Chương 2825: Bí tàng khuyết thất
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Vạn Nhất Thiên nói:
- Không biết Vân thiếu gia định chọn vật gì?
Lý Vân Tiêu đáp ngay:
- Chân Long chi kiếm!
Mọi người biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem, hiển nhiên bọn họ cũng rất khao khát thanh kiếm này.
Lý Vân Tiêu bay ra ngoài, tốc độ siêu nhanh xuyên toa trong toàn không gian.
Thời gian khoảng một tách trà sau Lý Vân Tiêu lại xuất hiện ở mũi chiến hạm, biểu tình hơi khó xem
- Nơi này không có Chân Long chi kiếm.
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Vạn Nhất Thiên ngạc nhiên qua đi vội nói:
- Không thể nào! Từ khi tổ tiên vào bí tàng thì không ai đi vào nữa.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói:
- Đại trận tầng mây bên ngoài chưa bị vị phá, lại không có chìa khóa, đúng là khó tiến vào. Có khi nào Chân Long chi kiếm phong ấn quá kín nên ngươi không cảm giác được?
Lý Vân Tiêu lấy ngọc giản ra, nói:
- Nhất Thiên huynh đưa phù lục tổng cộng ghi chép một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối. Ngày xưa tổ tiên của huynh lấy đi năm trăm món, còn lại một ngàn hai trăm bảy mươi ba món. Các vị hãy nhìn xem, vật phẩm nơi đây chỉ có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món, vừa lúc thiếu mười.
Lý Vân Tiêu nói thế, mọi người vội dùng thần thức quét qua. Với lực lượng thần thức của các đại cao thủ đương nhiên liếc sơ liền thấy rõ, đúng là có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món.
Mọi người cùng nhìn Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên la lên:
- Sao có thể như vậy? Tiên tổ ghi chép tuyệt đối không sai!
Lý Vân Tiêu nói:
- Một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối này tuy là vật hiếm có, nhưng chỉ có ba mươi hai món xứng là chí bảo, kiến bản thiếu gia thèm muốn. Giá trị hai mươi ba món này hơn xa mấy thứ khác, ngày xưa tổ tiên Vạn gia không khách sáo lấy đi hai mươi món, chỉ còn lại mười. Các vị liều mạng tham gia vũ quyết chắc mục tiêu là mười món này, vừa rồi ta đi dạo một vòng, thiếu mười món chính là chúng.
- Cái gì?!
Mọi người càng rung động.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt hỏi:
- Vân thiếu gia có mấy phần nắm chắc chuyện này là thật?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Mấy phần nắm chắc? Bản thiếu gia có Diệu Pháp Linh Mục thấy rõ những thứ bị phong ấn bên trong, vậy nói xem ta có mấy phần nắm chắc?
Mọi người chuyển sang nhìn Vạn Nhất Thiên, nhiều người mắt bắn ra sát khí.
Người Vạn Nhất Thiên lạnh lẽo hết một nửa, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói:
- Lão phu chưa từng vào bí tàng này, dù có xung đột với ghi chép trong mục lục nhưng không thể trách lão phu đi? Hơn nữa các ngươi có ai dám nói sẽ cướp được những chí bảo này? Đa số người chỉ có thể đạt được hơn một ngàn đẳng cấp trân bảo đã tài phú kếch sù.
Nam Khâu Vũ nói:
- Nhất Thiên huynh nói rất đúng, chuyện này không thể trách hắn.
Mọi người bình tĩnh ngẫm lại, thấy cũng có lý. Dù mười chí bảo còn cũng không đến lượt họ.
Ân Trì hỏi:
- Còn hai món chí bảo nữa là cái gì?
Tuy Ân Trì xếp hạng ba nhưng miễn Ngạo Vô Tâm không chọn trúng thì cơ hội của gã vẫn rất lớn. Có vẻ Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng quan hệ rất tốt, Ân Trì và Mục Trang cũng chơi hân, gã có thể nhờ Lý Vân Tiêu chọn giúp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không Linh Diệu Thư, Ma Thạch.
Tim mọi người đập nhanh, dù chỉ còn lại hai thứ cũng có giá trị rất lớn, khiến người thèm muốn.
Đặc biệt là Không Linh Diệu Thư, một loại công pháp tuyệt thế.
Vạn Bảo lâu của Ngạo gia chảy ra từ đây, khiến người mơ màng.
Mục Trang hỏi:
- Không biết Vân thiếu gia định chọn thứ nào?
Thiếu mười món chí bảo nhưng Mục Trang không đau lòng, vì quyền lựa chọn món đầu tiên đã cho Lý Vân Tiêu. Được đệ nhất vũ quyết, có thêm ba mươi danh ngạch vào Lang Hoàn Thiên đã là vượt giá trị.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ma Thạch!
Lý Vân Tiêu chộp hư không, một hộp ngọc hình vuông rơi vào tay hắn, to cỡ dưa hấu.
Mọi người nhìn chằm chằm hộp ngọc, không ai biết Ma Thạch là cái gì nhưng đã xếp vào hàng chí bảo tất nhiên bất phàm.
Nhiều người mắt lóe tia kỳ dị, không chỉ vì Ma Thạch còn vì tin đồn Lý Vân Tiêu có thánh khí đã là điều khẳng định, bảo trong lòng bọn họ không nóng lên là không thể nào.
Nhưng vì e ngại thực lực Lý Vân Tiêu cường đại, lúc trước trên đảo La Phù ai đều chịu ân huệ của hắn, nhiều ít còn chút lương tâm nên từ bỏ ý đồ.
Thật ra Lý Vân Tiêu cũng rất muốn xem Không Linh Diệu Thư nhưng Ma Thạch . . .
Khi thần thức của Lý Vân Tiêu quét vào trong thì không kiềm được tim đập nhanh. Bên trong có cảm giác như nghê hồng thạch, cộng với cái tên . . .
Lý Vân Tiêu không kiềm được chọn Ma Thạch.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu nhìn thấu phong ấn, cục đá to cỡ dưa hấu có màu xám trắng, khác hẳn với hình dạng nghê hồng thạch, nhưng cho hắn cảm giác rất quen hutộc.
Nam Khâu Vũ nói:
- Vô Tâm, đến lượt ngươi.
Ngạo Vô Tâm bước ra, chắp tay hướng Lý Vân Tiêu:
- Vân thiếu gia, xin hỏi Không Linh Diệu Thưở đâu? Ta không nhìn hấu những phong ấn này, mong Vân thiếu gia không tiếc chỉ dạy cho.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vô Tâm, ngươi là trẻ ngoan nhưng xin lỗi, ngươi phải tự dựa vào mình.
Ngạo Vô Tâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, buông tiếng thở dài:
- Ài.
Ngạo Vô Tâm tự mình tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một cái hộp dài, bên trong dường như chứa ngọc giản, trực tiếp chộp lấy nó.
Ngạo Vô Tâm mở ra xem, quả nhiên bên trong có một ngọc giản màu àng.
Sắc mặt mọi người bừng sáng.
Nhưng Ngạo Vô Tâm không kích động, gã liếc Lý Vân Tiêu, thấy đối phương nhếch môi treo nụ cười thì cười khổ nói:
- Xem ra không phải.
Ngạo Vô Tâm không thèm nhìn ngọc giản, trực tiếp cất đi, quay về chiến hạm.
Nam Khâu Vũ nói:
- Bích Lạc tông hạng ba, chọn đi.
Lý Vân Tiêu phất tay:
- Tiểu Hồng, lại đây, đại ca ca dyạ cho.
Ân Trì cười ngoác tận mang tai, vỗ Tiểu Hồng:
- Mau đi qua.
Tiểu Hồng nhảy nhót tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, hắn giơ tay chộp không khí. Một luồng sáng phía xa bay tới, lơ lửng trên cao.
Lý Vân Tiêu chỉ vào thứ đó, nói:
- Chọn cáinày.
Tiểu Hồng chớp mắt nói:
- Đại ca ca, Tiểu Hồng muốn Ma Thạch lúc trước đại ca ca chọn.
Lý Vân Tiêu giật mình hỏi:
- Tiểu Hồng có phải đã nhận ra cái gì?
Tiểu Hồng lắc đầu, nói:
- Tiểu Hồng cũng không biết, nhưng Tiểu Hồng rất muốn khối Ma Thạch đó, rất muốn rất muốn. Đại ca ca cho Tiểu Hồng được không?
Lý Vân Tiêu vuốt trán Tiểu Hồng, nói:
- Tiểu Hồng, xin lỗi, không thể cho Tiểu Hồng khối Ma Thạch đó được.
Tiểu Hồng rùng mình, trong mắt có gợn sóng hiện ra, khuếch tán từng vòng ma văn màu đen, dường như đang cố gắng ức chế và nhẫn nại.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Mục Trang!
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hai tay vội vàng bấm quyết đánh vào người Tiểu Hồng. Từng đợt phong ấn bay vào các đại khiếu huyệt của Tiểu Hồng, tạm hời phong lực lượng ma nguyên.
Tiểu Hồng ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run run. Một lúc sau Tiểu Hồng đứng lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Tiểu Hồng run giọng nói:
- Đại ca ca . . . Người . . . Người xấu suýt nữa lại đến.
Mọi người giật mình nhìn Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng, không hiểu ra sao.
- Không biết Vân thiếu gia định chọn vật gì?
Lý Vân Tiêu đáp ngay:
- Chân Long chi kiếm!
Mọi người biến sắc mặt, biểu tình cực kỳ khó xem, hiển nhiên bọn họ cũng rất khao khát thanh kiếm này.
Lý Vân Tiêu bay ra ngoài, tốc độ siêu nhanh xuyên toa trong toàn không gian.
Thời gian khoảng một tách trà sau Lý Vân Tiêu lại xuất hiện ở mũi chiến hạm, biểu tình hơi khó xem
- Nơi này không có Chân Long chi kiếm.
Mọi người giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Vạn Nhất Thiên ngạc nhiên qua đi vội nói:
- Không thể nào! Từ khi tổ tiên vào bí tàng thì không ai đi vào nữa.
Nam Khâu Vũ gật đầu, nói:
- Đại trận tầng mây bên ngoài chưa bị vị phá, lại không có chìa khóa, đúng là khó tiến vào. Có khi nào Chân Long chi kiếm phong ấn quá kín nên ngươi không cảm giác được?
Lý Vân Tiêu lấy ngọc giản ra, nói:
- Nhất Thiên huynh đưa phù lục tổng cộng ghi chép một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối. Ngày xưa tổ tiên của huynh lấy đi năm trăm món, còn lại một ngàn hai trăm bảy mươi ba món. Các vị hãy nhìn xem, vật phẩm nơi đây chỉ có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món, vừa lúc thiếu mười.
Lý Vân Tiêu nói thế, mọi người vội dùng thần thức quét qua. Với lực lượng thần thức của các đại cao thủ đương nhiên liếc sơ liền thấy rõ, đúng là có một ngàn hai trăm sáu mươi ba món.
Mọi người cùng nhìn Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên la lên:
- Sao có thể như vậy? Tiên tổ ghi chép tuyệt đối không sai!
Lý Vân Tiêu nói:
- Một ngàn bảy trăm bảy mươi ba món bảo bối này tuy là vật hiếm có, nhưng chỉ có ba mươi hai món xứng là chí bảo, kiến bản thiếu gia thèm muốn. Giá trị hai mươi ba món này hơn xa mấy thứ khác, ngày xưa tổ tiên Vạn gia không khách sáo lấy đi hai mươi món, chỉ còn lại mười. Các vị liều mạng tham gia vũ quyết chắc mục tiêu là mười món này, vừa rồi ta đi dạo một vòng, thiếu mười món chính là chúng.
- Cái gì?!
Mọi người càng rung động.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt hỏi:
- Vân thiếu gia có mấy phần nắm chắc chuyện này là thật?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Mấy phần nắm chắc? Bản thiếu gia có Diệu Pháp Linh Mục thấy rõ những thứ bị phong ấn bên trong, vậy nói xem ta có mấy phần nắm chắc?
Mọi người chuyển sang nhìn Vạn Nhất Thiên, nhiều người mắt bắn ra sát khí.
Người Vạn Nhất Thiên lạnh lẽo hết một nửa, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói:
- Lão phu chưa từng vào bí tàng này, dù có xung đột với ghi chép trong mục lục nhưng không thể trách lão phu đi? Hơn nữa các ngươi có ai dám nói sẽ cướp được những chí bảo này? Đa số người chỉ có thể đạt được hơn một ngàn đẳng cấp trân bảo đã tài phú kếch sù.
Nam Khâu Vũ nói:
- Nhất Thiên huynh nói rất đúng, chuyện này không thể trách hắn.
Mọi người bình tĩnh ngẫm lại, thấy cũng có lý. Dù mười chí bảo còn cũng không đến lượt họ.
Ân Trì hỏi:
- Còn hai món chí bảo nữa là cái gì?
Tuy Ân Trì xếp hạng ba nhưng miễn Ngạo Vô Tâm không chọn trúng thì cơ hội của gã vẫn rất lớn. Có vẻ Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng quan hệ rất tốt, Ân Trì và Mục Trang cũng chơi hân, gã có thể nhờ Lý Vân Tiêu chọn giúp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không Linh Diệu Thư, Ma Thạch.
Tim mọi người đập nhanh, dù chỉ còn lại hai thứ cũng có giá trị rất lớn, khiến người thèm muốn.
Đặc biệt là Không Linh Diệu Thư, một loại công pháp tuyệt thế.
Vạn Bảo lâu của Ngạo gia chảy ra từ đây, khiến người mơ màng.
Mục Trang hỏi:
- Không biết Vân thiếu gia định chọn thứ nào?
Thiếu mười món chí bảo nhưng Mục Trang không đau lòng, vì quyền lựa chọn món đầu tiên đã cho Lý Vân Tiêu. Được đệ nhất vũ quyết, có thêm ba mươi danh ngạch vào Lang Hoàn Thiên đã là vượt giá trị.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ma Thạch!
Lý Vân Tiêu chộp hư không, một hộp ngọc hình vuông rơi vào tay hắn, to cỡ dưa hấu.
Mọi người nhìn chằm chằm hộp ngọc, không ai biết Ma Thạch là cái gì nhưng đã xếp vào hàng chí bảo tất nhiên bất phàm.
Nhiều người mắt lóe tia kỳ dị, không chỉ vì Ma Thạch còn vì tin đồn Lý Vân Tiêu có thánh khí đã là điều khẳng định, bảo trong lòng bọn họ không nóng lên là không thể nào.
Nhưng vì e ngại thực lực Lý Vân Tiêu cường đại, lúc trước trên đảo La Phù ai đều chịu ân huệ của hắn, nhiều ít còn chút lương tâm nên từ bỏ ý đồ.
Thật ra Lý Vân Tiêu cũng rất muốn xem Không Linh Diệu Thư nhưng Ma Thạch . . .
Khi thần thức của Lý Vân Tiêu quét vào trong thì không kiềm được tim đập nhanh. Bên trong có cảm giác như nghê hồng thạch, cộng với cái tên . . .
Lý Vân Tiêu không kiềm được chọn Ma Thạch.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu nhìn thấu phong ấn, cục đá to cỡ dưa hấu có màu xám trắng, khác hẳn với hình dạng nghê hồng thạch, nhưng cho hắn cảm giác rất quen hutộc.
Nam Khâu Vũ nói:
- Vô Tâm, đến lượt ngươi.
Ngạo Vô Tâm bước ra, chắp tay hướng Lý Vân Tiêu:
- Vân thiếu gia, xin hỏi Không Linh Diệu Thưở đâu? Ta không nhìn hấu những phong ấn này, mong Vân thiếu gia không tiếc chỉ dạy cho.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vô Tâm, ngươi là trẻ ngoan nhưng xin lỗi, ngươi phải tự dựa vào mình.
Ngạo Vô Tâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, buông tiếng thở dài:
- Ài.
Ngạo Vô Tâm tự mình tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một cái hộp dài, bên trong dường như chứa ngọc giản, trực tiếp chộp lấy nó.
Ngạo Vô Tâm mở ra xem, quả nhiên bên trong có một ngọc giản màu àng.
Sắc mặt mọi người bừng sáng.
Nhưng Ngạo Vô Tâm không kích động, gã liếc Lý Vân Tiêu, thấy đối phương nhếch môi treo nụ cười thì cười khổ nói:
- Xem ra không phải.
Ngạo Vô Tâm không thèm nhìn ngọc giản, trực tiếp cất đi, quay về chiến hạm.
Nam Khâu Vũ nói:
- Bích Lạc tông hạng ba, chọn đi.
Lý Vân Tiêu phất tay:
- Tiểu Hồng, lại đây, đại ca ca dyạ cho.
Ân Trì cười ngoác tận mang tai, vỗ Tiểu Hồng:
- Mau đi qua.
Tiểu Hồng nhảy nhót tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, hắn giơ tay chộp không khí. Một luồng sáng phía xa bay tới, lơ lửng trên cao.
Lý Vân Tiêu chỉ vào thứ đó, nói:
- Chọn cáinày.
Tiểu Hồng chớp mắt nói:
- Đại ca ca, Tiểu Hồng muốn Ma Thạch lúc trước đại ca ca chọn.
Lý Vân Tiêu giật mình hỏi:
- Tiểu Hồng có phải đã nhận ra cái gì?
Tiểu Hồng lắc đầu, nói:
- Tiểu Hồng cũng không biết, nhưng Tiểu Hồng rất muốn khối Ma Thạch đó, rất muốn rất muốn. Đại ca ca cho Tiểu Hồng được không?
Lý Vân Tiêu vuốt trán Tiểu Hồng, nói:
- Tiểu Hồng, xin lỗi, không thể cho Tiểu Hồng khối Ma Thạch đó được.
Tiểu Hồng rùng mình, trong mắt có gợn sóng hiện ra, khuếch tán từng vòng ma văn màu đen, dường như đang cố gắng ức chế và nhẫn nại.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Mục Trang!
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, hai tay vội vàng bấm quyết đánh vào người Tiểu Hồng. Từng đợt phong ấn bay vào các đại khiếu huyệt của Tiểu Hồng, tạm hời phong lực lượng ma nguyên.
Tiểu Hồng ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run run. Một lúc sau Tiểu Hồng đứng lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Tiểu Hồng run giọng nói:
- Đại ca ca . . . Người . . . Người xấu suýt nữa lại đến.
Mọi người giật mình nhìn Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng, không hiểu ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.