Chương 3351: Âm Dương Nhị Khí Bình 2
Thái Nhất Sinh Thủy
20/01/2017
Bắc Minh Đoạn Quyết chạm đến lực lượng nhị khí linh cảm không may, gã kinh kêu, toàn thân bị lực lượng kỳ dị trói lại.
Bắc Minh Đoạn Quyết kinh hoàng, đã bất chấp tất cả lao vào Vi Thanh:
- Chết tiệt, cùng ta xuống địa ngục đi!
Bắc Minh Đoạn Quyết muốn kích phát ra đan điền trong người đồng quy vu tận với Vi Thanh.
- Hừ! Trẻ con.
Vi Thanh xì mũi:
- Kẻ yếu thì không có quyền lợi tuyển chọn sinh tử!
Vi Thanh đánh ra vài ấn quyết vỗ vào bảo bình màu bạc, nhị khí xoay tròn, phù ấn bát quái tụ tập thoáng chốc áp chế Bắc Minh Đoạn Quyết vèo một tiếng bị hút vào bình.
Hoa Thường xem toàn úa tình, mặt trắng bệch không kiềm được thụt lùi vài bước, không dám trực diện nam nhân trước mắt.
Vi Thanh cất bảo bình, thản nhiên nói:
- Hoa Thường đại nhân sợ ta vậy sao? Đại nhân là người của Thiên Vũ Minh nên ta sẽ không đụng vào đại nhân.
Hoa Thường cắn răng phun ra hai chữ:
- Ác ma!
Hoa Thường xoay người đi.
Sau khi Bắc Minh Đoạn Quyết chạy trốn thì Mục Hạc thầm chửi mình ngốc, phản ứng chậm, bị Bắc Minh Đoạn Quyết chiếm tiên cơ, mấy người Thiên Vũ Minh sẽ có điều cảnh giác.
Quả nhiên khi Mục Hạc định trốn thì thần thức, sát khí của Ninh Khả Vân tỏa định gã, khiến Mục Hạc không dám nhúc nhích.
Mục Hạc sắc mặt âm trầm đứng yên không nói một lời, mãi khi Bắc Minh Đoạn Quyết bị Vi Thanh dùng bảo bình thu đi. Mục Hạc sợ hãi hàm răng va lách cách, gã dụi mặt mấy cái, mất hồn.
Giờ phút này, Bắc Minh Chiến Gian mất máu quá nhiều thân thể chống đỡ hết nổi, té xuống, yên lặng nhìn trời nhớ về quá khứ.
Đột nhiên một nam nhân đập vào mắt Bắc Minh Chiến Gian, khuôn mặt nam nhân tuấn nhã lạnh nhạt nói:
- Cường giả như vậy chết thì tiếc, hay là phát huy chút sức lực cuối cùng làm ra cống hiến cho Thiên Vũ giới đi.
Sau đó một bảo bình xuất hiện, miệng bình chía hướng Bắc Minh Chiến Gian.
Bắc Minh Chiến Gian phản xạ sửng sốt, cảm thấy cái bình khá quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó.
Không đợi Bắc Minh Chiến Gian nhớ ra thì cơ thể đã bị âm dương nhị khí quấn lấy, đầu óc trống rỗng bị hút vào.
Vi Thanh thu Bắc Minh Chiến Gian xong đi hướng Mục Hạc, hù gã sợ hãi òa khóc.
Mục Hạc run giọng khóc ròng:
- Đại nhân, Vi Thanh đại nhân tha mạng, xin tha cho ta!
Vi Thanh an ủi:
- Đừng khóc, thiên cổ khó khăn nhất là chết, ngươi cứ coi như mình chết rồi, lại còn cống hiến sức lực cho Thiên Vũ giới, cớ sao không làm?
- A!!
Mục Hạc biết có cầu xin tha thứ thêm nữa cũng vô dụng, bỗng nhiên cắn răng phun ra ngụm máu. Huyết khí tán mà bất diệt, ngưng tụ biến ra vệt sáng, người Mục Hạc hoảng hốt.
Mạch buồn cười nói:
- Ha ha ha! Dùng huyết thuật trước mặt ta, trò con nít.
Mạch là tổ tông chơi trò máu, tuy độn thuật của Mục Hạc lợi hại nhưng không lọt vào mắt xanh của gã.
Năm ngón tay chộp tới trước, hư không nổ cái bùm, Mục Hạc bị chấn ra.
Vi Thanh lên tiếng:
- Đa tạ.
Vi Thanh tiến lên trước thu Mục Hạc vào bình.
Lúc trước Vi Thanh chưa từng dùng cái bình chứa người, mởi rồi Lý Vân Tiêu và Bắc Minh Độc Kiếm chiến đấu kinh thiên, rất khó bảo vệ những tài liệu này nên Vi Thanh bất đắc dĩ bỏ hết vào bình.
Sau đó Vi Thanh thấy tài liệu ở trong bình không có gì thay đổi, được âm dương nhị khí tư nhuận càng khỏe mạnh hơn. Phát hiện này làm Vi Thanh mừng rỡ, thử dụng bình thu người, không ngờ có công hiệu này.
Tâm tình Vi Thanh đang rất tốt, có bảo bình trong tay không chỉ tiện lợi thu nhặt tài liệu còn có thể thu nhiều binh khí giết chóc vào bình, tùy thân mang theo. Như vậy trong thiên hạ này còn ai là địch thủ của Vi Thanh nữa?
Hoa Thường và Ninh Khả Vân tràn đầy sợ hãi nhìn Vi Thanh, Mạch thì tò mò.
Mạch không kiềm được hỏi:
- Đây là thánh khí sao?
- Có lẽ.
Vi Thanh cũng cho rằng nó là thánh khí nhưng dù sao lúc trước gã không hiểu biết về thánh khí, không rõ có đúng không.
Tuy nhiên Âm Dương Nhị Khí Bình trước là vật của Ma Chủ, dù không phải thánh khí cũng chẳng kém hơn là bao.
Hoa Thường bực bội nói:
- Người toàn Bắc Minh Huyền Cung bị ngươi ‘thu thập’ hết, nơi này hết chuyện của ngươi rồi còn ở lại làm gì?
Vi Thanh liếc Hoa Thường, chỉ xuống đất:
- Bên dưới còn một vị, người đó không tầm thường, càng không thể lãng phí.
Vi Thanh mới chỉ tay vài cái thì sơn mạch sụp đổ, vang tiếng nổ điếc tai. Hai luồng sáng xuyên thủng đất bay lên trời.
Bùm!
Bùm!
Người Lý Vân Tiêu rực rỡ ánh sáng vàng, Bắc Minh Độc Kiếm thì ma khí ngút trời. Từ lòng đất đánh lên trời, khó phân thắng bại.
Bắc Minh Độc Kiếm vừa đi ra liền thấy là lạ, nguyên sơn mạch vỡ nát, người Thiên Vũ Minh có mặt đông đủ nhưng người Bắc Minh thế gia thì không thấy đâu.
Lòng Bắc Minh Độc Kiếm chùng xuống, kinh hoàng hét to:
- Đại ca!
Nhưng khắp nơi chỉ có tiếng bọn họ đánh nhau, ngoài ra không có tiếng vọng nào khác.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Đại ca của ngươi và tất cả đệ tử Bắc Minh thế gia chết hết.
Giọng Vi Thanh không cao nhưng vọng thẳng lên trời, giọng điệu châm chọc, khinh miệt khiến người nghe nổi giận.
- A!?
Nỗi lòng Bắc Minh Độc Kiếm rối loạn, hét to:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Tinh thần Bắc Minh Độc Kiếm hốt hoảng liền có sơ hở, Lý Vân Tiêu tranh thủ tấn công. Kiếm Thương Trảm Hồng đâm vào người Bắc Minh Độc Kiếm, lại bị một chưởng đánh bay ra ngoài.
Lúc nãy hai người quyết đấu kinh thiên đã là nỏ mạnh hết đà, lại đánh một trận trong lòng đất, sơ sẩy một cái sẽ mất mạng.
Lý Vân Tiêu nhìn thấu điểm này nên mới buông lời kích thích Bắc Minh Độc Kiếm.
Bắc Minh Độc Kiếm phân tâm liền quyết định thắng thua, thậm chí là sống chết.
- Đưa Thiên Ngoại Huyền Minh thạch đây!
Lý Vân Tiêu công kích trúng liền hóa thành lôi quang vọt theo, chém nhát kiếm.
Kiếm khí biến ra bảy đóa sen đâm vào người Bắc Minh Độc Kiếm, nổ mấy yếu huyệt, trong thời gian ngắn không thể vận chuyển ma công.
- Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!
Bắc Minh Độc Kiếm ngã trên mặt đất, người đầy máu âm trầm trừng Lý Vân Tiêu, trong mắt rực cháy lửa thù.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Ngươi cũng là một nhân vật, lấy Thiên Ngoại Huyền Minh thạch ra thì ta cho ngươi chết tốt.
Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt Bắc Minh Độc Kiếm châm chọc, bổ sung thêm:
- Thua là thua, ít ra nên có chút phong độ.
- Phong độ? Ha ha ha, trong một ngày Bắc Minh thế gia ta bị ngươi diệt, ngươi còn bảo ta có phong độ?
Mắt Bắc Minh Độc Kiếm tóe lửa tức giận quát:
- Dù bổn tọa có chết cũng không tha cho ngươi!
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu không tại ngươi cố chấp không đưa Huyền Minh thạch thì sao đánh nhau? Cho dù ta quá cố chấp nhưng người cũng không khác gì, kết quả bây giờ không phải điều ta muốn thấy.
Bắc Minh Độc Kiếm lặng im, lòng đầy hối hận. Bắc Minh Độc Kiếm cố chấp muốn lấy Thiên Ngoại Huyền Minh thạch tu luyện để trùng kích cảnh giới Ma tôn, tổn hại người thân, thế gia sinh tử, cuối cùng rơi vào kết cuộc này.
- Đừng buồn, người Bắc Minh thế gia chưa chết, chỉ tạm thời bị ta ‘thu thập’, rất nhanh ngươi sẽ ở chung với họ.
Vi Thanh laức người đến bên cạnh hai người:
- Lý Vân Tiêu, muốn lấy thứ gì thì mau lên đi, ta sắp không kiềm được thu thập ‘tài liệu’ này.
Bắc Minh Đoạn Quyết kinh hoàng, đã bất chấp tất cả lao vào Vi Thanh:
- Chết tiệt, cùng ta xuống địa ngục đi!
Bắc Minh Đoạn Quyết muốn kích phát ra đan điền trong người đồng quy vu tận với Vi Thanh.
- Hừ! Trẻ con.
Vi Thanh xì mũi:
- Kẻ yếu thì không có quyền lợi tuyển chọn sinh tử!
Vi Thanh đánh ra vài ấn quyết vỗ vào bảo bình màu bạc, nhị khí xoay tròn, phù ấn bát quái tụ tập thoáng chốc áp chế Bắc Minh Đoạn Quyết vèo một tiếng bị hút vào bình.
Hoa Thường xem toàn úa tình, mặt trắng bệch không kiềm được thụt lùi vài bước, không dám trực diện nam nhân trước mắt.
Vi Thanh cất bảo bình, thản nhiên nói:
- Hoa Thường đại nhân sợ ta vậy sao? Đại nhân là người của Thiên Vũ Minh nên ta sẽ không đụng vào đại nhân.
Hoa Thường cắn răng phun ra hai chữ:
- Ác ma!
Hoa Thường xoay người đi.
Sau khi Bắc Minh Đoạn Quyết chạy trốn thì Mục Hạc thầm chửi mình ngốc, phản ứng chậm, bị Bắc Minh Đoạn Quyết chiếm tiên cơ, mấy người Thiên Vũ Minh sẽ có điều cảnh giác.
Quả nhiên khi Mục Hạc định trốn thì thần thức, sát khí của Ninh Khả Vân tỏa định gã, khiến Mục Hạc không dám nhúc nhích.
Mục Hạc sắc mặt âm trầm đứng yên không nói một lời, mãi khi Bắc Minh Đoạn Quyết bị Vi Thanh dùng bảo bình thu đi. Mục Hạc sợ hãi hàm răng va lách cách, gã dụi mặt mấy cái, mất hồn.
Giờ phút này, Bắc Minh Chiến Gian mất máu quá nhiều thân thể chống đỡ hết nổi, té xuống, yên lặng nhìn trời nhớ về quá khứ.
Đột nhiên một nam nhân đập vào mắt Bắc Minh Chiến Gian, khuôn mặt nam nhân tuấn nhã lạnh nhạt nói:
- Cường giả như vậy chết thì tiếc, hay là phát huy chút sức lực cuối cùng làm ra cống hiến cho Thiên Vũ giới đi.
Sau đó một bảo bình xuất hiện, miệng bình chía hướng Bắc Minh Chiến Gian.
Bắc Minh Chiến Gian phản xạ sửng sốt, cảm thấy cái bình khá quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó.
Không đợi Bắc Minh Chiến Gian nhớ ra thì cơ thể đã bị âm dương nhị khí quấn lấy, đầu óc trống rỗng bị hút vào.
Vi Thanh thu Bắc Minh Chiến Gian xong đi hướng Mục Hạc, hù gã sợ hãi òa khóc.
Mục Hạc run giọng khóc ròng:
- Đại nhân, Vi Thanh đại nhân tha mạng, xin tha cho ta!
Vi Thanh an ủi:
- Đừng khóc, thiên cổ khó khăn nhất là chết, ngươi cứ coi như mình chết rồi, lại còn cống hiến sức lực cho Thiên Vũ giới, cớ sao không làm?
- A!!
Mục Hạc biết có cầu xin tha thứ thêm nữa cũng vô dụng, bỗng nhiên cắn răng phun ra ngụm máu. Huyết khí tán mà bất diệt, ngưng tụ biến ra vệt sáng, người Mục Hạc hoảng hốt.
Mạch buồn cười nói:
- Ha ha ha! Dùng huyết thuật trước mặt ta, trò con nít.
Mạch là tổ tông chơi trò máu, tuy độn thuật của Mục Hạc lợi hại nhưng không lọt vào mắt xanh của gã.
Năm ngón tay chộp tới trước, hư không nổ cái bùm, Mục Hạc bị chấn ra.
Vi Thanh lên tiếng:
- Đa tạ.
Vi Thanh tiến lên trước thu Mục Hạc vào bình.
Lúc trước Vi Thanh chưa từng dùng cái bình chứa người, mởi rồi Lý Vân Tiêu và Bắc Minh Độc Kiếm chiến đấu kinh thiên, rất khó bảo vệ những tài liệu này nên Vi Thanh bất đắc dĩ bỏ hết vào bình.
Sau đó Vi Thanh thấy tài liệu ở trong bình không có gì thay đổi, được âm dương nhị khí tư nhuận càng khỏe mạnh hơn. Phát hiện này làm Vi Thanh mừng rỡ, thử dụng bình thu người, không ngờ có công hiệu này.
Tâm tình Vi Thanh đang rất tốt, có bảo bình trong tay không chỉ tiện lợi thu nhặt tài liệu còn có thể thu nhiều binh khí giết chóc vào bình, tùy thân mang theo. Như vậy trong thiên hạ này còn ai là địch thủ của Vi Thanh nữa?
Hoa Thường và Ninh Khả Vân tràn đầy sợ hãi nhìn Vi Thanh, Mạch thì tò mò.
Mạch không kiềm được hỏi:
- Đây là thánh khí sao?
- Có lẽ.
Vi Thanh cũng cho rằng nó là thánh khí nhưng dù sao lúc trước gã không hiểu biết về thánh khí, không rõ có đúng không.
Tuy nhiên Âm Dương Nhị Khí Bình trước là vật của Ma Chủ, dù không phải thánh khí cũng chẳng kém hơn là bao.
Hoa Thường bực bội nói:
- Người toàn Bắc Minh Huyền Cung bị ngươi ‘thu thập’ hết, nơi này hết chuyện của ngươi rồi còn ở lại làm gì?
Vi Thanh liếc Hoa Thường, chỉ xuống đất:
- Bên dưới còn một vị, người đó không tầm thường, càng không thể lãng phí.
Vi Thanh mới chỉ tay vài cái thì sơn mạch sụp đổ, vang tiếng nổ điếc tai. Hai luồng sáng xuyên thủng đất bay lên trời.
Bùm!
Bùm!
Người Lý Vân Tiêu rực rỡ ánh sáng vàng, Bắc Minh Độc Kiếm thì ma khí ngút trời. Từ lòng đất đánh lên trời, khó phân thắng bại.
Bắc Minh Độc Kiếm vừa đi ra liền thấy là lạ, nguyên sơn mạch vỡ nát, người Thiên Vũ Minh có mặt đông đủ nhưng người Bắc Minh thế gia thì không thấy đâu.
Lòng Bắc Minh Độc Kiếm chùng xuống, kinh hoàng hét to:
- Đại ca!
Nhưng khắp nơi chỉ có tiếng bọn họ đánh nhau, ngoài ra không có tiếng vọng nào khác.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Đại ca của ngươi và tất cả đệ tử Bắc Minh thế gia chết hết.
Giọng Vi Thanh không cao nhưng vọng thẳng lên trời, giọng điệu châm chọc, khinh miệt khiến người nghe nổi giận.
- A!?
Nỗi lòng Bắc Minh Độc Kiếm rối loạn, hét to:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Tinh thần Bắc Minh Độc Kiếm hốt hoảng liền có sơ hở, Lý Vân Tiêu tranh thủ tấn công. Kiếm Thương Trảm Hồng đâm vào người Bắc Minh Độc Kiếm, lại bị một chưởng đánh bay ra ngoài.
Lúc nãy hai người quyết đấu kinh thiên đã là nỏ mạnh hết đà, lại đánh một trận trong lòng đất, sơ sẩy một cái sẽ mất mạng.
Lý Vân Tiêu nhìn thấu điểm này nên mới buông lời kích thích Bắc Minh Độc Kiếm.
Bắc Minh Độc Kiếm phân tâm liền quyết định thắng thua, thậm chí là sống chết.
- Đưa Thiên Ngoại Huyền Minh thạch đây!
Lý Vân Tiêu công kích trúng liền hóa thành lôi quang vọt theo, chém nhát kiếm.
Kiếm khí biến ra bảy đóa sen đâm vào người Bắc Minh Độc Kiếm, nổ mấy yếu huyệt, trong thời gian ngắn không thể vận chuyển ma công.
- Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!
Bắc Minh Độc Kiếm ngã trên mặt đất, người đầy máu âm trầm trừng Lý Vân Tiêu, trong mắt rực cháy lửa thù.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Ngươi cũng là một nhân vật, lấy Thiên Ngoại Huyền Minh thạch ra thì ta cho ngươi chết tốt.
Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt Bắc Minh Độc Kiếm châm chọc, bổ sung thêm:
- Thua là thua, ít ra nên có chút phong độ.
- Phong độ? Ha ha ha, trong một ngày Bắc Minh thế gia ta bị ngươi diệt, ngươi còn bảo ta có phong độ?
Mắt Bắc Minh Độc Kiếm tóe lửa tức giận quát:
- Dù bổn tọa có chết cũng không tha cho ngươi!
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu không tại ngươi cố chấp không đưa Huyền Minh thạch thì sao đánh nhau? Cho dù ta quá cố chấp nhưng người cũng không khác gì, kết quả bây giờ không phải điều ta muốn thấy.
Bắc Minh Độc Kiếm lặng im, lòng đầy hối hận. Bắc Minh Độc Kiếm cố chấp muốn lấy Thiên Ngoại Huyền Minh thạch tu luyện để trùng kích cảnh giới Ma tôn, tổn hại người thân, thế gia sinh tử, cuối cùng rơi vào kết cuộc này.
- Đừng buồn, người Bắc Minh thế gia chưa chết, chỉ tạm thời bị ta ‘thu thập’, rất nhanh ngươi sẽ ở chung với họ.
Vi Thanh laức người đến bên cạnh hai người:
- Lý Vân Tiêu, muốn lấy thứ gì thì mau lên đi, ta sắp không kiềm được thu thập ‘tài liệu’ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.