Chương 2315: Càn Khôn Đại Na Di. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
05/11/2016
Chương 2315: Càn Khôn Đại Na Di. (1)
Ý nghĩ của mình? Khanh khách.
Ninh Khả Vân cười nói:
Phụ thân nói đùa, một gã Võ Đế bát tinh, mặc dù có nghịch thiên thể nào, đối mặt với Phong Hào Vương Tọa còn có ý nghĩ gì chứ? Tối đa ngẫm lại hậu sự còn không sai biệt lắm, khanh khách.
Nàng che miệng mà cười.
Ninh Khả Vi không nói, cảnh giác nhìn chằm chằm vào xa xa, không buông tha bất kỳ một động tác nào của Lý Vân Tiêu cả.
Trên đỉnh chỉ trụ, Đằng Quang dưới bức bách của Lôi Giới, cẩm bào tung bay, gương mặt cũng bị chiếu rọi lập lòe bất định.
Có thể có dũng khí chính diện chống lại ta, điểm ấy cũng đủ để ngươi dương danh thiên hạ rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
Sinh tử há phải sợ? Một trận chiến mà thôi.
Thủy Tiên và Khương Nhược Băng ở sau lưng Đằng Quang, sắc mặt kinh nghi bất định.
Hóa Tu vội vàng hô:
Sư muội mau tới đây, đừng đến quá gần hắn, nếu không nguy hiểm đấy.
Trong mắt Thủy Tiên phát lạnh, quát:
Sợ chết thì ngươi đi đi, trên đường đi đều cản trở ta, ngươi làm được gì chứ.
Nàng giương lên đại kiếm, trên người nổi lên kim quang vô tận, hóa thành một chút phù văn bay tán loạn, Phượng Sí Tử Kim Quan và Ngẫu Ti Bộ Vân Lý cũng theo đó cộng minh lấy.
Hóa Tu sửng sốt một chút, lập tức nổi giận không thôi..
Trên trời cao đột nhiên lóe lên hỏa ảnh, một vòng đỏ tươi đột nhiên biến lớn, hóa thành Phượng Hoàng xoay quanh, từ từ đáp xuống.
Phía dưới hỏa diễm dần hiện ra một đạo nhân ảnh, Phi Nghê toàn thân yêu hóa, Phượng vĩ thật dài mở ra, Phượng Hoàng kia lâm không rơi vào trên hai vai nàng, cơ hồ dung làm một thể
Đằng Quang đối với các động tác của hai người các nàng không thèm để ý tới, chỉ nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:
Võ đạo chi tâm của ngươi đủ để đạt được tôn trọng của ta, nếu ngươi đã không sợ chết, vậy bổn tọa sẽ thanh toàn ngươi, ban cho ngươi chết dưới vinh quang tuyệt kỹ của ta.
Khoác lác đừng nói trước, ta cũng không muốn đánh mặt của ngươi đâu.
Lý Vân Tiêu giương mắt, ánh mắt như nước, một ánh mắt tựa hồ nhìn qua tang thương trăm năm, đôi môi khinh động, quát:
Thiên kiếp, Cửu Tiêu Lôi Long, tan vỡ muôn đời
Hắn giơ lên tay phải lên cao, trên búa tách ra lôi quang vô tận, cả người như Lôi Thần hàng lâm.
Thanh Long dưới Ma Ha cổ tự kia trong chốc lát hóa thành dữ tợn, giương nanh múa vuốt, vọt mạnh xuống từ trên trời cao.
Những nơi Long thân đi qua, một mảnh tan vỡ, không chỉ có thế, từng mảnh Long Lân, còn có Long chi ngũ trảo, ở trong Lôi Giới vô tận cũng bắt đầu hóa thành màu tím
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ba đầu đều pháp tướng trang nghiêm, hơn nữa đều không ngoại lệ, trong sáu mắt đều có Tử Lôi thiểm động.
Đây, đây là. . .
Không chỉ mọi người hoảng sợ thất sắc, mà ngay cả Đằng Quang cũng rốt cục không cách nào bình tĩnh được nữa, khuôn mặt trẻ tuổi của hắn dưới ánh sáng tím chớp động chợt thất sắc, kinh hãi nói:
Thái Hư Ngọc Thanh Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế Thần Lôi? ?
Tử, Tử Lôi?
Xa xa Ninh Khả Vân cũng trợn tròn mắt, hoảng sợ nói:
Làm sao có thể? Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế?
Ninh Khả Vi cũng hoảng hốt, thân ảnh khẽ động, muốn biến mất tại chỗ.
Ninh Khả Vân cả kinh nói:
Phụ thân, ngươi muốn xuất thủ sao?
Thân ảnh Ninh Khả Vi thoáng cái biến mất, thanh âm bình tĩnh mà lo nghĩ truyền đến, nói:
Không thật sự là Tử Lôi nhưng một trận chiến này quá kinh khủng, ta sợ thành Hồng Nguyệt khó giữ được, phải dùng Càn Khôn Đại Na Di Trận đưa bọn họ ra ngoài.
Ngay khi thân ảnh Ninh Khả Vi khẽ động, trong thành Hồng Nguyệt cũng nổi lên ba đạo quang mang, đúng là đỏ vàng lam ba màu, cùng nhau lao vào phủ thành chủ.
Đám người đứng ngoài xem đều kinh hãi, dưới lôi năng đầy trời kia, cảm thụ được trận trận Thiên uy, như là thần phạt thế nhân, đánh xuống thiên kiếp.
Ở dưới Thiên uy xuống, nhân lực quả thật cực kỳ bé nhỏ.
Hàn Quân Đình càng không nhịn được run rẩy lên, nàng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi phát ra từ đáy lòng, người mình trước giờ luôn muốn gạt bỏ, rốt cuộc là tên yêu nghiệt thế nào chứ?
Hô hấp Kỳ Thắng Phong cũng trở nên nặng nề, trong mắt chợt lóe tinh mang, thầm hô trên người kẻ này có quá nhiều bí mật, nhất định phải bắt lấy khảo vấn mới được.
Hô, làm ta sợ muốn chết. Bổn tọa thật sự tưởng rằng Tử Lôi đến thế gian, thiếu chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, thiếu chút nữa mất tên tuổi anh hùng rồi.
Đằng Quang vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên cũng cực kỳ giận giữ, lạnh giọng nói:
Nhưng có thể làm được loại trình độ này, ngươi coi như là thiên tài cổ kim hiếm có rồi, để tỏ vẻ đầy đủ tôn kính đối với ngươi, tiếp ta một chiêu Di Thế Sơ Trần Thần Trận Đồ.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thi triển ra trước người.
Cả người thoáng một cái hóa thành màu ngọc lưu ly xanh biếc, đạo đạo trận quang hiện ra, quyết ấn lóe sáng, hai tay tung bay, quanh thân thoáng cái nhiều hơn trên trăm quang cầu màu xám, chìm nổi bất định.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, biết rõ chiêu này lợi hại. Hơn nữa cũng hiểu rõ Đằng Quang đã chính thức xem hắn là đối thủ rồi, nội tâm cũng không biết là mừng hay bi thương nữa.
Chỉ là cũng không thời gian suy nghĩ, sau một chiêu dẫn Long, Chân Ma Cự Linh cũng đột nhiên ra tay, trong ma tinh hoàn phát ra tiếng “Boong boong”, thoáng cái bắt đầu trở nên cuồng bạo.
Đằng Quang mặt không biểu tình, quyết ấn trong tay còn đang không ngừng thi triển, đầy trời đều là kim ảnh, tay áo bồng bềnh.
Những quang cầu màu xám kia thoáng cái đột nhiên cởi bỏ, hóa thành nguyên một đám trận đồ cổ quái, không ngừng xoay tròn phóng đại, các loại trận vân bên trong như nụ hoa nở ra, vậy mà diễn biến ra kỳ cảnh vô tận..
Vân tiêu vũ tễ, thải triệt khu minh, lại có hồ quang sơn sắc, thủy thanh sàn sàn
Vô số ấn quyết như gió mát bay múa, Đằng Quang dáng người tuyệt thế, đôi môi hé mở, ngâm nói:
Nghê thường vũ bãi, hạo ba thiên lý, minh đáng loạn trụy, di thế sơ trần
Một câu vừa dứt, hai tay ấn xuống, vô số cảnh đẹp dung hợp trước mắt, hóa thành một bức đồ quyển, đột nhiên triển khai, vô số trận phù tuôn ra.
Lôi Long lên tiếng mà rơi, một đạo Long ngâm kinh trời cao.
“Ầm ầm”
Long thân màu tím đều đánh vào trong trận đồ, bốc lên lôi quang vô tận, nhưng một vũng lôi hải nổ bung, hóa thành từng đạo lôi toàn màu xanh, tản khắp bốn phương tám hướng.
Trong trận đồ kia dâng lên một đạo vòng xoáy Thập tự bạch sắc, khoảng chừng vài mẫu, thoáng cái bổ ra Lôi Giới, Thiên Địa lập tức trở nên thanh minh.
Chân Ma pháp tướng đột nhiên hét lớn một tiếng, ba mặt đều trợn mắt tròn xoe, một đạo tinh tuyền bạo đột nhiên đè xuống, đánh lên quang toàn kia.
“Oanh”
Vô số ma khí lập tức nổ bung, ma khí hướng khởi động khắp bốn phía, toàn quang thập tự thoáng cái ảm đạm xuống.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, đột nhiên biến sắc.
Hai đại chiêu mạnh nhất của mình lại không thể rung chuyển đối phương chút nào, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có cảm giác mất mát không hiểu.
Khóe miệng Đằng Quang có chút giơ lên, trong mắt xẹt qua một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyết ấn trong tay biến đổi, lăng không điểm xuống.
Ý nghĩ của mình? Khanh khách.
Ninh Khả Vân cười nói:
Phụ thân nói đùa, một gã Võ Đế bát tinh, mặc dù có nghịch thiên thể nào, đối mặt với Phong Hào Vương Tọa còn có ý nghĩ gì chứ? Tối đa ngẫm lại hậu sự còn không sai biệt lắm, khanh khách.
Nàng che miệng mà cười.
Ninh Khả Vi không nói, cảnh giác nhìn chằm chằm vào xa xa, không buông tha bất kỳ một động tác nào của Lý Vân Tiêu cả.
Trên đỉnh chỉ trụ, Đằng Quang dưới bức bách của Lôi Giới, cẩm bào tung bay, gương mặt cũng bị chiếu rọi lập lòe bất định.
Có thể có dũng khí chính diện chống lại ta, điểm ấy cũng đủ để ngươi dương danh thiên hạ rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
Sinh tử há phải sợ? Một trận chiến mà thôi.
Thủy Tiên và Khương Nhược Băng ở sau lưng Đằng Quang, sắc mặt kinh nghi bất định.
Hóa Tu vội vàng hô:
Sư muội mau tới đây, đừng đến quá gần hắn, nếu không nguy hiểm đấy.
Trong mắt Thủy Tiên phát lạnh, quát:
Sợ chết thì ngươi đi đi, trên đường đi đều cản trở ta, ngươi làm được gì chứ.
Nàng giương lên đại kiếm, trên người nổi lên kim quang vô tận, hóa thành một chút phù văn bay tán loạn, Phượng Sí Tử Kim Quan và Ngẫu Ti Bộ Vân Lý cũng theo đó cộng minh lấy.
Hóa Tu sửng sốt một chút, lập tức nổi giận không thôi..
Trên trời cao đột nhiên lóe lên hỏa ảnh, một vòng đỏ tươi đột nhiên biến lớn, hóa thành Phượng Hoàng xoay quanh, từ từ đáp xuống.
Phía dưới hỏa diễm dần hiện ra một đạo nhân ảnh, Phi Nghê toàn thân yêu hóa, Phượng vĩ thật dài mở ra, Phượng Hoàng kia lâm không rơi vào trên hai vai nàng, cơ hồ dung làm một thể
Đằng Quang đối với các động tác của hai người các nàng không thèm để ý tới, chỉ nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:
Võ đạo chi tâm của ngươi đủ để đạt được tôn trọng của ta, nếu ngươi đã không sợ chết, vậy bổn tọa sẽ thanh toàn ngươi, ban cho ngươi chết dưới vinh quang tuyệt kỹ của ta.
Khoác lác đừng nói trước, ta cũng không muốn đánh mặt của ngươi đâu.
Lý Vân Tiêu giương mắt, ánh mắt như nước, một ánh mắt tựa hồ nhìn qua tang thương trăm năm, đôi môi khinh động, quát:
Thiên kiếp, Cửu Tiêu Lôi Long, tan vỡ muôn đời
Hắn giơ lên tay phải lên cao, trên búa tách ra lôi quang vô tận, cả người như Lôi Thần hàng lâm.
Thanh Long dưới Ma Ha cổ tự kia trong chốc lát hóa thành dữ tợn, giương nanh múa vuốt, vọt mạnh xuống từ trên trời cao.
Những nơi Long thân đi qua, một mảnh tan vỡ, không chỉ có thế, từng mảnh Long Lân, còn có Long chi ngũ trảo, ở trong Lôi Giới vô tận cũng bắt đầu hóa thành màu tím
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ba đầu đều pháp tướng trang nghiêm, hơn nữa đều không ngoại lệ, trong sáu mắt đều có Tử Lôi thiểm động.
Đây, đây là. . .
Không chỉ mọi người hoảng sợ thất sắc, mà ngay cả Đằng Quang cũng rốt cục không cách nào bình tĩnh được nữa, khuôn mặt trẻ tuổi của hắn dưới ánh sáng tím chớp động chợt thất sắc, kinh hãi nói:
Thái Hư Ngọc Thanh Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế Thần Lôi? ?
Tử, Tử Lôi?
Xa xa Ninh Khả Vân cũng trợn tròn mắt, hoảng sợ nói:
Làm sao có thể? Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế?
Ninh Khả Vi cũng hoảng hốt, thân ảnh khẽ động, muốn biến mất tại chỗ.
Ninh Khả Vân cả kinh nói:
Phụ thân, ngươi muốn xuất thủ sao?
Thân ảnh Ninh Khả Vi thoáng cái biến mất, thanh âm bình tĩnh mà lo nghĩ truyền đến, nói:
Không thật sự là Tử Lôi nhưng một trận chiến này quá kinh khủng, ta sợ thành Hồng Nguyệt khó giữ được, phải dùng Càn Khôn Đại Na Di Trận đưa bọn họ ra ngoài.
Ngay khi thân ảnh Ninh Khả Vi khẽ động, trong thành Hồng Nguyệt cũng nổi lên ba đạo quang mang, đúng là đỏ vàng lam ba màu, cùng nhau lao vào phủ thành chủ.
Đám người đứng ngoài xem đều kinh hãi, dưới lôi năng đầy trời kia, cảm thụ được trận trận Thiên uy, như là thần phạt thế nhân, đánh xuống thiên kiếp.
Ở dưới Thiên uy xuống, nhân lực quả thật cực kỳ bé nhỏ.
Hàn Quân Đình càng không nhịn được run rẩy lên, nàng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi phát ra từ đáy lòng, người mình trước giờ luôn muốn gạt bỏ, rốt cuộc là tên yêu nghiệt thế nào chứ?
Hô hấp Kỳ Thắng Phong cũng trở nên nặng nề, trong mắt chợt lóe tinh mang, thầm hô trên người kẻ này có quá nhiều bí mật, nhất định phải bắt lấy khảo vấn mới được.
Hô, làm ta sợ muốn chết. Bổn tọa thật sự tưởng rằng Tử Lôi đến thế gian, thiếu chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, thiếu chút nữa mất tên tuổi anh hùng rồi.
Đằng Quang vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên cũng cực kỳ giận giữ, lạnh giọng nói:
Nhưng có thể làm được loại trình độ này, ngươi coi như là thiên tài cổ kim hiếm có rồi, để tỏ vẻ đầy đủ tôn kính đối với ngươi, tiếp ta một chiêu Di Thế Sơ Trần Thần Trận Đồ.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thi triển ra trước người.
Cả người thoáng một cái hóa thành màu ngọc lưu ly xanh biếc, đạo đạo trận quang hiện ra, quyết ấn lóe sáng, hai tay tung bay, quanh thân thoáng cái nhiều hơn trên trăm quang cầu màu xám, chìm nổi bất định.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, biết rõ chiêu này lợi hại. Hơn nữa cũng hiểu rõ Đằng Quang đã chính thức xem hắn là đối thủ rồi, nội tâm cũng không biết là mừng hay bi thương nữa.
Chỉ là cũng không thời gian suy nghĩ, sau một chiêu dẫn Long, Chân Ma Cự Linh cũng đột nhiên ra tay, trong ma tinh hoàn phát ra tiếng “Boong boong”, thoáng cái bắt đầu trở nên cuồng bạo.
Đằng Quang mặt không biểu tình, quyết ấn trong tay còn đang không ngừng thi triển, đầy trời đều là kim ảnh, tay áo bồng bềnh.
Những quang cầu màu xám kia thoáng cái đột nhiên cởi bỏ, hóa thành nguyên một đám trận đồ cổ quái, không ngừng xoay tròn phóng đại, các loại trận vân bên trong như nụ hoa nở ra, vậy mà diễn biến ra kỳ cảnh vô tận..
Vân tiêu vũ tễ, thải triệt khu minh, lại có hồ quang sơn sắc, thủy thanh sàn sàn
Vô số ấn quyết như gió mát bay múa, Đằng Quang dáng người tuyệt thế, đôi môi hé mở, ngâm nói:
Nghê thường vũ bãi, hạo ba thiên lý, minh đáng loạn trụy, di thế sơ trần
Một câu vừa dứt, hai tay ấn xuống, vô số cảnh đẹp dung hợp trước mắt, hóa thành một bức đồ quyển, đột nhiên triển khai, vô số trận phù tuôn ra.
Lôi Long lên tiếng mà rơi, một đạo Long ngâm kinh trời cao.
“Ầm ầm”
Long thân màu tím đều đánh vào trong trận đồ, bốc lên lôi quang vô tận, nhưng một vũng lôi hải nổ bung, hóa thành từng đạo lôi toàn màu xanh, tản khắp bốn phương tám hướng.
Trong trận đồ kia dâng lên một đạo vòng xoáy Thập tự bạch sắc, khoảng chừng vài mẫu, thoáng cái bổ ra Lôi Giới, Thiên Địa lập tức trở nên thanh minh.
Chân Ma pháp tướng đột nhiên hét lớn một tiếng, ba mặt đều trợn mắt tròn xoe, một đạo tinh tuyền bạo đột nhiên đè xuống, đánh lên quang toàn kia.
“Oanh”
Vô số ma khí lập tức nổ bung, ma khí hướng khởi động khắp bốn phía, toàn quang thập tự thoáng cái ảm đạm xuống.
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, đột nhiên biến sắc.
Hai đại chiêu mạnh nhất của mình lại không thể rung chuyển đối phương chút nào, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có cảm giác mất mát không hiểu.
Khóe miệng Đằng Quang có chút giơ lên, trong mắt xẹt qua một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyết ấn trong tay biến đổi, lăng không điểm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.