Chương 452: Tìm được người chứng kiến
Thuận Tiểu Bảo
14/09/2024
Suy đoán của Khúc Mịch về vụ án của Vương Mỹ Hoa mở ra hướng điều tra
mới. Nếu đúng như phân tích của Khúc Mịch, thế thì cái chết của Vương Mỹ Hoa và vụ án của Hoa Uy có thể gộp lại điều tra, như vậy tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.
"Trước mắt mọi người tập trung rà soát video giám sát, nhất định phải tìm ra Hoa Uy. Có tiền đề này, suy đoán của chúng ta mới có cơ sở, từ đó xác định được hướng hành động tiếp theo." Lục Li phân công công việc.
Công việc kiểm tra video giám sát không hề nhẹ nhàng. Hàng ngày có hơn 9000 thai phụ đến khoa khám của bệnh viện sản phụ khoa, đó là chưa kể người nhà đi theo.
Bệnh viện có một cổng trước, một cổng sau, hai cổng bên hông, ngoài ra còn có đường vào thẳng bãi đổ xe, bốn thang máy, một thang cuốn và hai thang bộ. Những nơi này đều là chỗ cần tập trung điều tra, bọn họ nhất định phải tìm ra hình ảnh của Hoa Uy.
"Bắt đầu tìm sau 8 giờ 10 phút được không?" Theo video giám sát thì khoảng 8 giờ 10 phút Vương Mỹ Hoa vào bệnh viện từ cổng chính, khi đó camera ở cổng chính quay được cảnh chị ta xuống taxi, đi bộ vào khoa khám bệnh. Thế nên ý kiến của Vương Nhân Phủ không phải không có lý.
Nhưng Khúc Mịch lại lắc đầu: "Chúng ta chưa thể khẳng định hung thủ theo dõi Vương Mỹ Hoa, thế nên không thể xác định thời gian Hoa Uy vào bệnh viện. Tôi nghi ngờ hung thủ đã trốn trong bệnh viện từ lâu, bản thân hắn cũng khá quen thuộc với khoa khám bệnh. Rà soát ngay từ đầu giám sát, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
Giám sát ở bệnh viện không mở 24/24, để tiết kiệm chi phí, camera giám sát của tầng một đến tầng ba khoa khám bệnh bắt đầu mở từ 7 giờ là thời điểm nhận bệnh đến 17 giờ khi bác sĩ tan làm.
Mới nghe phải kiểm tra video từ 7 giờ sáng đến 12 giờ trưa, hơn nữa phải tìm ra Hoa Uy, mọi người đều dụi mắt, nhưng đến khi thật sự bắt tay vào việc, ai nấy đều há hốc mồm.
Ở cổng lớn liên tục có thai phụ và sản phụ ra vào, nhưng đến video giám sát ở trước tòa nhà khám, họ mới phát hiện bên trong đông nghịt người. Nhìn một hàng dài xếp hàng chờ đăng ký, họ chắc chắn đến bệnh viện trước 7 giờ.
Bệnh viện này không chỉ nổi tiếng về sản phụ khoa mà khoa trị liệu vô sinh cũng được nhiều người tìm đến, hơn nữa đây còn là bệnh viện có xác suất làm thụ tinh ống nghiệm cao nhất cả nước. Thế nên ngày nào cũng có rất nhiều người từ khắp nơi đổ về đi khám, nếu không mỗi ngày cũng không có hơn 9000 lượt đăng ký.
"Bây giờ mọi người biết hoàn cảnh của tôi và Vương Thành rồi đúng không?" Vương Nhân Phủ dụi đôi mắt khô của mình, hai hôm nay họ phụ trách tìm ra kẻ khả nghi trong video, mắt mệt muốn mù.
Nhưng điều tra thế nào đây? Công việc này chẳng khác mò kim đáy biển!
"Theo trí nhớ của trưởng khoa Thương, hôm ấy Hoa Uy mặc đồ màu xanh đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, bên trên có viết chữ M. Hắn đeo balo màu đen, chất nilon, đồ bên trong rất có khả năng là camera. Tập trung tìm người tương tự miêu tả, như vậy độ khó sẽ hạ thấp xuống."
Dù khó thế nào cũng phải làm, Lục Li là người đầu tiên ngồi xuống trước máy tính.
Cả đội chia làm mấy nhóm lần lượt rà soát camera ở cổng chính, cổng sau, cửa hông và lối ra vào bãi đậu xe, đồng thời sắp xếp thêm người điều tra vị trí thang máy và thang cuốn, sảnh đăng ký ở tầng một và khu vực siêu âm B.
Hai tiếng sau, Hách Minh đến báo tình hình, nói rằng có phát hiện.
"Đội trưởng Lục, xanh xem, lúc ở khu chờ siêu âm, thỉnh thoảng Vương Mỹ Hoa cứ quay đầu sang bên cạnh. Tôi nghi ngờ ngoài phạm vi camera có người đang nói chuyện với chị ta!"
Khúc Mịch vẫn nhớ tình hình chờ siêu âm hôm đó, thai phụ nhiều đến nỗi không có chỗ ngồi, rất nhiều người phải ngồi trên ghế tự mang theo, có người thì trải khăn ngồi bệt dưới đất. Vương Mỹ Hoa ngồi trong khu chờ, bên cạnh là lối đi nhỏ, sau đó là vách tường.
Cố Thành lập tức xử lý kỹ thuật, phóng to hình ảnh.
Miệng của Vương Mỹ Hoa cử động, từ góc độ đầu thì chắc chắn chị ta đang nói chuyện với người bên cạnh. Nhưng người này nằm ngoài phạm vi camera, hắn rốt cuộc là ai chứ? Khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối, ai ngờ lại bị cắt ngang giữa đường.
"Đừng vội, xem tiếp đi." Hai mắt của Lục Li vẫn dính chặt vào màn hình.
Xem tiếp nửa tiếng, trong nửa tiếng này thỉnh thoảng Vương Mỹ Hoa nói chuyện với người bên cạnh, đôi lúc còn cúi đầu xoa bụng. Thời điểm chị ta cúi đầu vuốt ve bụng có thể cảm nhận được chị ta vô cùng hạnh phúc.
Sau đó chị ta đứng lên đi vào phòng siêu âm, lập tức có một người đàn ông tiến vào màn hình, ngồi tại vị trí của chị ta. Người đàn ông này còn quay đầu nhìn xung quanh, camera quay lại ngay mặt hắn.
"Lập tức phát lệnh điều tra hành tung và thông tin của người này, nhất định phải tìm ra hắn!" Lục Li ra lệnh.
Dù người đàn ông này và Vương Mỹ Hoa có quan hệ gì không nhưng hắn chắc chắn luôn ở bên cạnh, hắn sẽ biết Vương Mỹ Hoa nói chuyện với ai.
Video tiếp tục, qua mười mấy phút sau, hắn đứng dậy rời khỏi phạm vi camera. Chỗ ngồi đó lại có người khác chiếm, người đàn ông kia không còn xuất hiện trong khu siêu âm B nữa.
Lục Li bảo mọi người rà soát camera cổng ra vào, chú ý tới hành tung của người đàn ông này, nhưng quá nhiều người ra vào bệnh viện, họ cần thời gian.
Để đề phòng sai sót, Lục Li không yêu cầu mọi người tăng ca, tất cả được tan làm về nhà nghỉ ngơi đúng giờ, bảo đảm tinh thần và đôi mắt thật tối mới có thể giữ vững năng suất.
Hôm sau, Khúc Mịch xin nghỉ phép nửa ngày để đưa Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra thai sản. Lần trước lúc xét nghiệm Thương Dĩ Nhu có hiện tượng thiếu máu nên hôm nay cô đi kiểm tra lại, vì không cần làm siêu âm nên không tốn quá nhiều thời gian.
Quả nhiên họ chỉ cần chờ nửa tiếng đã có kết quả thử máu. Kết quả lần này cực kỳ tốt, các chỉ số đều nằm trong ngưỡng bình thường. Bác sĩ dặn dò Thương Dĩ Nhu ăn uống đầy đủ, một tháng sau khi vào tuần 24 sẽ quay lại làm siêu âm màu 4D.
Họ vừa ra khỏi phòng bác sĩ, đúng lúc có hai y tá đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.
"Hai hôm nay ít thai phụ đến bệnh viện quá, chắc là do án mạng hôm trước."
"Đúng vậy, tôi nghe mà còn sợ mà. Có thai phụ bị giết, còn bị mổ bụng lấy thai nhi, ai mà dám tới đây kiểm tra thai sản nữa? Tôi nghe nói trưởng khoa khoa hiếm muộn còn nói chuyện với người chết, chưa đến một tiếng sau người sống đã biến thành oan hồn, nếu mà là trưởng khoa Tề chắc tôi không đi làm nữa đâu."
"Cô tưởng ai cũng nhát gan như cô à! Trưởng khoa Tề được điều từ phòng phẫu thuật đến, người ta thấy cảnh máu me nhiều rồi."
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhìn nhau, cả hai vào thang máy, ăn ý bấm tầng 4.
Ra ngoài, họ đi thẳng đến khoa hiếm muộn. Ngay ở ảnh chụp treo trên tường hành lang, Khúc Mịch tìm được khuôn mặt họ muốn tìm, chính là người ngồi ngay chỗ của Vương Mỹ Hoa.
Tề Hoa, trưởng khoa hiếm muộn, tốt nghiệp trường đại học y khoa khoa phụ sản, là tiến sĩ, giảng viên sau đại học, từng công bố nhiều bài luận văn trên tạp chí y tế quốc tế.
"Xin lỗi, trưởng khoa Tề đang bận." Y tá trực thấy họ định vào thẳng văn phòng của Kỳ Hoa thì vội ngăn lại. Đến khi thấy Thương Dĩ Nhu to bụng, y tá không khỏi kinh ngạc.
Bình thường người tới tìm trưởng khoa Tề thường là vô sinh, sao thai phụ cũng đến chứ?
"Chúng tôi tới tìm trưởng khoa Tề không phải để khám bệnh, chúng tôi là cảnh sát hình sự." Thương Dĩ Nhu lấy thẻ công vụ ra, "Mấy hôm trước bệnh viện xảy ra một vụ án mạng, chúng tôi nghe nói trưởng khoa Tề có tiếp xúc với nạn nhân lúc sinh thời nên mới tới đây điều tra."
"À, thế anh chị chờ một chút." Y tá lại nhìn bụng Thương Dĩ Nhu rồi mới vào văn phòng của Tề Hoa.
Một lúc sau, y tá trở ra, nói: "Xin lỗi, bên trong đang có bệnh nhân khám bệnh, anh chị chờ một lát."
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ngồi chờ ngoài hành lang, không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse từ trong văn phòng đi ra, đó chính là Tề Hoa trên ảnh.
"Để anh chị chờ lâu, mời anh chị vào trong." Thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, ông ta vội tới chào hỏi, mời họ vào văn phòng.
Khúc Mịch quan sát bốn phía, văn phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc trên bàn sắp xếp có hệ thống, quần áo mặc thường ngày treo trên giá gỗ, ở góc phòng có bồn rửa tay nhỏ, bên bệ đặt nước rửa tay và thuốc khử trùng, ngoài ra còn có bàn chải lông mềm và khăn lông màu trắng.
Cuộc sống có tổ chức, có thói sạch sẽ, yêu cầu hoàn hảo trong công việc, bề ngoài nhẹ nhàng, nội tâm lại lý trí bình tĩnh, không dễ tức giận nhưng lại cực kỳ quyết đoán.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khúc Mịch về Tề Hoa, có thể nói họ cùng một kiểu người, cho dù Khúc Mịch kiêu ngạo, bình tĩnh, không dễ tiếp cận hơn ông ta.
"Chủ nhiệm Tề, trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện ông từng tiếp xúc với nạn nhân Trương Mỹ Hoa. Ông có thể thuật lại tình hình lúc đó không?" Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi.
Thảo nào từ lúc ông ta biến mất khỏi camera bọn họ không tìm thấy ông ta đâu, thì ra ông ta không hề rời đi, mà là về văn phòng của mình trên tầng 4. Tại sao ông ta lại xuất hiện ở khu siêu âm B? Tại sao sau khi tiếp xúc với Vương Mỹ Hoa ông ta lại vội bỏ đi? Chẳng lẽ ông ta là hung thủ giết người?
"Trước mắt mọi người tập trung rà soát video giám sát, nhất định phải tìm ra Hoa Uy. Có tiền đề này, suy đoán của chúng ta mới có cơ sở, từ đó xác định được hướng hành động tiếp theo." Lục Li phân công công việc.
Công việc kiểm tra video giám sát không hề nhẹ nhàng. Hàng ngày có hơn 9000 thai phụ đến khoa khám của bệnh viện sản phụ khoa, đó là chưa kể người nhà đi theo.
Bệnh viện có một cổng trước, một cổng sau, hai cổng bên hông, ngoài ra còn có đường vào thẳng bãi đổ xe, bốn thang máy, một thang cuốn và hai thang bộ. Những nơi này đều là chỗ cần tập trung điều tra, bọn họ nhất định phải tìm ra hình ảnh của Hoa Uy.
"Bắt đầu tìm sau 8 giờ 10 phút được không?" Theo video giám sát thì khoảng 8 giờ 10 phút Vương Mỹ Hoa vào bệnh viện từ cổng chính, khi đó camera ở cổng chính quay được cảnh chị ta xuống taxi, đi bộ vào khoa khám bệnh. Thế nên ý kiến của Vương Nhân Phủ không phải không có lý.
Nhưng Khúc Mịch lại lắc đầu: "Chúng ta chưa thể khẳng định hung thủ theo dõi Vương Mỹ Hoa, thế nên không thể xác định thời gian Hoa Uy vào bệnh viện. Tôi nghi ngờ hung thủ đã trốn trong bệnh viện từ lâu, bản thân hắn cũng khá quen thuộc với khoa khám bệnh. Rà soát ngay từ đầu giám sát, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
Giám sát ở bệnh viện không mở 24/24, để tiết kiệm chi phí, camera giám sát của tầng một đến tầng ba khoa khám bệnh bắt đầu mở từ 7 giờ là thời điểm nhận bệnh đến 17 giờ khi bác sĩ tan làm.
Mới nghe phải kiểm tra video từ 7 giờ sáng đến 12 giờ trưa, hơn nữa phải tìm ra Hoa Uy, mọi người đều dụi mắt, nhưng đến khi thật sự bắt tay vào việc, ai nấy đều há hốc mồm.
Ở cổng lớn liên tục có thai phụ và sản phụ ra vào, nhưng đến video giám sát ở trước tòa nhà khám, họ mới phát hiện bên trong đông nghịt người. Nhìn một hàng dài xếp hàng chờ đăng ký, họ chắc chắn đến bệnh viện trước 7 giờ.
Bệnh viện này không chỉ nổi tiếng về sản phụ khoa mà khoa trị liệu vô sinh cũng được nhiều người tìm đến, hơn nữa đây còn là bệnh viện có xác suất làm thụ tinh ống nghiệm cao nhất cả nước. Thế nên ngày nào cũng có rất nhiều người từ khắp nơi đổ về đi khám, nếu không mỗi ngày cũng không có hơn 9000 lượt đăng ký.
"Bây giờ mọi người biết hoàn cảnh của tôi và Vương Thành rồi đúng không?" Vương Nhân Phủ dụi đôi mắt khô của mình, hai hôm nay họ phụ trách tìm ra kẻ khả nghi trong video, mắt mệt muốn mù.
Nhưng điều tra thế nào đây? Công việc này chẳng khác mò kim đáy biển!
"Theo trí nhớ của trưởng khoa Thương, hôm ấy Hoa Uy mặc đồ màu xanh đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu, bên trên có viết chữ M. Hắn đeo balo màu đen, chất nilon, đồ bên trong rất có khả năng là camera. Tập trung tìm người tương tự miêu tả, như vậy độ khó sẽ hạ thấp xuống."
Dù khó thế nào cũng phải làm, Lục Li là người đầu tiên ngồi xuống trước máy tính.
Cả đội chia làm mấy nhóm lần lượt rà soát camera ở cổng chính, cổng sau, cửa hông và lối ra vào bãi đậu xe, đồng thời sắp xếp thêm người điều tra vị trí thang máy và thang cuốn, sảnh đăng ký ở tầng một và khu vực siêu âm B.
Hai tiếng sau, Hách Minh đến báo tình hình, nói rằng có phát hiện.
"Đội trưởng Lục, xanh xem, lúc ở khu chờ siêu âm, thỉnh thoảng Vương Mỹ Hoa cứ quay đầu sang bên cạnh. Tôi nghi ngờ ngoài phạm vi camera có người đang nói chuyện với chị ta!"
Khúc Mịch vẫn nhớ tình hình chờ siêu âm hôm đó, thai phụ nhiều đến nỗi không có chỗ ngồi, rất nhiều người phải ngồi trên ghế tự mang theo, có người thì trải khăn ngồi bệt dưới đất. Vương Mỹ Hoa ngồi trong khu chờ, bên cạnh là lối đi nhỏ, sau đó là vách tường.
Cố Thành lập tức xử lý kỹ thuật, phóng to hình ảnh.
Miệng của Vương Mỹ Hoa cử động, từ góc độ đầu thì chắc chắn chị ta đang nói chuyện với người bên cạnh. Nhưng người này nằm ngoài phạm vi camera, hắn rốt cuộc là ai chứ? Khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối, ai ngờ lại bị cắt ngang giữa đường.
"Đừng vội, xem tiếp đi." Hai mắt của Lục Li vẫn dính chặt vào màn hình.
Xem tiếp nửa tiếng, trong nửa tiếng này thỉnh thoảng Vương Mỹ Hoa nói chuyện với người bên cạnh, đôi lúc còn cúi đầu xoa bụng. Thời điểm chị ta cúi đầu vuốt ve bụng có thể cảm nhận được chị ta vô cùng hạnh phúc.
Sau đó chị ta đứng lên đi vào phòng siêu âm, lập tức có một người đàn ông tiến vào màn hình, ngồi tại vị trí của chị ta. Người đàn ông này còn quay đầu nhìn xung quanh, camera quay lại ngay mặt hắn.
"Lập tức phát lệnh điều tra hành tung và thông tin của người này, nhất định phải tìm ra hắn!" Lục Li ra lệnh.
Dù người đàn ông này và Vương Mỹ Hoa có quan hệ gì không nhưng hắn chắc chắn luôn ở bên cạnh, hắn sẽ biết Vương Mỹ Hoa nói chuyện với ai.
Video tiếp tục, qua mười mấy phút sau, hắn đứng dậy rời khỏi phạm vi camera. Chỗ ngồi đó lại có người khác chiếm, người đàn ông kia không còn xuất hiện trong khu siêu âm B nữa.
Lục Li bảo mọi người rà soát camera cổng ra vào, chú ý tới hành tung của người đàn ông này, nhưng quá nhiều người ra vào bệnh viện, họ cần thời gian.
Để đề phòng sai sót, Lục Li không yêu cầu mọi người tăng ca, tất cả được tan làm về nhà nghỉ ngơi đúng giờ, bảo đảm tinh thần và đôi mắt thật tối mới có thể giữ vững năng suất.
Hôm sau, Khúc Mịch xin nghỉ phép nửa ngày để đưa Thương Dĩ Nhu đi kiểm tra thai sản. Lần trước lúc xét nghiệm Thương Dĩ Nhu có hiện tượng thiếu máu nên hôm nay cô đi kiểm tra lại, vì không cần làm siêu âm nên không tốn quá nhiều thời gian.
Quả nhiên họ chỉ cần chờ nửa tiếng đã có kết quả thử máu. Kết quả lần này cực kỳ tốt, các chỉ số đều nằm trong ngưỡng bình thường. Bác sĩ dặn dò Thương Dĩ Nhu ăn uống đầy đủ, một tháng sau khi vào tuần 24 sẽ quay lại làm siêu âm màu 4D.
Họ vừa ra khỏi phòng bác sĩ, đúng lúc có hai y tá đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.
"Hai hôm nay ít thai phụ đến bệnh viện quá, chắc là do án mạng hôm trước."
"Đúng vậy, tôi nghe mà còn sợ mà. Có thai phụ bị giết, còn bị mổ bụng lấy thai nhi, ai mà dám tới đây kiểm tra thai sản nữa? Tôi nghe nói trưởng khoa khoa hiếm muộn còn nói chuyện với người chết, chưa đến một tiếng sau người sống đã biến thành oan hồn, nếu mà là trưởng khoa Tề chắc tôi không đi làm nữa đâu."
"Cô tưởng ai cũng nhát gan như cô à! Trưởng khoa Tề được điều từ phòng phẫu thuật đến, người ta thấy cảnh máu me nhiều rồi."
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhìn nhau, cả hai vào thang máy, ăn ý bấm tầng 4.
Ra ngoài, họ đi thẳng đến khoa hiếm muộn. Ngay ở ảnh chụp treo trên tường hành lang, Khúc Mịch tìm được khuôn mặt họ muốn tìm, chính là người ngồi ngay chỗ của Vương Mỹ Hoa.
Tề Hoa, trưởng khoa hiếm muộn, tốt nghiệp trường đại học y khoa khoa phụ sản, là tiến sĩ, giảng viên sau đại học, từng công bố nhiều bài luận văn trên tạp chí y tế quốc tế.
"Xin lỗi, trưởng khoa Tề đang bận." Y tá trực thấy họ định vào thẳng văn phòng của Kỳ Hoa thì vội ngăn lại. Đến khi thấy Thương Dĩ Nhu to bụng, y tá không khỏi kinh ngạc.
Bình thường người tới tìm trưởng khoa Tề thường là vô sinh, sao thai phụ cũng đến chứ?
"Chúng tôi tới tìm trưởng khoa Tề không phải để khám bệnh, chúng tôi là cảnh sát hình sự." Thương Dĩ Nhu lấy thẻ công vụ ra, "Mấy hôm trước bệnh viện xảy ra một vụ án mạng, chúng tôi nghe nói trưởng khoa Tề có tiếp xúc với nạn nhân lúc sinh thời nên mới tới đây điều tra."
"À, thế anh chị chờ một chút." Y tá lại nhìn bụng Thương Dĩ Nhu rồi mới vào văn phòng của Tề Hoa.
Một lúc sau, y tá trở ra, nói: "Xin lỗi, bên trong đang có bệnh nhân khám bệnh, anh chị chờ một lát."
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ngồi chờ ngoài hành lang, không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse từ trong văn phòng đi ra, đó chính là Tề Hoa trên ảnh.
"Để anh chị chờ lâu, mời anh chị vào trong." Thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, ông ta vội tới chào hỏi, mời họ vào văn phòng.
Khúc Mịch quan sát bốn phía, văn phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc trên bàn sắp xếp có hệ thống, quần áo mặc thường ngày treo trên giá gỗ, ở góc phòng có bồn rửa tay nhỏ, bên bệ đặt nước rửa tay và thuốc khử trùng, ngoài ra còn có bàn chải lông mềm và khăn lông màu trắng.
Cuộc sống có tổ chức, có thói sạch sẽ, yêu cầu hoàn hảo trong công việc, bề ngoài nhẹ nhàng, nội tâm lại lý trí bình tĩnh, không dễ tức giận nhưng lại cực kỳ quyết đoán.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khúc Mịch về Tề Hoa, có thể nói họ cùng một kiểu người, cho dù Khúc Mịch kiêu ngạo, bình tĩnh, không dễ tiếp cận hơn ông ta.
"Chủ nhiệm Tề, trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện ông từng tiếp xúc với nạn nhân Trương Mỹ Hoa. Ông có thể thuật lại tình hình lúc đó không?" Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi.
Thảo nào từ lúc ông ta biến mất khỏi camera bọn họ không tìm thấy ông ta đâu, thì ra ông ta không hề rời đi, mà là về văn phòng của mình trên tầng 4. Tại sao ông ta lại xuất hiện ở khu siêu âm B? Tại sao sau khi tiếp xúc với Vương Mỹ Hoa ông ta lại vội bỏ đi? Chẳng lẽ ông ta là hung thủ giết người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.