Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3120: Bị nguy (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

16/12/2016

– Hung thú đi ra toàn bộ? Dường như có kẻ chỉ huy.

Lý Vân Tiêu khiếp sợ nhìn chung quanh, thật sự là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, hơn nữa mặt đất dưới chân đột nhiên biến dị, rất nhiều bùn đất trở nên xốp, chúng giống như chất lỏng đậm đặc.

– Nhất định có kẻ chỉ huy phía sau.

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nói:

– Liên thủ bố trí kết giới, ngăn cản tất cả hung thú.

Trên người hắn ánh sáng màu xanh lóe lên, đánh tan bùn đát, lập tức ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra ngoài, trải rộng bốn phía.

Lập tức kiếm giới mở ra, diễn hóa ra ngàn vạn kiếm, ngăn chặn sóng âm đám dơi ra bên ngoài.

Vạn Nhất Thiên giờ phút này mới trốn ra, lo lắng hô lớn:

– Phi Dương lão đệ, mau mở kiếm giới ra, để cho ta tiến vào.

Sau lưng có vô số côn trùng màu bạc đuổi theo, hắn sợ tới mức hắn hồn phi phách tán, dốc sức liều mạng gõ kiếm giới.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, quát:

– Tất cả mọi người cẩn thận chút!

Hai ngón tay của hắn điểm một cái, một thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm gần Vạn Nhất Thiên bay lên, lăng không hóa ra vô số bóng kiếm, giống như mưa chém vào đám côn trùng.!

Đồng thời kiếm giới mở ra một lỗ hổng, Vạn Nhất Thiên vọt vào, thở ra một hơi, sợ tới mức muốn khóc.

Nhưng vẫn có rất nhiều côn trùng theo vào.

Thân ảnh Phi Nghê lóe lên, hóa thành thiên phượng phun thập giai hỏa diễm thiêu đốt chúng.

Hai tay Lý Vân Tiêu không ngừng kết kiếm quyết, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kia bay về giữ vững vị trí.

Ông ông ông!

Trong khoảnh khắc, rất nhiều côn trùng công kích kiếm chặn, dốc sức thôn phệ kiếm trận và trận quang.

– Không tốt, đám côn trùng này là cái gì, hỏa diễm không thể đốt hết.

Đột nhiên Phi Nghê kinh hãi, những côn trùng này trừ số ít bị đốt chết ra, nhưng có không ít không chết, chúng giống như bị thương, đang muốn bay lên.

– Làm sao có thể!

Khúc Hồng Nhan cũng rất giật mình, trong mắt có hàn quang lóe lên, “Xùy” một tiếng, một ít đạo kiếm khí chém ra, chém đám côn trùng thành hai nửa mới chết đi.



– Sinh mệnh lực thật ngoan cường.

Những người còn lại quá sợ hãi, nhìn bên ngoài có mấy trăm vạn côn trùng, rậm rạp chằng chịt bao phủ kiếm giới, bọn họ hít khí lạnh, đầu óc run lên.

– Lại dám đuổi theo đại gia, chết đi cho ta.

Vạn Nhất Thiên sống sót sau tai nạn, trong cơn giận dữ, hắn rút trường kiếm ra chém vào đám côn trùng, bảo kiếm chém vào người côn trùng lại phát ra âm thanh kim loại va chạm, hoa lửa bắn ra bốn phía.

– Không ngờ cường hãn như thế.

Sắc mặt mọi người đại biến, có nhận thức mới về đám côn trùng này.

Khúc Hồng Nhan quát lên:

– Đừng có đứng đó nữa, diệt sát đám côn trùng này đi, chúng dường như không nhiễm ngũ hành, chỉ có thể chém giết!

Trong khi nói chuyện, không ít côn trùng chết trong tay nàng.

– Ah? Thực sự lợi hại như vậy sao?

Tiểu Hồng xùy cười một tiếng, tỏ vẻ không tin, nâng lên tay lên sinh ra một đám băng sát tâm diễm, lập tức bao phủ đám côn trùng bên ngoài.

Vù vù!

Băng sát tâm diễm quét qua đám côn trùng màu bạc, âm thanh đùng đùng vang lên, mỗi côn trùng kiên trì hai ba giây là nổ tung.

Chi!

Tất cả mọi người hít khí lạnh, đặc biệt là Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng, nội tâm kinh hãi quá nhiều, băng sát tâm diễm có bao nhiêu khủng bố thì hai người hiểu rõ.

Ngay cả con cóc bị đốt một chút đã biến thành tro bụi, đám côn trùng này kiên trì vài hô hấp, thật sự quá kinh khủng.

– Kiếm trận nhất định phải chống đỡ.

Sắc mặt Phi Nghê tái nhợt nói ra, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Nàng mang thiên phượng chân hỏa, nhạy cảm với hỏa diễm cực cao, nàng cảm nhận được băng sát tâm diễm còn cao hơn thiên phượng chân hỏa một bậc, cho nên càng sợ đám côn trùng này.

Bành!

Đột nhiên cả kiếm trận đều rung động lắc lư, chỉ thấy hướng cửa vào có rất nhiều hung thú, tuy chủng loại không đồng nhất, nhưng tất cả đều mặt xanh nanh vàng, xem xét là đồ hung ác, dốc sức liều mạng va chạm hoặc thi triển thần thông oanh kích kiến trận.

Dưới trùng kích đầu tiên, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm rung động lắc lư, Lý Vân Tiêu run rẩy toàn thân, miệng phun máu tươi.

– Phi Dương!

– Phu quân!



– Vân Tiêu đại ca!

Những tiếng kinh hô vang lên, Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê bay tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, ánh mắt đầy lo nghĩ, Phi Nghê và Khúc Hồng Nhan đều đưa linh đan lên.

Lý Vân Tiêu lắc đầu, mặt mũi đầy kinh hãi nói ra:

– Chư vị nhanh nghĩ biện pháp, kiếm trận sẽ không cản nổi đợt công kích thứ hai.

Sắc mặt Khúc Hồng Nhan ngưng trọng, Tử Tiêu kiếm lập tức chém ra ngoài, hào quang nở rộ, hóa thành kiếm trận bao phủ các nơi, cùng i ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm chiếu ứng lẫn nhau mới ngăn cản được xu thế tan rã của kiếm giới.

Kiếm giới trong khoảnh khắc trở nên vững chắc, tất cả mọi người thở ra một hơi, nhưng lo lắng không giảm, ai cũng hiểu trận pháp không chịu được bao lâu.

Giờ phút này là bốn phía thọ địch, trước có ngân trùng, sau có hung thú, trên trời có đám dơi. Thậm chí còn có quái điểu có tám vuốt, mỗi một lần lao xuống đều làm kiếm giới lắc lư vài lần.

Mục Trang trầm giọng nói:

– Sau những công kích này chắc chắn có kẻ làm chủ, là người hoặc quỷ, hoặc là vật có linh! Muốn hóa giải nguy cơ sợ rằng phải tìm ra kẻ chủ sự.

Lý Vân Tiêu mặt âm trầm, diệu pháp linh mục nhìn qua chung quanh, trừ khí thế hung ác đầy trời ra, không thu hoạch được gì, bi quan nói ra:

– Muốn tìm ra người chủ sử sợ là khó như lên trời, theo ta thấy, không bằng giết ra ngoài đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, giờ phút này trên trời đầy dơi và quái điểu, rất nhiều sóng âm khuếch tán ra, thần thức không dò xét được.

– Căn cứ lối vào lúc trước mà suy đoán, nơi đây các mặt đất mấy trăm trượng mà thôi, chúng ta toàn lực công kích phia trên, nhất định có thể oanh ra một cái lối đi, ta đoán sẽ không gặp nguy hiểm.

Ánh mắt Mục Trang chớp động, nói:

– Nhưng ngươi xác định sau khi thu hồi kiếm trận sẽ có đầy đủ thời gian ra tay, hơn nữa nhất định có thể phá vỡ mái vòm sao? Nếu kế hoạch thất bại, sợ rằng kết giới chưa mở ra, chúng ta sẽ bị đám chim thú và côn trùng giết rồi.

Toàn thân Vạn Nhất Thiên run lên, nghĩ tới cảnh bị đám súc sinh này nuốt, hắn sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nói:

– Đúng, đúng ah, nhiều hung thú như vậy…

Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:

– Các vị có biện pháp nào tốt sao? Có kết sách an toàn thì bản thiếu gia cũng không mạo hiểm.

Mục Trang ngưng trọng, nói:

– Nghe nói lúc cuộc chiến Ngũ Hà Sơn, Vân Tiue công tử thi triển ra một chiêu tuyệt học kinh thiên, nghịch chuyển tình thế hai tộc, chiêu đó sát thương diện tích thật lớn, giét mấy ngàn tinh nhuệ Yêu tộc nha.

Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn cũng không phải không muốn dùng lưu lưu cầu, nhưng chiêu này thời gian chuẩn bị quá dài, hơn nữa ngoài trận còn đám hung thú, chim bay cùng ngân trùng đều là dị chủng thượng cổ, chưa chắc giết sạch bọn chúng.

Lúc ấy có Tam Thập Tam Thiên, trận linh hóa thành vô số tinh thể bọ cánh cứng, đã miễn dịch chiêu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook