Chương 1971: Chân hỏa dị động
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1970: Chân hỏa dị động
Người nọ sau khi sợ, bị Lý Vân Tiêu vạch trần, trong con ngươi lập tức hiện lên một tia âm độc, lạnh giọng nói:
Ngươi quả nhiên không phải Võ Đế lục tinh bình thường, nếu không đạo thần niệm này của ta đã dư giết ngươi rồi.
Lý Vân Tiêu âm thanh lạnh lùng nói:
Ẩn tàng một đạo thần niệm trong dung nham, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Đạo thần niệm này không thể cố ý chờ ta được, sợ rằng đã ẩn núp không biết bao nhiêu năm rồi a.
Người nọ sắc mặt đại biến, trong mắt tuôn ra sát cơ rất mạnh:
Không lưu ngươi được rồi!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được hai cây hỏa trụ vọt lên, cười một tiếng dữ tợn, trong chốc lát thân ảnh lóe lên, liền biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu biến sắc, thuấn di bắt được tốc độ và quỹ tích của hắn, một cái thuấn di đã xuất hiện ở trên không hình chiếu Sơn Hà Đỉnh, chém tới một kiếm kia.
“Phốc phốc”
Người nọ vừa vặn hiện ra, lập tức đã bị kiếm thế chém thành hai nửa.
Không có tác dụng đâu, ở chỗ này ta là Bất Tử Chi Thân, trừ phi ngươi luyện hóa đạo thần niệm này của ta, nhưng điều này có thể sao?
Thân thể bị chém thành hai khúc kia một nửa lập tức trở lại thành hình người như cũ, một quyền liền đánh tới hư ảnh Sơn Hà Đỉnh.
Một nửa khác lại lăng không hóa thành một cây trường thương, đâm mạnh tới Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, trực tiếp hóa thành lôi điện độn ra mấy mét, xuất hiện ở bên cạnh Sơn Hà Đỉnh đánh một đạo quyết ấn vào thân đỉnh
“Phanh”
Sơn Hà Đỉnh có chút rung chuyển, hình chiếu chấn động mãnh liệt một cái.
Đột nhiên trên hỏa trụ hiện ra một đạo vòng xoáy, chậm rãi mở ra một cái hố.
Đồng tử người nọ co rụt lại, chỉ thấy trong động tối như mực kia đột nhiên đánh ra một cổ quyền ý, chấn bạo hết không gian bốn phía.
“Phanh”
Một quyền của người nọ lập tức oanh kích một chỗ với đạo quyền ý này, hóa ra một cổ nham tương nổ bung.
Toàn bộ nắm đấm của người nọ đều triệt để không còn, nhưng hắn căn bản không thèm để ý đến điều này, mà khiếp sợ nhìn qua khuôn mặt Hồ Lô Tiểu Kim Cương trong hỏa trụ:
Ngươi, ngươi đến cùng đang luyện chế thứ gì? Khôi lỗi?
Ngay khi hắn kinh ngạc đến ngây người thì một đạo Cửu Thiên Đế Khí đã trấn áp xuống, trực tiếp khóa lại không gian chung quanh hắn, khiến cho hắn không thể động đậy được.
Một đạo thần niệm mà thôi, còn cho rằng mình có thể tạc trời sao? Xem bản thiếu gia luyện hóa ngươi đây.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lóe lên hàn quang.
Thân thể người nọ sau khi mất đi hơn phân nửa lúc này lực lượng cũng cực kỳ suy yếu, kinh sợ quát:
Tên cặn bã ngươi, cứ đợi bản tôn phanh thây xé xác ngươi đi, mặc dù chỉ là một đạo thần niệm, cũng không phải ngươi có thể dễ dàng thắng được.
Hắn há to mồm hít một hơi..
Dung nham phía dưới lập tức hóa thành một đạo ngược dòng, bị hắn hút vào trong bụng.
“Ọt ọt ọt ọt”
Cả người thoáng cái bành trướng lên cực lớn, dần dần biến thành hình tròn.
Bộ dáng hắn múp máp đáng yêu, nhưng trong mắt lại lộ ra hung mang, một tay kháp ra một đạo quyết ấn.
Cả người bỗng nhiên toát ra vô số ký hiệu cổ quái, thoáng cái đã trải rộng toàn thân, hơn nữa những ký hiệu này tựa hồ như chạm rỗng vậy, từ bên trong không ngừng bắn · ra ánh lửa khủng bố.
Lý Vân Tiêu ngay khi thấy thân thể hắn bành trướng đã hiểu rõ ý đồ của hắn, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
Muốn tự bạo, nằm mơ.
Trong hai tròng mắt hắn lóe lên huyết quang, bốn phía con ngươi hiện ra ký hiệu quỷ dị, toàn bộ không gian đều biến đổi.
À? Đây là. . .
Người nọ đột nhiên cả kinh, phát hiện mình đã đi vào trong một mảnh băng thiên tuyết địa, bốn phía đều là vạn năm băng nham, hơi lạnh thấu xương thấm vào cơ thể hắn.
Mà ngay cả thân thể toàn thân do nham tương cấu thành cũng không nhịn được cảm thấy hàn ý trận trận, lạnh run cả người.
Ảo thuật ngươi lại còn là cao thủ ảo thuật sao?
Người nọ kinh sợ một tiếng, quát:
Ảo thuật dù sao cũng là giả dối, ta xem ngươi làm sao ngăn ta tự bạo!
Quyết ấn trong tay hắn biến đổi, quát:
Bạo.
Vô số phù văn trên người thoáng cái sáng lên, tách ra ánh lửa mãnh liệt, cả người đột nhiên nổ bung.
“Ầm ầm”
Lực trùng kích cực lớn thoáng cái bộc phát, toàn bộ Hàn Băng thế giới lập tức biến mất, cảnh tượng trở lại trong Thiên Địa Dong Lô, sóng nhiệt khủng bố tràn khắp bốn phương tám hướng
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, rất sợ lực trùng kích này ảnh hưởng đến hai đạo hỏa trụ, đồng tử trong hai tròng mắt hắn phóng lớn, đang muốn thi triển thần kỹ xóa đi lực lượng kia
Đột nhiên, trên cây trụ cách đó không xa truyền đến một tiếng Phương minh.
Tất cả lực trùng kích như bị ngưng lại, lập tức cứng lại ở, sau đó chợt hóa thành cổ kình phong, điên cuồng bị cây trụ kia hấp thu vào.
Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, hoảng sợ nhìn qua hỏa trụ kia, chỉ thấy trên đó mơ hồ có bóng dáng Phượng Hoàng hiện ra, nhưng bất quá trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, tất cả đều khôi phục lại bình tĩnh.
Lực tự bạo khủng bố cứ như vậy hoàn toàn bị cắn nuốt sạch.
Trong hoàn cảnh khốc nhiệt này, ý Vân Tiêu cũng không nhịn được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đạo thanh âm kia cực kỳ linh tính. . . Chẳng lẽ Phượng Hoàng Chân Linh đã tỉnh lại?
Hắn càng nghĩ càng không đúng, trong lòng trở nên kinh nghi bất định.
Thượng Cổ Chân Linh Phượng Hoàng, chính là bất tử điểu, có tể dục hỏa trùng sinh.
Đạo tàn viêm này trải qua không biết bao nhiêu năm truyền thừa đến nay, bên trong khó tránh khỏi không có một tia ý niệm, hoặc là ý chí mà Phượng Hoàng năm đó lưu lại.
Lý Vân Tiêu một mực không thể triệt để luyện hóa nó, cũng không cách nào hiểu rõ toàn bộ chân tướng đám hỏa diễm này.
Phượng Hoàng nhất tộc, mặc dù là vào thời kỳ thượng cổ, cũng là Chân Linh bài danh cực kỳ gần trước, trước khi chết nếu lưu lại thủ đoạn trọng sinh nào đó cũng không có gì kỳ lạ cả.
Hắn nghĩ đến loại Chân Long Hậu Duệ như Thủy Long, ở trong Thượng Cổ Chân Linh bài danh kém hơn Phượng Hoàng cả mảng lớn, đều có thể nghĩ biện pháp tồn tại đến nay, huống chi là Phượng Hoàng.
Trong đầu Lý Vân Tiêu đột nhiên hiện lên một ý niệm, ngoại trừ Thủy Long ra, trong phiến Thiên Võ Giới này có còn Chân Linh khác tồn tại không?
Nghĩ tới đây, liền cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Nếu đóa chân viêm trong hỏa trụ này thật sự hóa thân thành Phượng Hoàng, thì không khả năng lại bị mình khống chế nữa, hơn nữa có trời mới biết những Chân Linh này có tính tình gì, nói không chừng không vừa ý, tại chỗ nhả một ngụm hỏa đốt mình thành tro tàn cũng không biết được.
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm bất định, nhìn chằm chằm vào hỏa trụ kia tinh thần bất định.
Thật lâu, mới thở dài một tiếng, tựa hồ đã có lựa chọn, không hề nghĩ nhiều nữa, quay người đi tới hỏa trụ khác.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương sau một kích lúc trước liền chìm vào trong hình chiếu Sơn Hà Đỉnh, không còn thống khổ như trước nữa. Đại lượng hỏa hệ nguyên tố không ngừng cọ rửa lấy thân thể của nó, nhưng mặt vẫn thờ ơ không biểu tình.
Nhưng Lý Vân Tiêu có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó, cùng với cổ lực lượng bàng bạc kia.
Người nọ sau khi sợ, bị Lý Vân Tiêu vạch trần, trong con ngươi lập tức hiện lên một tia âm độc, lạnh giọng nói:
Ngươi quả nhiên không phải Võ Đế lục tinh bình thường, nếu không đạo thần niệm này của ta đã dư giết ngươi rồi.
Lý Vân Tiêu âm thanh lạnh lùng nói:
Ẩn tàng một đạo thần niệm trong dung nham, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Đạo thần niệm này không thể cố ý chờ ta được, sợ rằng đã ẩn núp không biết bao nhiêu năm rồi a.
Người nọ sắc mặt đại biến, trong mắt tuôn ra sát cơ rất mạnh:
Không lưu ngươi được rồi!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được hai cây hỏa trụ vọt lên, cười một tiếng dữ tợn, trong chốc lát thân ảnh lóe lên, liền biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu biến sắc, thuấn di bắt được tốc độ và quỹ tích của hắn, một cái thuấn di đã xuất hiện ở trên không hình chiếu Sơn Hà Đỉnh, chém tới một kiếm kia.
“Phốc phốc”
Người nọ vừa vặn hiện ra, lập tức đã bị kiếm thế chém thành hai nửa.
Không có tác dụng đâu, ở chỗ này ta là Bất Tử Chi Thân, trừ phi ngươi luyện hóa đạo thần niệm này của ta, nhưng điều này có thể sao?
Thân thể bị chém thành hai khúc kia một nửa lập tức trở lại thành hình người như cũ, một quyền liền đánh tới hư ảnh Sơn Hà Đỉnh.
Một nửa khác lại lăng không hóa thành một cây trường thương, đâm mạnh tới Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, trực tiếp hóa thành lôi điện độn ra mấy mét, xuất hiện ở bên cạnh Sơn Hà Đỉnh đánh một đạo quyết ấn vào thân đỉnh
“Phanh”
Sơn Hà Đỉnh có chút rung chuyển, hình chiếu chấn động mãnh liệt một cái.
Đột nhiên trên hỏa trụ hiện ra một đạo vòng xoáy, chậm rãi mở ra một cái hố.
Đồng tử người nọ co rụt lại, chỉ thấy trong động tối như mực kia đột nhiên đánh ra một cổ quyền ý, chấn bạo hết không gian bốn phía.
“Phanh”
Một quyền của người nọ lập tức oanh kích một chỗ với đạo quyền ý này, hóa ra một cổ nham tương nổ bung.
Toàn bộ nắm đấm của người nọ đều triệt để không còn, nhưng hắn căn bản không thèm để ý đến điều này, mà khiếp sợ nhìn qua khuôn mặt Hồ Lô Tiểu Kim Cương trong hỏa trụ:
Ngươi, ngươi đến cùng đang luyện chế thứ gì? Khôi lỗi?
Ngay khi hắn kinh ngạc đến ngây người thì một đạo Cửu Thiên Đế Khí đã trấn áp xuống, trực tiếp khóa lại không gian chung quanh hắn, khiến cho hắn không thể động đậy được.
Một đạo thần niệm mà thôi, còn cho rằng mình có thể tạc trời sao? Xem bản thiếu gia luyện hóa ngươi đây.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lóe lên hàn quang.
Thân thể người nọ sau khi mất đi hơn phân nửa lúc này lực lượng cũng cực kỳ suy yếu, kinh sợ quát:
Tên cặn bã ngươi, cứ đợi bản tôn phanh thây xé xác ngươi đi, mặc dù chỉ là một đạo thần niệm, cũng không phải ngươi có thể dễ dàng thắng được.
Hắn há to mồm hít một hơi..
Dung nham phía dưới lập tức hóa thành một đạo ngược dòng, bị hắn hút vào trong bụng.
“Ọt ọt ọt ọt”
Cả người thoáng cái bành trướng lên cực lớn, dần dần biến thành hình tròn.
Bộ dáng hắn múp máp đáng yêu, nhưng trong mắt lại lộ ra hung mang, một tay kháp ra một đạo quyết ấn.
Cả người bỗng nhiên toát ra vô số ký hiệu cổ quái, thoáng cái đã trải rộng toàn thân, hơn nữa những ký hiệu này tựa hồ như chạm rỗng vậy, từ bên trong không ngừng bắn · ra ánh lửa khủng bố.
Lý Vân Tiêu ngay khi thấy thân thể hắn bành trướng đã hiểu rõ ý đồ của hắn, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:
Muốn tự bạo, nằm mơ.
Trong hai tròng mắt hắn lóe lên huyết quang, bốn phía con ngươi hiện ra ký hiệu quỷ dị, toàn bộ không gian đều biến đổi.
À? Đây là. . .
Người nọ đột nhiên cả kinh, phát hiện mình đã đi vào trong một mảnh băng thiên tuyết địa, bốn phía đều là vạn năm băng nham, hơi lạnh thấu xương thấm vào cơ thể hắn.
Mà ngay cả thân thể toàn thân do nham tương cấu thành cũng không nhịn được cảm thấy hàn ý trận trận, lạnh run cả người.
Ảo thuật ngươi lại còn là cao thủ ảo thuật sao?
Người nọ kinh sợ một tiếng, quát:
Ảo thuật dù sao cũng là giả dối, ta xem ngươi làm sao ngăn ta tự bạo!
Quyết ấn trong tay hắn biến đổi, quát:
Bạo.
Vô số phù văn trên người thoáng cái sáng lên, tách ra ánh lửa mãnh liệt, cả người đột nhiên nổ bung.
“Ầm ầm”
Lực trùng kích cực lớn thoáng cái bộc phát, toàn bộ Hàn Băng thế giới lập tức biến mất, cảnh tượng trở lại trong Thiên Địa Dong Lô, sóng nhiệt khủng bố tràn khắp bốn phương tám hướng
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, rất sợ lực trùng kích này ảnh hưởng đến hai đạo hỏa trụ, đồng tử trong hai tròng mắt hắn phóng lớn, đang muốn thi triển thần kỹ xóa đi lực lượng kia
Đột nhiên, trên cây trụ cách đó không xa truyền đến một tiếng Phương minh.
Tất cả lực trùng kích như bị ngưng lại, lập tức cứng lại ở, sau đó chợt hóa thành cổ kình phong, điên cuồng bị cây trụ kia hấp thu vào.
Toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, hoảng sợ nhìn qua hỏa trụ kia, chỉ thấy trên đó mơ hồ có bóng dáng Phượng Hoàng hiện ra, nhưng bất quá trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, tất cả đều khôi phục lại bình tĩnh.
Lực tự bạo khủng bố cứ như vậy hoàn toàn bị cắn nuốt sạch.
Trong hoàn cảnh khốc nhiệt này, ý Vân Tiêu cũng không nhịn được chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đạo thanh âm kia cực kỳ linh tính. . . Chẳng lẽ Phượng Hoàng Chân Linh đã tỉnh lại?
Hắn càng nghĩ càng không đúng, trong lòng trở nên kinh nghi bất định.
Thượng Cổ Chân Linh Phượng Hoàng, chính là bất tử điểu, có tể dục hỏa trùng sinh.
Đạo tàn viêm này trải qua không biết bao nhiêu năm truyền thừa đến nay, bên trong khó tránh khỏi không có một tia ý niệm, hoặc là ý chí mà Phượng Hoàng năm đó lưu lại.
Lý Vân Tiêu một mực không thể triệt để luyện hóa nó, cũng không cách nào hiểu rõ toàn bộ chân tướng đám hỏa diễm này.
Phượng Hoàng nhất tộc, mặc dù là vào thời kỳ thượng cổ, cũng là Chân Linh bài danh cực kỳ gần trước, trước khi chết nếu lưu lại thủ đoạn trọng sinh nào đó cũng không có gì kỳ lạ cả.
Hắn nghĩ đến loại Chân Long Hậu Duệ như Thủy Long, ở trong Thượng Cổ Chân Linh bài danh kém hơn Phượng Hoàng cả mảng lớn, đều có thể nghĩ biện pháp tồn tại đến nay, huống chi là Phượng Hoàng.
Trong đầu Lý Vân Tiêu đột nhiên hiện lên một ý niệm, ngoại trừ Thủy Long ra, trong phiến Thiên Võ Giới này có còn Chân Linh khác tồn tại không?
Nghĩ tới đây, liền cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Nếu đóa chân viêm trong hỏa trụ này thật sự hóa thân thành Phượng Hoàng, thì không khả năng lại bị mình khống chế nữa, hơn nữa có trời mới biết những Chân Linh này có tính tình gì, nói không chừng không vừa ý, tại chỗ nhả một ngụm hỏa đốt mình thành tro tàn cũng không biết được.
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm bất định, nhìn chằm chằm vào hỏa trụ kia tinh thần bất định.
Thật lâu, mới thở dài một tiếng, tựa hồ đã có lựa chọn, không hề nghĩ nhiều nữa, quay người đi tới hỏa trụ khác.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương sau một kích lúc trước liền chìm vào trong hình chiếu Sơn Hà Đỉnh, không còn thống khổ như trước nữa. Đại lượng hỏa hệ nguyên tố không ngừng cọ rửa lấy thân thể của nó, nhưng mặt vẫn thờ ơ không biểu tình.
Nhưng Lý Vân Tiêu có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó, cùng với cổ lực lượng bàng bạc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.