Chương 7: Đạo dùng người!
Chi Điểm Thiên Hạ
17/12/2016
Tên lính canh cảm thấy rằng chẳng qua Vân Uyển Ca chỉ là một thiên kim liễu yếu đào tơ, cho dù hắn cưỡng bức nàng tại đây, dám chắc nàng cũng không dám lên tiếng kêu la gì. Nghĩ tới đó, hắn lập tức nhìn nàng bằng con
mắt tràn ngập ý đồ xấu xa.
Những lọn tóc dơ bẩn che trước mặt nàng làm hắn không thể thấy rõ dung mạo nàng, chỉ có điều, ẩn hiện dưới những lọn tóc sáng tối kia, hắn vẫn có thể kết luận được đây là một cô gái có dung mạo hơn người.
Hắn vội nhào lên, ôm chặt lấy Ngu Vãn Ca, trong mắt lộ vẻ tà dâm:"Tiểu mỹ nhân, có trách thì hãy trách mình xui xẻo, nếu thức thời hầu hạ gia gia ta, làm gia gia ta hài lòng thì cuộc sống của ngươi ở đây cũng bớt được chút thống khổ."
Ngu Vãn Ca không tránh né, dĩ nhiên là trước kia, nàng hoàn toàn dư sức lực mà giết một tên, bằng vết thương mà nàng đang có.
Nhưng tất thảy cũng phải dựa vào vũ khí và thủ đoạn. Trên thực thế, cơ thể này vốn đã thiếu trước hụt sau, bây giờ nếu phải chiến đấu với một tên lính canh cường tráng như vậy, hầu như nàng không thể dành được phần thắng cho mình.
Mặc dù liều cái mạng tàn này nàng vẫn có thể giết được hắn, nhưng sau đó thì sao? Lại kéo thêm một đám lính canh khác đến! Điều này mới chính là sự khởi đầu của một cơn ác mộng!
"Cô ta cho ngươi bao nhiêu tiền?" Âm thanh của Ngu Vãn Ca rời rạc như cồng chiêng bị vỡ, khàn khàn, văng vẳng, tựa như đốm lửa lập lòe trước gió.
Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi nàng được trùng sinh, nhưng lại hút cạn mọi sức lực của khối cơ thể này.
Đầu tiên, tên lính canh sững người, sau đó hắn buông nàng ra, tay vuốt ve cằm của mình, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, dường như đang tính toán xem có thể kiếm chác gì thêm từ trên người Ngu Vãn Ca.
Chỉ có điều, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện được trên người ả còn thứ gì đáng tiền, nhưng hắn vẫn đề ra giá tiền:"Năm lạng!"
"Cũng không ít!" Ngu Vãn Ca biết hắn mở to mắt mà nói dối, nhưng vẫn không có ý vạch trần, ánh mắt trầm ngưng.
Dùng vài lượng bạc lẻ mà muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng ư? Bọn họ quả nhiên rất biết tính toán! Đối với một danh môn tiểu thư mà nói, đây đúng là đòn đả kích phủ đầu.
"Nếu ta giúp ngươi giành được vị trí cai ngục, ngươi có thể đáp ứng với ta ba điều kiện không?" Âm thanh của Ngu Vãn Ca trầm thấp hết mức có thể.
Tên lính canh sững sờ nhìn nàng, cười nhạo nói:"A ha ha, ngươi có được bản lãnh đó sao? Nếu có được bản lãnh đó sao còn phải sống ở đây?"
Ánh mắt tĩnh mịch của Ngu Vãn Ca nhìn chằm chằm vào hắn,"Nếu ta nuốt lời sẽ để mặc ngươi xử trí! Còn nếu ngươi dám nuốt lời, thiên lôi sẽ dòm ngó ngươi!"
"Ngươi… ngươi… ngươi đúng là…" Tên lính canh giống như vừa bị sét đánh vậy, giật mình nhảy dựng lên, nhưng dã tâm trong lòng ai lai không có, kìm không được hắn lại muốn thử đánh cược một phen.
"Sao hả?" Ngu Vãn Ca sâu xa hỏi, âm thah của nàng mang theo sự mê hoặc vô hình.
"Việc này…"
"Thử thì cũng được, nhưng mà ta phải biết trước điều kiện của ngươi là gì đã! Hiện giờ ta cũng chỉ là một tên lính canh nhỏ nhoi, nếu lỡ ngươi đòi ta phải thả ngươi đi thì cho dù được thăng làm cai ngục, e là cũng không còn mạng để hưởng." Tên lính canh rất rõ ràng thiệt hơn.
Ánh mắt Ngu Vãn Ca trầm ngưng,"Điều đầu tiên, ta muốn gậy ông đập lưng ông, người ta muốn làm gì ta thì ta muốn trao trả trọn vẹn điều đó cho họ. Thứ hai, trong lúc hành sự, ta muốn được chữa trị vết thương trên người. Thứ ba, sau khi xong việc, mỗi ngày phải cung cấp đầy đủ cơm canh sạch sẽ cho ta."
Lính canh nghe xong, cảm thấy đây cũng không phải điều kiện gì khó khăn, lại không tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng, chi bằng cứ thử một lần. Mặc dù chức cai ngục không cao hơn lính canh là mấy, nhưng ở trong gian nhà lao này, tiền đút lót vẫn không hề ít hơn.
Giả dụ nếu bắt được một vài tên tiểu thương thì cũng hốt được một mớ bạc không nhỏ. Ngoài ra, những người bị giam ở đây tốt xấu gì cũng đều dựa vào sự ‘chu đáo’ của người thân, mà tất cả số bạc này đều rơi vào hầu bao của tên cai ngục.
Còn đám lính canh như bọn hắn, có được chỉ là cái chân sai vặt, nếu tâm trạng của cai ngục tốt một chút thì bọn họ hưởng ké được bát rượu nhạt qua ngày đã là tốt lắm rồi.
Những lọn tóc dơ bẩn che trước mặt nàng làm hắn không thể thấy rõ dung mạo nàng, chỉ có điều, ẩn hiện dưới những lọn tóc sáng tối kia, hắn vẫn có thể kết luận được đây là một cô gái có dung mạo hơn người.
Hắn vội nhào lên, ôm chặt lấy Ngu Vãn Ca, trong mắt lộ vẻ tà dâm:"Tiểu mỹ nhân, có trách thì hãy trách mình xui xẻo, nếu thức thời hầu hạ gia gia ta, làm gia gia ta hài lòng thì cuộc sống của ngươi ở đây cũng bớt được chút thống khổ."
Ngu Vãn Ca không tránh né, dĩ nhiên là trước kia, nàng hoàn toàn dư sức lực mà giết một tên, bằng vết thương mà nàng đang có.
Nhưng tất thảy cũng phải dựa vào vũ khí và thủ đoạn. Trên thực thế, cơ thể này vốn đã thiếu trước hụt sau, bây giờ nếu phải chiến đấu với một tên lính canh cường tráng như vậy, hầu như nàng không thể dành được phần thắng cho mình.
Mặc dù liều cái mạng tàn này nàng vẫn có thể giết được hắn, nhưng sau đó thì sao? Lại kéo thêm một đám lính canh khác đến! Điều này mới chính là sự khởi đầu của một cơn ác mộng!
"Cô ta cho ngươi bao nhiêu tiền?" Âm thanh của Ngu Vãn Ca rời rạc như cồng chiêng bị vỡ, khàn khàn, văng vẳng, tựa như đốm lửa lập lòe trước gió.
Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi nàng được trùng sinh, nhưng lại hút cạn mọi sức lực của khối cơ thể này.
Đầu tiên, tên lính canh sững người, sau đó hắn buông nàng ra, tay vuốt ve cằm của mình, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, dường như đang tính toán xem có thể kiếm chác gì thêm từ trên người Ngu Vãn Ca.
Chỉ có điều, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện được trên người ả còn thứ gì đáng tiền, nhưng hắn vẫn đề ra giá tiền:"Năm lạng!"
"Cũng không ít!" Ngu Vãn Ca biết hắn mở to mắt mà nói dối, nhưng vẫn không có ý vạch trần, ánh mắt trầm ngưng.
Dùng vài lượng bạc lẻ mà muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng ư? Bọn họ quả nhiên rất biết tính toán! Đối với một danh môn tiểu thư mà nói, đây đúng là đòn đả kích phủ đầu.
"Nếu ta giúp ngươi giành được vị trí cai ngục, ngươi có thể đáp ứng với ta ba điều kiện không?" Âm thanh của Ngu Vãn Ca trầm thấp hết mức có thể.
Tên lính canh sững sờ nhìn nàng, cười nhạo nói:"A ha ha, ngươi có được bản lãnh đó sao? Nếu có được bản lãnh đó sao còn phải sống ở đây?"
Ánh mắt tĩnh mịch của Ngu Vãn Ca nhìn chằm chằm vào hắn,"Nếu ta nuốt lời sẽ để mặc ngươi xử trí! Còn nếu ngươi dám nuốt lời, thiên lôi sẽ dòm ngó ngươi!"
"Ngươi… ngươi… ngươi đúng là…" Tên lính canh giống như vừa bị sét đánh vậy, giật mình nhảy dựng lên, nhưng dã tâm trong lòng ai lai không có, kìm không được hắn lại muốn thử đánh cược một phen.
"Sao hả?" Ngu Vãn Ca sâu xa hỏi, âm thah của nàng mang theo sự mê hoặc vô hình.
"Việc này…"
"Thử thì cũng được, nhưng mà ta phải biết trước điều kiện của ngươi là gì đã! Hiện giờ ta cũng chỉ là một tên lính canh nhỏ nhoi, nếu lỡ ngươi đòi ta phải thả ngươi đi thì cho dù được thăng làm cai ngục, e là cũng không còn mạng để hưởng." Tên lính canh rất rõ ràng thiệt hơn.
Ánh mắt Ngu Vãn Ca trầm ngưng,"Điều đầu tiên, ta muốn gậy ông đập lưng ông, người ta muốn làm gì ta thì ta muốn trao trả trọn vẹn điều đó cho họ. Thứ hai, trong lúc hành sự, ta muốn được chữa trị vết thương trên người. Thứ ba, sau khi xong việc, mỗi ngày phải cung cấp đầy đủ cơm canh sạch sẽ cho ta."
Lính canh nghe xong, cảm thấy đây cũng không phải điều kiện gì khó khăn, lại không tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng, chi bằng cứ thử một lần. Mặc dù chức cai ngục không cao hơn lính canh là mấy, nhưng ở trong gian nhà lao này, tiền đút lót vẫn không hề ít hơn.
Giả dụ nếu bắt được một vài tên tiểu thương thì cũng hốt được một mớ bạc không nhỏ. Ngoài ra, những người bị giam ở đây tốt xấu gì cũng đều dựa vào sự ‘chu đáo’ của người thân, mà tất cả số bạc này đều rơi vào hầu bao của tên cai ngục.
Còn đám lính canh như bọn hắn, có được chỉ là cái chân sai vặt, nếu tâm trạng của cai ngục tốt một chút thì bọn họ hưởng ké được bát rượu nhạt qua ngày đã là tốt lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.