Chương 3260: Bốn bộ 1
Thái Nhất Sinh Thủy
02/01/2017
Hiện tại có điều kiện tốt như thế, với thuật luyện sư mà nói, đây là hấp dẫn trí mạng khó mà ngăn cản được.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Có Vân Tiêu công tử cùng Mục địch đại nhân chỉ điểm chúng ta luyện chế thần luyện thiết, muôn vàn khó khăn cũng sẽ vượt qua. Chúng ta mặc dù không phải người Thiên Võ Minh, chắc chắn sẽ dốc toàn lực phụ trợ Thiên Võ Minh.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, có những người này tham gia, kết hợp với thương hội cung cấp tài nguyên, hậu cần của liên minh sẽ được bảo đảm.
Linh Mục Địch nói:
– Ta có không ít luyện phương thập giai, cũng có thể không ràng buộc lấy ra cho các vị tham khảo. Chỉ tạm thời chế tạo huyền khí, võ giả muốn luyện hóa sợ rằng nửa khắc khó làm được, huống chi là dùng thần luyện thép những nguyên liệu thập giai làm chủ tài liệu chế tạo thần binh lợi khí.
Thiên Chiếu Tử gật đầu nói:
– Mục Địch đại nhân lo lắng không phải không có lý, xem ra huyền khí cần phải cải biến, có thể giúp võ giả mau chóng luyện hóa.
Lý Vân Tiêu khoát khoát tay, nói:
– Chư vị nghĩ nhiều, ta luyện chế thần luyện thiết thực sự không phải là vì huyền khí, mà là muốn chế tạo đại lượng khôi lỗi!
– Chế tạo khôi lỗi?
Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt Linh Mục Địch bắn ra tinh quang, nghĩ tới cái gì đó.
Viên Cao Hàn cũng đã gặp Hồ Lô Tiểu Kim Cương của Lý Vân Tiêu, lâm vào trầm tư.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Khôi Lỗi Thuật mặc dù cũng thuộc về thuật đạo, nhưng mà chúng ta không có sở trường này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đối với chuyện này ta ngẫu nhiên nghiên cứu xâm nhập, thập phần có ý tứ, dùng bản lĩnh của các vị đại sư, không mất bao nhiêu thời gian sẽ hiểu được. Hơn nữa thành Viêm Vũ còn có đệ tử mấy khôi lỗi thế gia, đều có tạo nghệ không nhỏ. Ngoài ra, ta còn phái người đi hải ngoại tìm người Mục gia, hy vọng có thể được họ trợ giúp.
– Mục gia.
Thiên Chiếu Tử chấn động, gật đầu nói:
– Lão phu cũng nghe qua, Mục gia cơ quan Khôi Lỗi Thuật thiên hạ vô song, có thể gặp được là may mắn trong đời. Nếu minh chủ cố ý phát triển phương diện này, chúng ta tự nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Hắn đổi xưng hô Lý Vân Tiêu từ “Vân Tiêu công tử” biến thành “Minh chủ “, cũng thể hiện tâm tính biến hóa, dù chưa gia nhập Thiên Võ Minh, nhưng mà đối với Lý Vân Tiêu vẫn vô cùng kính trọng.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị nói:
– Tương lai Thiên Võ Minh còn dựa vào chư vị đại sư.
– Phải thế, phải thế!
Tất cả thuật luyện sư vô cùng hưng phấn, trên mặt sinh ra dị sắc, vô cùng hưng phấn với tiền đồ tương lai.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vừa vặn Thiên Chiếu Tử đại nhân và Cao Hàn huynh ở đây, ta đang định cùng chư vị chưởng môn nghiên cứu thành lập cơ cấu của Thiên Võ Minh, trong đó sẽ có một chi thuật đạo, hy vọng hai vị cũng có thể tham dự.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Chúng ta là người ngoài, dường như không tiện tham dự. Nhưng minh chủ tương mời, chối từ là vô lễ, sư đồ chúng ta sẽ dự thính.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Như thế rất tốt.
Kế tiếp, đám người Lý Vân Tiêu trao đổi mấy canh giờ, định ra các loại quy củ và kết cấu tổ chức của Thiên Võ Minh, cả Thiên Võ Minh xem như chính thức thành lập.
Sau Lý Vân Tiêu làm minh chủ, thiết lập ba vị phó minh chủ, theo thứ tự là đệ nhất phó minh chủ Linh Mục Địch, thời điểm Lý Vân Tiêu không có mặt sẽ thay thế quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong liên minh. Đệ nhi phó minh chủ Khúc Hồng Nhan, chưởng quản cân đối hợp tác của các môn phái, mọi việc thương nghị. Đệ tam phó minh chủ Đinh Linh Nhi, chưởng quản công tác hậu cần của cả Thiên Võ Minh.
Tuy ba vị phó minh tất cả đều là người Lý Vân Tiêu, nhưng thành Viêm Vũ giờ phút này như mặt trời ban trưa, ba vị phó minh cũng có thực lực, địa vị siêu quần, mọi người không có ý kiến.
Mặc dù là người Kim Tiền Bang khi nghe bị Đinh Linh Nhi quản hạt, chỉ nhíu mày chứ không bất mãn.
Tiền Sinh cũng là lão hồ ly xử sự khôn khéo, thành Viêm Vũ hiện tại thế lớn, phản đối vô hiệu, chỉ có thể thuận thế mà làm, lại có thể bo bo giữ mình. Mà Đinh Linh Nhi chưởng quản Thiên Nguyên thương hội nhiều năm, là người lãnh đạo kiến thiết thành Viêm Vũ, cho tới nay cũng hợp tác vui sướng, cũng không xảy ra chuyện không vui gì.
Sau ba phó minh là chưởng môn các phái, vứt bỏ cách nhìn môn phái lớn nhỏ, đối xử như nhau. Trước mắt môn phái lớn nhỏ gia nhập Thiên Võ Minh cũng có hơn hai mươi, tất cả chưởng môn địa vị tuy sai lệch quá nhiều, nhưng trong Thiên Võ Minh đều là độc nhất vô nhị.
Ngoài ra còn thiết lập chức trưởng lão, địa vị giống chưởng môn, chỉ nghe theo bốn vị minh chủ điều lệnh, không bị chưởng môn quản hạt.
Hơn nữa dưới bốn minh chủ còn phỏng theo Thánh Vực thiết lập bốn bộ, thần vệ, giám sát, thuật luyện cùng phòng thủ thành thị, bốn bộ này phân biệt do các phái đưa người vào, một khi tiến vào bốn bộ, lợi dụng thân phận Thiên Võ Minh làm chủ, không tiếp nhận môn phái điều khiển.
Bốn bộ phân biệt do Bắc Quyến Nam, Tô Liên Y, Viên Cao Hàn cùng Cẩm Sơn đảm nhiệm.
Các môn các phái phải căn cứ vào thực lực lớn nhỏ, điều khiển tỉ lệ nhân viên vào bốn bộ.
Đối với chuyện này các phái đồng không ý kiến.
Chỉ có Viên Cao Hàn nghe vậy, chấn động, vội nói:
– Ta cũng không phải là người Thiên Võ Minh, sao có thể gánh chức bộ trưởng này được, nên mời người cao minh khác đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vầy, vậy ngươi xem như bộ trưởng tạm thời. Chờ ngày ngươi chính thức gia nhập Thiên Võ Minh lại chuyển chính thức, hoặc là tìm người thích hợp thay thế.
– Cái này…
Viên Cao Hàn há hốc mồm, liên tục từ chối.
Thiên Chiếu Tử thấy Lý Vân Tiêu bắt đầu mất hứng, vội vàng ngăn cản Viên Cao Hàn, nói:
– Nếu minh chủ đã nói, ngươi đảm nhiệm một thời gian ngắn đi, tương lai như thế nào nói sau.
Viên Cao Hàn phiền muộn không thôi, hắn hiện tại là linh tư chưởng Thánh Vực, tuy đã sớm nản lòng thoái chí, thậm chí chỉ là hư chức, nhưng kiêm nhiệm hai chức cũng không có gì cả.
Nhưng nếu Thiên Chiếu Tử đã nói, hắn không thể từ chối, chỉ đáp ứng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Liên minh thành lập vừa thành lập, nhân tài thiếu thốn, tài nguyên khan hiếm. Mong rằng chư vị đồng tâm hiệp lực, mang Thiên Võ Minh phát dương quang đại, chuẩn bị sẵn sàng đối phó ma kiếp.
– Vâng!
Tất cả mọi người sắc mặt nghiêm túc, đồng thanh đáp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mỗi bộ sẽ có quyền hạn độc lập của mình, có thể tự chế định quy củ. Chức giám sát, phụ trách chấp pháp, hành hình, tình báo các loại. Về phần thần vệ, tên như ý nghĩa, nhất định phải đột phá võ đạo giam cầm, bước vào Thần Cảnh mới có thể gia nhập. Thần vệ cũng sẽ thành lực lượng trung kiên đối chiến ma kiếp hàng lâm Thiên Võ Giới.
Bắc Quyến Nam vào lúc này sau trận chiến phong ma vẫn không ngừng khôi phục thân thể, cũng chưa biết việc này.
Linh Mục Địch nói:
– Việc này ta sẽ báo cho hắn biết, hơn nữa cũng sẽ đôn đốc.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta cũng yên tâm. Về phần chức trưởng lão, vị trí đệ nhất ta mời Thiên Chiếu Tử đại nhân, không biết đại nhân định như thế nào?
Thiên Chiếu Tử cười cười, nói:
– Trưởng lão không dám nhận, ta làm trưởng lão danh dự đi, như vậy cũng không xung đột thân phận Thánh Vực của ta.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Có Vân Tiêu công tử cùng Mục địch đại nhân chỉ điểm chúng ta luyện chế thần luyện thiết, muôn vàn khó khăn cũng sẽ vượt qua. Chúng ta mặc dù không phải người Thiên Võ Minh, chắc chắn sẽ dốc toàn lực phụ trợ Thiên Võ Minh.
Lý Vân Tiêu đại hỉ, có những người này tham gia, kết hợp với thương hội cung cấp tài nguyên, hậu cần của liên minh sẽ được bảo đảm.
Linh Mục Địch nói:
– Ta có không ít luyện phương thập giai, cũng có thể không ràng buộc lấy ra cho các vị tham khảo. Chỉ tạm thời chế tạo huyền khí, võ giả muốn luyện hóa sợ rằng nửa khắc khó làm được, huống chi là dùng thần luyện thép những nguyên liệu thập giai làm chủ tài liệu chế tạo thần binh lợi khí.
Thiên Chiếu Tử gật đầu nói:
– Mục Địch đại nhân lo lắng không phải không có lý, xem ra huyền khí cần phải cải biến, có thể giúp võ giả mau chóng luyện hóa.
Lý Vân Tiêu khoát khoát tay, nói:
– Chư vị nghĩ nhiều, ta luyện chế thần luyện thiết thực sự không phải là vì huyền khí, mà là muốn chế tạo đại lượng khôi lỗi!
– Chế tạo khôi lỗi?
Tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt Linh Mục Địch bắn ra tinh quang, nghĩ tới cái gì đó.
Viên Cao Hàn cũng đã gặp Hồ Lô Tiểu Kim Cương của Lý Vân Tiêu, lâm vào trầm tư.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Khôi Lỗi Thuật mặc dù cũng thuộc về thuật đạo, nhưng mà chúng ta không có sở trường này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đối với chuyện này ta ngẫu nhiên nghiên cứu xâm nhập, thập phần có ý tứ, dùng bản lĩnh của các vị đại sư, không mất bao nhiêu thời gian sẽ hiểu được. Hơn nữa thành Viêm Vũ còn có đệ tử mấy khôi lỗi thế gia, đều có tạo nghệ không nhỏ. Ngoài ra, ta còn phái người đi hải ngoại tìm người Mục gia, hy vọng có thể được họ trợ giúp.
– Mục gia.
Thiên Chiếu Tử chấn động, gật đầu nói:
– Lão phu cũng nghe qua, Mục gia cơ quan Khôi Lỗi Thuật thiên hạ vô song, có thể gặp được là may mắn trong đời. Nếu minh chủ cố ý phát triển phương diện này, chúng ta tự nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Hắn đổi xưng hô Lý Vân Tiêu từ “Vân Tiêu công tử” biến thành “Minh chủ “, cũng thể hiện tâm tính biến hóa, dù chưa gia nhập Thiên Võ Minh, nhưng mà đối với Lý Vân Tiêu vẫn vô cùng kính trọng.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị nói:
– Tương lai Thiên Võ Minh còn dựa vào chư vị đại sư.
– Phải thế, phải thế!
Tất cả thuật luyện sư vô cùng hưng phấn, trên mặt sinh ra dị sắc, vô cùng hưng phấn với tiền đồ tương lai.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vừa vặn Thiên Chiếu Tử đại nhân và Cao Hàn huynh ở đây, ta đang định cùng chư vị chưởng môn nghiên cứu thành lập cơ cấu của Thiên Võ Minh, trong đó sẽ có một chi thuật đạo, hy vọng hai vị cũng có thể tham dự.
Thiên Chiếu Tử nói:
– Chúng ta là người ngoài, dường như không tiện tham dự. Nhưng minh chủ tương mời, chối từ là vô lễ, sư đồ chúng ta sẽ dự thính.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Như thế rất tốt.
Kế tiếp, đám người Lý Vân Tiêu trao đổi mấy canh giờ, định ra các loại quy củ và kết cấu tổ chức của Thiên Võ Minh, cả Thiên Võ Minh xem như chính thức thành lập.
Sau Lý Vân Tiêu làm minh chủ, thiết lập ba vị phó minh chủ, theo thứ tự là đệ nhất phó minh chủ Linh Mục Địch, thời điểm Lý Vân Tiêu không có mặt sẽ thay thế quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong liên minh. Đệ nhi phó minh chủ Khúc Hồng Nhan, chưởng quản cân đối hợp tác của các môn phái, mọi việc thương nghị. Đệ tam phó minh chủ Đinh Linh Nhi, chưởng quản công tác hậu cần của cả Thiên Võ Minh.
Tuy ba vị phó minh tất cả đều là người Lý Vân Tiêu, nhưng thành Viêm Vũ giờ phút này như mặt trời ban trưa, ba vị phó minh cũng có thực lực, địa vị siêu quần, mọi người không có ý kiến.
Mặc dù là người Kim Tiền Bang khi nghe bị Đinh Linh Nhi quản hạt, chỉ nhíu mày chứ không bất mãn.
Tiền Sinh cũng là lão hồ ly xử sự khôn khéo, thành Viêm Vũ hiện tại thế lớn, phản đối vô hiệu, chỉ có thể thuận thế mà làm, lại có thể bo bo giữ mình. Mà Đinh Linh Nhi chưởng quản Thiên Nguyên thương hội nhiều năm, là người lãnh đạo kiến thiết thành Viêm Vũ, cho tới nay cũng hợp tác vui sướng, cũng không xảy ra chuyện không vui gì.
Sau ba phó minh là chưởng môn các phái, vứt bỏ cách nhìn môn phái lớn nhỏ, đối xử như nhau. Trước mắt môn phái lớn nhỏ gia nhập Thiên Võ Minh cũng có hơn hai mươi, tất cả chưởng môn địa vị tuy sai lệch quá nhiều, nhưng trong Thiên Võ Minh đều là độc nhất vô nhị.
Ngoài ra còn thiết lập chức trưởng lão, địa vị giống chưởng môn, chỉ nghe theo bốn vị minh chủ điều lệnh, không bị chưởng môn quản hạt.
Hơn nữa dưới bốn minh chủ còn phỏng theo Thánh Vực thiết lập bốn bộ, thần vệ, giám sát, thuật luyện cùng phòng thủ thành thị, bốn bộ này phân biệt do các phái đưa người vào, một khi tiến vào bốn bộ, lợi dụng thân phận Thiên Võ Minh làm chủ, không tiếp nhận môn phái điều khiển.
Bốn bộ phân biệt do Bắc Quyến Nam, Tô Liên Y, Viên Cao Hàn cùng Cẩm Sơn đảm nhiệm.
Các môn các phái phải căn cứ vào thực lực lớn nhỏ, điều khiển tỉ lệ nhân viên vào bốn bộ.
Đối với chuyện này các phái đồng không ý kiến.
Chỉ có Viên Cao Hàn nghe vậy, chấn động, vội nói:
– Ta cũng không phải là người Thiên Võ Minh, sao có thể gánh chức bộ trưởng này được, nên mời người cao minh khác đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vầy, vậy ngươi xem như bộ trưởng tạm thời. Chờ ngày ngươi chính thức gia nhập Thiên Võ Minh lại chuyển chính thức, hoặc là tìm người thích hợp thay thế.
– Cái này…
Viên Cao Hàn há hốc mồm, liên tục từ chối.
Thiên Chiếu Tử thấy Lý Vân Tiêu bắt đầu mất hứng, vội vàng ngăn cản Viên Cao Hàn, nói:
– Nếu minh chủ đã nói, ngươi đảm nhiệm một thời gian ngắn đi, tương lai như thế nào nói sau.
Viên Cao Hàn phiền muộn không thôi, hắn hiện tại là linh tư chưởng Thánh Vực, tuy đã sớm nản lòng thoái chí, thậm chí chỉ là hư chức, nhưng kiêm nhiệm hai chức cũng không có gì cả.
Nhưng nếu Thiên Chiếu Tử đã nói, hắn không thể từ chối, chỉ đáp ứng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Liên minh thành lập vừa thành lập, nhân tài thiếu thốn, tài nguyên khan hiếm. Mong rằng chư vị đồng tâm hiệp lực, mang Thiên Võ Minh phát dương quang đại, chuẩn bị sẵn sàng đối phó ma kiếp.
– Vâng!
Tất cả mọi người sắc mặt nghiêm túc, đồng thanh đáp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mỗi bộ sẽ có quyền hạn độc lập của mình, có thể tự chế định quy củ. Chức giám sát, phụ trách chấp pháp, hành hình, tình báo các loại. Về phần thần vệ, tên như ý nghĩa, nhất định phải đột phá võ đạo giam cầm, bước vào Thần Cảnh mới có thể gia nhập. Thần vệ cũng sẽ thành lực lượng trung kiên đối chiến ma kiếp hàng lâm Thiên Võ Giới.
Bắc Quyến Nam vào lúc này sau trận chiến phong ma vẫn không ngừng khôi phục thân thể, cũng chưa biết việc này.
Linh Mục Địch nói:
– Việc này ta sẽ báo cho hắn biết, hơn nữa cũng sẽ đôn đốc.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta cũng yên tâm. Về phần chức trưởng lão, vị trí đệ nhất ta mời Thiên Chiếu Tử đại nhân, không biết đại nhân định như thế nào?
Thiên Chiếu Tử cười cười, nói:
– Trưởng lão không dám nhận, ta làm trưởng lão danh dự đi, như vậy cũng không xung đột thân phận Thánh Vực của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.