Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1766: Bạch Phạn. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1765: Bạch Phạn. (2)

Đúng lúc này, hai hàng hàm răng kia tựa hồ như bị lực lượng nào đó trở ngại, đột nhiên dừng lại, khiến Lý Vân Tiêu tranh thủ được chớp mắt này trực tiếp lôi độn rời đi.

“Phanh”

Hắn vừa thoát ra, hai hàng hàm răng kia dã lập tức khép lại.

Lý Vân Tiêu thoáng cái chui ra khỏi ngàn mét, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu rồng màu xanh cực lớn, trong hai tròng mắt phun ra lửa giận, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không

Sau một lúc đầu rồng kia mới chậm rãi xoay chuyển tròng mắt, nhìn qua Lý Vân Tiêu ở phía xa, hừ một tiếng, nói:

Nếu ngươi đã muốn cứu hắn, vậy ta sẽ tạm thời buông tha hắn. Nhưng ngươi đừng quên mục đích của mình, còn có ước định giữa chúng ta nữa.

Đầu rồng dần nhạt đi, cuối cùng nhất hóa thành vô số ánh huỳnh quang, tiêu tán trên không trung.

Cửu Thiên thấy Quảng Nguyên rời đi, sắc mặt biến hóa, phức tạp nhìn lại Lý Vân Tiêu ở xa xa, hai đấm xiết chặt vang lên tiếng răng rắc.

Lãnh Vũ ở bên cũng đã hồi thần lại, chỉ là trên mặt vẫn không có chút máu.

Đi thôi.

Cửu Thiên nói một tiếng, hai người liền hóa thành hai đạo quang mang chạy như bay mà đi.

Lý Vân Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hướng tới một chỗ trên bầu trời nói:

Đa tạ nhị đảo chủ xuất thủ cứu giúp.

Bầu trời không gian vặn vẹo, thân ảnh Tân Thần hiện ra, vẻ mặt lộ nụ cười khổ, nói:

Ngươi cũng thật biết gây chuyện, khiến ba vị đảo chủ đều xuất động đến đuổi giết ngươi, khiến ngay cả ta cũng bị liên lụy vào.

Lý Vân Tiêu nói:

Đây cũng là điều ta kỳ quái, ngươi vì sao thà rằng đắc tội đại đảo chủ cũng muốn cứu ta chứ?

Tân Thần trừng mắt liếc hắn một cái, khẽ nói:

p- Ngươi cứ nói đi? Đừng quên, ta còn muốn thông qua ngươi tìm ra người hạ cấm chế trên người ta nữa, sao có thể dễ dàng để ngươi chết vậy được?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Vậy cũng là một cái lý do a.



Nhưng trong lòng hắn lại không tin, dùng thực lực Tân Thần, thế nào cũng sẽ có một ít manh mối có thể truy tra được, hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm đắc tội đại đảo chủ.

Tân Thần nói:

Chính ngươi cẩn thận một chút a, may mắn đại đảo chủ chỉ là hình chiếu đến, nếu bản thể đích thân đến thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi rồi.

Điểm ấy Lý Vân Tiêu tự nhiên biết rõ, hắn rõ ràng khoảng cách chênh lệch giữa Võ Đế cao giai hơn bất kỳ ai.

Cảnh giới võ đạo trước, có lẽ là một tinh một Thiên Địa, mà sau khi đến Võ Đế cao giai, một cấp độ nhỏ cũng đã cách biệt một trời một vực rồi.

Ví dụ như Lãnh Vũ và Cửu Thiên, hai người đều là Võ Đế bát tinh sơ k ỳ, nhưng ở trước mặt Bắc Minh Kháng Thiên bát tinh đỉnh phong lại không chịu nổi một kích.

Mà cửu tinh chi cảnh, đó chính là tồn tại cường đại có thể nhìn tới võ đạo chung cực rồi, có thể đơn giản miểu sát tồn tại như Bắc Minh Kháng Thiên.

Lý Vân Tiêu thấy Tân Thần muốn rời đi, vội hỏi:

Vậy đại đảo chủ đến cùng có thân phận gì?

Tân Thần dừng bước, xoay người lộ ra mỉm cười, nói:

Trong lòng ngươi đã có suy đoán rồi mà? Đúng vậy, chính là như ngươi đoán đấy!

Hắn cười to “ha ha” vài tiếng, liền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Con em ngươi đấy, ta đoán hắn là cha ngươi đấy!

Lý Vân Tiêu bất mãn mắng vài câu, rất nhanh liền trầm tư.

Trước kia bản thể mà Quảng Nguyên biến ra, tuyệt đối là đồ đằng Thanh Long của Vương tộc Đông Hải, như vậy đại đảo chủ này tất nhiên là Vương tộc Đông Hải.

Một gã Vương tộc Đông Hải cường đại như thế ở bên ngoài tự thành thế lực, thật khiến người suy đoán không thôi ah.

Lý Vân Tiêu buồn rầu lắc đầu, thân phận Quảng Nguyên không nói đến, hiện giờ nhức đầu nhất chính là thực lực của người này, sợ rằng tất cả mọi người trên đảo dù có liên thủ cũng chưa chắc địch lại hắn.

Bất quá người này khẳng định có vấn đề, mỗi lần xuất hiện đều là hình chiếu đi ra, cũng không biết bản thể hắn ở nơi nào nữa.

Xa xa Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ cũng chạy như bay qua, kinh hãi nhìn quanh mọi nơi, sợ còn có địch nhân.

Lý Vân Tiêu nói:

Đều đi rồi.



Hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Liêu Dương Băng trầm giọng nói:

Vân thiếu, chúng ta bây giờ nên làm gì? Trực tiếp đắc tội ba vị đảo chủ, vậy mấy tràng đấu giá cuối cùng của Huyễn Bảo đại hội có cần đi không?

Đi, đương nhiên phải đi

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

Thực lực đại đảo chủ này vượt quá dự liệu của ta, chúng ta sợ rằng có phiền toái lớn rồi. Hiện giờ trông cậy duy nhất chính là con gái Hải Hoàng, Thủy Tiên thôi. Ở lại bên người nàng mới là an toàn nhất.

Hai người Liêu Dương Băng cũng nhẹ gật đầu, bọn họ cũng đều biết Thủy Tiên có đều cầu Lý Vân Tiêu, đây chính là một tấm bùa hộ mệnh lớn nhất ah.

Ba người cũng không gấp, muốn tìm một nơi gần đây để điều tức khôi phục lại, chờ đợi thời gian vừa đến liền hóa thành hào quang lao tới hội trường Huyễn Bảo đại hội.

Hai canh giờ rất nhanh đã troi qua, mọi người nhao nhao từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, mỗi người đều ngồi vào chỗ.

Chỉ có điều trong tràng lộ ra thập phần trống trải, người đến vậy mà không bằng một nửa lúc trước.

Ở trong đó có không ít người đánh chú ý vào những người khác, đánh nhau một trận một phương bỏ mang, cũng giống như Lý Vân Tiêu giết chết hơn ba mươi tên cường giả Hải tộc kia vậy, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến người giảm nhiều. Còn có một ít người lại nhận được bảo bối nên tìm một chỗ ẩn nấp, đợi đến lúc hải vực phụ cận đảo Hãm Không khôi phục bình thường liền rời đi.

Nhuận Tường nhìn Lý Vân Tiêu, châm chọc khiêu khích nói:

Không thể tưởng được ngươi còn có mệnh sống sót trở về, chậc chậc.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, chỉ vào xa xa nói:

Vị kia dường như đã trải qua không ít chuyện, cũng đã trở nên thấp thỏm rồi.

Nhuận Tường theo hướng Lý Vân Tiêu chỉ nhìn lại, đúng là Bắc Minh Lai Phong, trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt còn có vẻ hoảng sợ, hiển nhiên hai canh giờ nghỉ ngơi vừa rồi khẳng định đã nhận phải kích thích.

Mà ngay cả Bắc Minh Kháng Thiên cũng lộ vẻ mặt âm trầm, bộ dạng buồn bực hờn dỗi.

Hơn nữa nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, võ giả Nhân tộc đi theo Bắc Minh thế gia bọn hắn đã thiếu mất hơn phân nửa.

Triệu Văn Chiến nhìn thoáng qua nhân số trong tràng, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ cũng nằm trong dự liệu của hắn, cười nói:

Hoan nghênh chư vị trở lại hội trườngHuyễn Bảo đại hội, có thể tham gia đấu giá ba kiện vật phẩm cuối cùng, các ngươi mới chính là người thắng lớn nhất của lần này

Một Bạng nữ hai tay bưng lấy một cái khay đi đến đài, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đứng ở bên người Triệu Văn Chiến, dáng người có lồi có lõm và nụ cười quyến rũ kia, bản thân đã là một kiện chí bảo rồi.

Triệu Văn Chiến tự mình kéo lấy màn hồng bên trên, bên trong dĩ nhiên là một cái chén sứ.

Nhìn kỹ lại không khác gì bát sứ của nhân loại cả, chỉ là chế tác phi thường tinh xảo mà thôi, bát sứ toàn thân hiện lên màu trắng, không có bất kỳ hoa văn nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook