Chương 1056: Biên giới đào thải.
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 1054: Biên giới đào thải.
- Xác thực, thượng cổ thuật giả đối với thuật đạo lĩnh ngộ hẳn là trên Hóa Thần Hải bây giờ.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị đáp, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm ngộ nguyên tố trong hư không.
Trước hết tiếp xúc được đó là một ít nguyên tố hoả hồng, ở chung quanh hắn vui vẻ nhảy lên, dần dần càng ngày càng nhiều, khoan khoái không nói ra lời.
Tuy rằng hắn thân là Thuật luyện sư cấp chín, hơn nữa chưởng khống đối với hỏa diễm có thể đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, thích làm gì thì làm, nhưng chưa từng có để mình yên tĩnh lại như vậy, toàn thân thả lỏng, tiến vào trong thế giới Hỏa nguyên tố. Vào lúc này, hắn phảng phất thấy mình chính là một viên Hỏa nguyên tố, ở bốn phía cùng các bạn thân vui vẻ chơi đùa.
Loại cảm giác đó làm hắn phi thường thích ý, hắn chính là Tinh Linh hỏa nguyên tố, không ngừng phát hiện nguyên lai trước đây mình đối với Hỏa hệ lý giải vẫn quá nông cạn, chỉ có mình hóa thành hỏa diễm mới rõ ràng, nguyên lai đây mới là Hỏa chi nguyên tố
Trong Linh Đài, trên trận bàn phương tứ nguyên tố, Thiên địa hệ Hỏa đột nhiên sáng lên, biểu hiện hợp lệ thông qua.
Những Hỏa nguyên tố bốn phía bắt đầu chậm rãi tiêu tan, muốn rời đi.
Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu sinh ra một luồng không muốn, giống như bằng hữu người thân sắp ly biệt, hắn không ngừng hô, kêu, để mọi người lưu lại. Nhưng các bạn thân vẫn như cũ một chút rời đi.
- Không, không cần đi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu dâng lên một luồng tâm ý hết sức không cam lòng, rống to:
- Không cho đi, ai cũng không cho đi.
Theo hắn quát to một tiếng, cuối cùng những Hỏa nguyên tố sắp biến mất kia đột nhiên dừng lại, chẳng biết vì cái gì dĩ nhiên không có biến mất ở trong bóng tối, tựa hồ nhận biết được Lý Vân Tiêu hiệu triệu, rốt cục lưu lại .
Không chỉ có như vậy, những nguyên tố Hỏa kia càng bắt đầu hô bằng gọi hữu, không ngừng cùng hắn hò hét, gọi đồng bọn ra.
Dần dần, những Hỏa nguyên tố lui bước kia lần thứ hai trở về, quay chung quanh ở bên người Lý Vân Tiêu cùng hắn vui sướng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình những đồng bọn này, như hắn sung sướng.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục cảm thấy mình chơi mệt, uể oải, cần nghỉ ngơi, những Hỏa nguyên tố kia cũng đồng dạng mệt mỏi, mọi người hô to gặp lại, lúc này mới chậm rãi rời đi, ẩn lui đến trong bóng tối.
Thần thức của Lý Vân Tiêu trở lại trên người mình, đầy mắt đều là hết sức khiếp sợ cùng khó có thể tin, hắn chỉ cảm thấy lực tương tác của mình với Hỏa hệ nguyên tố đạt đến một trình độ trước nay chưa từng có, mặc dù ở trong hư vô trống rỗng, cũng có thể cảm giác được rõ rệt những Hỏa nguyên tố ẩn giấu kia, chính là vì xây dựng thế giới này mà tạo thành a.
Ngay khi hắn dị thường khiếp sợ, bốn phía chậm rãi hiện ra một loại nguyên tố khác, vẻ đạm hoàng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dày nặng thân thiết, chính là đạo nguyên tố thứ hai… đại địa chi thổ
Giờ khắc này ở ngoài thuật tháp, tất cả mọi người căng thẳng không ngớt nhìn tình huống mỗi người trong đó, ở lại trong đó chỉ có mười lăm người.
Trong tầng thứ bảy chỉ có Tiêu Cảnh Minh, nam tử Lôi Phong thương hội, Thôi Nguyên, người còn lại còn vây ở tầng thứ sáu không cách nào đột phá, chỉ có Lý Vân Tiêu cùng một gã nam tử khác ở lại tầng thứ năm.
Mà vào thời khắc này, trên người tên nam tử ở tầng thứ năm kia hơi nổi lên ánh sáng, hắn mở hai mắt ra, trong con ngươi mang theo kinh hỉ cùng vẻ mặt cười khổ mâu thuẫn, chậm rãi bị truyền tống ra ngoài, một canh giờ ngưng lại đã đến.
Đột nhiên Tiền Vô Địch mở miệng nói:
-Xem tình huống tựa hồ hơi không ổn a, Lý Vân Tiêu ở tầng thứ năm dừng lại sắp một canh giờ, không thăng cấp nữa sợ là sẽ đào thải ra khỏi.
- Hừm, sợ là chẳng bao lâu nữa. Hắn so với tên vừa đào thải kia chậm một chén trà nhỏ thăng cấp đến tầng năm mà thôi.
Trương Sùng từ tốn nói:
- Xem ra lần này công tử ngươi áp thua. Lấy tốc độ của hắn như thế này, hiển nhiên là thử thách tầng thứ năm đối với hắn mà nói quá khó khăn. Cho dù miễn cưỡng có thể qua, tầng thứ sáu cũng là điểm cuối.
- Ha ha, lập tức liền thua sạch.
Sau khi Tu Đan Hà bị trách phạt, dáng vẻ vẫn luôn có chút uể oải suy sụp, cho tới giờ khắc này mắt thấy Lý Vân Tiêu cũng bị đào thải, mới không biết từ nơi nào một lần nữa đến tinh thần, thập phần vui vẻ cười to.
Hác Liên Thiếu Hoàng cả giận nói:
- Lão thái bà lại muốn tìm đường chết.
Giờ khắc này hắn cũng không khỏi có chút sốt sắng, tuy rằng không thể tin được Lý Vân Tiêu sẽ bại ra, nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, vẫn là để trong lòng hắn lo lắng bất an, bị Tu Đan Hà cười trên sự đau khổ của người khác, tức giận đến trực tiếp mắng trở lại.
- Hừ, ta không cùng các ngươi làm miệng lưỡi vô vị, Lý Vân Tiêu này nhiều nhất còn có thời gian uống cạn nửa chén trà sẽ tự động bại đi ra. 1,500 ức, chà chà, Thiên Nguyên thương hội quả nhiên là vô cùng bạo tay a, ha ha.
Tu Đan Hà đột nhiên cảm thấy mấy ngày qua chỉ có hiện tại mới là vui vẻ nhất, hết thảy ngột ngạt vào đúng lúc này quét đi sạch sành sanh, tinh thần mười phần, vô cùng sảng khoái.
Hác Liên Thiếu Hoàng cũng có chút dễ kích động, nhìn Mạc Tiểu Xuyên một chút.
Mạc Tiểu Xuyên không nhìn ra ý nghĩ trong nội tâm hắn, một mặt bình tĩnh, chỉ là từ tốn nói:
- Tin tưởng Vân thiếu.
Hác Liên Thiếu Hoàng trầm giọng nói:
- Ta không phải là không tin tưởng, mà là thời gian này... Có thể là thể lực hắn vẫn không có khôi phục, vì lẽ đó ở tầng thứ năm gặp phải phiền toái hay không.
Đinh Linh Nhi nghe hắn nói như vậy, cũng có chút sốt sắng, nhưng vẫn như cũ trấn định nói:
- Mặc dù đào thải ra khỏi cũng không đáng kể, ta biết hắn đã tận lực.
Mạc Tiểu Xuyên hơi nhướng mày, lạnh lùng quát lên:
- Ở trước khi kết quả chưa ra, hai các ngươi không cần loạn đoán, không nên quên Vân thiếu là người nào.
Hai người chấn động, vừa nghĩ tới thân phận của Lý Vân Tiêu, lập tức lần thứ hai khôi phục tự tin, chỉ là nội tâm căng thẳng càng ngày càng nặng, ngay cả Hác Liên Thiếu Hoàng tay cũng đầy mồ hôi lạnh.
Mọi người lại lẳng lặng chờ giây lát, lại có mấy người trực tiếp từ tầng thứ sáu bị đào thải đi. Mà trên tầng thứ bảy lại nhiều một người, chính là Tứ Cực môn Đường Tâm.
Đường Kiếp nhìn đến Đường Tâm lên cấp đến tầng thứ bảy, trong mắt lập loè vẻ lạnh lùng mù mịt, tầng tầng hừ một tiếng.
Thôi Bác lộ ra vô cùng kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Nghe nói Đường Tâm công tử phá giải ván cờ thiên địa, đạt được Vương Tọa đại nhân chân truyền trận pháp, bây giờ nhìn lại thật là vô cùng có khả năng. Bằng không sao có thể nhanh như vậy bước vào hàng ngũ cấp bảy Thuật luyện sư.
La Anh cười nói:
- Đạt được chân truyền đó là số mệnh của hắn, nhưng này thì lại làm sao, sợ cũng không sánh bằng cao đồ chư vị phái ra, có thể đi vào bảy vị trí đầu ta liền hài lòng. Chỉ là chư vị đều xem trọng hắc mã Lý Vân Tiêu, sợ là hắc không nổi rồi.
- Xác thực, thượng cổ thuật giả đối với thuật đạo lĩnh ngộ hẳn là trên Hóa Thần Hải bây giờ.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị đáp, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm ngộ nguyên tố trong hư không.
Trước hết tiếp xúc được đó là một ít nguyên tố hoả hồng, ở chung quanh hắn vui vẻ nhảy lên, dần dần càng ngày càng nhiều, khoan khoái không nói ra lời.
Tuy rằng hắn thân là Thuật luyện sư cấp chín, hơn nữa chưởng khống đối với hỏa diễm có thể đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, thích làm gì thì làm, nhưng chưa từng có để mình yên tĩnh lại như vậy, toàn thân thả lỏng, tiến vào trong thế giới Hỏa nguyên tố. Vào lúc này, hắn phảng phất thấy mình chính là một viên Hỏa nguyên tố, ở bốn phía cùng các bạn thân vui vẻ chơi đùa.
Loại cảm giác đó làm hắn phi thường thích ý, hắn chính là Tinh Linh hỏa nguyên tố, không ngừng phát hiện nguyên lai trước đây mình đối với Hỏa hệ lý giải vẫn quá nông cạn, chỉ có mình hóa thành hỏa diễm mới rõ ràng, nguyên lai đây mới là Hỏa chi nguyên tố
Trong Linh Đài, trên trận bàn phương tứ nguyên tố, Thiên địa hệ Hỏa đột nhiên sáng lên, biểu hiện hợp lệ thông qua.
Những Hỏa nguyên tố bốn phía bắt đầu chậm rãi tiêu tan, muốn rời đi.
Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu sinh ra một luồng không muốn, giống như bằng hữu người thân sắp ly biệt, hắn không ngừng hô, kêu, để mọi người lưu lại. Nhưng các bạn thân vẫn như cũ một chút rời đi.
- Không, không cần đi.
Nội tâm Lý Vân Tiêu dâng lên một luồng tâm ý hết sức không cam lòng, rống to:
- Không cho đi, ai cũng không cho đi.
Theo hắn quát to một tiếng, cuối cùng những Hỏa nguyên tố sắp biến mất kia đột nhiên dừng lại, chẳng biết vì cái gì dĩ nhiên không có biến mất ở trong bóng tối, tựa hồ nhận biết được Lý Vân Tiêu hiệu triệu, rốt cục lưu lại .
Không chỉ có như vậy, những nguyên tố Hỏa kia càng bắt đầu hô bằng gọi hữu, không ngừng cùng hắn hò hét, gọi đồng bọn ra.
Dần dần, những Hỏa nguyên tố lui bước kia lần thứ hai trở về, quay chung quanh ở bên người Lý Vân Tiêu cùng hắn vui sướng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình những đồng bọn này, như hắn sung sướng.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục cảm thấy mình chơi mệt, uể oải, cần nghỉ ngơi, những Hỏa nguyên tố kia cũng đồng dạng mệt mỏi, mọi người hô to gặp lại, lúc này mới chậm rãi rời đi, ẩn lui đến trong bóng tối.
Thần thức của Lý Vân Tiêu trở lại trên người mình, đầy mắt đều là hết sức khiếp sợ cùng khó có thể tin, hắn chỉ cảm thấy lực tương tác của mình với Hỏa hệ nguyên tố đạt đến một trình độ trước nay chưa từng có, mặc dù ở trong hư vô trống rỗng, cũng có thể cảm giác được rõ rệt những Hỏa nguyên tố ẩn giấu kia, chính là vì xây dựng thế giới này mà tạo thành a.
Ngay khi hắn dị thường khiếp sợ, bốn phía chậm rãi hiện ra một loại nguyên tố khác, vẻ đạm hoàng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dày nặng thân thiết, chính là đạo nguyên tố thứ hai… đại địa chi thổ
Giờ khắc này ở ngoài thuật tháp, tất cả mọi người căng thẳng không ngớt nhìn tình huống mỗi người trong đó, ở lại trong đó chỉ có mười lăm người.
Trong tầng thứ bảy chỉ có Tiêu Cảnh Minh, nam tử Lôi Phong thương hội, Thôi Nguyên, người còn lại còn vây ở tầng thứ sáu không cách nào đột phá, chỉ có Lý Vân Tiêu cùng một gã nam tử khác ở lại tầng thứ năm.
Mà vào thời khắc này, trên người tên nam tử ở tầng thứ năm kia hơi nổi lên ánh sáng, hắn mở hai mắt ra, trong con ngươi mang theo kinh hỉ cùng vẻ mặt cười khổ mâu thuẫn, chậm rãi bị truyền tống ra ngoài, một canh giờ ngưng lại đã đến.
Đột nhiên Tiền Vô Địch mở miệng nói:
-Xem tình huống tựa hồ hơi không ổn a, Lý Vân Tiêu ở tầng thứ năm dừng lại sắp một canh giờ, không thăng cấp nữa sợ là sẽ đào thải ra khỏi.
- Hừm, sợ là chẳng bao lâu nữa. Hắn so với tên vừa đào thải kia chậm một chén trà nhỏ thăng cấp đến tầng năm mà thôi.
Trương Sùng từ tốn nói:
- Xem ra lần này công tử ngươi áp thua. Lấy tốc độ của hắn như thế này, hiển nhiên là thử thách tầng thứ năm đối với hắn mà nói quá khó khăn. Cho dù miễn cưỡng có thể qua, tầng thứ sáu cũng là điểm cuối.
- Ha ha, lập tức liền thua sạch.
Sau khi Tu Đan Hà bị trách phạt, dáng vẻ vẫn luôn có chút uể oải suy sụp, cho tới giờ khắc này mắt thấy Lý Vân Tiêu cũng bị đào thải, mới không biết từ nơi nào một lần nữa đến tinh thần, thập phần vui vẻ cười to.
Hác Liên Thiếu Hoàng cả giận nói:
- Lão thái bà lại muốn tìm đường chết.
Giờ khắc này hắn cũng không khỏi có chút sốt sắng, tuy rằng không thể tin được Lý Vân Tiêu sẽ bại ra, nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, vẫn là để trong lòng hắn lo lắng bất an, bị Tu Đan Hà cười trên sự đau khổ của người khác, tức giận đến trực tiếp mắng trở lại.
- Hừ, ta không cùng các ngươi làm miệng lưỡi vô vị, Lý Vân Tiêu này nhiều nhất còn có thời gian uống cạn nửa chén trà sẽ tự động bại đi ra. 1,500 ức, chà chà, Thiên Nguyên thương hội quả nhiên là vô cùng bạo tay a, ha ha.
Tu Đan Hà đột nhiên cảm thấy mấy ngày qua chỉ có hiện tại mới là vui vẻ nhất, hết thảy ngột ngạt vào đúng lúc này quét đi sạch sành sanh, tinh thần mười phần, vô cùng sảng khoái.
Hác Liên Thiếu Hoàng cũng có chút dễ kích động, nhìn Mạc Tiểu Xuyên một chút.
Mạc Tiểu Xuyên không nhìn ra ý nghĩ trong nội tâm hắn, một mặt bình tĩnh, chỉ là từ tốn nói:
- Tin tưởng Vân thiếu.
Hác Liên Thiếu Hoàng trầm giọng nói:
- Ta không phải là không tin tưởng, mà là thời gian này... Có thể là thể lực hắn vẫn không có khôi phục, vì lẽ đó ở tầng thứ năm gặp phải phiền toái hay không.
Đinh Linh Nhi nghe hắn nói như vậy, cũng có chút sốt sắng, nhưng vẫn như cũ trấn định nói:
- Mặc dù đào thải ra khỏi cũng không đáng kể, ta biết hắn đã tận lực.
Mạc Tiểu Xuyên hơi nhướng mày, lạnh lùng quát lên:
- Ở trước khi kết quả chưa ra, hai các ngươi không cần loạn đoán, không nên quên Vân thiếu là người nào.
Hai người chấn động, vừa nghĩ tới thân phận của Lý Vân Tiêu, lập tức lần thứ hai khôi phục tự tin, chỉ là nội tâm căng thẳng càng ngày càng nặng, ngay cả Hác Liên Thiếu Hoàng tay cũng đầy mồ hôi lạnh.
Mọi người lại lẳng lặng chờ giây lát, lại có mấy người trực tiếp từ tầng thứ sáu bị đào thải đi. Mà trên tầng thứ bảy lại nhiều một người, chính là Tứ Cực môn Đường Tâm.
Đường Kiếp nhìn đến Đường Tâm lên cấp đến tầng thứ bảy, trong mắt lập loè vẻ lạnh lùng mù mịt, tầng tầng hừ một tiếng.
Thôi Bác lộ ra vô cùng kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Nghe nói Đường Tâm công tử phá giải ván cờ thiên địa, đạt được Vương Tọa đại nhân chân truyền trận pháp, bây giờ nhìn lại thật là vô cùng có khả năng. Bằng không sao có thể nhanh như vậy bước vào hàng ngũ cấp bảy Thuật luyện sư.
La Anh cười nói:
- Đạt được chân truyền đó là số mệnh của hắn, nhưng này thì lại làm sao, sợ cũng không sánh bằng cao đồ chư vị phái ra, có thể đi vào bảy vị trí đầu ta liền hài lòng. Chỉ là chư vị đều xem trọng hắc mã Lý Vân Tiêu, sợ là hắc không nổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.