Chương 3137: Chân dung thiên phượng (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
17/12/2016
Nội tâm Nam Phong Tuyền run lên, trong mắt mang theo thần sắc không biết làm như thế nào, vì thu
Ngọc Thư các mà giết toàn bộ người trước mặt, có đúng hay không? Nàng tự vấn lòng, nhưng cũng không dám suy nghĩ đáp án.
Nàng sợ có được đáp án, liền khó mà ra tay, sẽ không đi tới đích.
Giờ phút này thập hung kỳ phấp phới, hình ảnh chim bay cá nhảy mang theo sương mfu màu xám dày đặc, rất nhanh sẽ không thấy được cái gì.
Mọi người cảm thấy dường như có tảng đá đang áp lên ngực của mình.
Vi Vô Nhai ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấu sương mù, nhìn cảnh tượng bên trong trận pháp.
Đột nhiên tiếng thú rống vang lên, chấn động thiên địa, Táng Vân Thú cũng cảm thấy áp lực thật lớn, không rõ xảy ra cái gì.
– Xảy ra chuyện gì? Uy áp thật kinh người…
Không chỉ có đám người Diêu Kim Lương, võ giả chung quanh Ngọc Thư các cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên, sương mù màu xám tan hết, một quái vật che trời hiện ra.
Quái vật kia có hình người, toàn thân màu nâu, bộ dáng như quỷ, dữ tợn dị thường.
Oanh!
Quái vật lâm vào linh quang, Ngọc Thư các rung rung không thôi, lập tức quái vật kia tiến vào trong linh quang, xuyên thấu qua đại trận.
Chi!
Người bên trong biến sắc, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Rống!
Quái vật xông vào, trực tiếp vung quyền đánh vào đám võ giả.
Thần sắc Vi Thanh nghiêm túc, quát:
– Theo ta đi vào, tất cả mọi người giết, một cũng không lưu!
Nếu đã giết thì không được lưu người sống, nếu chuyện nơi này truyền đi sẽ ảnh hưởng tới Thánh Vực.
Linh quang lóe lên, những nơi quái vật đi qua đều có người chết.
Một lát sau, trên bầu trời chỉ còn máu tươi, không còn lại bất cứ kẻ nào.
Sắc mặt Nam Phong Tuyền trắng bệch, nhịn không được buồn nôn, không ngừng ói mửa.
Quái vật ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể lập tức biến thành cự nhân, hai tay nắm lấy Ngọc Thư các, trực tiếp hé miệng nuốt vào.
Ầm ầm!
Ngọc Thư các sinh ra tiếng oanh minh, ánh sáng màu xanh không ngừng chớp động, lại không có biện pháp, hoàn toàn không thể giãy dụa ra khỏi tay quái vật, bị nuốt vào từng chút một.
Toàn thân quái vật lúc này chấn động, hào quang màu xám bay lên, bay vào trong lá cờ, hình tượng giống như đúc đồ án trên thập hung kỳ..
Tiếp qua một thời gian, quái vật đã nuốt sạch Ngọc Thư các, nó lại biến thành thập hung kỳ.
– Ha ha!
Vi Thanh cười ha hả, lật tay một cái thu thập hung kỳ vào trong nhẫn trữ vật.
– Đúng vậy, có thể thuận lợi thu được vật này, công lao mọi người không nhỏ.
Vi Thanh hết sức hài lòng, nhìn qua sắc mặt Nam Phong Tuyền tái nhợt, an ủi:
– Chuyện trên đời có được có mất, rất khó song toàn. Ngươi không giết bọn họ, như vậy tương lai…
Nam Phong Tuyền xanh mặt, trầm mặc không nói.
– Hừ.
Diêu Kim Lương khinh thường cười lạnh một tiếng, thu hồi binh khí, nói:
– Hiện tại có thể đi tìm phượng vũ…
Vi Thanh gật đầu cười nói:
– Tự nhiên, thiên phượng chi linh là mục tiêu trọng yếu đấy.
– Chậc chậc chậc, thì ra là tới tìm phượng linh, vật kia cũng không phải dễ cầm như vậy đâu.
Một giọng nói mỉa mai cổ quái từ trên không trung vang lên.
Tất cả mọi người biến sắc nhìn qua, dùng thực lực của bọn họ lại không phát hiện có người tới gần.
Vi Vô Nhai càng kinh hãi thất sắc, hắn có thực lực mạnh nhất trong những người nơi đây, hoàn toàn không có phát hiện có người, nói:
– Là ai?
Đột nhiên hắn quát lên, giang hai tay ra chộp vào hư không.
Bành!
Hư không nổ tung trước một trảo của hắn, không chỉ có như thế, khe hở còn khuếch tán ra chung quanh!
Nhưng giọng nói mỉa mai lại vang lên sau lưng mọi người.
– Thực lực thật tốt, không biết có phải là người ta chọn hay không.
Không gian chấn động, một đạo nhân ảnh dần dần hiển hiện ra, hình thể hơi mập, bộ dáng cao lớn thô kệch, giống như dế nhĩu từ nông thôn đi lên, quần áo vô cùng hoa lệ.
– Ngươi là ai?
Vi Thanh quát tháo một tiếng, mặt mũi đầy âm trầm, trong lang hoàn thiên tuy ngọa hổ tàng long, nhưng mà chưa từng có người mạnh như thế.
Dế nhũi cười hắc hắc nói:
– Bản gia gọi là Lý Vân Tiêu.
– Chuyện phiếm, ngươi rốt cuộc là ai?
Vi Thanh thiếu chút nữa phun máu, trợn mắt quát lên.
– Ách… Xem ra các ngươi nhận ra Lý Vân Tiêu nha, tốt, các ngươi có thể gọi ta là Ngô Đại Thành.”
Dế nhũi mò xuống bụng, nhếch miệng nói ra.
Cái tên này cực kỳ lạ lẫm với đám người Vi Thanh, bọn họ lập tức nhíu mày, tìm khắp trí nhớ cũng nhớ không nổi.
La Thanh Vân cau mày nói:
– Tên giả?
– Hắc hắc, ha ha. . .
Ngô Đại Thành nhịn không được ngửa mặt lên trời cười rộ lên, sau một lúc mới nói:
– Trên đời đã không có người nhớ rõ tên của ta, tên thật tên giả có gì khác nhau?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Bọn đạo chích, ngay cả tên thật cũng không dám lộ ra.
Ngô Đại Thành khinh miệt liếc hắn một cái, ung dung nói:
– Nghe nói Vi Thanh ngươi đương thời xem như là một nhân vật, phép khích tường tệ như vậy cũng dùng sao?
Vi Thanh bất động thanh sắc, hừ lạnh nói:
– Đã không chịu nói, vậy thì thôi, ngươi nói phượng vũ là có chuyện gì?
Ngô Đại Thành cười tủm tỉm nhìn qua hắn, huýt gió, huýt sáo, nói:
– Các ngươi không phải muốn đi tìm phượng vũ sao? Hơn nữa là hy vọng bằng vào thiên phượng chi lực vượt qua rãnh trời mà!
Vi Thanh biết rõ những lời vừa rồi người này đã nghe, cũng không cần phải giấu diếm, nói:
– Đúng thế, có vấn đề sao?
– Hắc hắc, không có vấn đề, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà đi tìm phượng vũ?
Ngô Đại Thành bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Vi Thanh lập tức mỉa mai, nói:
– Các hạ mặc dù mai danh ẩn tích làm chuột nhắt, nhưng xem thực lực cũng có thể là một nhân vật, vì sao dùng pháp khích tướng thấp kém như vậy?
– Ha ha, có ý tứ. Ta cũng không quanh co lòng vòng với các ngươi. Ta cũng đến tìm phượng vũ, mục tiêu chúng ta nhất trí, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ngô Đại Thành thẳng thắn nói ra.
– Chê cười! Nếu mục tiêu giống như thì chính là tử địch, tại sao giúp đỡ lẫn nhau, đầu óc hư mất sao!
Vi Thanh vừa tức vừa cười, cảm thấy khó hiểu người trước mặt.
Ngô Đại Thành cũng không tức giận, cười “Ha ha” hai tiếng, mới nói:
– Thì ra các ngươi không biết có bao nhiêu phượng vũ, còn nói bốc nói phét nói muốn tìm phượng vũ, chẳng lẽ không phải cười chết người.
Vi Thanh biến sắc, mấy người còn lại cũng giật mình, dường như nghe ra manh mối gì.
Diêu Kim Lương nói:
– Ý của ngươi phượng vũ không chỉ có một?
Lời này nói ra, ngay cả hắn cũng sững sờ, nếu là loài chim, làm sao chỉ có một cọng lông?
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
– Thượng cổ thiên phượng chính là tồn tại cường đại nhất trong phượng hoàng nhất mạch, thế gian ai cũng chưa từng thấy qua, có mấy cọng lông ai mà biết. Còn nữa, mặc dù có không ít, nhưng có thể bảo tồn chắc chỉ có vài cọng lông lẻ tẻ mà thôi.
Ngô Đại Thành cười nói:
– Lão đầu này nói là sự thật, lời nói mặc dù như thế, nhưng mà bổn tọa lại biết số lượng phượng vũ trong động thiên này.
– Cái gì? Điều đó không có khả năng!
Vi Thanh kinh hô lên, hơi trấn định lại, nói:
– Lang hoàn thiên tồn tại không biết có bao nhiêu vạn năm, bên trong không ngừng biến hóa, cho dù ngươi đạt được manh mối lẻ tẻ cũng không chuẩn xác.
Nàng sợ có được đáp án, liền khó mà ra tay, sẽ không đi tới đích.
Giờ phút này thập hung kỳ phấp phới, hình ảnh chim bay cá nhảy mang theo sương mfu màu xám dày đặc, rất nhanh sẽ không thấy được cái gì.
Mọi người cảm thấy dường như có tảng đá đang áp lên ngực của mình.
Vi Vô Nhai ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấu sương mù, nhìn cảnh tượng bên trong trận pháp.
Đột nhiên tiếng thú rống vang lên, chấn động thiên địa, Táng Vân Thú cũng cảm thấy áp lực thật lớn, không rõ xảy ra cái gì.
– Xảy ra chuyện gì? Uy áp thật kinh người…
Không chỉ có đám người Diêu Kim Lương, võ giả chung quanh Ngọc Thư các cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên, sương mù màu xám tan hết, một quái vật che trời hiện ra.
Quái vật kia có hình người, toàn thân màu nâu, bộ dáng như quỷ, dữ tợn dị thường.
Oanh!
Quái vật lâm vào linh quang, Ngọc Thư các rung rung không thôi, lập tức quái vật kia tiến vào trong linh quang, xuyên thấu qua đại trận.
Chi!
Người bên trong biến sắc, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Rống!
Quái vật xông vào, trực tiếp vung quyền đánh vào đám võ giả.
Thần sắc Vi Thanh nghiêm túc, quát:
– Theo ta đi vào, tất cả mọi người giết, một cũng không lưu!
Nếu đã giết thì không được lưu người sống, nếu chuyện nơi này truyền đi sẽ ảnh hưởng tới Thánh Vực.
Linh quang lóe lên, những nơi quái vật đi qua đều có người chết.
Một lát sau, trên bầu trời chỉ còn máu tươi, không còn lại bất cứ kẻ nào.
Sắc mặt Nam Phong Tuyền trắng bệch, nhịn không được buồn nôn, không ngừng ói mửa.
Quái vật ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể lập tức biến thành cự nhân, hai tay nắm lấy Ngọc Thư các, trực tiếp hé miệng nuốt vào.
Ầm ầm!
Ngọc Thư các sinh ra tiếng oanh minh, ánh sáng màu xanh không ngừng chớp động, lại không có biện pháp, hoàn toàn không thể giãy dụa ra khỏi tay quái vật, bị nuốt vào từng chút một.
Toàn thân quái vật lúc này chấn động, hào quang màu xám bay lên, bay vào trong lá cờ, hình tượng giống như đúc đồ án trên thập hung kỳ..
Tiếp qua một thời gian, quái vật đã nuốt sạch Ngọc Thư các, nó lại biến thành thập hung kỳ.
– Ha ha!
Vi Thanh cười ha hả, lật tay một cái thu thập hung kỳ vào trong nhẫn trữ vật.
– Đúng vậy, có thể thuận lợi thu được vật này, công lao mọi người không nhỏ.
Vi Thanh hết sức hài lòng, nhìn qua sắc mặt Nam Phong Tuyền tái nhợt, an ủi:
– Chuyện trên đời có được có mất, rất khó song toàn. Ngươi không giết bọn họ, như vậy tương lai…
Nam Phong Tuyền xanh mặt, trầm mặc không nói.
– Hừ.
Diêu Kim Lương khinh thường cười lạnh một tiếng, thu hồi binh khí, nói:
– Hiện tại có thể đi tìm phượng vũ…
Vi Thanh gật đầu cười nói:
– Tự nhiên, thiên phượng chi linh là mục tiêu trọng yếu đấy.
– Chậc chậc chậc, thì ra là tới tìm phượng linh, vật kia cũng không phải dễ cầm như vậy đâu.
Một giọng nói mỉa mai cổ quái từ trên không trung vang lên.
Tất cả mọi người biến sắc nhìn qua, dùng thực lực của bọn họ lại không phát hiện có người tới gần.
Vi Vô Nhai càng kinh hãi thất sắc, hắn có thực lực mạnh nhất trong những người nơi đây, hoàn toàn không có phát hiện có người, nói:
– Là ai?
Đột nhiên hắn quát lên, giang hai tay ra chộp vào hư không.
Bành!
Hư không nổ tung trước một trảo của hắn, không chỉ có như thế, khe hở còn khuếch tán ra chung quanh!
Nhưng giọng nói mỉa mai lại vang lên sau lưng mọi người.
– Thực lực thật tốt, không biết có phải là người ta chọn hay không.
Không gian chấn động, một đạo nhân ảnh dần dần hiển hiện ra, hình thể hơi mập, bộ dáng cao lớn thô kệch, giống như dế nhĩu từ nông thôn đi lên, quần áo vô cùng hoa lệ.
– Ngươi là ai?
Vi Thanh quát tháo một tiếng, mặt mũi đầy âm trầm, trong lang hoàn thiên tuy ngọa hổ tàng long, nhưng mà chưa từng có người mạnh như thế.
Dế nhũi cười hắc hắc nói:
– Bản gia gọi là Lý Vân Tiêu.
– Chuyện phiếm, ngươi rốt cuộc là ai?
Vi Thanh thiếu chút nữa phun máu, trợn mắt quát lên.
– Ách… Xem ra các ngươi nhận ra Lý Vân Tiêu nha, tốt, các ngươi có thể gọi ta là Ngô Đại Thành.”
Dế nhũi mò xuống bụng, nhếch miệng nói ra.
Cái tên này cực kỳ lạ lẫm với đám người Vi Thanh, bọn họ lập tức nhíu mày, tìm khắp trí nhớ cũng nhớ không nổi.
La Thanh Vân cau mày nói:
– Tên giả?
– Hắc hắc, ha ha. . .
Ngô Đại Thành nhịn không được ngửa mặt lên trời cười rộ lên, sau một lúc mới nói:
– Trên đời đã không có người nhớ rõ tên của ta, tên thật tên giả có gì khác nhau?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Bọn đạo chích, ngay cả tên thật cũng không dám lộ ra.
Ngô Đại Thành khinh miệt liếc hắn một cái, ung dung nói:
– Nghe nói Vi Thanh ngươi đương thời xem như là một nhân vật, phép khích tường tệ như vậy cũng dùng sao?
Vi Thanh bất động thanh sắc, hừ lạnh nói:
– Đã không chịu nói, vậy thì thôi, ngươi nói phượng vũ là có chuyện gì?
Ngô Đại Thành cười tủm tỉm nhìn qua hắn, huýt gió, huýt sáo, nói:
– Các ngươi không phải muốn đi tìm phượng vũ sao? Hơn nữa là hy vọng bằng vào thiên phượng chi lực vượt qua rãnh trời mà!
Vi Thanh biết rõ những lời vừa rồi người này đã nghe, cũng không cần phải giấu diếm, nói:
– Đúng thế, có vấn đề sao?
– Hắc hắc, không có vấn đề, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà đi tìm phượng vũ?
Ngô Đại Thành bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Vi Thanh lập tức mỉa mai, nói:
– Các hạ mặc dù mai danh ẩn tích làm chuột nhắt, nhưng xem thực lực cũng có thể là một nhân vật, vì sao dùng pháp khích tướng thấp kém như vậy?
– Ha ha, có ý tứ. Ta cũng không quanh co lòng vòng với các ngươi. Ta cũng đến tìm phượng vũ, mục tiêu chúng ta nhất trí, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ngô Đại Thành thẳng thắn nói ra.
– Chê cười! Nếu mục tiêu giống như thì chính là tử địch, tại sao giúp đỡ lẫn nhau, đầu óc hư mất sao!
Vi Thanh vừa tức vừa cười, cảm thấy khó hiểu người trước mặt.
Ngô Đại Thành cũng không tức giận, cười “Ha ha” hai tiếng, mới nói:
– Thì ra các ngươi không biết có bao nhiêu phượng vũ, còn nói bốc nói phét nói muốn tìm phượng vũ, chẳng lẽ không phải cười chết người.
Vi Thanh biến sắc, mấy người còn lại cũng giật mình, dường như nghe ra manh mối gì.
Diêu Kim Lương nói:
– Ý của ngươi phượng vũ không chỉ có một?
Lời này nói ra, ngay cả hắn cũng sững sờ, nếu là loài chim, làm sao chỉ có một cọng lông?
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
– Thượng cổ thiên phượng chính là tồn tại cường đại nhất trong phượng hoàng nhất mạch, thế gian ai cũng chưa từng thấy qua, có mấy cọng lông ai mà biết. Còn nữa, mặc dù có không ít, nhưng có thể bảo tồn chắc chỉ có vài cọng lông lẻ tẻ mà thôi.
Ngô Đại Thành cười nói:
– Lão đầu này nói là sự thật, lời nói mặc dù như thế, nhưng mà bổn tọa lại biết số lượng phượng vũ trong động thiên này.
– Cái gì? Điều đó không có khả năng!
Vi Thanh kinh hô lên, hơi trấn định lại, nói:
– Lang hoàn thiên tồn tại không biết có bao nhiêu vạn năm, bên trong không ngừng biến hóa, cho dù ngươi đạt được manh mối lẻ tẻ cũng không chuẩn xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.