ Vương Tịnh bảo vệ, Khúc Khê cũng thường hay tới thăm, nhờ vậy mà quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn. Hôm nay gặp Thương Dĩ Nhu ở nhà bà nội, Khúc Khê rất vui.
Thương Dĩ Nhu không ngờ cô ấy cũng đến, bà nội Khúc bảo cô ấy đi rửa tay rồi cùng ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn thấy Khúc Khê, ông nội Khúc liền mắng: "Cháu nhìn cháu ăn mặc kiểu gì kìa? Con gái mà trông như con trai vậy! Tóc tai nam không ra nam nữ không ra nữ, đi đứng thì ầm ầm! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn chưa có bạn trai, có muốn lấy chồng không?"
"Làm gì quá như vậy chứ! Vả lại người ta đúng là không muốn lấy chồng mà!" Khúc Khê lẩm bẩm, Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh nghe rất rõ.
Ông nội Khúc tức giận đập bàn, đứng bật dậy: "Còn dám tranh luận hả!"
Bà nội Khúc vội khuyên: "Hiếm khi con bé mới về ăn bữa ông, ông la lối làm gì? Nó còn nhỏ có gì từ từ dạy dỗ, ăn cơm trước đi! Ông đừng có làm đứa bé trong bụng con dâu sợ!"
Nghe vậy, ông nội Khúc mới bình tĩnh lại, cầm chén đũa bắt đầu ăn.
Khúc Khê muốn gắp món ăn ở xa, đang định duỗi tay thì bỗng dừng lại. Nhìn cô ấy ngoan ngoãn ăn không lộ răng trông như thục nữ, Thương Dĩ Nhu biết cô ấy rất khó chịu.
Bà nội Khúc tươi cười gắp đồ ăn cho Thương Dĩ Nhu: "Con cứ mặc kệ nó, mau ăn đi. Bà nhớ lúc mang thai bố chồng con bà rất thích ăn cải. Thời đại bây giờ điều kiện tốt hơn, muốn ăn gì đi mua là có, con thích món gì cứ nói, không xấu hổ đâu, không phải con thèm mà là đứa bé trong bụng muốn ăn."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, bây giờ cô vẫn chưa có phản ứng mang thai, đối với việc ăn không quá khó tính.
Bà nội Khúc thấy cô ăn hết, cười tủm tỉm nhắc mãi: "Bà sinh ba thằng con trai hai đứa con gái nên có kinh nghiệm lắm. Thai nam phản ứng thường muộn, còn con gái yếu ớt hơn, vừa mang thai là có phản ứng, đừng nói là ăn, ngửi mùi lạ cũng không ngửi được. Cái thai này của cháu..."
Ông nội Khúc nghe vậy thì hai mắt sáng rực, cao giọng nói: "Con trai con gái đều giống nhau."
Hiếm khi ông rộng rãi như vậy, chưa ai kịp tiếp lời, ông đã nói tiếp: "Dù gì cũng sinh tiếp, không lẽ không sinh được con trai? Hai đứa đăng ký kết hôn ở Mỹ đúng không? Muốn ra nước ngoài sinh con cũng được, dù gì thì cũng là huyết mạch của đất nước chúng ta."
"Ông đừng quên mình là người hoạt động cách mạng đấy nhé!"
Thời của bà nội Khúc không có kế hoạch hóa gia đình nên mới có nhiều con như vậy. Tới thế hệ sau, đất nước kêu gọi kế hoạch hóa, mọi người đều tích cực hưởng ứng, mỗi gia đình chỉ có một con.
Tuy chính sách quốc gia bây giờ lại thay đổi nhưng nhiều nhất chỉ được sinh hai đứa. Nhà họ Khúc là nhà cách mạng, không thể giống các minh tinh ra nước ngoài sinh con để lấy quốc tịch nước ngoài.
Bị vợ nói, ông nội Khúc xấu hổ: "Bà nói đúng, đến giờ tôi vẫn chưa sửa được tư tưởng phong kiến, lát nữa tôi sẽ tự đi suy ngẫm lại." Ông nội Khúc tuy là người gia trưởng nhưng vẫn phải chịu thua với vợ mình. Tuổi càng lớn, lời nói của bà nội Khúc càng có trọng lượng.
Khúc Khê thấy vậy thì bật cười thành tiếng, đến khi bị ông nội trừng mắt mới cố nhịn lại.
"Lát nữa cháu đến tầng 4 quán cà phê Hoa Thương." Bà nội Khúc đột nhiên thay đổi đề tài, "Bà có hẹn một cậu bạn, cháu đi gặp thay bà đi."
Cậu bạn? Bảo cô đi gặp sao?
"Người tốt ở xã hội này ít quá nên tần suất phạm tội mới cao. Mấy hôm trước bà đi trung tâm thương mại mua đồ, ví tiền bị người ta trộm mà không biết. May mà có cậu nhóc kia giúp đỡ, chỉ với vài quyền đã khống chế được tên móc tuổi. Cậu nhóc đó tuấn tú, ăn nói lễ phép, quan trọng là người tốt. Bà hỏi thăm rồi, cậu ta chưa có bạn gái."
Trời ạ, đây là muốn Khúc Khê đi xem mắt đây mà!
"Bà nội, cháu còn chút việc ở công ty..."
"Ngồi xuống! Người lớn nói chưa xong đã bỏ đi, còn phép tắc gì! Hơn nữa cuối tuần thì có gì mà bận!" Ông nội Khúc lại trừng mắt.
Khúc Khê sợ ông nội nhất, chỉ đành ngồi xuống.
Bà nội Khúc nói: "Cháu đúng là nóng nảy, bà chỉ bảo cháu đi cảm ơn người ta thay bà thôi. Tuổi tác hai đứa tương đương nhau chắc là dễ nói chuyện. Thanh niên thì phải quen nhiều bạn vào, muốn kết bạn phải kết bạn với người tốt như vậy. Bà đã hẹn với cậu ta rồi, một tiếng sau gặp, cháu đi thay bà đi. Đúng rồi, xuống bếp lấy ít đồ ăn bà làm mang cho cậu ta thử."
Rõ ràng là không trâu thì bắt chó đi cày mà! Dù gì bà nội cũng không đi cùng, rốt cuộc có gặp hay không, đưa đồ cho ai chỉ có ông trời biết. Nghĩ vậy, Khúc Khê đồng ý ngay.
"À phải, cậu ta có mang trà nhà trồng đến, không mua được trên thị trường đâu, cháu nhớ mang về cho bà đấy!"
Trời ạ, Khúc Khê bỗng có cảm giác bị tính kế.
Thấy bà nội Khúc cười tủm tỉm, Thương Dĩ Nhu cũng muốn cười. Đừng tưởng bà ấy việc gì cũng mặc kệ, lúc nào cũng cười ha ha nhưng việc gì bà cũng biết.
Khúc Khê uể oải nhận lời.
Bà nội Khúc bỗng nói tiếp: "Tiểu Nhu à, cháu dẫn nó đi sửa soạn lại đi, đừng để nó làm mất mặt nhà họ Khúc."
Mất mặt? Cô ra ngoài mà mất mặt? Khúc Khê thật sự bị tổn thương. Nhìn biểu cảm của Khúc Khê, Thương Dĩ Nhu càng cảm thấy bà nội là cao thủ trong cuộc chiến gia tộc. Nghĩ kỹ cũng đúng, ông Khúc nóng tính, những đứa con đều là người có cá tính riêng, đến lứa cháu cũng năm sáu người, quả thật là một đại gia tộc. Có điều bà nội Khúc lại xử lý gọn gàng, nhà họ Khúc tuy không ở gần nhau nhưng cực kỳ đoàn kết, đây là công lao của bà.
Còn một tiếng nữa là tới giờ hẹn, phải trang điểm nhanh rồi xuất phát. Đã lâu rồi Thương Dĩ Nhu không đi shopping, cô định mua thêm vài bộ quần áo rộng để tránh chật bụng.
Bọn họ vừa ra khỏi nhà ông bà nội, Khúc Khê liền lên cơn bực tức.
"Em còn chưa hài lòng à? Chị dâu em đang mang thai còn phải cùng em đi mua quần áo với em. Bớt lảm nhảm đi, buổi xem mắt lần này chỉ cho phép em chê người ta, không được làm mất mặt chị dâu em!" Khúc Mịch không cần nói nhiều, chỉ cần liếc một cái Khúc Khê không dám phản bác câu nào.
Có lúc cô cảm thấy anh mình còn đáng sợ hơn ông nội, ông nội chỉ thích la mắng, cố nhịn là xong, nhưng anh cô dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta có cảm giác trần như nhộng vậy.
Thương Dĩ Nhu thì thấy Khúc Mịch là phiên bản thăng cấp của ông nội.
Khúc Khê tức giận lẩm bẩm, vừa đối diện với ánh mắt của Khúc Mịch liền thay đổi thái độ: "Chị dâu vất vả, em chắc chắn sẽ phối hợp, cố gắng xem mắt thành công."
"Thích hay không thích là cảm giác, còn thất bại hay thành công là năng lực của em." Khúc Mịch ném cho Khúc Khê ánh mắt khinh bỉ.
Nhớ tới lịch sử xem mắt thất bại hai mươi mấy lần của mình, Khúc Khê không dám tự biện hộ câu nào.
Ba người đến trung tâm thương mại, dựa vào khí chất của Khúc Khê, Thương Dĩ Nhu chọn cho cô ấy bộ đồ trung tính gồm sơ mi trắng cổ áo ren, bên dưới là quần tây, phối với thắt lưng da nhiều màu sắc khiến bộ đồ vốn nặng nề trở nên tràn ngập sức sống.
Khúc Khê nhìn bản thân trong gương phải giật mình. Bình thường cô cũng thích mặc áo sơ mi và quần, nhưng phong cách lại là con gái IT. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy thì ra muốn có phong cách của phụ nữ không nhất thiết phải mặc váy.
"Còn thiếu một chút." Thương Dĩ Nhu nhìn ngắm một lúc, vẫn chưa hài lòng.
Cô kéo Khúc Khê lên tầng trên tạo hình kiểu tóc.
Nửa tiếng sau, Khúc Khê thật sự không tin người trong gương là mình.
"Đây là em sao?" Khúc Khê xoay vài vòng trước gương, nhưng khi nhìn đến đôi giày cô không khỏi nhíu mày
Biết tấm lòng của cô, bà Khúc cười nói: "Tính ra bà còn may mắn được nấu cơm cho đứa bé trong bụng cháu ăn. Hơn nữa thỉnh thoảng bà cũng xuống bếp, tay chân mà không thường xuyên hoạt động chắc sẽ bị rỉ sét mất." Nói đến đây bà nhìn đồng hồ treo tường.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, giúp việc đi mở cửa, Khúc Khê xách trái cây vào nhà.
"Anh với chị dâu cũng ở đây à."
Sau việc lần trước Khúc Khê đã trưởng thành hơn, giúp cô cảm nhận sâu sắc thế nào là lòng người, nhìn lại bản thân thì mới thấy mình quá tự cao, thế nên mới bị một kẻ tâm thần lợi dụng. Cô thật sự thấy rất có lỗi với vợ chồng Khúc Mịch, may mà sự việc không đến nỗi không thể cứu chữa, mỗi khi đến đêm nhớ lại cô đều thấy sợ.
Mấy hôm Thương Dĩ Nhu ở bệnh viện, ngoại trừ Vương Tịnh bảo vệ, Khúc Khê cũng thường hay tới thăm, nhờ vậy mà quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn. Hôm nay gặp Thương Dĩ Nhu ở nhà bà nội, Khúc Khê rất vui.
Thương Dĩ Nhu không ngờ cô ấy cũng đến, bà nội Khúc bảo cô ấy đi rửa tay rồi cùng ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn thấy Khúc Khê, ông nội Khúc liền mắng: "Cháu nhìn cháu ăn mặc kiểu gì kìa? Con gái mà trông như con trai vậy! Tóc tai nam không ra nam nữ không ra nữ, đi đứng thì ầm ầm! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn chưa có bạn trai, có muốn lấy chồng không?"
"Làm gì quá như vậy chứ! Vả lại người ta đúng là không muốn lấy chồng mà!" Khúc Khê lẩm bẩm, Thương Dĩ Nhu ngồi cạnh nghe rất rõ.
Ông nội Khúc tức giận đập bàn, đứng bật dậy: "Còn dám tranh luận hả!"
Bà nội Khúc vội khuyên: "Hiếm khi con bé mới về ăn bữa ông, ông la lối làm gì? Nó còn nhỏ có gì từ từ dạy dỗ, ăn cơm trước đi! Ông đừng có làm đứa bé trong bụng con dâu sợ!"
Nghe vậy, ông nội Khúc mới bình tĩnh lại, cầm chén đũa bắt đầu ăn.
Khúc Khê muốn gắp món ăn ở xa, đang định duỗi tay thì bỗng dừng lại. Nhìn cô ấy ngoan ngoãn ăn không lộ răng trông như thục nữ, Thương Dĩ Nhu biết cô ấy rất khó chịu.
Bà nội Khúc tươi cười gắp đồ ăn cho Thương Dĩ Nhu: "Con cứ mặc kệ nó, mau ăn đi. Bà nhớ lúc mang thai bố chồng con bà rất thích ăn cải. Thời đại bây giờ điều kiện tốt hơn, muốn ăn gì đi mua là có, con thích món gì cứ nói, không xấu hổ đâu, không phải con thèm mà là đứa bé trong bụng muốn ăn."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, bây giờ cô vẫn chưa có phản ứng mang thai, đối với việc ăn không quá khó tính.
Bà nội Khúc thấy cô ăn hết, cười tủm tỉm nhắc mãi: "Bà sinh ba thằng con trai hai đứa con gái nên có kinh nghiệm lắm. Thai nam phản ứng thường muộn, còn con gái yếu ớt hơn, vừa mang thai là có phản ứng, đừng nói là ăn, ngửi mùi lạ cũng không ngửi được. Cái thai này của cháu..."
Ông nội Khúc nghe vậy thì hai mắt sáng rực, cao giọng nói: "Con trai con gái đều giống nhau."
Hiếm khi ông rộng rãi như vậy, chưa ai kịp tiếp lời, ông đã nói tiếp: "Dù gì cũng sinh tiếp, không lẽ không sinh được con trai? Hai đứa đăng ký kết hôn ở Mỹ đúng không? Muốn ra nước ngoài sinh con cũng được, dù gì thì cũng là huyết mạch của đất nước chúng ta."
"Ông đừng quên mình là người hoạt động cách mạng đấy nhé!"
Thời của bà nội Khúc không có kế hoạch hóa gia đình nên mới có nhiều con như vậy. Tới thế hệ sau, đất nước kêu gọi kế hoạch hóa, mọi người đều tích cực hưởng ứng, mỗi gia đình chỉ có một con.
Tuy chính sách quốc gia bây giờ lại thay đổi nhưng nhiều nhất chỉ được sinh hai đứa. Nhà họ Khúc là nhà cách mạng, không thể giống các minh tinh ra nước ngoài sinh con để lấy quốc tịch nước ngoài.
Bị vợ nói, ông nội Khúc xấu hổ: "Bà nói đúng, đến giờ tôi vẫn chưa sửa được tư tưởng phong kiến, lát nữa tôi sẽ tự đi suy ngẫm lại." Ông nội Khúc tuy là người gia trưởng nhưng vẫn phải chịu thua với vợ mình. Tuổi càng lớn, lời nói của bà nội Khúc càng có trọng lượng.
Khúc Khê thấy vậy thì bật cười thành tiếng, đến khi bị ông nội trừng mắt mới cố nhịn lại.
"Lát nữa cháu đến tầng 4 quán cà phê Hoa Thương." Bà nội Khúc đột nhiên thay đổi đề tài, "Bà có hẹn một cậu bạn, cháu đi gặp thay bà đi."
Cậu bạn? Bảo cô đi gặp sao?
"Người tốt ở xã hội này ít quá nên tần suất phạm tội mới cao. Mấy hôm trước bà đi trung tâm thương mại mua đồ, ví tiền bị người ta trộm mà không biết. May mà có cậu nhóc kia giúp đỡ, chỉ với vài quyền đã khống chế được tên móc tuổi. Cậu nhóc đó tuấn tú, ăn nói lễ phép, quan trọng là người tốt. Bà hỏi thăm rồi, cậu ta chưa có bạn gái."
Trời ạ, đây là muốn Khúc Khê đi xem mắt đây mà!
"Bà nội, cháu còn chút việc ở công ty..."
"Ngồi xuống! Người lớn nói chưa xong đã bỏ đi, còn phép tắc gì! Hơn nữa cuối tuần thì có gì mà bận!" Ông nội Khúc lại trừng mắt.
Khúc Khê sợ ông nội nhất, chỉ đành ngồi xuống.
Bà nội Khúc nói: "Cháu đúng là nóng nảy, bà chỉ bảo cháu đi cảm ơn người ta thay bà thôi. Tuổi tác hai đứa tương đương nhau chắc là dễ nói chuyện. Thanh niên thì phải quen nhiều bạn vào, muốn kết bạn phải kết bạn với người tốt như vậy. Bà đã hẹn với cậu ta rồi, một tiếng sau gặp, cháu đi thay bà đi. Đúng rồi, xuống bếp lấy ít đồ ăn bà làm mang cho cậu ta thử."
Rõ ràng là không trâu thì bắt chó đi cày mà! Dù gì bà nội cũng không đi cùng, rốt cuộc có gặp hay không, đưa đồ cho ai chỉ có ông trời biết. Nghĩ vậy, Khúc Khê đồng ý ngay.
"À phải, cậu ta có mang trà nhà trồng đến, không mua được trên thị trường đâu, cháu nhớ mang về cho bà đấy!"
Trời ạ, Khúc Khê bỗng có cảm giác bị tính kế.
Thấy bà nội Khúc cười tủm tỉm, Thương Dĩ Nhu cũng muốn cười. Đừng tưởng bà ấy việc gì cũng mặc kệ, lúc nào cũng cười ha ha nhưng việc gì bà cũng biết.
Khúc Khê uể oải nhận lời.
Bà nội Khúc bỗng nói tiếp: "Tiểu Nhu à, cháu dẫn nó đi sửa soạn lại đi, đừng để nó làm mất mặt nhà họ Khúc."
Mất mặt? Cô ra ngoài mà mất mặt? Khúc Khê thật sự bị tổn thương. Nhìn biểu cảm của Khúc Khê, Thương Dĩ Nhu càng cảm thấy bà nội là cao thủ trong cuộc chiến gia tộc. Nghĩ kỹ cũng đúng, ông Khúc nóng tính, những đứa con đều là người có cá tính riêng, đến lứa cháu cũng năm sáu người, quả thật là một đại gia tộc. Có điều bà nội Khúc lại xử lý gọn gàng, nhà họ Khúc tuy không ở gần nhau nhưng cực kỳ đoàn kết, đây là công lao của bà.
Còn một tiếng nữa là tới giờ hẹn, phải trang điểm nhanh rồi xuất phát. Đã lâu rồi Thương Dĩ Nhu không đi shopping, cô định mua thêm vài bộ quần áo rộng để tránh chật bụng.
Bọn họ vừa ra khỏi nhà ông bà nội, Khúc Khê liền lên cơn bực tức.
"Em còn chưa hài lòng à? Chị dâu em đang mang thai còn phải cùng em đi mua quần áo với em. Bớt lảm nhảm đi, buổi xem mắt lần này chỉ cho phép em chê người ta, không được làm mất mặt chị dâu em!" Khúc Mịch không cần nói nhiều, chỉ cần liếc một cái Khúc Khê không dám phản bác câu nào.
Có lúc cô cảm thấy anh mình còn đáng sợ hơn ông nội, ông nội chỉ thích la mắng, cố nhịn là xong, nhưng anh cô dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta có cảm giác trần như nhộng vậy.
Thương Dĩ Nhu thì thấy Khúc Mịch là phiên bản thăng cấp của ông nội.
Khúc Khê tức giận lẩm bẩm, vừa đối diện với ánh mắt của Khúc Mịch liền thay đổi thái độ: "Chị dâu vất vả, em chắc chắn sẽ phối hợp, cố gắng xem mắt thành công."
"Thích hay không thích là cảm giác, còn thất bại hay thành công là năng lực của em." Khúc Mịch ném cho Khúc Khê ánh mắt khinh bỉ.
Nhớ tới lịch sử xem mắt thất bại hai mươi mấy lần của mình, Khúc Khê không dám tự biện hộ câu nào.
Ba người đến trung tâm thương mại, dựa vào khí chất của Khúc Khê, Thương Dĩ Nhu chọn cho cô ấy bộ đồ trung tính gồm sơ mi trắng cổ áo ren, bên dưới là quần tây, phối với thắt lưng da nhiều màu sắc khiến bộ đồ vốn nặng nề trở nên tràn ngập sức sống.
Khúc Khê nhìn bản thân trong gương phải giật mình. Bình thường cô cũng thích mặc áo sơ mi và quần, nhưng phong cách lại là con gái IT. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy thì ra muốn có phong cách của phụ nữ không nhất thiết phải mặc váy.
"Còn thiếu một chút." Thương Dĩ Nhu nhìn ngắm một lúc, vẫn chưa hài lòng.
Cô kéo Khúc Khê lên tầng trên tạo hình kiểu tóc.
Nửa tiếng sau, Khúc Khê thật sự không tin người trong gương là mình.
"Đây là em sao?" Khúc Khê xoay vài vòng trước gương, nhưng khi nhìn đến đôi giày cô không khỏi nhíu mày
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.