Chương 24: Nghiện
Sư Tử Hà Tây
23/08/2024
Đêm nay chú định là đềm gian nan
Chỉ vì một hành động quan tâm của Cung Viễn Chủy khiến nội tâm của Phượng Thần Hy xuất hiện vết nứt, cái gai trong tim nàng vẫn luôn trốn tránh luôn phớt lờ bỏ qua đã bị đụng đến khiến nội tâm nàng trấn động vô cùng lợi hại thậm chí còn suýt chút nữa là tẩu hỏa nhập ma
Vậy nên bây giờ tuy không phải là thời điểm Vạn Độc Chi Thể bộc phát nhưng Phượng Thần Hy đã bị giày vò đến thần trí không rõ, lúc cực hàn lúc cực hỏa, trái tim thì quặn lên đau đớn, thân thể như bị côn trùng gặm cắn, huyết nhục như bị róc từng chút một, xương cốt như bị rút ra, cảm giác như đang chịu 108 loại khổ hình, bị lăng trì, bị thiên đao vạn quả
Phượng Thần Hy phải rút khăn trắng đang băng bó trên ngón tay ra nhét vào miệng mới ngăn không cho bản thân tự cắn vào lưỡi, ngón tay nàng trắng bệch bấu chặt vào chăn, máu từ những vết thương khác thi nhau chảy ra cứ từng chút từng chút trên chăn đã điểm rất nhiều hồng mai
Độc phát lần này so với lần trước còn muốn mãnh liệt, chỉ trong nửa khắc, Phượng Thần Hy đã gần như mất đi ngũ cảm mà như xác chết nằm bất động trên giường
Bằng vào ý chí mạnh mẽ, đôi tay run rẩy của Phượng Thần Hy khó khăn vươn tay lên đầu giường cầm dược bình bằng ngọc ra tính dùng thuốc mê tê liệt bản thân nhưng vừa chạm vào dược bình, nàng ra đau đến mức trực tiếp ngã xuống giường
Bịch!
Phượng Thần Hy ngã xuống, nằm co ro trên mặt đất, cho dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể vươn được tay lên giường lấy dược bình xuống, nàng chỉ có thể vô lực nằm ở đó chịu đựng thống khổ
Mà động tĩnh trong phòng cũng đưa đến sự chú ý của Cung Viễn Chủy
Phanh!
Cung Viễn Chủy dùng lực lớn đẩy mở cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Phượng Thần Hy thì trái tim thắt lại
Chỉ thấy trên mặt đất có một thiếu nữ bạch y, tóc tai hỗn độn, y phục bất chỉnh, toàn thân đồ mồ hôi, nửa nằm rạp trên mặt đất, chăn trên người thì nhăn nhúm lại còn lấm tấm vết máu, nàng lúc này không còn bộ dáng xinh đẹp trầm ổn lúc bình thường ngược lại cực kỳ chật vật
Đôi mắt trong trẻo không chút tiêu cực ngược lại tan rã như người chết, gương mặt nàng vô hồn như rối gỗ, đầu ngón tay chảy máu, móng tay có chút tróc ra và dính chút sợi vải vì nhéo chăn quá mạnh, nước mắt từng hạt từng hạt tựa châu ngọc mà rơi xuống mặt đất
Cung Viền Chủy vội vàng chạy vào bế Phượng Thần Hy lên, chỉ nhìn bộ dạng này của nàng hẳn liền đoán được có chuyện gì xảy ra
"Ngươi lại độc phát? Bây giờ mới mấy ngày chứ!?"
Cách lần độc phát gần nhất chỉ có 10 ngày mà thôi!
Phượng Thần Hy bị độc phát giày vò đến mất đi tri giác, không thể nào trả lời Cung Viễn Chủy được, chỉ có thể yếu ớt mà chỉ có thể bị động dựa vào người hắn
Phượng Thần Hy rất nhẹ, khi Cung Viễn Chủy ôm nàng vào trong ngực căn bản không cảm nhận được nàng nặng bao nhiêu, thân thể nàng mềm oặt nhẹ tựa như không, phảng phất như chỉ cần chút gió là có thể đem nàng thổi bay
Cung Viễn Chủy cúi đầu đánh giá người bây giờ đang dựa vào vai hắn, gương mặt nàng trắng bệch, ánh mắt trống rống, khăn tay cắn trong miệng dần rơi xuống, từng giọt từng giọt nước mắt cứ trông vô thức rơi, cả người nàng tỏa ra một loại khí tức ảm đạm bất lực mặc người bài bố như rối gỗ, đáng thương vô cùng
Cho dù là lần trước phát độc, Cung Viễn Chủy cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Phượng Thần Hy, chết lặng, một loại chết lặng đến mức tuyệt vọng
Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng cẩn thận đặt Phượng Thần Hy lên lại giường, đưa tay bắt mạch cho nàng, cảm nhận được mạch tượng còn hỗn loạn hơn lần trước nhiều lần, gương mặt thiếu niên trở nên cực kỳ ngưng trọng
Kẻo nào lần này Phượng Thần Hy lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như này
Cung Viễn Chủy lúc này không chút suy nghĩ đứng lên, dùng khinh công lấy tốc độ nhanh nhất đến y quán
'Y QUÁN®
Cung Viễn Chủy vừa đến y quán đã gấp không kịp mà đến kệ thuốc sâu bên trong, gom lấy gom để đủ loại độc dược chết người trên kệ
Tốc độ của Cung Viễn Chủy rất nhanh lấy cũng rất nhiều, càng độc càng lấy nhiều như Tống Tiên Trần, Đoạn Trường Tán...
Chẳng mấy chốc mà trên người hắn đã ôm đủ thứ độc dược lớn nhỏ khác nhau
Theo sách cổ mà hắn từng đọc, không có thứ gì có thể giải quyết vấn đề độc phát của Vạn Độc Chi Thể mà chỉ có cách hòa dịu đề Vạn Độc Chi Thể bớt chịu thống khổ - lấy độc trị độc
Lấy độc dược một lúc, Cung Viễn Chủy thấy bản thân không cần nổi nữa thì nhanh chóng đem độc dược đến phòng Phượng Thần Hy
*
•CHỦY CUNG®
Cung Viễn Chủy vội vàng chạy vào phòng Phượng Thần Hy, nhanh chóng lấy mấy cái ly trên bàn từng ly từng ly phân biệt bỏ độc vào, hòa một lúc cũng được tầm hơn 10 ly kịch độc
Lúc này, Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng ôm Phượng Thần Hy dựa vào ngực hắn từ tốn rót độc cho nàng uống
Nhưng Phượng Thần Hy vì độc phát mà đã hoàn toàn mất đi tri giác, ngay cả bản năng nuốt xuống cũng mất luôn nên Cung Viễn Chủy rót bao nhiêu độc thì chảy ra bấy nhiêu, cho dù có thử bao nhiêu cách cũng không thành công
Thấy hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh, nhiệt độ thân thể càng lúc càng lạnh, mà thuốc cũng rót không vào, Cung Viễn Chủy càng ngày càng lo lắng, cuối cùng hắn bị bức nóng nảy, nâng ly uống một ngụm, rồi trực tiếp dùng miệng bón kịch độc cho Phượng Thần Hy
Cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn 10 ly kịch độc đã vào bụng của Phượng Thần Hy, vì là những ly này đều là kịch độc chết người tác dụng nhanh nên chỉ trong chốc lát hơi thở của Phượng Thần Hy đã vững vàng hơn rất nhiều, nước mắt không còn chảy, đôi mắt vô thần cũng đóng lại, dáng ngủ cực kỳ yên bình
Còn Cung Viễn Chủy lại vẫn đưa tay tính lấy ly kịch độc tiếp theo thì phát hiện hắn đã rót hết độc cho Phượng
Thần Hy từ lúc nào, lúc này thiếu niên mới phản ứng được bản thân hắn vừa làm hành động 'thất lễ' gì!!!
Hắn vậy mà 'khinh bạc' Phượng Thần Hy khi nàng đang trong trạng thái phát độc không biết gì hết!!!?
