Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 939: Ao cạn rùa nhiều. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 937: Ao cạn rùa nhiều. (1)

Vừa đến cửa ra vào, ánh mắt đã đồng loạt rơi vào trên người Mai Đông Nhi, tựa như sói đói thấy được thịt vậy, nhìn khiến toàn thân Mai Đông Nhi đều sợ hãi, hoảng sợ nhích tới gần Lý Vân Tiêu mới cảm giác được một chút ấm áp.

Trong đó một gã võ giả Võ Hoàng đỉnh phong trong tay ôm lấy Vương Đạt đã chết trước đó, sắc mặt âm trầm theo sát sau lưng công tử áo dài màu xanh da trời kia, chậm rãi quì xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt thi thể Vương Đạt lên mặt đất.

- Chính là mấy người kia sao?

Nam tử áo dài nhẹ nói, trong giọng nói không mang theo bất luận tình cảm gì, khiến mọi người nghe được đều nổi lên một tia lãnh ý.

- Đúng, đúng, đúng là bọn hắn.

Ba gã võ giả rời đi lúc trước mà sợ tới mức Bịch quỳ xuống, một người trong đó sợ hãi chỉ vào hai người Lý Vân Tiêu nói:

- Đầu tiên là nàng kia một chưởng, sau đó nam tử kia một cước, Đạt công tử liền bỏ mạng, chúng ta có muốn cứu cũng không kịp a!

Ba người sau khi chỉ qua, tất cả đều cúi đầu, thân thể run run.

Nam tử áo dài ngâm giọng nói:

Đệ ta chính là Thất Túc cảnh Võ Hoàng, lại bị hai gã Võ Tông đánh chết. Bốn người các ngươi cũng đều có cảnh giới Võ Hoàng, vậy mà nói không kip cứu?

Hắn nhìn thoáng qua cỗ thi thể kia ở cửa phòng bếp, nói:

- Không chỉ có thế, còn chết một người, loại cặn bã như các ngươi, giữ lại để làm gì nữa?

Tha mạng, tha mạng, Chấn công tử tha mạng ah, ba người chúng ta đã tận lực rồi.

Ba người khóc lóc cầu xin tha thứ, không ngừng dập đầu, Rầm rầm rầm đập nát cả mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả trán, nhưng không cách nào hóa giải vẻ mặt lạnh như băng của Vương Chấn.

- Tận lực? Vậy sao người chết là đệ đệ ta, mà không phải là ba tên rác rưởi các ngươi? Tốt rồi, sứ mạng của các ngươi đã hoàn thành rồi, coi như cũng đã tận lực a!

Ba người ngẩn ngơ, lập tức thấy Vương Chấn vung tay lên, chợt hoảng sợ muốn tranh nhau bỏ chạy, nhưng ý thức trong đầu lại lập tức mất đi, trực tiếp trước sau ngã xuống, toàn bộ chết hết.

Khí tức lạnh như băng tản ra trong tửu lâu, Quỳ bà bà cũng lộ vẻ hoảng sợ, không nhịn được lui về sau vài bước.



Mai Đông Nhi sợ hãi dán ở bên người Lý Vân Tiêu, tựa hồ chỉ có vậy mới có thể bớt đi vẻ lạnh lẽo, nàng xiết chặt lấy ống tay áo Lý Vân Tiêu:

- Thực tàn nhẫn, ngay cả người mình cũng giết.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Cái này gọi là ao cạn rùa nhiều, miếu nhỏ yêu phong lớn, môn phái càng cổ quái càng có nhiều sửu nhân tác quái, càng không có bản lãnh gì. Diệu Huyền Tông ở Bắc Vực danh khí thật lớn, hiện giờ xem ra cũng chỉ thường thôi, đã nói quá sự thật rồi.

- Lớn mật.

Tên cường giả Võ Hoàng đỉnh phong lúc trước ôm thi thể Vương Đạt nộ quát một tiếng, chỉ vào ba người quát:

- Khó trách dám giết Đạt công tử nhà ta, thì ra Mai gia các ngươi không hề để Diệu Huyền Tông ta vào mắt.

Sắc mặt hắn từ giận dữ bỗng chuyển thành nhe răng cười, hắc hắc nói:

- Nghe nói gia chủ Mai gia Cửu di chính là nữ trung hào kiệt, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nam tử Diệu Huyền Tông chúng ta đều rất muốn thể nghiệm một chút đấy, hắc hắc.

- Ha ha.

Hắn nói lời này lập tức khiến tất cả mọi người sau lưng đều cười ha hả, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ dâm uế và phóng đãng.

Mà ngay cả sắc mặt lạnh như băng của Vương Chấn cũng hơi có chuyển biến tốt đẹp, khẽ cười nói:

- Cửu di lúc tuổi trẻ chính là tuyệt đại mỹ nhân, thúc phụ ta mấy lần động tâm tư, cũng không biết là có thể tới tay không. Vương Chấn bất tài, rất muốn hoàn thành hối tiếc của thúc phụ đấy.

Quỳ bà bà cả kinh nói:

- Chấn, chấn công tử, người, người là hai người bọn họ giết, không có quan hệ gì đến Mai gia chúng ta cả.

Quỳ bà bà càng cảm thấy trong lòng lạnh như băng, dưới khí thế băng hạn tận xương kia của Vương Chấn, thậm chí còn không dám đối mặt chính diện.

- Người, là chết ở quán rượu Mai gia các ngươi, sao lại không liên quan được?



Vương Chấn mở miệng nói, hắn phối hợp rót một chén rượu, sau khi uống cạn liền niết thành bộn phấn, chậm rãi rơi trên mặt bàn. Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào phía trước, tựa hồ ba người Lý Vân Tiêu còn không xứng để hắn dùng mắt nhìn:

- Chỉ có điều quan hệ bao nhiêu mà thôi, nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì bất luận quan hệ bao nhiêu, chỉ cần có quan hệ, thì phải chết.

- Người xấu, xin các ngươi tích chút khẩu đức đi. Mai gia ta tuy rằng không phải đại môn đại phái gì, nhưng ở Thiên Võ Giới coi như là một phương thế lực, Cửu di đứng đầu Mai gia, há lại lại để các ngươi mở miệng vũ nhục như vậy được.

Mai Đông Nhi khó thở, nhưng nàng lại không biết mắng người, chỉ biết gọi là Người xấu, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, lại càng khiến đối phương thèm nhỏ dãi, nguyên một đám mắt bốc lên lục quang.

- Người xấu? Ha ha, đợi lát nữa ngươi sẽ gọi công tử chúng a là phu quân rồi, ha ha

Tên tồn tại Võ Hoàng đỉnh phong kia cười ha hả, ánh mắt rơi vào trên thân ba người, nhe răng cười nói:

- Hiện giờ, trước tiên giết chết hung thủ giết Đạt công tử và lão thái bà này đi đã, để tránh chướng mắt.

- Từ.

Quỳ bà bà hít một hơi lại, kinh hãi lùi về sau mấy bữa, mới khinh khủng nói:

- Chấn công tử, cái chết của lệnh đệ thật sự nằm ngoài dự kiến. Không bằng ta thay ngươi bắt lấy hai người này, kính xin chấn công tử xem ở phân thượng Cửu di nhà ta mà tha cho ta một mạng.

Vương Chấn nói:

- Ngươi cũng đã sống lớn tuổi vậy rồi, sao lại sợ chết như thế? Đệ đệ của ta mới chừng ba mươi tuổi, cứ như vậy chết một cách không rõ ràng. Ngươi có thể đi theo cùng với hắn, cũng không uổng công cuộc đời này ah, chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng đệ đệ ta sao?

Quỳ bà bà trên mặt chảy xuống mồ hôi to như hạt đậu, bỗng nhiên chợt giơ lên quải trượng trong tay, bổ tới Mai Đông Nhi, nổi giận khàn giọng quát:

- Đều tại tiện nhân ngươi, làm liên lụy đến ta.

Nàng dưới khí thế của Vương Chấn thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng không thể sinh ra nổi, chỉ biết phát tiết lửa giận lên người Mai Đông Nhi.

Lý Vân Tiêu im lặng lắc đầu, nhẹ nhàng bước ra một bước, đánh một quyền ra ngoài, dùng lực lượng thân thể đánh lên quải trượng kia, vậy mà chấn cho Quỳ bà bà phải lùi về sau mấy bước, dưới ánh mắ kinh hãi khó có thể tin của nàng, Lý Vân Tiêu đi ra một bước, đã kỳ dị đến trước người Quỳ bà bà, nhấc lấy nàng lên ném về phía Vương Chấn giống như binh khí vậy.

- Hừ, dám khinh nhờn công tử nhà ta, muốn chết.

Tên cường giả Võ Hoàng đỉnh phong kia vẫn một mực lạnh lùng nhìn bọn hắn động thủ, giờ phút này càng hừ lạnh một tiếng, đạp một cước xuống, mặt đất cũng theo đó chấn động, toàn bộ sàn nhà đá xanh đều triệt để nứt thành bụi phấn, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, thậm chí còn không thèm nhìn Quỳ bà bà lấy một cái liền trực tiếp vỗ ra một chưởng không chút lưu tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook