Chương 12
Mộ Sơ Tâm
09/11/2023
12
"Hoàng hậu là thanh mai trúc mã của hắn, là ánh trăng sáng trong lòng hắn, hắn sao nỡ làm nhục nàng?"
Vậy còn ta bị làm nhục thì không sao?
Đan Thù chết cũng không sao?
Ta chỉ giống như một món đồ chơi, một con chó nhỏ, tùy ý để Tiêu Trầm Châu gọi đến thì đến kêu đi thì đi, bị Tiêu Trầm Châu làm nhục trước mặt quần thần, ở trước mặt quần thần nhảy múa?!
Thật sự ta cũng không muốn đi đến nước này. Cho tới tận cuối cùng ta vẫn đánh cược, đánh cược rằng Tiêu Trầm Châu sẽ giữ lời hứa, sẽ nói yêu ta.
Nếu vậy ta sẽ trở mặt, đảo lộn kế hoạch đã bàn tính cùng Tiêu Trầm Yến, đưa cổ trùng thật sự vào người hắn.
Nhưng tới tận khi ta chết, hắn vẫn không chịu lừa dối ta một chút.
Tiêu Trầm Yến cũng không thật sự tốt, nhưng hắn bôi thuốc vào vết thương ở chân của ta, khi hoan ái cũng để ý tới cảm nhận của ta, cho dù biết ta là người mà Tiêu Trầm Châu phái tới hại hắn cũng chẳng hề e sợ, ngược lại đối với ta còn có chút mềm lòng.
So với Tiêu Trầm Châu, hắn ít nhất cũng giống người hơn.
So với Tiêu Trầm Châu, hắn cũng càng thích hợp làm minh chủ.
Nói trắng ra, ta cũng chẳng phải vì vận mệnh của quốc gia thiên hạ, rốt cục đạp đổ tất cả cũng chỉ vì Tiêu Trầm Châu không hề yêu ta.
Hắn chẳng yêu ta, cũng chẳng cho ta hậu vị......
Cổ Tiêu Trầm Châu không ngừng chảy máu, máu đen thấm vào long bào, loang ra thành một mảng đỏ sậm.
Hốc mắt hắn đỏ tươi nhìn ta, giống như có thể hiểu, lại giống như không hiểu, máu hắn như tắc nghẹn lại, trước khi chết vẫn cố tình hỏi ta một câu, "Vi...... Vì cái gì, Trinh Nhi?"
Ta lại cười không đáp, xoay người từ trong lòng lấy ra một vật.
"Đây là di chỉ của tiên đế, lập Hoằng vương Tiêu Trầm Yến làm vua."
"Tiêu Trầm Châu giết cha sát hại quần thần, bóp méo thánh chỉ, tội không thể tha!"
"Các ngươi tốt nhất nên nhìn kỹ xem rốt cuộc ai mới thực sự là chủ nhân của thiên hạ!"
Ta mở vật trong tay ra, là một phong thư viết bằng máu, quần thần ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả những thị vệ đang áp giải người cũng vô thức buông lỏng tay ra, cùng người bị áp giải kinh ngạc nhìn nhau.
Có lão thái giám còn nhanh chóng cầm di thư xuống để đối chiếu với bút tích trên tỉ ấn.
Tiêu Trầm Châu quá hoảng sợ, vội vàng muốn đẩy ra ta để lấy đi chiếu thư kia, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể yếu ớt ngã vào người ta.
Thấy đấy, con người ấy mà, khi ngủ không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện nói mớ được đâu.
Ta nở nụ cười, xoa xoa mặt hắn, "Bệ hạ chắc không biết,người thật sự bí mật báo tin cho Hoằng vương, cũng chính là ta."
Ta muốn làm hoàng hậu, ta muốn có được tình yêu của Tiêu Trầm Châu.
Bọn họ không muốn chọc thủng giấy dán cửa sổ, ta lại càng muốn chọc*.
Ta rõ ràng chỉ cần tình yêu và sự sủng ái thực sự.
Nhưng cả hai điều ấy hắn đều không thể cho ta.
Ta cười, muốn lau máu trên mặt của hắn.
Hắn cũng đã phát điên, đẩy ra ta, bịt vết thuơng trên cổ, ngã quỵ xuống đất, giống như người điên hỏi ta, "Không phải ngươi yêu trẫm sao? Có thật là ngươi yêu trẫm không?!"
"Ôi hoàng thượng, người không thể ỷ vào thiếp yêu người mà ép thiếp làm những điều mình không muốn. Hoàng thượng đã từng nghĩ tới có một ngày ta vì yêu sinh hận, phản bội lại người chưa?"
Ta ngồi chồm hổm, lạnh lùng cười, cũng đồng thời đột ngột phun ra một ngụm máu.
Độc thiên cơ tán...... Cho df không thả cổ trùng dẫn độc, thì cũng là kịch độc không thể giải được.
Thuốc giải chỉ có một, ta đã cho Tiêu Trầm Yến rồi.
Tiêu Trầm Châu chớp chớp mắt, trước khi chết bỗng vươn tay ra, cũng không biết là muốn đánh ta hay muốn để ta lau máu.
Chỉ là cánh tay hắn đang vươn ra giữa khoảng không thì không còn sức lực mà buông thõng xuống.
Ta đứng lên, hưng phấn khó tả.
Ngày đó trên chiếc giường trong phòng ngủ ở Hoằng vương phủ, ta cùng Tiêu Trầm Yến ký kết giao dịch, hắn vừa ngắm tóc của ta vừa cười hỏi ta, "Ngươi muốn cái gì? Ta không thể cho ngươi ngôi vị hoàng hậu......"
Sấm nổ vang trời, ta nhếch môi, "Ta không cần hậu vị gì vả, ta chỉ cần hắn, ta muốn thi thể của hắn sau khi chết phải thuộc về ta."
Thấy không, hắn đã chết, giờ chẳng có ai tranh giành hắn với ta nữa, chẳng có ai tranh nữa......
Ta ngã ngồi trên mặt đất, ôm chặt hắn, đặt chiếc cằm đầy máu của hắn lên vai ta, nở nụ cười xinh đẹp đầy thê lương."Bệ hạ, không làm hoàng hậu, thiếp là không thể cùng người chôn chung một chỗ, nhưng giờ thì có thể rồi."
"Ta sẽ xin Hoằng vương, để cho hai ta chôn cùng một chỗ."
* chọc thủng giấy dán cửa sổ: nghĩa kiểu như là “phá vỡ mọi thứ, lật đổ mọi bí mật” ấy mọi người
"Hoàng hậu là thanh mai trúc mã của hắn, là ánh trăng sáng trong lòng hắn, hắn sao nỡ làm nhục nàng?"
Vậy còn ta bị làm nhục thì không sao?
Đan Thù chết cũng không sao?
Ta chỉ giống như một món đồ chơi, một con chó nhỏ, tùy ý để Tiêu Trầm Châu gọi đến thì đến kêu đi thì đi, bị Tiêu Trầm Châu làm nhục trước mặt quần thần, ở trước mặt quần thần nhảy múa?!
Thật sự ta cũng không muốn đi đến nước này. Cho tới tận cuối cùng ta vẫn đánh cược, đánh cược rằng Tiêu Trầm Châu sẽ giữ lời hứa, sẽ nói yêu ta.
Nếu vậy ta sẽ trở mặt, đảo lộn kế hoạch đã bàn tính cùng Tiêu Trầm Yến, đưa cổ trùng thật sự vào người hắn.
Nhưng tới tận khi ta chết, hắn vẫn không chịu lừa dối ta một chút.
Tiêu Trầm Yến cũng không thật sự tốt, nhưng hắn bôi thuốc vào vết thương ở chân của ta, khi hoan ái cũng để ý tới cảm nhận của ta, cho dù biết ta là người mà Tiêu Trầm Châu phái tới hại hắn cũng chẳng hề e sợ, ngược lại đối với ta còn có chút mềm lòng.
So với Tiêu Trầm Châu, hắn ít nhất cũng giống người hơn.
So với Tiêu Trầm Châu, hắn cũng càng thích hợp làm minh chủ.
Nói trắng ra, ta cũng chẳng phải vì vận mệnh của quốc gia thiên hạ, rốt cục đạp đổ tất cả cũng chỉ vì Tiêu Trầm Châu không hề yêu ta.
Hắn chẳng yêu ta, cũng chẳng cho ta hậu vị......
Cổ Tiêu Trầm Châu không ngừng chảy máu, máu đen thấm vào long bào, loang ra thành một mảng đỏ sậm.
Hốc mắt hắn đỏ tươi nhìn ta, giống như có thể hiểu, lại giống như không hiểu, máu hắn như tắc nghẹn lại, trước khi chết vẫn cố tình hỏi ta một câu, "Vi...... Vì cái gì, Trinh Nhi?"
Ta lại cười không đáp, xoay người từ trong lòng lấy ra một vật.
"Đây là di chỉ của tiên đế, lập Hoằng vương Tiêu Trầm Yến làm vua."
"Tiêu Trầm Châu giết cha sát hại quần thần, bóp méo thánh chỉ, tội không thể tha!"
"Các ngươi tốt nhất nên nhìn kỹ xem rốt cuộc ai mới thực sự là chủ nhân của thiên hạ!"
Ta mở vật trong tay ra, là một phong thư viết bằng máu, quần thần ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả những thị vệ đang áp giải người cũng vô thức buông lỏng tay ra, cùng người bị áp giải kinh ngạc nhìn nhau.
Có lão thái giám còn nhanh chóng cầm di thư xuống để đối chiếu với bút tích trên tỉ ấn.
Tiêu Trầm Châu quá hoảng sợ, vội vàng muốn đẩy ra ta để lấy đi chiếu thư kia, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể yếu ớt ngã vào người ta.
Thấy đấy, con người ấy mà, khi ngủ không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện nói mớ được đâu.
Ta nở nụ cười, xoa xoa mặt hắn, "Bệ hạ chắc không biết,người thật sự bí mật báo tin cho Hoằng vương, cũng chính là ta."
Ta muốn làm hoàng hậu, ta muốn có được tình yêu của Tiêu Trầm Châu.
Bọn họ không muốn chọc thủng giấy dán cửa sổ, ta lại càng muốn chọc*.
Ta rõ ràng chỉ cần tình yêu và sự sủng ái thực sự.
Nhưng cả hai điều ấy hắn đều không thể cho ta.
Ta cười, muốn lau máu trên mặt của hắn.
Hắn cũng đã phát điên, đẩy ra ta, bịt vết thuơng trên cổ, ngã quỵ xuống đất, giống như người điên hỏi ta, "Không phải ngươi yêu trẫm sao? Có thật là ngươi yêu trẫm không?!"
"Ôi hoàng thượng, người không thể ỷ vào thiếp yêu người mà ép thiếp làm những điều mình không muốn. Hoàng thượng đã từng nghĩ tới có một ngày ta vì yêu sinh hận, phản bội lại người chưa?"
Ta ngồi chồm hổm, lạnh lùng cười, cũng đồng thời đột ngột phun ra một ngụm máu.
Độc thiên cơ tán...... Cho df không thả cổ trùng dẫn độc, thì cũng là kịch độc không thể giải được.
Thuốc giải chỉ có một, ta đã cho Tiêu Trầm Yến rồi.
Tiêu Trầm Châu chớp chớp mắt, trước khi chết bỗng vươn tay ra, cũng không biết là muốn đánh ta hay muốn để ta lau máu.
Chỉ là cánh tay hắn đang vươn ra giữa khoảng không thì không còn sức lực mà buông thõng xuống.
Ta đứng lên, hưng phấn khó tả.
Ngày đó trên chiếc giường trong phòng ngủ ở Hoằng vương phủ, ta cùng Tiêu Trầm Yến ký kết giao dịch, hắn vừa ngắm tóc của ta vừa cười hỏi ta, "Ngươi muốn cái gì? Ta không thể cho ngươi ngôi vị hoàng hậu......"
Sấm nổ vang trời, ta nhếch môi, "Ta không cần hậu vị gì vả, ta chỉ cần hắn, ta muốn thi thể của hắn sau khi chết phải thuộc về ta."
Thấy không, hắn đã chết, giờ chẳng có ai tranh giành hắn với ta nữa, chẳng có ai tranh nữa......
Ta ngã ngồi trên mặt đất, ôm chặt hắn, đặt chiếc cằm đầy máu của hắn lên vai ta, nở nụ cười xinh đẹp đầy thê lương."Bệ hạ, không làm hoàng hậu, thiếp là không thể cùng người chôn chung một chỗ, nhưng giờ thì có thể rồi."
"Ta sẽ xin Hoằng vương, để cho hai ta chôn cùng một chỗ."
* chọc thủng giấy dán cửa sổ: nghĩa kiểu như là “phá vỡ mọi thứ, lật đổ mọi bí mật” ấy mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.