Chương 56: Tình cờ xuất thủ!
Chi Điểm Thiên Hạ
26/11/2021
Cho nên mới nói, từ lúc Uông Trực nhận thấy kỹ năng độc nhất vô nhị của
Tiểu Phúc Tử, thì Hạ Trình đã hạ quyết tâm muốn giết chết hắn. Mặc dù,
nghe thì có vẻ như Hạ Trình rất mực vinh sủng Tiểu Phúc Tử, nhưng thực
ra Tiểu Phúc Tử lại chính là hòn đá ngáng đường hắn!
Bắc Đường Yêu nheo mắt lại: "Vì thế, sau tất cả, Hạ Trình mới là người giành được thắng lợi to lớn. Nhất cử lưỡng tiện!
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe miệng của Ngu Vãn Ca:" Điều đó còn chưa chắc. "
Bắc Đường Yêu im lặng, trầm mặc suy nghĩ, nếu là hắn thì làm sao để phá vỡ trò chơi này.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Ngu Vãn Ca chậm rãi tản bộ, vài người cung nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, háo hức chạy về hướng Mai viện, không biết từ đâu, mà bọn họ nghe được hành tung của hoàng thượng, nên định há miệng chờ sung rụng, giữ giấc mộng đẹp bay lên cành đào.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hiểu, vì sao những người con gái tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn ấy, lại đem mơ ước của mình, tương lại của mình, thậm chí là ký thác cuộc đời còn lại của mình vào một người nam nhân. Thanh xuân tốt đẹp như thế, lại không muốn tự do bay nhảy sao?
Bước trên con đường cung điện dài đằng đẵng, nàng nhìn lên tường thành được bao quanh bởi những miếng ngói đỏ và những bức tường trắng, trong lòng nàng dâng lên cảm giác u sầu, phiền muộn, không giải thích được. Nhìn những cô gái như hoa lá mùa xuân háo hức chạy nhảy bên cạnh mình, nàng cảm thấy mình đã già rồi, các nàng ấy đều có ham vọng, có ước mơ, nếu có sợ hãi, thì sẽ biết thu mình lại. Còn nàng, nàng không biết khóc, cũng không biết cười. Dù đang vui hay đang buồn, nàng cũng chẳng biết. Nàng chỉ biết một điều, nàng phải dựa vào mối hận thù của mình, để cố gắng bước đi trên con đường hoàng cung Bắc Yến này, để nỗ lực quay trở về vương triều Nam Chiêu.
Đột nhiên, từ trong sân viện Bách Hoa, truyền tới những tiếng roi đánh và tiếng quở trách ác liệt.
Từ xa, một cung phi trong bộ váy xếp nếp hình trắng sáng đang ngồi trên chiếc ghế xích đu được chạm trổ hoa văn, lạnh lùng nhìn tên thái giám bị đánh.
Tiểu thái giám dính đầy máu ngã xuống trong tuyết trắng, từ xa có thể nhìn thấy những vết roi nho nhỏ được vẽ ra, phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, trông rất chói mắt.
" Chỉ là một câu nô tài, mà cũng dám khi dễ Bổn cung sao? Hôm nay Bổn cung sẽ cho ngươi biết, cho dù ta bây giờ chỉ là một Mỹ nhân, nhưng cũng không cho phép ngươi khinh thường! Tiếp tục đánh cho ta! "
Trong lòng Ngu Vãn Ca chợt nghĩ, đây chính là Triệu Mỹ nhân, vào mấy ngày trước rất được hoàng thượng yêu thích và sủng ái. Nhưng có lẽ do vận khí kém, tuy rằng hoàng thượng rất mực cưng chiều nàng, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ sắc phong cho nàng. Dù có được sủng ái đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ bị hòa tan bởi một cung phi mới.
Mấy ngày nay, hoàng thượng ngày càng ít lui tới chỗ của nàng ta, điều này đồng nghĩa đã chứng minh nàng ấy đã bị thất sủng.
Cho nên, tính tình của Triệu mỹ nhân ngày càng nóng tính, nhìn tình hình hiện tại, hẳn là tiểu thái giám kia đã xúc phạm đến nàng.
" Một tên hoạn quan như ngươi, lại dám đụng tới Bổn cung, cho dù hôm nay Bổn cung có đánh chết ngươi, thì cũng không ai dám nói lời nào! "
Ngu Vãn Ca lững thững bước ra, xinh đẹp thướt tha, quỳ xuống trước mặt của Triệu mỹ nhân:" Nô tỳ, thỉnh an nương nương. "
Triệu Mỹ nhân nhìn thấy vẻ mặt tuyệt sắc khuynh thành của Ngu Vãn Ca, thì liền tức giận:" Con tiện tỳ này ở đâu ra, mà lại không hiểu quy cũ hử! "
" Nô tỳ nghe nói, hiện giờ hoàng thượng đang ở Mai viện, đạp tuyết tìm mai, nô tỳ nghĩ, chắc hẳn đã có không ít phi tần ngồi ở Mai viện. "Ngu Vãn Ca nhẹ nói.
" Những gì ngươi nói là thật! "Triệu mỹ nhân đứng dậy hỏi ngược lại.
" Nô tỳ không dám nói bậy. "Ngu Vãn Ca cười nhạt, quả nhiên, nàng ta cực kỳ ngu xuẩn, ngay cả hành tung của hoàng thượng cũng không biết đi dò hỏi, chuyện thất sủng chỉ còn là vấn đề thời gian, sớm hay là muộn thôi.
Sau khi Triệu mỹ nhân rời đi, Ngu Vãn Ca đỡ tiểu thái giám đứng dậy:" Ngươi làm việc ở đâu? "
" Nô Tài là Tiểu Thịnh Tử của Kính sự phòng."
Vào lúc này, vị tiểu thái giám ở trong vòng tay của Ngu Vãn Ca, ngày sau, chính là Thịnh Diêm Vương khiến người nghe đến sẽ phải lo lắng và hoảng sợ.
Bắc Đường Yêu nheo mắt lại: "Vì thế, sau tất cả, Hạ Trình mới là người giành được thắng lợi to lớn. Nhất cử lưỡng tiện!
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe miệng của Ngu Vãn Ca:" Điều đó còn chưa chắc. "
Bắc Đường Yêu im lặng, trầm mặc suy nghĩ, nếu là hắn thì làm sao để phá vỡ trò chơi này.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Ngu Vãn Ca chậm rãi tản bộ, vài người cung nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, háo hức chạy về hướng Mai viện, không biết từ đâu, mà bọn họ nghe được hành tung của hoàng thượng, nên định há miệng chờ sung rụng, giữ giấc mộng đẹp bay lên cành đào.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hiểu, vì sao những người con gái tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn ấy, lại đem mơ ước của mình, tương lại của mình, thậm chí là ký thác cuộc đời còn lại của mình vào một người nam nhân. Thanh xuân tốt đẹp như thế, lại không muốn tự do bay nhảy sao?
Bước trên con đường cung điện dài đằng đẵng, nàng nhìn lên tường thành được bao quanh bởi những miếng ngói đỏ và những bức tường trắng, trong lòng nàng dâng lên cảm giác u sầu, phiền muộn, không giải thích được. Nhìn những cô gái như hoa lá mùa xuân háo hức chạy nhảy bên cạnh mình, nàng cảm thấy mình đã già rồi, các nàng ấy đều có ham vọng, có ước mơ, nếu có sợ hãi, thì sẽ biết thu mình lại. Còn nàng, nàng không biết khóc, cũng không biết cười. Dù đang vui hay đang buồn, nàng cũng chẳng biết. Nàng chỉ biết một điều, nàng phải dựa vào mối hận thù của mình, để cố gắng bước đi trên con đường hoàng cung Bắc Yến này, để nỗ lực quay trở về vương triều Nam Chiêu.
Đột nhiên, từ trong sân viện Bách Hoa, truyền tới những tiếng roi đánh và tiếng quở trách ác liệt.
Từ xa, một cung phi trong bộ váy xếp nếp hình trắng sáng đang ngồi trên chiếc ghế xích đu được chạm trổ hoa văn, lạnh lùng nhìn tên thái giám bị đánh.
Tiểu thái giám dính đầy máu ngã xuống trong tuyết trắng, từ xa có thể nhìn thấy những vết roi nho nhỏ được vẽ ra, phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, trông rất chói mắt.
" Chỉ là một câu nô tài, mà cũng dám khi dễ Bổn cung sao? Hôm nay Bổn cung sẽ cho ngươi biết, cho dù ta bây giờ chỉ là một Mỹ nhân, nhưng cũng không cho phép ngươi khinh thường! Tiếp tục đánh cho ta! "
Trong lòng Ngu Vãn Ca chợt nghĩ, đây chính là Triệu Mỹ nhân, vào mấy ngày trước rất được hoàng thượng yêu thích và sủng ái. Nhưng có lẽ do vận khí kém, tuy rằng hoàng thượng rất mực cưng chiều nàng, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ sắc phong cho nàng. Dù có được sủng ái đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ bị hòa tan bởi một cung phi mới.
Mấy ngày nay, hoàng thượng ngày càng ít lui tới chỗ của nàng ta, điều này đồng nghĩa đã chứng minh nàng ấy đã bị thất sủng.
Cho nên, tính tình của Triệu mỹ nhân ngày càng nóng tính, nhìn tình hình hiện tại, hẳn là tiểu thái giám kia đã xúc phạm đến nàng.
" Một tên hoạn quan như ngươi, lại dám đụng tới Bổn cung, cho dù hôm nay Bổn cung có đánh chết ngươi, thì cũng không ai dám nói lời nào! "
Ngu Vãn Ca lững thững bước ra, xinh đẹp thướt tha, quỳ xuống trước mặt của Triệu mỹ nhân:" Nô tỳ, thỉnh an nương nương. "
Triệu Mỹ nhân nhìn thấy vẻ mặt tuyệt sắc khuynh thành của Ngu Vãn Ca, thì liền tức giận:" Con tiện tỳ này ở đâu ra, mà lại không hiểu quy cũ hử! "
" Nô tỳ nghe nói, hiện giờ hoàng thượng đang ở Mai viện, đạp tuyết tìm mai, nô tỳ nghĩ, chắc hẳn đã có không ít phi tần ngồi ở Mai viện. "Ngu Vãn Ca nhẹ nói.
" Những gì ngươi nói là thật! "Triệu mỹ nhân đứng dậy hỏi ngược lại.
" Nô tỳ không dám nói bậy. "Ngu Vãn Ca cười nhạt, quả nhiên, nàng ta cực kỳ ngu xuẩn, ngay cả hành tung của hoàng thượng cũng không biết đi dò hỏi, chuyện thất sủng chỉ còn là vấn đề thời gian, sớm hay là muộn thôi.
Sau khi Triệu mỹ nhân rời đi, Ngu Vãn Ca đỡ tiểu thái giám đứng dậy:" Ngươi làm việc ở đâu? "
" Nô Tài là Tiểu Thịnh Tử của Kính sự phòng."
Vào lúc này, vị tiểu thái giám ở trong vòng tay của Ngu Vãn Ca, ngày sau, chính là Thịnh Diêm Vương khiến người nghe đến sẽ phải lo lắng và hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.