Chương 399: Vu oan
Thuận Tiểu Bảo
29/06/2024
Khúc Mịch đoán Thomas đã gài bom ở rạp chiếu phim, bởi vậy nhờ đội phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom cẩn thận tìm kiếm trong bốn rạp chiếu phim lớn. Bọn họ có thiết bị dò bom, chỉ cần ở trong khoảng cách 50m là có thể phát hiện có bom, ngoài ra còn có thể xác định đúng vị trí trong bán kính 5m.
Quả nhiên họ tìm thấy bom ở rạp chiếu phim số 2. Bom được gài dưới hàng ghế giữa, không quá phức tạp, chuyên gia gỡ bom dễ dàng xử lý chúng, đồng thời cũng nhờ vậy mà đoán bom trên người của Thương Dĩ Nhu cũng là loại dễ gỡ, chỉ cần lấy được điều khiển từ xa trong tay Thomas, việc gỡ bom không thành vấn đề.
Giải quyết xong bom ở đây, mọi người vội vàng chạy về sân thượng chung cư. Thomas lúc này khá nôn nóng, hắn liên tục xem đồng hồ, hỏi James trực thăng đã đến chưa.
“Anh sốt ruột cũng vô ích thôi. Hiện giờ rất nhiều mạng người đang nằm trong tay anh, chúng tôi không dám lấy tính mạng của người dân ra đùa giỡn. Trực thăng đang được quân đội điều động đến, anh kiên nhẫn chờ thêm đi.” Cảnh sát James giải thích.
Thương Dĩ Nhu bình tĩnh ngồi đấy, cô hỏi Thomas: “Sao anh lại giết giáo sư Wells, còn dùng bom hại những người vô tội?”
“Tôi đâu muốn giết người, nhưng ông ta quá ngoan cố. Ông ta thanh cao, muốn cống hiến thành quả nghiên cứu của mình miễn phí cho y học, nhưng ông ta không nghĩ rằng thành quả nghiên cứu này thuộc về mọi người. Chúng ta đều bỏ ra công sức, đương nhiên có quyền nêu ý kiến. Ông ta không thiếu tiền nên có thể tỏ ra vĩ đại, nhưng tôi thì khác, tôi cần tiền nộp học phí, cần tiền đóng tiền nhà, còn cần tiền mua xe mua bảo hiểm. Tôi từng mở lời bảo ông ta bán thành quả nghiên cứu cho một bệnh viện lớn nhưng ông ta lại mắng tôi, còn nói tôi mê tiền, không đáng làm nhà nghiên cứu. Cái ông già đó không muốn kiếm tiền thì thôi còn chặn đường kiếm tiền của người khác. Tôi biết không thể nói chuyện bình thường với ông ta được nên mới nghĩ cách khác. Trùng hợp cái tên Feier kia vượt ngục, mọi người đều sẽ đoán hắn muốn giết co nên nghĩ cách giết người vu oan. Môn hóa của tôi không thua ai, chỉ cần có tài liệu, chế tạo bom không thành vấn đề. Tôi phải cho phòng thí nghiệm nổ tung, sau đó lấy tài liệu đem đi bán. Tôi đặt bom trong phòng thí nghiệm nhưng không ngờ ông già kia đột nhiên xuất hiện. Ông ta thấy tôi lục tung văn phòng nên biết ý đồ của tôi, định báo cảnh sát, còn muốn gọi người tới. Tôi vội bịt miệng ông ta rồi trói ông ta vào ghế, thật sự không ngờ dây thừng tôi chuẩn bị để đề phòng bất trắc lại có tác dụng. Tìm được tài liệu mình cần, tôi lập tức trốn khỏi văn phòng, còn khóa cửa lại. Không biết Louis chạy đi đâu, vừa hay là cơ hội tốt. Tôi biết phạm vi bom nổ nên trốn ở phạm vi an toàn rồi mới bấm nút điều khiển từ xa. Nhìn tòa nhà sụp, tôi biết kế hoạch của mình thành công rồi. Có điều tôi vẫn sợ mình bị nghi ngờ nên tự dùng gạch đập vào cánh tay, tuy không nặng như gãy xương nhưng trông cũng rất rùng mình. Tôi nói mình không thể cử động, có thể là do gãy xương, cô với bọn họ đều tin. Mọi việc vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ cảnh sát lại thẩm vấn Louis. Tôi biết cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ vụ nổ không phải do Feier làm, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng bị nghi ngờ. Vậy nên tôi vội bỏ trốn, tiếc là đã muộn.”
Việc đã đến nước này, che giấu hành vi phạm tội của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thomas khai ra hết quá trình phạm tội của mình. Điều duy nhất hắn hối hận là không bỏ trốn ngay, hắn đã quá coi thường cảnh sát, không, nói đúng nên là hắn đã coi thường Khúc Mịch.
Bây giờ hắn hối hận đã không kịp.
“Anh tưởng mình chạy được à?” Thương Dĩ Nhu hỏi, “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn chịu trói đi, đến khi lên tòa thẩm phán sẽ cân nhắc hình phạt phù hợp với anh.”
“Cô đừng nói nữa, kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Chồng cô sao còn chưa quay lại? Có phải anh ta muốn giở trò gì không? Mau bảo anh ta lên đây!”
Nãy giờ không thấy Khúc Mịch, Thomas không khỏi bất an.
Hắn vừa dứt lời, Khúc Mịch mở cửa sân thượng đi đến.
“Sao hả? Anh tìm tôi có việc gì sao?” Khúc Mịch khẽ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Thomas thấy rùng mình.
Hắn căng thẳng: “Anh cười gì?”
“Tôi cười vì anh lại dùng cách ngu ngốc như vậy để bỏ trốn.” Khúc Mịch lắc đầu khinh thường, “Anh không hề gài quả bom nào cả, anh chỉ muốn gạt chúng tôi thôi.”
“Không phải, tôi không nói dối! Anh muốn làm gì, tại sao lại muốn chọc giận tôi? Anh có tin tôi bấm cái nút này khiến mọi người ở đây đều chôn cùng tôi không?” Thomas hét lớn.
Mỗi một phút chờ đợi trên sân thượng này đều là sự giày vò với Thomas, bây giờ lại bị Khúc Mịch chế giễu, hắn bắt đầu kích động, tay cầm điều khiển từ xa cũng run rẩy.
“Tôi chỉ quan tâm an toàn của vợ tôi. Chỉ cần cô ấy không sao, tôi bảo đảm anh sẽ sống sót rời khỏi đây.” Khúc Mịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Chắc anh biết địa vị của vợ tôi trong lòng tôi thế nào, cũng biết tôi có chút năng lực. Khi nãy tôi đã gọi điện nhờ giúp đỡ, chỉ cần vợ tôi không sao, lập tức sẽ có trực thăng bay tới, hơn nữa còn bảo đảm để anh an toàn rời khỏi đây.”
Nghe vậy, Thomas mới thả lỏng.
“Có điều... Tôi cần phải biết anh không gạt tôi. Tôi cần chứng minh số bom đó là thật. Nếu thả anh đi nhưng bom chỉ là đồ chơi, tôi chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Hơn nữa tôi cũng không thể giải thích với mọi người.”
“Anh muốn chứng minh? Dễ thôi, tôi sẽ cho trái bom còn lại nổ tung, anh ở đây có thể nghe được tiếng nổ. Có điều đó là hơn trăm mạng người, anh không quan tâm sao?” Thomas cảm thấy có vấn đề nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng.
Khúc Mịch cười hỏi lại: “Việc bọn họ sống hay chết liên quan gì tới tôi?”
“Được! Vậy tôi sẽ cho anh xem bom có phải thật không!”
“Khoan đã!” Thomas còn chưa kịp bấm nút, Khúc Mịch bỗng lớn tiếng, “Anh có chắc mình đang điều khiển trái bom khác không? Không được bấm sai, tôi không muốn vợ mình bị thương. Anh phải bấm cho đúng, nếu mà bấm sai, anh cũng phải chôn cùng!”
Nghe Khúc Mịch nhắc nhở, Thomas cẩn thận hơn. Hắn cúi đầu nhìn điều khiển từ xa, khi chắc chắn mới bấm nút.
Tiếng nổ trong dự kiến không có, Thomas hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ có vấn đề? Đúng lúc này có người ở sau đánh vào gáy hắn, hắn trực tiếp ngã xuống, điều khiển từ xa rơi ra bị một người khác bắt lấy.
Khúc Mịch lập tức chạy tới tháo hết bom trên người Thương Dĩ Nhu xuống.
Thương Dĩ Nhu luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi Khúc Mịch cởi trói cho cô, cô lại thấy mình chẳng còn sức lực.
Hai người ôm nhau. Nhìn Thomas ngất nằm dưới đất, Khúc Mịch đi qua đạp hắn hai cái, với sức lực này khả năng gãy xương là rất lớn.
“Em sao rồi? Có sợ không?” Biết rõ cô không sao nhưng Khúc Mịch vẫn không yên tâm, muốn nghe chính cô nói.
Thương Dĩ Nhu nức nở gật đầu.
Khúc Mịch mặc kệ những người khác, bế Thương Dĩ Nhu lên xuống nhà.
“Em tắm đi, anh đi pha cà phê.” Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu cứ thả lỏng, đừng suy nghĩ gì cả.
Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Cô ngồi trong bồn tắm, nước mắt lại trào ra. Khi nãy bị trói trên sân thượng, nhìn Khúc Mịch xoay người bỏ đi, tuy biết anh đang nghĩ cách cứu mình như cô vẫn rất khó chịu. Cô sợ lần từ biệt này là mãi mãi, sợ bản thân thật sự sẽ bị nổ tung.
Thương Dĩ Nhu tin Khúc Mịch sẽ không vứt bỏ mình, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách. Khoảnh khắc cận kề cái chết, trong đầu cô nhớ lại rất nhiều chuyện từ ngay mới quen biết anh. Cô vốn cảm thấy mình là người không biết cách yêu, nhưng giây phút đó, cô biết người mình không thể vứt bỏ là Khúc Mịch. Cô muốn bầu bạn bên anh, cùng anh vui buồn, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Cô không muốn để Khúc Mịch ở lại một mình, sợ anh sẽ cô đơn, sẽ buồn, càng sợ anh quên cô mà yêu người khác.
Có lẽ đây chính là tình yêu. Nó bao dung nhưng ích kỷ, muốn cho đi nhưng cũng hy vọng được báo đáp.
Cô không biết Khúc Mịch nghĩ thế nào, nhưng cô cảm thấy mình đã hiểu được rõ chữ yêu. Cô có thể không cần tất cả, nhưng không thể không có Khúc Mịch. Đồng thời cô cũng rất biết ơn trời cao đã cho cô gặp Khúc Mịch ngay thời điểm tuyệt vọng nhất.
Vụ án của giáo sư Wells đã kết thúc, cô ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thương Dĩ Nhu muốn về nước, điều chỉnh lại cuộc sống của mình. Nếu đã chắc chắn Khúc Mịch là tri kỷ của mình, cô quyết định sẽ sinh một em bé giống cô hoặc giống Khúc Mịch. Mới nghĩ thôi, cô đã hạnh phúc nở nụ cười.
Quả nhiên họ tìm thấy bom ở rạp chiếu phim số 2. Bom được gài dưới hàng ghế giữa, không quá phức tạp, chuyên gia gỡ bom dễ dàng xử lý chúng, đồng thời cũng nhờ vậy mà đoán bom trên người của Thương Dĩ Nhu cũng là loại dễ gỡ, chỉ cần lấy được điều khiển từ xa trong tay Thomas, việc gỡ bom không thành vấn đề.
Giải quyết xong bom ở đây, mọi người vội vàng chạy về sân thượng chung cư. Thomas lúc này khá nôn nóng, hắn liên tục xem đồng hồ, hỏi James trực thăng đã đến chưa.
“Anh sốt ruột cũng vô ích thôi. Hiện giờ rất nhiều mạng người đang nằm trong tay anh, chúng tôi không dám lấy tính mạng của người dân ra đùa giỡn. Trực thăng đang được quân đội điều động đến, anh kiên nhẫn chờ thêm đi.” Cảnh sát James giải thích.
Thương Dĩ Nhu bình tĩnh ngồi đấy, cô hỏi Thomas: “Sao anh lại giết giáo sư Wells, còn dùng bom hại những người vô tội?”
“Tôi đâu muốn giết người, nhưng ông ta quá ngoan cố. Ông ta thanh cao, muốn cống hiến thành quả nghiên cứu của mình miễn phí cho y học, nhưng ông ta không nghĩ rằng thành quả nghiên cứu này thuộc về mọi người. Chúng ta đều bỏ ra công sức, đương nhiên có quyền nêu ý kiến. Ông ta không thiếu tiền nên có thể tỏ ra vĩ đại, nhưng tôi thì khác, tôi cần tiền nộp học phí, cần tiền đóng tiền nhà, còn cần tiền mua xe mua bảo hiểm. Tôi từng mở lời bảo ông ta bán thành quả nghiên cứu cho một bệnh viện lớn nhưng ông ta lại mắng tôi, còn nói tôi mê tiền, không đáng làm nhà nghiên cứu. Cái ông già đó không muốn kiếm tiền thì thôi còn chặn đường kiếm tiền của người khác. Tôi biết không thể nói chuyện bình thường với ông ta được nên mới nghĩ cách khác. Trùng hợp cái tên Feier kia vượt ngục, mọi người đều sẽ đoán hắn muốn giết co nên nghĩ cách giết người vu oan. Môn hóa của tôi không thua ai, chỉ cần có tài liệu, chế tạo bom không thành vấn đề. Tôi phải cho phòng thí nghiệm nổ tung, sau đó lấy tài liệu đem đi bán. Tôi đặt bom trong phòng thí nghiệm nhưng không ngờ ông già kia đột nhiên xuất hiện. Ông ta thấy tôi lục tung văn phòng nên biết ý đồ của tôi, định báo cảnh sát, còn muốn gọi người tới. Tôi vội bịt miệng ông ta rồi trói ông ta vào ghế, thật sự không ngờ dây thừng tôi chuẩn bị để đề phòng bất trắc lại có tác dụng. Tìm được tài liệu mình cần, tôi lập tức trốn khỏi văn phòng, còn khóa cửa lại. Không biết Louis chạy đi đâu, vừa hay là cơ hội tốt. Tôi biết phạm vi bom nổ nên trốn ở phạm vi an toàn rồi mới bấm nút điều khiển từ xa. Nhìn tòa nhà sụp, tôi biết kế hoạch của mình thành công rồi. Có điều tôi vẫn sợ mình bị nghi ngờ nên tự dùng gạch đập vào cánh tay, tuy không nặng như gãy xương nhưng trông cũng rất rùng mình. Tôi nói mình không thể cử động, có thể là do gãy xương, cô với bọn họ đều tin. Mọi việc vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ cảnh sát lại thẩm vấn Louis. Tôi biết cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ vụ nổ không phải do Feier làm, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng bị nghi ngờ. Vậy nên tôi vội bỏ trốn, tiếc là đã muộn.”
Việc đã đến nước này, che giấu hành vi phạm tội của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thomas khai ra hết quá trình phạm tội của mình. Điều duy nhất hắn hối hận là không bỏ trốn ngay, hắn đã quá coi thường cảnh sát, không, nói đúng nên là hắn đã coi thường Khúc Mịch.
Bây giờ hắn hối hận đã không kịp.
“Anh tưởng mình chạy được à?” Thương Dĩ Nhu hỏi, “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn chịu trói đi, đến khi lên tòa thẩm phán sẽ cân nhắc hình phạt phù hợp với anh.”
“Cô đừng nói nữa, kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Chồng cô sao còn chưa quay lại? Có phải anh ta muốn giở trò gì không? Mau bảo anh ta lên đây!”
Nãy giờ không thấy Khúc Mịch, Thomas không khỏi bất an.
Hắn vừa dứt lời, Khúc Mịch mở cửa sân thượng đi đến.
“Sao hả? Anh tìm tôi có việc gì sao?” Khúc Mịch khẽ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Thomas thấy rùng mình.
Hắn căng thẳng: “Anh cười gì?”
“Tôi cười vì anh lại dùng cách ngu ngốc như vậy để bỏ trốn.” Khúc Mịch lắc đầu khinh thường, “Anh không hề gài quả bom nào cả, anh chỉ muốn gạt chúng tôi thôi.”
“Không phải, tôi không nói dối! Anh muốn làm gì, tại sao lại muốn chọc giận tôi? Anh có tin tôi bấm cái nút này khiến mọi người ở đây đều chôn cùng tôi không?” Thomas hét lớn.
Mỗi một phút chờ đợi trên sân thượng này đều là sự giày vò với Thomas, bây giờ lại bị Khúc Mịch chế giễu, hắn bắt đầu kích động, tay cầm điều khiển từ xa cũng run rẩy.
“Tôi chỉ quan tâm an toàn của vợ tôi. Chỉ cần cô ấy không sao, tôi bảo đảm anh sẽ sống sót rời khỏi đây.” Khúc Mịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Chắc anh biết địa vị của vợ tôi trong lòng tôi thế nào, cũng biết tôi có chút năng lực. Khi nãy tôi đã gọi điện nhờ giúp đỡ, chỉ cần vợ tôi không sao, lập tức sẽ có trực thăng bay tới, hơn nữa còn bảo đảm để anh an toàn rời khỏi đây.”
Nghe vậy, Thomas mới thả lỏng.
“Có điều... Tôi cần phải biết anh không gạt tôi. Tôi cần chứng minh số bom đó là thật. Nếu thả anh đi nhưng bom chỉ là đồ chơi, tôi chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Hơn nữa tôi cũng không thể giải thích với mọi người.”
“Anh muốn chứng minh? Dễ thôi, tôi sẽ cho trái bom còn lại nổ tung, anh ở đây có thể nghe được tiếng nổ. Có điều đó là hơn trăm mạng người, anh không quan tâm sao?” Thomas cảm thấy có vấn đề nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng.
Khúc Mịch cười hỏi lại: “Việc bọn họ sống hay chết liên quan gì tới tôi?”
“Được! Vậy tôi sẽ cho anh xem bom có phải thật không!”
“Khoan đã!” Thomas còn chưa kịp bấm nút, Khúc Mịch bỗng lớn tiếng, “Anh có chắc mình đang điều khiển trái bom khác không? Không được bấm sai, tôi không muốn vợ mình bị thương. Anh phải bấm cho đúng, nếu mà bấm sai, anh cũng phải chôn cùng!”
Nghe Khúc Mịch nhắc nhở, Thomas cẩn thận hơn. Hắn cúi đầu nhìn điều khiển từ xa, khi chắc chắn mới bấm nút.
Tiếng nổ trong dự kiến không có, Thomas hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ có vấn đề? Đúng lúc này có người ở sau đánh vào gáy hắn, hắn trực tiếp ngã xuống, điều khiển từ xa rơi ra bị một người khác bắt lấy.
Khúc Mịch lập tức chạy tới tháo hết bom trên người Thương Dĩ Nhu xuống.
Thương Dĩ Nhu luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi Khúc Mịch cởi trói cho cô, cô lại thấy mình chẳng còn sức lực.
Hai người ôm nhau. Nhìn Thomas ngất nằm dưới đất, Khúc Mịch đi qua đạp hắn hai cái, với sức lực này khả năng gãy xương là rất lớn.
“Em sao rồi? Có sợ không?” Biết rõ cô không sao nhưng Khúc Mịch vẫn không yên tâm, muốn nghe chính cô nói.
Thương Dĩ Nhu nức nở gật đầu.
Khúc Mịch mặc kệ những người khác, bế Thương Dĩ Nhu lên xuống nhà.
“Em tắm đi, anh đi pha cà phê.” Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu cứ thả lỏng, đừng suy nghĩ gì cả.
Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Cô ngồi trong bồn tắm, nước mắt lại trào ra. Khi nãy bị trói trên sân thượng, nhìn Khúc Mịch xoay người bỏ đi, tuy biết anh đang nghĩ cách cứu mình như cô vẫn rất khó chịu. Cô sợ lần từ biệt này là mãi mãi, sợ bản thân thật sự sẽ bị nổ tung.
Thương Dĩ Nhu tin Khúc Mịch sẽ không vứt bỏ mình, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách. Khoảnh khắc cận kề cái chết, trong đầu cô nhớ lại rất nhiều chuyện từ ngay mới quen biết anh. Cô vốn cảm thấy mình là người không biết cách yêu, nhưng giây phút đó, cô biết người mình không thể vứt bỏ là Khúc Mịch. Cô muốn bầu bạn bên anh, cùng anh vui buồn, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Cô không muốn để Khúc Mịch ở lại một mình, sợ anh sẽ cô đơn, sẽ buồn, càng sợ anh quên cô mà yêu người khác.
Có lẽ đây chính là tình yêu. Nó bao dung nhưng ích kỷ, muốn cho đi nhưng cũng hy vọng được báo đáp.
Cô không biết Khúc Mịch nghĩ thế nào, nhưng cô cảm thấy mình đã hiểu được rõ chữ yêu. Cô có thể không cần tất cả, nhưng không thể không có Khúc Mịch. Đồng thời cô cũng rất biết ơn trời cao đã cho cô gặp Khúc Mịch ngay thời điểm tuyệt vọng nhất.
Vụ án của giáo sư Wells đã kết thúc, cô ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thương Dĩ Nhu muốn về nước, điều chỉnh lại cuộc sống của mình. Nếu đã chắc chắn Khúc Mịch là tri kỷ của mình, cô quyết định sẽ sinh một em bé giống cô hoặc giống Khúc Mịch. Mới nghĩ thôi, cô đã hạnh phúc nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.