Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 130: Báo danh

Thái Nhất Sinh Thủy

21/06/2017

Một đám triều thần phía sau hắn, mỗi cái cũng nở nụ cười.

Trên cung điện, chỉ để lại một đám dòng chính của Tần Dương mặt âm trầm như nước.

Tần Nguyệt ra hoàng cung, liền cưỡi ngựa đuổi theo tổ tôn Lý Vân Tiêu, một lát sau liền chạy tới, cho người bắt lấy đại thần kia, chuẩn bị ngày mai tế cờ.

Hắn đầy mặt khâm phục hướng Lý Vân Tiêu cười nói:

– Vân thiếu sau ngày hôm nay, là chân chính khiếp sợ triều chính. Hôm nay Già Lam học viện tổ chức tuyển quân, có hứng thú tới quan sát hay không?

Lý Vân Tiêu trầm ngâm chốc lát, cười nói:

– Cũng được, chi học sinh quân này, tương lai là nhân mã dòng chính trung thành nhất của Nguyệt vương tử điện hạ, ta liền đi xem xem.

Tần Nguyệt cũng là một mặt hưng phấn, chuyện thành lập học sinh quân này quá phù hợp với hắn. Hắn còn trẻ, ở trong triều người ủng hộ ít, hơn nữa thân tín không nhiều. Trước mặt cấp thiết nhất chính là bồi dưỡng lên một nhánh sức mạnh của mình, mà những học sinh bình dân không có bối cảnh gì, lại có thực lực, là ứng cử viên thích hợp nhất!

Lúc này mấy người đổi đường, giục ngựa hướng về Già Lam học viện chạy đi.

Giờ khắc này đã là kì nghỉ, nhưng học viện bên trong vẫn phi thường náo nhiệt. Hàng năm vào kỳ nghỉ hè đều sẽ có một ít nhiệm vụ rèn luyện, để học sinh tự do lựa chọn. Những nhiệm vụ rèn luyện kia không chỉ nâng cao kinh nghiệm bản thân, hơn nữa hoàn thành đều có phần thưởng giá trị, đối với đại đa số học sinh đều là bần dân, liền có lực hấp dẫn cực lớn.

Chung Ly Sơn cũng rõ ràng tầm quan trọng của việc này đối với Tần Nguyệt, trong toàn bộ quá trình báo danh, đem một ít lão sư ở trong triều có thế lực toàn bộ loại bỏ ở bên ngoài, tìm những học viện lão sư hoàn toàn không có bối cảnh gì chủ trì. Tần Nguyệt cũng phái Bạch Mâu phụ trách toàn bộ hoạt động, những học viên kia nhìn thấy thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, từng cái từng cái dị thường kích động, nhân số báo danh tăng nhiều!

Ở trước một điểm báo danh, Mộng Vũ cầu xin lão sư kia nói:

– Van cầu ngươi, để đệ đệ ta báo danh đi, hắn cũng là Võ sĩ, đạt đến điều kiện báo danh.

Người lão sư kia không nhịn được nói:

– Đã nói rồi, nhất định phải là học viên của học viện mới có thể báo danh! Hơn nữa ngươi xem đệ đệ của ngươi một chút, vẻ mặt xanh đậm, còn có thân thể này, vừa nhìn chính là dinh dưỡng không đủ, làm sao ra trận giết địch? Mau mau lui xuống đi, đừng chậm trễ người phía sau.

– Ta dinh dưỡng không đầy đủ?

Mộng Bạch trừng mắt, xông lên vỗ bàn một cái.

– Lão tử mỗi ngày ăn nửa con sơn dương, ngươi nói ta dinh dưỡng không đầy đủ!

– Ha ha!

Học viên bốn phía cất tiếng cười to, bộ xương cốt kia của hắn, còn không lớn bằng nửa con sơn dương a.

Lão sư báo danh đầu tiên là giận dữ, lập tức cũng cảm thấy buồn cười, đối với Mộng Vũ nghiêm mặt nói:

– Đệ đệ ngươi thiên phú không tệ, tuổi nhỏ như thế liền có thể đạt đến Võ sĩ, mặc dù tại Già Lam học viện cũng không thường thấy. Vẫn là chờ kỳ nghỉ đi qua, ngươi để hắn đến báo danh nhập học đi.

Mộng Vũ lộ ra một mặt bất đắc dĩ, Mộng Bạch tức giận nói:



– Ngươi không cho ta báo danh, ta đi tìm sư phụ ta! Sư phụ nhất định có biện pháp!

Lão sư kia cười nói:

– Ngươi còn có sư phụ? Trừ khi là viện trưởng đến, bằng không ai tới cũng vô dụng. Sư phụ ngươi là ai?

Đột nhiên phía sau hắn có một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

– Sư phụ của hắn chính là ta.

Tất cả mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, từng cái từng cái lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lý Thuần Dương cùng Tần Nguyệt vương tử là rất nhiều người không quen biết, thế nhưng Lý Vân Tiêu cùng Bạch Mâu, là người người đều biết.

– Cái gì? Sư phụ hắn là Lý Vân Tiêu?

– Không thể nào, tiểu tử Lý Vân Tiêu kia cũng mới lên cấp Võ sĩ mà thôi.

– Ta xem khó nói, hắn một chiêu đánh bại Lam Huyền, là có chút thực lực.

– Thực lực? Ta nhổ vào, không phải ỷ vào gia tộc có tiền có thế, có thể lấy đến lượng lớn tài nguyên cùng võ kỹ cao cấp sao, nếu như đổi thành ta làm Lý gia thiếu gia, đã sớm đột phá đến Vũ Quân!

– Thiết, ngươi liền đỏ mắt đi thôi, có tiền có thế chính là thực lực! Đợi lát nữa bị hắn nghe thấy, xem ngươi giải quyết làm sao!

Mộng Bạch vừa thấy, nhất thời vui vẻ chạy tới, hét lớn:

– Sư phụ, ngươi quả nhiên là lúc mấu chốt mới xuất hiện a! Lão già này không cho ta báo danh!

Trong lòng Mộng Vũ cũng vui mừng, nhưng dáng vẻ hơi có chút thấp thỏm, đi lên phía trước thấp giọng chào hỏi.

– Vân thiếu.

Lý Thuần Dương ngạc nhiên nói:

– Ngươi, ngươi còn thu đồ đệ?

Hắn nhìn Mộng Bạch vài lần, nhất thời thở dài nói:

– Chà chà, tiểu tử này trẻ tuổi như vậy, dĩ nhiên là Võ sĩ? Sợ là cũng chưa tới mười lăm tuổi a? Làm sao sắc mặt khó nhìn như vậy? Dinh dưỡng không đầy đủ?

Hắn oán trách nói:

– Đồ đệ xuất sắc như thế, lại không cho người ta ăn nhiều một chút! Mười bốn, mười lăm tuổi chính là tuổi đang lớn. Đến, tiểu tử lại đây, gia gia cho ngươi chút tiền, đi mua một ít thịt ăn.

Mộng Bạch đầu óc muốn ngất, cả giận nói:



– Lão gia hỏa này là ai? Thật không lễ phép! Lão tử rất có tiền, dĩ nhiên nói ta dinh dưỡng không đầy đủ!

Lúc này lão sư báo danh mới lập tức phản ứng lại, học viên không quen biết những người này, nhưng hắn biết a, vội vàng chạy lên, bái kiến nói:

– Vinh Trí gặp Nguyệt vương tử điện hạ, Tĩnh quốc công đại nhân, Bạch thống lĩnh.

– Cái gì? Vị thiếu niên trẻ tuổi kia dĩ nhiên là Tần Nguyệt vương tử?

– Oa, ông lão kia lại là Tĩnh quốc công?

Tất cả học viên đều dồn dập phát sinh tiếng than thở, sắc mặt Mộng Bạch nhất thời trắng bệch xuống.

Tĩnh quốc công? Này không phải gia gia của sư phụ sao? Vừa nãy ta dĩ nhiên...

Đùng!

Quả nhiên, lúc hắn dại ra, liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu một tát đập lại, đem hắn vỗ bay ra ngoài, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu.

– Gọi lão gia tử nhà ta là lão gia hỏa? Còn dám xưng ‘lão tử’? Tự mình đi trọng lực thất gấp hai mươi lần, nghỉ ngơi một ngày một đêm!

Bạch Mâu nhìn Mộng Bạch bị tát bay, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

– Vinh Trí, để thiếu niên này báo danh đi.

– Vâng!

Vinh Trí vội vàng đáp.

Tần Nguyệt liếc mắt nhìn những học viên tràn ngập kính nể cùng sùng bái kia, khóe miệng khẽ mỉm cười, mở miệng nói:

– Chư vị học viên, chỉ cần lần xuất chinh này biểu hiện xuất sắc, bất luận xuất thân làm sao, cũng có thể trực tiếp gia nhập Trấn quốc Thần vệ, đồng thời trở thành Vũ vệ thân tín của ta.

Rào!

Tất cả mọi người sôi trào lên, gia nhập Trấn quốc Thần vệ, trở thành Vũ vệ thân tín của Nguyệt vương tử! Đối với những võ giả xuất thân bần dân này, không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn trí mạng. Hơn nữa ai cũng biết Nguyệt vương tử chính là một trong những người tranh cướp vương vị mạnh mẽ nhất, nếu tương lai có thể đăng cơ, vậy mình chẳng phải là thành thân tín của quốc vương?

– Vinh lão sư, ta muốn ghi danh!

– Đừng chen, chen con mẹ ngươi a!

– Móa, còn chưa xong? Mau mau báo xong cút đi, đến phiên ta!

– Mọi người xếp hàng, đừng chen a!

– Đệt! Tên biến thái kia lại đâm hoa cúc của ta, ngươi muốn chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook