Chương 169: Câu bán khó bỏ 2
Thái Nhất Sinh Thủy
29/06/2017
Mà Tôn Tu Mỹ tuy rằng hiện ra hoảng loạn, nhưng con ngươi lại bình tĩnh như nước, càng lướt qua một tia kinh hỉ cùng vẻ hưng phấn.
– Sư huynh, ngươi yêu ta không?
– Đương nhiên yêu, vào lúc này làm sao còn hỏi vấn đề đó?
– Nếu yêu…
Trên mặt Tôn Tu Mỹ hiện ra vẻ tươi cười, nàng nhấc theo Lệ Văn Thạch, đột nhiên mạnh mẽ đá ra ngoài một cước, trực tiếp đá Lệ Văn Thạch vào trong lôi vân, trên mặt lướt qua một tia kích động yêu dị.
– Nếu yêu, vậy thì vì ta chết đi!
– A!
Lệ Văn Thạch phát sinh tiếng kêu thảm thiết, cả người ở trong lôi vân bị điện quang đánh phá, giống như bị đốt cháy, mạnh mẽ bay ra ngoài.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống phát tiết xong, thân thể tựa hồ bình tĩnh lại, rơi trên mặt đất, toàn thân cảnh giác nhìn chòng chọc hai người, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay.
Tôn Tu Mỹ nhìn Lệ Văn Thạch bay ra, trong mắt loé ra một tia kiên quyết cùng tàn nhẫn, nhún người nhảy lên.
Phốc…
Một lưỡi dao sắc đâm thủng trái tim, từ trước ngực phá thể mà ra. Lệ Văn Thạch nhìn lưỡi dao sắc đâm trên ngực mình, đầy mắt đều là không thể tin tưởng. Cây chủy thủ này hắn nhận thức, là năm ấy sinh nhật nàng, hắn chộp tới ba vị Thuật Luyện Sư cấp hai vì nàng chế tạo.
Sau đó hắn đem ba vị Thuật Luyện Sư ghi hận trong lòng kia giết sạch!
Cây chủy thủ này gọi là “Cách Câu”, cũng tụ cũng cách, tóc đen ngàn trượng, nửa câu khó bỏ!
– Tại sao?
Hắn biết mình bị thương nặng như thế, mặc dù không bị Cách Câu xuyên tim, cũng khó có thể sống sót. Nhưng Cách Câu này, lại làm cho tim hắn so với đâm thủng còn muốn thống khổ.
– Tại sao?
Đột nhiên Tôn Tu Mỹ cười to lên, cười nghiêng ngả.
– Hỏi ta vì sao? Ngươi xem chính ngươi thành hình dáng gì một chút?
Nàng mạnh mẽ rút ra Cách Câu, một cước đá Lệ Văn Thạch lăn lông lốc, chỉ vào hắn mắng to lên.
– Ngươi xem ngươi một chút, hoàn toàn biến thành một con cóc ghẻ, ngươi để ta làm sao chịu được?
Đùng!
Nàng một cước đạp ở trên đầu Lệ Văn Thạch, cúi đầu tựa hồ hơi có hồi ức nói:
– Nhớ năm ấy ngươi áo trắng như tuyết, ta váy hoa rực rỡ, ta vì dung mạo của ngươi mà đánh động, vì khí chất cùng thực lực của ngươi đánh động. Tuy rằng ở trong Vô thượng Lục tử, ngươi trước sau bị Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh vượt trên một đầu, nhưng ở trong nội tâm ta, ngươi vĩnh viễn là mạnh nhất.
Hồi ức cảu nàng tựa hồ gặp phải sự tình gì thống khổ, sắc mặt bắt đầu dữ tợn lên, dưới chân mạnh mẽ dùng sức đạp xuống.
– Nhưng ngươi vì vượt qua Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh, dĩ nhiên đi tới Yêu tộc, đổi lấy Chu Cáp Ma Công chết tiệt, để cho mình trở nên người không phải người, quỷ không phải quỷ, hoàn toàn thành một con cóc, một con cóc!
Trên mặt Tôn Tu Mỹ rơi hai hàng thanh lệ, trong mắt càng là vẻ oán độc, mạnh mẽ đạp mấy phát, dữ tợn nói:
– Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Trượng phu của ta đã biến thành một con cóc? Ngươi biết người ta ở sau lưng nói ta thế nào sao? Ngươi cái chết tiệt này! Từ khi ngươi đổi lấy nó, mỗi lần luyện công liền trở thành dáng vẻ một con cóc, tình yêu của ta đối với ngươi liền từng ngày từng ngày mất đi, thẳng đến về sau liền một lòng muốn giết chết ngươi!
Phốc!
Lệ Văn Thạch bị nàng tàn nhẫn giẫm, lại ói ra ngụm máu tươi, hai mắt chậm rãi trống rỗng, chậm rãi phóng to, trong con ngươi lấp lóe ra một tia chấp niệm, cũng vào đúng lúc này đột nhiên dừng lại, cắt ra, tản đi.
– Ha ha, ha ha! Ngươi rốt cục chết rồi!
Tôn Tu Mỹ điên cuồng cười to lên, tựa hồ hết sức hài lòng, nàng bỗng ngừng lại, lạnh lùng nhìn mấy người Lý Vân Tiêu, cười nhạo nói:
– Nếu muốn giết ta? Có bản lĩnh liền đến đi!
Nàng dứt tiếng, cả người hóa thành một đạo thủy ảnh, hướng về trên đỉnh núi bay vút đi.
Kế Mông cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống đều trầm mặt, liền muốn đuổi theo.
– Đừng đuổi!
Lý Vân Tiêu bước nhanh đi lên phía trước, một chưởng vỗ ở trên người Kế Mông, hơn mười cây Ngũ Thải Thần Không Châm bắn ra, bắn vào trong đại thụ, xuyên thủng ra ngoài. Chỉ thấy trên thân châm đã đạm bạc hơn nửa.
Kế Mông cảm thấy sức mạnh cả người trong nháy mắt bị kéo không, cả người cũng trực tiếp co quắp ngã xuống.
Lý Vân Tiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lấy ra mấy viên đan dược trực tiếp rót vào trong miệng hắn. Đem hắn thả ở sau lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vỗ đầu của nó nói:
– Tiểu Huyền, mang theo hắn hạ sơn, xuyên qua Phi Phượng trấn, đi về hướng An Vĩnh Thành!
Yêu thú theo cấp bậc tăng lên, trí tuệ cũng càng ngày càng cao. Huyền Lôi Kinh Vân Hống thân là yêu thú cấp năm, đã có linh trí như hài đồng nhân loại, thêm vào nhiều năm được Hứa Bình Hồng dạy dỗ như vậy, từ lâu thông nhân tính. Nó lộ ra một tia không muốn, ở trên người Lý Vân Tiêu làm nũng lên.
– Ha ha, yên tâm đi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Hắn vỗ vỗ đầu của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, đưa nó xuống núi.
Nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cõng Kế Mông rời đi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần chìm xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn trên đỉnh ngọn núi, địa phương Chân Linh Hỏa Phượng phi thiên trong Giới Thần Bi!
– Chân Linh Hỏa Phượng, không nghĩ tới lại là bảo vật cùng Chân Linh có quan hệ! Mặc dù là Vũ Đế cường giả gặp phải, cũng sẽ liều mạng ra tay, ta làm sao có thể từ bỏ!
Hắn cắn răng một cái, biết rõ phía trước còn có kẻ địch mạnh mẽ đang đợi, nhưng vẫn như cũ không nhịn được tiếp tục đi tới.
Trên đỉnh núi, Tề Chân Tử tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, thúc giục:
– Hô Diên Minh, còn bao lâu nữa mới có thể mở ra?
Nam tử tóc đỏ ngồi ở trước vách đá trầm tư nói:
– Sắp rồi, đại khái còn có ba canh giờ!
– Ba canh giờ?
Tề Chân Tử có chút hơi giận nói:
– Mấy ngày hôm trước ngươi nói mười canh giờ, bây giờ còn có ba canh giờ? Ngươi ở đây đã kéo một tháng!
Trong mắt Hô Diên Minh dâng lên tức giận, lướt qua một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Này chính là thượng cổ đại năng lưu lại thượng cổ phong ấn, nếu không phải thời gian quá lâu bị năm tháng ăn mòn, coi như cho ta mười ngàn năm cũng không phá ra được! Bây giờ tốc độ đã rất nhanh!
Tề Chân Tử sững sờ, không nghĩ tới Hô Diên Minh dám chống đối hắn, muốn nổi giận nhưng cố nín lại. Dù sao phá giải trận pháp này hoàn toàn dựa vào hắn mới được.
Hô Diên Minh là một tên Thuật Luyện Sư duy nhất trong vô thượng Lục tử, hơn nữa là cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư. Mặc dù tại Hỏa Ô đế quốc, cũng được hưởng danh dự cực cao, không kém Tề Chân Tử. Há là nhân vật có thể bị người quát mắng tùy tiện, nếu không phải nơi đây bảo vật quá mức mê người, bị Tề Chân Tử thúc dục mấy lần đã sớm hất tay rời đi.
– Sư thúc, sư thúc không tốt!
Bóng người Tôn Tu Mỹ xuất hiện ở trên đỉnh núi, một mặt khủng hoảng, mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nói:
– Lệ sư huynh cùng Hứa sư huynh đều bị giết!
– Đến là người nào? Tuy rằng Hứa sư đệ chỉ có tu vi Vũ Quân, nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia đã huấn luyện tới hoàn toàn nghe lời, tuyệt đối là yêu thú Vũ Vương cấp, coi như là ta cũng phải kiêng kỵ ba phần!
– Sư huynh, ngươi yêu ta không?
– Đương nhiên yêu, vào lúc này làm sao còn hỏi vấn đề đó?
– Nếu yêu…
Trên mặt Tôn Tu Mỹ hiện ra vẻ tươi cười, nàng nhấc theo Lệ Văn Thạch, đột nhiên mạnh mẽ đá ra ngoài một cước, trực tiếp đá Lệ Văn Thạch vào trong lôi vân, trên mặt lướt qua một tia kích động yêu dị.
– Nếu yêu, vậy thì vì ta chết đi!
– A!
Lệ Văn Thạch phát sinh tiếng kêu thảm thiết, cả người ở trong lôi vân bị điện quang đánh phá, giống như bị đốt cháy, mạnh mẽ bay ra ngoài.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống phát tiết xong, thân thể tựa hồ bình tĩnh lại, rơi trên mặt đất, toàn thân cảnh giác nhìn chòng chọc hai người, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay.
Tôn Tu Mỹ nhìn Lệ Văn Thạch bay ra, trong mắt loé ra một tia kiên quyết cùng tàn nhẫn, nhún người nhảy lên.
Phốc…
Một lưỡi dao sắc đâm thủng trái tim, từ trước ngực phá thể mà ra. Lệ Văn Thạch nhìn lưỡi dao sắc đâm trên ngực mình, đầy mắt đều là không thể tin tưởng. Cây chủy thủ này hắn nhận thức, là năm ấy sinh nhật nàng, hắn chộp tới ba vị Thuật Luyện Sư cấp hai vì nàng chế tạo.
Sau đó hắn đem ba vị Thuật Luyện Sư ghi hận trong lòng kia giết sạch!
Cây chủy thủ này gọi là “Cách Câu”, cũng tụ cũng cách, tóc đen ngàn trượng, nửa câu khó bỏ!
– Tại sao?
Hắn biết mình bị thương nặng như thế, mặc dù không bị Cách Câu xuyên tim, cũng khó có thể sống sót. Nhưng Cách Câu này, lại làm cho tim hắn so với đâm thủng còn muốn thống khổ.
– Tại sao?
Đột nhiên Tôn Tu Mỹ cười to lên, cười nghiêng ngả.
– Hỏi ta vì sao? Ngươi xem chính ngươi thành hình dáng gì một chút?
Nàng mạnh mẽ rút ra Cách Câu, một cước đá Lệ Văn Thạch lăn lông lốc, chỉ vào hắn mắng to lên.
– Ngươi xem ngươi một chút, hoàn toàn biến thành một con cóc ghẻ, ngươi để ta làm sao chịu được?
Đùng!
Nàng một cước đạp ở trên đầu Lệ Văn Thạch, cúi đầu tựa hồ hơi có hồi ức nói:
– Nhớ năm ấy ngươi áo trắng như tuyết, ta váy hoa rực rỡ, ta vì dung mạo của ngươi mà đánh động, vì khí chất cùng thực lực của ngươi đánh động. Tuy rằng ở trong Vô thượng Lục tử, ngươi trước sau bị Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh vượt trên một đầu, nhưng ở trong nội tâm ta, ngươi vĩnh viễn là mạnh nhất.
Hồi ức cảu nàng tựa hồ gặp phải sự tình gì thống khổ, sắc mặt bắt đầu dữ tợn lên, dưới chân mạnh mẽ dùng sức đạp xuống.
– Nhưng ngươi vì vượt qua Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh, dĩ nhiên đi tới Yêu tộc, đổi lấy Chu Cáp Ma Công chết tiệt, để cho mình trở nên người không phải người, quỷ không phải quỷ, hoàn toàn thành một con cóc, một con cóc!
Trên mặt Tôn Tu Mỹ rơi hai hàng thanh lệ, trong mắt càng là vẻ oán độc, mạnh mẽ đạp mấy phát, dữ tợn nói:
– Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Trượng phu của ta đã biến thành một con cóc? Ngươi biết người ta ở sau lưng nói ta thế nào sao? Ngươi cái chết tiệt này! Từ khi ngươi đổi lấy nó, mỗi lần luyện công liền trở thành dáng vẻ một con cóc, tình yêu của ta đối với ngươi liền từng ngày từng ngày mất đi, thẳng đến về sau liền một lòng muốn giết chết ngươi!
Phốc!
Lệ Văn Thạch bị nàng tàn nhẫn giẫm, lại ói ra ngụm máu tươi, hai mắt chậm rãi trống rỗng, chậm rãi phóng to, trong con ngươi lấp lóe ra một tia chấp niệm, cũng vào đúng lúc này đột nhiên dừng lại, cắt ra, tản đi.
– Ha ha, ha ha! Ngươi rốt cục chết rồi!
Tôn Tu Mỹ điên cuồng cười to lên, tựa hồ hết sức hài lòng, nàng bỗng ngừng lại, lạnh lùng nhìn mấy người Lý Vân Tiêu, cười nhạo nói:
– Nếu muốn giết ta? Có bản lĩnh liền đến đi!
Nàng dứt tiếng, cả người hóa thành một đạo thủy ảnh, hướng về trên đỉnh núi bay vút đi.
Kế Mông cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống đều trầm mặt, liền muốn đuổi theo.
– Đừng đuổi!
Lý Vân Tiêu bước nhanh đi lên phía trước, một chưởng vỗ ở trên người Kế Mông, hơn mười cây Ngũ Thải Thần Không Châm bắn ra, bắn vào trong đại thụ, xuyên thủng ra ngoài. Chỉ thấy trên thân châm đã đạm bạc hơn nửa.
Kế Mông cảm thấy sức mạnh cả người trong nháy mắt bị kéo không, cả người cũng trực tiếp co quắp ngã xuống.
Lý Vân Tiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lấy ra mấy viên đan dược trực tiếp rót vào trong miệng hắn. Đem hắn thả ở sau lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vỗ đầu của nó nói:
– Tiểu Huyền, mang theo hắn hạ sơn, xuyên qua Phi Phượng trấn, đi về hướng An Vĩnh Thành!
Yêu thú theo cấp bậc tăng lên, trí tuệ cũng càng ngày càng cao. Huyền Lôi Kinh Vân Hống thân là yêu thú cấp năm, đã có linh trí như hài đồng nhân loại, thêm vào nhiều năm được Hứa Bình Hồng dạy dỗ như vậy, từ lâu thông nhân tính. Nó lộ ra một tia không muốn, ở trên người Lý Vân Tiêu làm nũng lên.
– Ha ha, yên tâm đi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Hắn vỗ vỗ đầu của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, đưa nó xuống núi.
Nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cõng Kế Mông rời đi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần chìm xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn trên đỉnh ngọn núi, địa phương Chân Linh Hỏa Phượng phi thiên trong Giới Thần Bi!
– Chân Linh Hỏa Phượng, không nghĩ tới lại là bảo vật cùng Chân Linh có quan hệ! Mặc dù là Vũ Đế cường giả gặp phải, cũng sẽ liều mạng ra tay, ta làm sao có thể từ bỏ!
Hắn cắn răng một cái, biết rõ phía trước còn có kẻ địch mạnh mẽ đang đợi, nhưng vẫn như cũ không nhịn được tiếp tục đi tới.
Trên đỉnh núi, Tề Chân Tử tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, thúc giục:
– Hô Diên Minh, còn bao lâu nữa mới có thể mở ra?
Nam tử tóc đỏ ngồi ở trước vách đá trầm tư nói:
– Sắp rồi, đại khái còn có ba canh giờ!
– Ba canh giờ?
Tề Chân Tử có chút hơi giận nói:
– Mấy ngày hôm trước ngươi nói mười canh giờ, bây giờ còn có ba canh giờ? Ngươi ở đây đã kéo một tháng!
Trong mắt Hô Diên Minh dâng lên tức giận, lướt qua một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Này chính là thượng cổ đại năng lưu lại thượng cổ phong ấn, nếu không phải thời gian quá lâu bị năm tháng ăn mòn, coi như cho ta mười ngàn năm cũng không phá ra được! Bây giờ tốc độ đã rất nhanh!
Tề Chân Tử sững sờ, không nghĩ tới Hô Diên Minh dám chống đối hắn, muốn nổi giận nhưng cố nín lại. Dù sao phá giải trận pháp này hoàn toàn dựa vào hắn mới được.
Hô Diên Minh là một tên Thuật Luyện Sư duy nhất trong vô thượng Lục tử, hơn nữa là cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư. Mặc dù tại Hỏa Ô đế quốc, cũng được hưởng danh dự cực cao, không kém Tề Chân Tử. Há là nhân vật có thể bị người quát mắng tùy tiện, nếu không phải nơi đây bảo vật quá mức mê người, bị Tề Chân Tử thúc dục mấy lần đã sớm hất tay rời đi.
– Sư thúc, sư thúc không tốt!
Bóng người Tôn Tu Mỹ xuất hiện ở trên đỉnh núi, một mặt khủng hoảng, mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nói:
– Lệ sư huynh cùng Hứa sư huynh đều bị giết!
– Đến là người nào? Tuy rằng Hứa sư đệ chỉ có tu vi Vũ Quân, nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia đã huấn luyện tới hoàn toàn nghe lời, tuyệt đối là yêu thú Vũ Vương cấp, coi như là ta cũng phải kiêng kỵ ba phần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.