Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 876: Áo chế ma thương. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 874: Áo chế ma thương. (2)

Dùng hắn dự đoán, Viên Cao Hàn còn phải dùng chút thời gian thích ứng với phượng hoàng thần hỏa, luyện hóa Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết là không thể nào, càng đừng nói luyện chế ra mũi kiếm!

- Hắc hắc!

Thân thể Viên Cao Hàn lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn vẻ mặt đắc ý nói:

- Năm đó ta luyện chế Thiên Vũ Luân Chuyển Tử Kim Đỉnh, có phong ấn thủ ấn cường đại trong đó, bí mật này chỉ ta hiểu được. Ta nói là ngày nào đó bị người ta phát hiện, xem như tiện nghi cho người hữu duyên, không thể ngờ chiếm lợi ích thực tế lại là mình.

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, nói:

- Cái này cũng được!

- Hừ, nếu không có như thế, bát trọng Tinh Quang hồn thể của ta có tan thành mây khói cũng không luyện chế ra được mũi kiếm đâu! Không có Tinh Quang thạch cung cấp, ngươi sẽ chờ chết đi!

Viên Cao Hàn nổi giận đùng đùng nói ra, hiển nhiên cực kỳ bất mãn vì cung ứng Tinh Quang thạch. Nếu như hắn tan thành mây khói, bản thể ở Thánh Vực lập tức tìm được tất cả trí nhớ, đến lúc đó không mang theo cao thủ tới chặn giết Lý Vân Tiêu mới có quỷ!

Tâm tình Lý Vân Tiêu thật tốt, cười to nói:

- Tinh Quang thạch sẽ có, ngươi an tâm ra sức cho ta đi, tuyệt đối không bạc đãi ngươi!

Trong tay hắn thi triển Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết, bắt đầu hiệp trợ Viên Cao Hàn.

Quy tắc trong Giới Thần Bi do hắn khống chế, một khi ra tay, Viên Cao Hàn lập tức cảm thấy áp lực giảm nhiều, cảm xúc bị áp chế phóng thích ra, NGAO NGAO kêu to lên, càng hưng phấn luyện chế.

Cố Nguyệt Sinh mấy ngày qua tiếp xúc cũng biết thân phận và lợi hại của Viên Cao Hàn, tâm phục khẩu phục chuyên tâm làm thủ hạ, cũng học được không ít đồ vật, thời khắc này càng toàn tâm đầu nhập vào trong đó, dù sao luyện chế huyền khí cửu giai với hắn mà nói chỗ tốt thật lớn.

Ba người không ngừng luyện chế, rốt cục cũng không lâu lắm, trong tử đỉnh có hào quang hiện ra, ba thiếu nữ chân đỉnh biến ảo ngàn vạn, ánh sáng mang điềm lành bay thẳng lên trời, tử khí đông lai!

- Cái này, đã thành sao?

Viên Cao Hàn kinh ngạc nhìn hào quang trên trời, đột nhiên nói:

- Ngươi còn nhớ Ngả không?

Lý Vân Tiêu sững sờ, cười nói:

- Làm sao quên!

Ánh mắt của hắn ngưng trọng chưa từng có, nói:



- Năm đó tiểu tử kia cũng gần vô hạn tới thuật đạo đỉnh phong, hiện tại càng không biết là tới trình độ nào. Thiên hạ hôm nay, sợ rằng không ai có thể địch.

Viên Cao Hàn cười nói:

- Thế nhưng mà hắn năm đó lại thua ngươi.

Hắn ngẩng đầu lên, tự giễu nói:

- Nhìn thấy hào quang đầy trời thế này, liền nhớ lại đỉnh khí của Ngả năm đó, chẳng biết tại sao. Thân ta có bờ, thuật đạo không bờ, không biết cuộc đời này phải chăng có nhìn thấy thuật đạo đỉnh phong hay không.

Lý Vân Tiêu cũng hướng về không thôi, dưới ánh hào quang này, hai người đều nhắm mắt thật sâu, tùy ý để hào quang vung vẩy lên người, một mảnh tường hòa.

Lý Vân Tiêu nói:

- Thời điểm bảo kiếm ngưng phong, không nên có loại cảm khái này, hẳn là hào khí vượt mây mới đúng.

Cố Nguyệt Sinh kinh ngạc nói:

- Cái này, cái này đã luyện chế thành công sao? Vì cái gì không có cảm giác được lôi kiếp?

Viên Cao Hàn giải thích nói:

- Nơi này là trong thánh khí, tự thành không gian, không có lôi kiếp như Thiên Võ Giới, một thanh binh khí không trải qua lôi kiếp rèn luyện cũng chỉ là sắt thường. Chỉ cần chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm vừa ra khỏi đây, lập tức sẽ dẫn động thiên địa dị tượng, đánh lôi đình cửu giai xuống.

Đối với biểu hiện của Cố Nguyệt Sinh trong khoảng thời gian này, Viên Cao Hàn hết sức hài lòng, phát lên lòng yêu tài. Trên căn bản là có hỏi sẽ đáp, hơn nữa tận lực giảng thuật tường tận.

Hắn bốn là đại thuật luyện sư danh chấn tứ phương, đều có khí độ đại tông sư, cũng làm cho Cố Nguyệt Sinh dần dần tâm phục, hoàn toàn khác với lúc bái làm môn hạ Phong Tử Kiệt.

Lý Vân Tiêu thì thào lẩm bẩm:

- Lôi kiếp huyền khí cửu giai a!

Ánh mắt của hắn chớp động, suy nghĩ miên man.

Sau đó lấy túi trữ vật của Cẩn Huyên đưa cho hắn, giao cho Viên Cao Hàn nói:

- Tất cả tài liệu trên cơ bản đã đủ, còn thiếu mấy thứ ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp, về sau ngươi là thủ tịch thuật luyện sư của ta.

Viên Cao Hàn lộ ra vẻ khinh bỉ, khẽ nói:

- Cho dù là ngươi cũng không xứng để ta luyện chế cho ngươi, nếu không có bị ngươi quản chế, còn cung cấp thần hỏa cho ta sử dụng, cho dù ngươi quỳ ở trước mặt ta khóc hô, ta cũng không quan tâm tới ngươi.



- Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười to mấy tiếng, nói:

- Đừng tự kỷ, hảo hảo làm cho ta, chờ ta khôi phục đỉnh phong thì ngươi sẽ thoát khốn, ở chỗ này, ngươi có thể an tâm tu luyện tới cửu trọng Tinh Quang hồn thể, tới lúc đó hợp nhất với bản thể, có thể trực tiếp vấn đỉnh thuật đạo đỉnh phong, nói không chừng Ngả cũng không phải đối thủ của ngươi.

Trong lòng Viên Cao Hàn nhộn nhạo, nhưng nghe cái tên kia, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Ít chụp mũ với ta, tự ta biết cân lượng của mình nhất, muốn siêu việt Ngả, ít nhất ta không có hy vọng này.

Ánh mắt của hắn nhìn lên người Lý Vân Tiêu, khó tránh lộ ra ghen ghét và cô đơn.

Thiếu niên trước mắt này là tồn tại duy nhất đánh bại Ngả, tuy thủ đoạn hơi ám miệu, tăng thêm đầu cơ trục lợi, nhưng ít ra là người chống lại chính diện. Mà chính mình ngay cả tư cách cũng không có.

Trong lòng của hắn tràn ngập không cam lòng, lại lại tràn đầy không thể làm gì. Có ít người trời sinh vô cùng cường đại, mà có ít người lại cố gắng như thế nào cũng không thể đạt tới cấp độ bẩm sinh của người khác.

Ngả là loại người này, mà Cổ Phi Dương, hoặc là nói Lý Vân Tiêu cũng là như thế.

Cô đơn trong mắt Viên Cao Hàn biến mất, nghiêm mặt nói:

- Mấy chục năm trước ngươi dựa vào đầu cơ trục lợi đánh bại hắn, nhưng đúng như ngươi nói, trong nhân tộc hiện tại, lại không người nào có thể địch nổi, mặc dù là gia sư cũng không thể. Ta trong mơ hồ cảm thấy, người duy nhất có thể thắng hắn chính là ngươi.

Hắn tự giễu nói:

- Tuy phán đoán này ta không muốn nói ra, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là trước kia hay hiện tại, ngươi đều muốn trở thành người đứng đầu thuật đạo nhân tộc tại Thiên Võ Giới. Ngày khác chống lại uy quyền của dị tộc cũng chỉ có ngươi mà thôi.

Cố Nguyệt Sinh nghe bọn họ nói chuyện mà mơ mơ màng màng, rất nhiều điểm nghe không rõ. Đặc biệt là cái gì gọi là Ài... , rốt cuộc là người nào, vì sao chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa bản thân Viên Cao Hàn là cửu giai thuật luyện sư, vậy sư phó cường đại thế nào? Ngay cả sư phó cũng không có biện pháp thắng người này, hắn nghịch thiên ra sao?

Thế nhưng mà...

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, người nghịch thiên này vậy mà đã từng thua trong tay Lý Vân Tiêu!

Cái này, đây là quan hệ như thế nào?

Cố Nguyệt Sinh cảm giác mình triệt để hồ đồ, tuy không rõ, nhưng cảm giác rất lợi hại.

- Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười ha hả, nói:

- Viên Cao Hàn, đừng đội cái mũ cao như thế cho ta. Thiên Võ Giới năng nhân bối xuất, vài thập niên trước có lẽ ta có thể sính ta đây, nhưng hiện tại đã khác, ba ngày hai lần bị người ta đuổi giết, chạy trốn khắp nơi để khỏi chết. Có thể bảo trụ mạng nhỏ của mình là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook