Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 150: Anh ở đây
Hi Hòa Thanh Linh
09/01/2018
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Yêu cầu này, Tần Dương nói ra một cách rất gian nan, hắn sợ tổn thương lòng tự trọng của Hà Tấn — Dù sao thì hiện tại người kia cũng có công việc ổn định, trong trường hợp ấy, ai lại dễ dàng từ bỏ sự nghiệp vì một người khác đâu.
Nhưng không ngờ, sau khi hắn hỏi không bao lâu, bên tai liền truyền đến một tiếng “Được” rất êm tai.
Tần Dương sửng sốt đến mức hoàn toàn không dám tin. Đêm nay, hắn đã gặp được nhiều niềm vui bất ngờ lắm, từ việc Hà Tấn vừa khóc vừa chủ động hôn môi hắn, sau khi làm tình trên xe còn đột ngột thổ lộ tâm tình, cho đến chuyện cậu trực tiếp đề nghị về nhà nói rõ với mẹ cha, bây giờ lại đồng ý đi theo hắn… Tất cả đều khiến Tần Dương cảm thấy không chân thực và sợ hãi.
Hắn nới lỏng vòng tay đang ôm Hà Tấn, nhích người ra xa một chút, ngây ngốc nhìn cậu, biểu tình có chút mịt mờ: “Em nói thật?”
Loại sợ hãi này rất giống ba năm về trước, ngay tại khoảnh khắc Tần Dương cho rằng mình đang hạnh phúc nhất thì Hà Tấn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Từ đó về sau, hắn cảm giác tất cả những thứ ngọt ngào đều phi thường giả dối, như hoa trong gương, tựa trăng đáy nước. Rất có thể ngay giây tiếp theo Hà Tấn sẽ thay đổi chủ ý của mình.
Song, Hà Tấn chỉ ôn nhu nhìn hắn, nói giỡn một câu: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi.”
“…”
Tần Dương dùng sức nắm chặt cánh tay của người kia, giữa vẻ mặt mừng rỡ như điên còn hiện lên một tia tàn nhẫn: “Lời này là em nói, nếu em lại dám gạt anh, anh sẽ giam lỏng em lại, khóa chặt em ở bên cạnh cả đời!”
Hà Tấn không khỏi rung động trong lòng, hiển nhiên cậu không bỏ lỡ vẻ “bất an” Tần Dương vừa mới để lộ ra. Một tiếng trước, khi sắp sửa bước ra khỏi cổng nhà tăm tối, cậu cũng bắt gặp biểu tình tương tự trên mặt người kia, bàng hoàng cô đơn, hệt như một con cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Hà Tấn cảm giác mình nợ đối phương nhiều lắm…
“Em sẽ từ chức, nhưng không thể quá nhanh đâu, thủ tục bàn giao cần ít nhất là một tháng. Đối với người nhà cũng không có khả năng cứ thế mà đi. Ngày mai anh về thành phố A giải quyết công việc trước, chờ em xử lý xong xuôi những vấn đề tồn đọng bên này sẽ tới tìm anh, có được không?” Hà Tấn nhìn Tần Dương, nói.
Tần Dương khẽ nhíu mày, hắn không muốn để Hà Tấn ở lại thành phố Q mà chỉ muốn kéo cậu đi theo ngay lập tức, tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng tránh cho người nọ đổi ý giữa đường.
Tựa như hiểu được lo lắng trong lòng Tần Dương, Hà Tấn tiếp tục nói: “Mỗi ngày em sẽ gọi điện cho anh, nếu cuối tuần có thời gian rảnh, em cũng sẽ đến chỗ anh làm để gặp anh. Chỉ là em sợ kéo phiền toái đến cho anh thôi, dù gì bây giờ anh cũng là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý.”
Tần Dương lộ ra vẻ mặt hung dữ, ôm chặt người nọ rồi đột ngột trở mình cúi đầu hôn lấy hôn để. Bất kể có nói cái gì, so ra vẫn không thể yên tâm bằng ‘người yêu nằm trong ngực’.
Hà Tấn bị người nọ đè xuống dưới thân, bất đắc dĩ cười cười, vừa để mặc hắn hôn, vừa hôn đáp lại.
Tần Dương hôn một lát, ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Hà Tấn, bổ sung điều kiện: “Một ngày ít nhất phải chủ động gọi ba cuộc điện thoại, không được cúp máy trước anh, thấy anh nhắn tin phải trả lời ngay lập tức, không được đi xem mắt này xem mắt nọ nữa, nghe không?”
Hà Tấn: “Ừm…”
Tần Dương buồn rầu mà thở dài một tiếng, nặng nề đè lên thân thể đối phương, chôn mặt vào hõm vai cậu, lại nói: “Còn có thể yêu cầu em cái gì nữa không nhỉ.”
Hà Tấn: “…”
“Anh hút thuốc.” Hà Tấn lại ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tần Dương.
“Ừ, làm sao.” Tần Dương rầu rĩ đáp.
“Chẳng sao.” Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe, Hà Tấn vốn định khuyên nhủ Tần Dương mấy câu. Ba cậu nghiện thuốc nhưng khuyên bao nhiêu cũng không bỏ được, cậu không muốn về sau Tần Dương cũng nghiện thứ này, chẳng qua lời đến bên miệng lại không cách nào thốt ra được. Cậu sợ nghe được nguyên nhân Tần Dương hút thuốc là vì để giảm bớt nhớ nhung cùng đau khổ, cũng như cậu mượn rượu tiêu sầu. Cậu hiểu người kia, tựa như hiểu rõ chính bản thân mình.
Tần Dương làm nũng mà cọ cọ lên mặt Hà Tấn, thấp giọng nỉ non: “Em đã trở lại rồi, anh sẽ không rút nữa.”
Bọn hắn đều biết săn sóc lẫn nhau, muốn vì đối phương mà trở nên ngày càng tốt đẹp, nhưng nếu không có người kia ở bên cạnh, vậy thì bản thân ra cái dạng gì cũng có nghĩa lý chi.
Trong nháy mắt Hà Tấn liền hiểu được, cảm động mà quay đầu hôn nhẹ vành tai của đối phương.
Tần Dương hừ một tiếng, ưỡn thắt lưng cọ nửa thân dưới vào người Hà Tấn, trầm giọng nói: “Nếu ngày mai em còn muốn đi làm thì đừng có chọc anh…”
Hà Tấn cảm thấy mặt mũi nóng bừng, dứt khoát đẩy Tần Dương ra, thật sự là cậu chịu không nổi nếu làm thêm lần nữa, chỗ kia vẫn còn đau đấy.
Cả hai nghiêng người nằm đối diện nhau, Hà Tấn nhịn không được mà giơ tay vuốt ve khuôn mặt Tần Dương, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét ngũ quan của hắn. Đối với người này, cậu vẫn luôn đè nén tình cảm sâu thật là sâu, mãi tới hôm nay mới tựa như đến cực hạn mà đột nhiên bùng nổ.
Ánh mắt Hà Tấn nhìn Tần Dương, ngữ điệu cậu dùng để nói chuyện với hắn, còn có động tác vuốt ve đầy âu yếm kia, tất cả đều lộ ra một cảm giác rất thâm tình, tựa như đại dương mênh mông với muôn ngàn con sóng lớn đang cuồn cuộn dâng trào, quả thực có thể nhấn chìm hắn ở trong mật ngọt.
Đoạn thời gian ba năm dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên khuôn mặt của Tần Dương, thậm chí hắn còn đẹp trai hơn lúc trước.
Có lẽ do hay phải trang điểm, cần thường xuyên sử dụng một vài sản phẩm chăm sóc sắc đẹp của phái nữ, cho nên da mặt Tần Dương rất căng, lại còn rất trắng. Tuy người nọ thoạt nhìn có chút “non”, nhưng Hà Tấn lại không hề cảm thấy đối phương gái tính, ngược lại còn phát hiện hắn đàn ông hơn rất nhiều so với trước kia, bởi vì thần thái của hắn đã thành thục hơn ngày xưa không ít.
Trước kia, thời điểm đối mặt với mình, Hà Tấn cảm thấy Tần Dương như một đứa trẻ to đầu hay làm nũng, tất cả yêu ghét buồn vui đều rõ ràng để lộ ra, nhưng hiện tại hắn đã học được cách ẩn nhẫn.
Không chỉ bề ngoài, ngay cả thái độ cũng vậy, rất nhiều chi tiết đều khiến Hà Tấn nhận ra người nọ đã biết lo lắng cho mình.
Ngón tay Hà Tấn lướt qua môi của Tần Dương, người sau liền nhân cơ hội ngậm lấy. Hà Tấn sợ tới mức vội vã rụt về, song lại bị đối phương vươn tay tóm chặt, đưa về bên miệng…
Cậu không biết sự thay đổi của Tần Dương là tốt hay không tốt, chỉ biết “tình nhân trong mắt hóa Phan An”, bất kể bộ dáng Tần Dương có ra sao, cậu đều thích.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện Tần Dương đang được rất nhiều người hâm mộ, Hà Tấn liền cảm thấy cực kỳ tự ti. Ba năm nay, hoàn cảnh của cậu và hắn quá khác nhau, trước khi Tiểu Lý vào cơ quan, đối tượng cậu giao tiếp chủ yếu là những bà cô ông chú trên dưới bốn mươi tuổi. Khí chất cùng cách nói năng của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh trong vô thức, đối mặt với một Tần Dương đẹp trai thời thượng, Hà Tấn liền thấy một thân quần âu giày da lại thêm cặp kính gọng đen của mình đặc biệt quê mùa!
Tần Dương hạ mắt, kiên nhẫn hôn lên ngón tay cậu, nỉ non hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Hà Tấn lập tức rút ngón tay về, vùi mặt vào lồng ngực của Tần Dương. Cậu chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình lại bận tâm tới vẻ ngoài khi đối diện với người yêu, trước đây, rõ ràng là cậu không nông cạn đến như vậy.
“Thẹn thùng cái chi” Mà đây cũng là lần đầu tiên Tần Dương thấy Hà Tấn có phản ứng này, nhất thời cảm thấy thực lạ kỳ. Hắn cười cười, ôm đầu người nọ, luồn ngón tay vào tóc đối phương, vừa vuốt ve vừa trêu chọc, “Nghĩ về anh sao?”
“Ừm.” Hà Tấn nhỏ giọng trả lời.
Tần Dương không ngờ Hà Tấn sẽ thẳng thắn đáp lại, hạnh phúc đến mức hoa nở ngập lòng. Hắn dùng sức ấn đầu Hà Tấn vào trong ngực mình, để cậu nghe thấy những tiếng “thình thịch” vang dội của trái tim đang loạn nhịp, lại dùng thanh âm tràn đầy từ tính nói vào lỗ tai Hà Tấn, “Anh ở đây.”
Sáng sớm ngày kế, Tần Dương lên máy bay rời khỏi thành phố Q, Hà Tấn trực tiếp đến cơ quan từ khách sạn. Vào lúc cậu đang tự hỏi nên đề cập chuyện từ chức với cấp trên như thế nào thì bộ trưởng Vương đã gọi điện thoại tới: “Tiểu Hà, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.”
Hà Tấn cảm thấy vô cùng kỳ quặc, bình thường nếu không phải có chuyện quan trọng, bộ trưởng Vương rất hiếm khi gọi cậu vào gặp riêng. Tới nơi, cậu liền thấy người đàn ông gần năm mươi nọ ra hiệu cho mình đóng cửa lại, sau đó trực tiếp mở lời: “Tiểu Hà, gần đây tôi nhận được một vài cái thư nặc danh, tố cáo cậu nhận phong bì từ những đồng nghiệp công tác ở các bộ phận khác.”
Hà Tấn ngẩn ra, kế đó thì biến sắc, trầm giọng nói: “Đây là bịa đặt.”
Bộ trưởng Vương liếc mắt nhìn cậu một cái, chủ động đứng dậy rót chén nước cho cậu: “Nào, ngồi xuống trước đi.”
Hà Tấn có chút mơ hồ, nhanh chóng hồi tưởng lại sự việc đã phát sinh vào ngày hôm qua, phỏng đoán nhất định là trường phòng Từ làm, đang định báo cáo chuyện này với bộ trưởng Vương, lại chợt nghe ông nói: “Người tố cáo cậu không chỉ có một.”
Hà Tấn hoàn toàn ngơ ngẩn, nhưng cậu chưa từng nhận bất cứ cái phong bì nào nha!
Bộ trưởng Vương: “Cậu không cần giải thích, tôi tin cậu, trước khi ông Hứa về hưu đã nói với tôi rằng cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa kiên định, tính cách cũng vô cùng trầm ổn, có thể đảm đương chức vị này. Chẳng qua cậu còn trẻ tuổi, cứng rắn quá ắt phải chịu thiệt thòi, phỏng chừng đã đắc tội không ít.”
Hà Tấn: “…”
Bộ trưởng Vương rút một văn kiện đưa cho Hà Tấn: “Cậu xem đi.”
Hà Tấn tiếp nhận, vừa nhìn thoáng qua liền trừng to đôi mắt, đây là bản nháp của công văn điều chuyển công tác.
Bộ trưởng Vương tiếp tục nói: “Phòng nhân sự hiện tại chỉ có cậu và Tiểu Lý là nhỏ tuổi, không thu phục được người ta, tôi tính chuyển cậu đến phòng tuyên truyền, làm cấp dưới của ông Chu khoảng hai năm. Bộ phận đó nhiều người, gần đây cũng tuyển về không ít nhân viên trẻ tuổi, lại còn có cơ hội đi công tác nữa…”
Bộ trưởng Vương nói thực êm tai, nhưng Hà Tấn vừa nghe đã biết, ban tuyên truyền từ bộ trưởng, trưởng phòng cho đến các cấp quản lý chủ chốt, một người cũng đều không thiếu, điều cậu sang đó chính là làm chân sai vặt thôi. Tóm lại, gọi cái công văn này là ‘thuyên chuyển công tác’, còn không bằng nói thẳng là giáng chức đi.
Vốn dĩ Hà Tấn còn đang nghĩ nên từ chức như thế nào, giờ thì không cần tìm lý do nữa. Cậu trả lại văn kiện cho người nọ, cung kính nói: “Bộ trưởng Vương, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, kỳ thực, gần đây tôi đang cân nhắc chuyện từ chức. Đúng như ngài nói, tôi vẫn còn rất trẻ, bộ phận nhân sự vốn phải quản lý toàn đơn vị, một mình tôi độc diễn cũng thấy có chút lực bất tòng tâm. Cái khiến tôi mỏi mệt không phải công việc, mà là vấn đề giao tiếp với mọi người,” Một năm qua, cậu cẩn thận bước từng bước, ngay cả từ chối nhận phong bì cũng phải trưng ra một nụ cười tươi, kết quả vẫn đắc tội người ta để rồi bị gửi thư tố cáo. Hà Tấn thật sự chán ghét loại quan hệ lá mặt lá trái này, “So với việc chôn chân ở cơ quan, tôi càng muốn đi ra bên ngoài học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Lát nữa tôi sẽ viết một lá đơn từ chức cho ngài, cảm tạ ngài đã dìu dắt suốt ba năm, đồng thời cũng mong ngài thứ lỗi.”
Hà Tấn hơi không đứt tim không loạn mà nói ra những lời ấy. Căn bản cậu không cần thời gian chuẩn bị, bởi vì đây chính là ý tưởng của cậu ngay từ lúc mới đặt chân vào cơ quan. Cậu không thuộc về nơi này, chức vụ kia cũng không phải phần công tác mà cậu mong muốn.
Chưa bao giờ Hà Tấn nghĩ, cảm giác khi có thể nói hết ra lại thoải mái đến như vậy. Cậu không tiếc nuối, không vấn vương, thậm chí thời điểm nhìn thấy sắc mặt bộ trưởng Vương hết xanh lại trắng, Hà Tấn còn thực ngây thơ mà sinh ra một khoái cảm vì trả được thù.
Vì thân nhân, vì quy luật vốn có của xã hội, Hà Tấn đã nhẫn nại suốt ba năm, giờ phút này, rốt cuộc cậu đã được giải phóng.
*****
Yêu cầu này, Tần Dương nói ra một cách rất gian nan, hắn sợ tổn thương lòng tự trọng của Hà Tấn — Dù sao thì hiện tại người kia cũng có công việc ổn định, trong trường hợp ấy, ai lại dễ dàng từ bỏ sự nghiệp vì một người khác đâu.
Nhưng không ngờ, sau khi hắn hỏi không bao lâu, bên tai liền truyền đến một tiếng “Được” rất êm tai.
Tần Dương sửng sốt đến mức hoàn toàn không dám tin. Đêm nay, hắn đã gặp được nhiều niềm vui bất ngờ lắm, từ việc Hà Tấn vừa khóc vừa chủ động hôn môi hắn, sau khi làm tình trên xe còn đột ngột thổ lộ tâm tình, cho đến chuyện cậu trực tiếp đề nghị về nhà nói rõ với mẹ cha, bây giờ lại đồng ý đi theo hắn… Tất cả đều khiến Tần Dương cảm thấy không chân thực và sợ hãi.
Hắn nới lỏng vòng tay đang ôm Hà Tấn, nhích người ra xa một chút, ngây ngốc nhìn cậu, biểu tình có chút mịt mờ: “Em nói thật?”
Loại sợ hãi này rất giống ba năm về trước, ngay tại khoảnh khắc Tần Dương cho rằng mình đang hạnh phúc nhất thì Hà Tấn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Từ đó về sau, hắn cảm giác tất cả những thứ ngọt ngào đều phi thường giả dối, như hoa trong gương, tựa trăng đáy nước. Rất có thể ngay giây tiếp theo Hà Tấn sẽ thay đổi chủ ý của mình.
Song, Hà Tấn chỉ ôn nhu nhìn hắn, nói giỡn một câu: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi.”
“…”
Tần Dương dùng sức nắm chặt cánh tay của người kia, giữa vẻ mặt mừng rỡ như điên còn hiện lên một tia tàn nhẫn: “Lời này là em nói, nếu em lại dám gạt anh, anh sẽ giam lỏng em lại, khóa chặt em ở bên cạnh cả đời!”
Hà Tấn không khỏi rung động trong lòng, hiển nhiên cậu không bỏ lỡ vẻ “bất an” Tần Dương vừa mới để lộ ra. Một tiếng trước, khi sắp sửa bước ra khỏi cổng nhà tăm tối, cậu cũng bắt gặp biểu tình tương tự trên mặt người kia, bàng hoàng cô đơn, hệt như một con cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Hà Tấn cảm giác mình nợ đối phương nhiều lắm…
“Em sẽ từ chức, nhưng không thể quá nhanh đâu, thủ tục bàn giao cần ít nhất là một tháng. Đối với người nhà cũng không có khả năng cứ thế mà đi. Ngày mai anh về thành phố A giải quyết công việc trước, chờ em xử lý xong xuôi những vấn đề tồn đọng bên này sẽ tới tìm anh, có được không?” Hà Tấn nhìn Tần Dương, nói.
Tần Dương khẽ nhíu mày, hắn không muốn để Hà Tấn ở lại thành phố Q mà chỉ muốn kéo cậu đi theo ngay lập tức, tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng tránh cho người nọ đổi ý giữa đường.
Tựa như hiểu được lo lắng trong lòng Tần Dương, Hà Tấn tiếp tục nói: “Mỗi ngày em sẽ gọi điện cho anh, nếu cuối tuần có thời gian rảnh, em cũng sẽ đến chỗ anh làm để gặp anh. Chỉ là em sợ kéo phiền toái đến cho anh thôi, dù gì bây giờ anh cũng là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý.”
Tần Dương lộ ra vẻ mặt hung dữ, ôm chặt người nọ rồi đột ngột trở mình cúi đầu hôn lấy hôn để. Bất kể có nói cái gì, so ra vẫn không thể yên tâm bằng ‘người yêu nằm trong ngực’.
Hà Tấn bị người nọ đè xuống dưới thân, bất đắc dĩ cười cười, vừa để mặc hắn hôn, vừa hôn đáp lại.
Tần Dương hôn một lát, ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Hà Tấn, bổ sung điều kiện: “Một ngày ít nhất phải chủ động gọi ba cuộc điện thoại, không được cúp máy trước anh, thấy anh nhắn tin phải trả lời ngay lập tức, không được đi xem mắt này xem mắt nọ nữa, nghe không?”
Hà Tấn: “Ừm…”
Tần Dương buồn rầu mà thở dài một tiếng, nặng nề đè lên thân thể đối phương, chôn mặt vào hõm vai cậu, lại nói: “Còn có thể yêu cầu em cái gì nữa không nhỉ.”
Hà Tấn: “…”
“Anh hút thuốc.” Hà Tấn lại ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tần Dương.
“Ừ, làm sao.” Tần Dương rầu rĩ đáp.
“Chẳng sao.” Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe, Hà Tấn vốn định khuyên nhủ Tần Dương mấy câu. Ba cậu nghiện thuốc nhưng khuyên bao nhiêu cũng không bỏ được, cậu không muốn về sau Tần Dương cũng nghiện thứ này, chẳng qua lời đến bên miệng lại không cách nào thốt ra được. Cậu sợ nghe được nguyên nhân Tần Dương hút thuốc là vì để giảm bớt nhớ nhung cùng đau khổ, cũng như cậu mượn rượu tiêu sầu. Cậu hiểu người kia, tựa như hiểu rõ chính bản thân mình.
Tần Dương làm nũng mà cọ cọ lên mặt Hà Tấn, thấp giọng nỉ non: “Em đã trở lại rồi, anh sẽ không rút nữa.”
Bọn hắn đều biết săn sóc lẫn nhau, muốn vì đối phương mà trở nên ngày càng tốt đẹp, nhưng nếu không có người kia ở bên cạnh, vậy thì bản thân ra cái dạng gì cũng có nghĩa lý chi.
Trong nháy mắt Hà Tấn liền hiểu được, cảm động mà quay đầu hôn nhẹ vành tai của đối phương.
Tần Dương hừ một tiếng, ưỡn thắt lưng cọ nửa thân dưới vào người Hà Tấn, trầm giọng nói: “Nếu ngày mai em còn muốn đi làm thì đừng có chọc anh…”
Hà Tấn cảm thấy mặt mũi nóng bừng, dứt khoát đẩy Tần Dương ra, thật sự là cậu chịu không nổi nếu làm thêm lần nữa, chỗ kia vẫn còn đau đấy.
Cả hai nghiêng người nằm đối diện nhau, Hà Tấn nhịn không được mà giơ tay vuốt ve khuôn mặt Tần Dương, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét ngũ quan của hắn. Đối với người này, cậu vẫn luôn đè nén tình cảm sâu thật là sâu, mãi tới hôm nay mới tựa như đến cực hạn mà đột nhiên bùng nổ.
Ánh mắt Hà Tấn nhìn Tần Dương, ngữ điệu cậu dùng để nói chuyện với hắn, còn có động tác vuốt ve đầy âu yếm kia, tất cả đều lộ ra một cảm giác rất thâm tình, tựa như đại dương mênh mông với muôn ngàn con sóng lớn đang cuồn cuộn dâng trào, quả thực có thể nhấn chìm hắn ở trong mật ngọt.
Đoạn thời gian ba năm dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên khuôn mặt của Tần Dương, thậm chí hắn còn đẹp trai hơn lúc trước.
Có lẽ do hay phải trang điểm, cần thường xuyên sử dụng một vài sản phẩm chăm sóc sắc đẹp của phái nữ, cho nên da mặt Tần Dương rất căng, lại còn rất trắng. Tuy người nọ thoạt nhìn có chút “non”, nhưng Hà Tấn lại không hề cảm thấy đối phương gái tính, ngược lại còn phát hiện hắn đàn ông hơn rất nhiều so với trước kia, bởi vì thần thái của hắn đã thành thục hơn ngày xưa không ít.
Trước kia, thời điểm đối mặt với mình, Hà Tấn cảm thấy Tần Dương như một đứa trẻ to đầu hay làm nũng, tất cả yêu ghét buồn vui đều rõ ràng để lộ ra, nhưng hiện tại hắn đã học được cách ẩn nhẫn.
Không chỉ bề ngoài, ngay cả thái độ cũng vậy, rất nhiều chi tiết đều khiến Hà Tấn nhận ra người nọ đã biết lo lắng cho mình.
Ngón tay Hà Tấn lướt qua môi của Tần Dương, người sau liền nhân cơ hội ngậm lấy. Hà Tấn sợ tới mức vội vã rụt về, song lại bị đối phương vươn tay tóm chặt, đưa về bên miệng…
Cậu không biết sự thay đổi của Tần Dương là tốt hay không tốt, chỉ biết “tình nhân trong mắt hóa Phan An”, bất kể bộ dáng Tần Dương có ra sao, cậu đều thích.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện Tần Dương đang được rất nhiều người hâm mộ, Hà Tấn liền cảm thấy cực kỳ tự ti. Ba năm nay, hoàn cảnh của cậu và hắn quá khác nhau, trước khi Tiểu Lý vào cơ quan, đối tượng cậu giao tiếp chủ yếu là những bà cô ông chú trên dưới bốn mươi tuổi. Khí chất cùng cách nói năng của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh trong vô thức, đối mặt với một Tần Dương đẹp trai thời thượng, Hà Tấn liền thấy một thân quần âu giày da lại thêm cặp kính gọng đen của mình đặc biệt quê mùa!
Tần Dương hạ mắt, kiên nhẫn hôn lên ngón tay cậu, nỉ non hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Hà Tấn lập tức rút ngón tay về, vùi mặt vào lồng ngực của Tần Dương. Cậu chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình lại bận tâm tới vẻ ngoài khi đối diện với người yêu, trước đây, rõ ràng là cậu không nông cạn đến như vậy.
“Thẹn thùng cái chi” Mà đây cũng là lần đầu tiên Tần Dương thấy Hà Tấn có phản ứng này, nhất thời cảm thấy thực lạ kỳ. Hắn cười cười, ôm đầu người nọ, luồn ngón tay vào tóc đối phương, vừa vuốt ve vừa trêu chọc, “Nghĩ về anh sao?”
“Ừm.” Hà Tấn nhỏ giọng trả lời.
Tần Dương không ngờ Hà Tấn sẽ thẳng thắn đáp lại, hạnh phúc đến mức hoa nở ngập lòng. Hắn dùng sức ấn đầu Hà Tấn vào trong ngực mình, để cậu nghe thấy những tiếng “thình thịch” vang dội của trái tim đang loạn nhịp, lại dùng thanh âm tràn đầy từ tính nói vào lỗ tai Hà Tấn, “Anh ở đây.”
Sáng sớm ngày kế, Tần Dương lên máy bay rời khỏi thành phố Q, Hà Tấn trực tiếp đến cơ quan từ khách sạn. Vào lúc cậu đang tự hỏi nên đề cập chuyện từ chức với cấp trên như thế nào thì bộ trưởng Vương đã gọi điện thoại tới: “Tiểu Hà, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.”
Hà Tấn cảm thấy vô cùng kỳ quặc, bình thường nếu không phải có chuyện quan trọng, bộ trưởng Vương rất hiếm khi gọi cậu vào gặp riêng. Tới nơi, cậu liền thấy người đàn ông gần năm mươi nọ ra hiệu cho mình đóng cửa lại, sau đó trực tiếp mở lời: “Tiểu Hà, gần đây tôi nhận được một vài cái thư nặc danh, tố cáo cậu nhận phong bì từ những đồng nghiệp công tác ở các bộ phận khác.”
Hà Tấn ngẩn ra, kế đó thì biến sắc, trầm giọng nói: “Đây là bịa đặt.”
Bộ trưởng Vương liếc mắt nhìn cậu một cái, chủ động đứng dậy rót chén nước cho cậu: “Nào, ngồi xuống trước đi.”
Hà Tấn có chút mơ hồ, nhanh chóng hồi tưởng lại sự việc đã phát sinh vào ngày hôm qua, phỏng đoán nhất định là trường phòng Từ làm, đang định báo cáo chuyện này với bộ trưởng Vương, lại chợt nghe ông nói: “Người tố cáo cậu không chỉ có một.”
Hà Tấn hoàn toàn ngơ ngẩn, nhưng cậu chưa từng nhận bất cứ cái phong bì nào nha!
Bộ trưởng Vương: “Cậu không cần giải thích, tôi tin cậu, trước khi ông Hứa về hưu đã nói với tôi rằng cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa kiên định, tính cách cũng vô cùng trầm ổn, có thể đảm đương chức vị này. Chẳng qua cậu còn trẻ tuổi, cứng rắn quá ắt phải chịu thiệt thòi, phỏng chừng đã đắc tội không ít.”
Hà Tấn: “…”
Bộ trưởng Vương rút một văn kiện đưa cho Hà Tấn: “Cậu xem đi.”
Hà Tấn tiếp nhận, vừa nhìn thoáng qua liền trừng to đôi mắt, đây là bản nháp của công văn điều chuyển công tác.
Bộ trưởng Vương tiếp tục nói: “Phòng nhân sự hiện tại chỉ có cậu và Tiểu Lý là nhỏ tuổi, không thu phục được người ta, tôi tính chuyển cậu đến phòng tuyên truyền, làm cấp dưới của ông Chu khoảng hai năm. Bộ phận đó nhiều người, gần đây cũng tuyển về không ít nhân viên trẻ tuổi, lại còn có cơ hội đi công tác nữa…”
Bộ trưởng Vương nói thực êm tai, nhưng Hà Tấn vừa nghe đã biết, ban tuyên truyền từ bộ trưởng, trưởng phòng cho đến các cấp quản lý chủ chốt, một người cũng đều không thiếu, điều cậu sang đó chính là làm chân sai vặt thôi. Tóm lại, gọi cái công văn này là ‘thuyên chuyển công tác’, còn không bằng nói thẳng là giáng chức đi.
Vốn dĩ Hà Tấn còn đang nghĩ nên từ chức như thế nào, giờ thì không cần tìm lý do nữa. Cậu trả lại văn kiện cho người nọ, cung kính nói: “Bộ trưởng Vương, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, kỳ thực, gần đây tôi đang cân nhắc chuyện từ chức. Đúng như ngài nói, tôi vẫn còn rất trẻ, bộ phận nhân sự vốn phải quản lý toàn đơn vị, một mình tôi độc diễn cũng thấy có chút lực bất tòng tâm. Cái khiến tôi mỏi mệt không phải công việc, mà là vấn đề giao tiếp với mọi người,” Một năm qua, cậu cẩn thận bước từng bước, ngay cả từ chối nhận phong bì cũng phải trưng ra một nụ cười tươi, kết quả vẫn đắc tội người ta để rồi bị gửi thư tố cáo. Hà Tấn thật sự chán ghét loại quan hệ lá mặt lá trái này, “So với việc chôn chân ở cơ quan, tôi càng muốn đi ra bên ngoài học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Lát nữa tôi sẽ viết một lá đơn từ chức cho ngài, cảm tạ ngài đã dìu dắt suốt ba năm, đồng thời cũng mong ngài thứ lỗi.”
Hà Tấn hơi không đứt tim không loạn mà nói ra những lời ấy. Căn bản cậu không cần thời gian chuẩn bị, bởi vì đây chính là ý tưởng của cậu ngay từ lúc mới đặt chân vào cơ quan. Cậu không thuộc về nơi này, chức vụ kia cũng không phải phần công tác mà cậu mong muốn.
Chưa bao giờ Hà Tấn nghĩ, cảm giác khi có thể nói hết ra lại thoải mái đến như vậy. Cậu không tiếc nuối, không vấn vương, thậm chí thời điểm nhìn thấy sắc mặt bộ trưởng Vương hết xanh lại trắng, Hà Tấn còn thực ngây thơ mà sinh ra một khoái cảm vì trả được thù.
Vì thân nhân, vì quy luật vốn có của xã hội, Hà Tấn đã nhẫn nại suốt ba năm, giờ phút này, rốt cuộc cậu đã được giải phóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.