Cung Viễn Chủy cảm thấy cả người hắn đều không ổn, ngay cả Phượng Thần Hy đang dựa vào ngực hắn, rõ ràng thân thể nàng lạnh như hàn băng vậy mà hắn lại cảm thấy như bị phỏng, từng hơi thở lạnh băng phả vào cổ hắn càng khiến thiếu niên thêm biệt khuất lập tức muốn đẩy ra
Nhưng tay đến nửa đường, Cung Viễn Chủy vẫn là không nỡ
Thiếu niên đặt thiếu nữ xuống giường động tác nhẹ nhàng tựa như thủy tinh dễ vỡ, lấy thuốc bôi lên từng ngón tay chảy máu của nàng, từ tốn băng bó lại rồi đặt về chỗ cũ
Thiếu niên vốn muốn lấy chăn đắp cho nàng nhưng chăn đã rơi xuống đất, đã nhăn nhúm bẩn thỉu từ lâu mà sắc trời bây giờ quá muộn nếu để hạ nhân lấy thêm một cái chăn mới hắn thì sợ rằng Phượng Thần Hy sẽ bị người bàn tán nên đi sang phòng hắn, cầm chăn của hắn đến đắp cho nàng
Làm xong mọi chuyện, Cung Viễn Chủy ngồi xuống bên giường nhìn Phượng Thần Hy, nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, yên tĩnh an bình tựa như người có bộ dạng tuyệt vọng chết lặng, nửa sống nửa chết vừa nãy không phải nàng
Dư quang nhìn xuống đồi môi điểm mỹ của nàng, trong đầu Cung Viễn Chủy bất giác nhớ lại cảm giác khi nãy
Tuy chỉ là hôn nhẹ truyền thuốc nhưng cảm giác vẫn rất rõ ràng, môi của Phượng Thần Hy lạnh lẽo như con người trầm ổn bình thường của nàng nhưng lại mềm mại mọng nước như trái chín, Cung Viễn Chủy lúc đó thậm chí còn cảm giác thực một loại ngọt ngào đến giờ vẫn luôn lưu lại trên đầu môi, ngọt hơn kẹo đường nhưng không ngọt gắt khiến người e ngại ngược lại là một loại ngọt thuần khiết, ngọt khiến người khác bị nghiện
Chỉ vì một hành động quan tâm của Cung Viễn Chủy khiến nội tâm của Phượng Thần Hy xuất hiện vết nứt, cái gai trong tim nàng vẫn luôn trốn tránh luôn phớt lờ bỏ qua đã bị đụng đến khiến nội tâm nàng trấn động vô cùng lợi hại thậm chí còn suýt chút nữa là tẩu hỏa nhập ma
Vậy nên bây giờ tuy không phải là thời điểm Vạn Độc Chi Thể bộc phát nhưng Phượng Thần Hy đã bị giày vò đến thần trí không rõ, lúc cực hàn lúc cực hỏa, trái tim thì quặn lên đau đớn, thân thể như bị côn trùng gặm cắn, huyết nhục như bị róc từng chút một, xương cốt như bị rút ra, cảm giác như đang chịu 108 loại khổ hình, bị lăng trì, bị thiên đao vạn quả
Phượng Thần Hy phải rút khăn trắng đang băng bó trên ngón tay ra nhét vào miệng mới ngăn không cho bản thân tự cắn vào lưỡi, ngón tay nàng trắng bệch bấu chặt vào chăn, máu từ những vết thương khác thi nhau chảy ra cứ từng chút từng chút trên chăn đã điểm rất nhiều hồng mai
Độc phát lần này so với lần trước còn muốn mãnh liệt, chỉ trong nửa khắc, Phượng Thần Hy đã gần như mất đi ngũ cảm mà như xác chết nằm bất động trên giường
Bằng vào ý chí mạnh mẽ, đôi tay run rẩy của Phượng Thần Hy khó khăn vươn tay lên đầu giường cầm dược bình bằng ngọc ra tính dùng thuốc mê tê liệt bản thân nhưng vừa chạm vào dược bình, nàng ra đau đến mức trực tiếp ngã xuống giường
Bịch!
Phượng Thần Hy ngã xuống, nằm co ro trên mặt đất, cho dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể vươn được tay lên giường lấy dược bình xuống, nàng chỉ có thể vô lực nằm ở đó chịu đựng thống khổ
Mà động tĩnh trong phòng cũng đưa đến sự chú ý của Cung Viễn Chủy
Phanh!
Cung Viễn Chủy dùng lực lớn đẩy mở cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Phượng Thần Hy thì trái tim thắt lại
Chỉ thấy trên mặt đất có một thiếu nữ bạch y, tóc tai hỗn độn, y phục bất chỉnh, toàn thân đồ mồ hôi, nửa nằm rạp trên mặt đất, chăn trên người thì nhăn nhúm lại còn lấm tấm vết máu, nàng lúc này không còn bộ dáng xinh đẹp trầm ổn lúc bình thường ngược lại cực kỳ chật vật
Đôi mắt trong trẻo không chút tiêu cực ngược lại tan rã như người chết, gương mặt nàng vô hồn như rối gỗ, đầu ngón tay chảy máu, móng tay có chút tróc ra và dính chút sợi vải vì nhéo chăn quá mạnh, nước mắt từng hạt từng hạt tựa châu ngọc mà rơi xuống mặt đất
Cung Viền Chủy vội vàng chạy vào bế Phượng Thần Hy lên, chỉ nhìn bộ dạng này của nàng hẳn liền đoán được có chuyện gì xảy ra
"Ngươi lại độc phát? Bây giờ mới mấy ngày chứ!?"
Cách lần độc phát gần nhất chỉ có 10 ngày mà thôi!
Phượng Thần Hy bị độc phát giày vò đến mất đi tri giác, không thể nào trả lời Cung Viễn Chủy được, chỉ có thể yếu ớt mà chỉ có thể bị động dựa vào người hắn
Phượng Thần Hy rất nhẹ, khi Cung Viễn Chủy ôm nàng vào trong ngực căn bản không cảm nhận được nàng nặng bao nhiêu, thân thể nàng mềm oặt nhẹ tựa như không, phảng phất như chỉ cần chút gió là có thể đem nàng thổi bay
Cung Viễn Chủy cúi đầu đánh giá người bây giờ đang dựa vào vai hắn, gương mặt nàng trắng bệch, ánh mắt trống rống, khăn tay cắn trong miệng dần rơi xuống, từng giọt từng giọt nước mắt cứ trông vô thức rơi, cả người nàng tỏa ra một loại khí tức ảm đạm bất lực mặc người bài bố như rối gỗ, đáng thương vô cùng
Cho dù là lần trước phát độc, Cung Viễn Chủy cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Phượng Thần Hy, chết lặng, một loại chết lặng đến mức tuyệt vọng
Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng cẩn thận đặt Phượng Thần Hy lên lại giường, đưa tay bắt mạch cho nàng, cảm nhận được mạch tượng còn hỗn loạn hơn lần trước nhiều lần, gương mặt thiếu niên trở nên cực kỳ ngưng trọng
Kẻo nào lần này Phượng Thần Hy lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như này
Cung Viễn Chủy lúc này không chút suy nghĩ đứng lên, dùng khinh công lấy tốc độ nhanh nhất đến y quán
'Y QUÁN®
Cung Viễn Chủy vừa đến y quán đã gấp không kịp mà đến kệ thuốc sâu bên trong, gom lấy gom để đủ loại độc dược chết người trên kệ
Tốc độ của Cung Viễn Chủy rất nhanh lấy cũng rất nhiều, càng độc càng lấy nhiều như Tống Tiên Trần, Đoạn Trường Tán...
Chẳng mấy chốc mà trên người hắn đã ôm đủ thứ độc dược lớn nhỏ khác nhau
Theo sách cổ mà hắn từng đọc, không có thứ gì có thể giải quyết vấn đề độc phát của Vạn Độc Chi Thể mà chỉ có cách hòa dịu đề Vạn Độc Chi Thể bớt chịu thống khổ - lấy độc trị độc
Lấy độc dược một lúc, Cung Viễn Chủy thấy bản thân không cần nổi nữa thì nhanh chóng đem độc dược đến phòng Phượng Thần Hy
*
•CHỦY CUNG®
Cung Viễn Chủy vội vàng chạy vào phòng Phượng Thần Hy, nhanh chóng lấy mấy cái ly trên bàn từng ly từng ly phân biệt bỏ độc vào, hòa một lúc cũng được tầm hơn 10 ly kịch độc
Lúc này, Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng ôm Phượng Thần Hy dựa vào ngực hắn từ tốn rót độc cho nàng uống
Nhưng Phượng Thần Hy vì độc phát mà đã hoàn toàn mất đi tri giác, ngay cả bản năng nuốt xuống cũng mất luôn nên Cung Viễn Chủy rót bao nhiêu độc thì chảy ra bấy nhiêu, cho dù có thử bao nhiêu cách cũng không thành công
Thấy hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh, nhiệt độ thân thể càng lúc càng lạnh, mà thuốc cũng rót không vào, Cung Viễn Chủy càng ngày càng lo lắng, cuối cùng hắn bị bức nóng nảy, nâng ly uống một ngụm, rồi trực tiếp dùng miệng bón kịch độc cho Phượng Thần Hy
Cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn 10 ly kịch độc đã vào bụng của Phượng Thần Hy, vì là những ly này đều là kịch độc chết người tác dụng nhanh nên chỉ trong chốc lát hơi thở của Phượng Thần Hy đã vững vàng hơn rất nhiều, nước mắt không còn chảy, đôi mắt vô thần cũng đóng lại, dáng ngủ cực kỳ yên bình
Còn Cung Viễn Chủy lại vẫn đưa tay tính lấy ly kịch độc tiếp theo thì phát hiện hắn đã rót hết độc cho Phượng
Thần Hy từ lúc nào, lúc này thiếu niên mới phản ứng được bản thân hắn vừa làm hành động 'thất lễ' gì!!!
Hắn vậy mà 'khinh bạc' Phượng Thần Hy khi nàng đang trong trạng thái phát độc không biết gì hết!!!?
Cung Viễn Chủy cảm thấy cả người hắn đều không ổn, ngay cả Phượng Thần Hy đang dựa vào ngực hắn, rõ ràng thân thể nàng lạnh như hàn băng vậy mà hắn lại cảm thấy như bị phỏng, từng hơi thở lạnh băng phả vào cổ hắn càng khiến thiếu niên thêm biệt khuất lập tức muốn đẩy ra
Nhưng tay đến nửa đường, Cung Viễn Chủy vẫn là không nỡ
Thiếu niên đặt thiếu nữ xuống giường động tác nhẹ nhàng tựa như thủy tinh dễ vỡ, lấy thuốc bôi lên từng ngón tay chảy máu của nàng, từ tốn băng bó lại rồi đặt về chỗ cũ
Thiếu niên vốn muốn lấy chăn đắp cho nàng nhưng chăn đã rơi xuống đất, đã nhăn nhúm bẩn thỉu từ lâu mà sắc trời bây giờ quá muộn nếu để hạ nhân lấy thêm một cái chăn mới hắn thì sợ rằng Phượng Thần Hy sẽ bị người bàn tán nên đi sang phòng hắn, cầm chăn của hắn đến đắp cho nàng
Làm xong mọi chuyện, Cung Viễn Chủy ngồi xuống bên giường nhìn Phượng Thần Hy, nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, yên tĩnh an bình tựa như người có bộ dạng tuyệt vọng chết lặng, nửa sống nửa chết vừa nãy không phải nàng
Dư quang nhìn xuống đồi môi điểm mỹ của nàng, trong đầu Cung Viễn Chủy bất giác nhớ lại cảm giác khi nãy
Tuy chỉ là hôn nhẹ truyền thuốc nhưng cảm giác vẫn rất rõ ràng, môi của Phượng Thần Hy lạnh lẽo như con người trầm ổn bình thường của nàng nhưng lại mềm mại mọng nước như trái chín, Cung Viễn Chủy lúc đó thậm chí còn cảm giác thực một loại ngọt ngào đến giờ vẫn luôn lưu lại trên đầu môi, ngọt hơn kẹo đường nhưng không ngọt gắt khiến người e ngại ngược lại là một loại ngọt thuần khiết, ngọt khiến người khác bị nghiện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.