Chương 3567: Chết con em ngươi
Thái Nhất Sinh Thủy
05/03/2017
Thần sắc Mộng Linh chân quân trở nên bi thương, nhìn qua tỷ đệ hai người, nói:
- Ta vốn hy vọng bọn họ có thể bình bình đạm đạm sinh hoạt trên đời, ngàn vạn không nên bị lực lượng Hoàng Tuyền Minh Hỏa và Hồi Ách Tinh Sương ảnh hưởng, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh.
Vi Thanh phục hồi tinh thần lại.
Phụ tử hai vụng trộm liếc nhau, ánh mắt sợ hãi và đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Tự cho rằng làm chuyện gì cũng không chê vào đâu được, lại không thể ngờ vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào mà không biết, tự cho rằng thông minh mấy chục năm, thì ra chỉ là đồ ngốc.
Sắc mặt Vi Thanh đầy âm độc, dường như đột nhiên phát hiện, hắn có cảm giác mình khỏa thân mấy chục năm trước mặt người ta, cảm giác xấu hổ và giận dữ này làm mặt hắn đen lại.
Nhưng dù sao hắn cũng là một đời kiêu hùng, rất nhanh trấn định lại, bỏ qua chủ đề này, nói:
- Hồi Ách Tinh Sương sao, để ta thử xem, có lẽ có thể hấp thu cũng không chừng. Ta gần đây có dị bảo, tên là ‘ Âm Dương Nhị Khí Bình ’, có thể thu nạp vạn vật.
Mộng Linh chân quân cau mày nói:
- Là một trong ba đại thánh khí của Ma tộc?
Vi Thanh gật gật đầu, vươn tay ra, âm dương nhị khí ngưng tụ thành bảo bình.
Săc mặt Mộng Linh chân quân biến hóa mấy lần, sau một lúc mới nói:
- Tốt, ngươi thử xem! Nhưng ngàn vạn phải cẩn thận, ta cũng không hy vọng cường giả Thiên Võ Giới triệt để loạn.
Vi Thanh nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không tới gần Hồi Ách Tinh Sương.
Nội tâm của hắn vẫn còn có chút tâm thần bất định, ngay cả Lý Vân Tiêu chạm vào là chết, hắn có Âm Dương Nhị Khí Bình cũng không nắm chắc. Chỉ có Thánh Ma không ngừng giựt giây hắn thử xem, mới quyết định thử một lần.
Vi Thanh nhắm mắt nhìn chằm chằm vào băng trụ, đang muốn tế bảo bình thì kêu "Ah" một tiếng, hắn nâng bảo bình lui ra sau vài bước.
Mộng Linh chân quân cau mày nói:
- Như thế nào? Còn không có động thủ mà sợ?
Vi Thanh há to mồm, tay còn lại chỉ vào băng trụ, nghẹn ngào kêu lên:
- Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu hắn không chết! Ta vừa mới nhìn thấy hắn động đậy.
- Cái gì?
Mấy người Mộng Linh chân quân đã giật mình, vội vàng nhìn qua phía Lý Vân Tiêu. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang đóng băng, trên mặt kinh hãi rất sống động, căn bản không có khả năng hoạt động.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn lầm chứ? Đừng dọa bản thân mình đấy.
Vi Thanh hồ nghi nói:
- Thật sự là ta nhìn chằm chằm sao?
Nội tâm của hắn hoảng hốt, hắn cho rằng mình nhìn lầm, bị hai người hỏi lại cảm thấy mình nhìn lầm.
- Có lẽ là Lý Vân Tiêu tạo thành ám ảnh với ta thật lớn, cho nên vẫn không muốn tin tưởng hắn đã chết.
Vi Thanh an ủi mình, thầm nghĩ:
- Ân, khẳng định, nhất định chính là như vậy!
Hắn đã quyết định, liền vươn tay ra thúc dục Âm Dương Nhị Khí Bình.
Vào lúc này trong băng trụ có tiếng "Két" vang lên.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay cả Âm Dương Nhị Khí Bình đang vận chuyển cũng ngừng lại.
Két lạp két...
Trên băng điêu xuất hiện vô số vết rạn, cuối cùng là nổ "Ầm" một tiếng, một ít khối nhỏ bắn ra ngoài.
Nội tâm đám người Mộng Linh chân quân cũng rung động theo tiếng nổ, mở to mắt nhìn qua phía trước.
Bành!
Lúc này khí tức hàn băng không ngừng lan tỏa ra chung quanh.
Mộng Linh chân quân hít khí lạnh, la lên thất thanh.
- Coi chừng! Chạy mau!
Vừa dứt lời, hắn đã chạy ra ngoài trăm trượng. Công Dương Chính Kỳ và ba người dọa sợ, ngay cả Mộng Linh chân quân cường đại cũng bỏ trốn, đám người bọn họ làm sao dám dừng lại, lập tức bỏ chạy.
Băng khí lúc này đuổi theo đám người bọn họ.
Vi Vô Nhai chạy chậm hơn một chút, lúc này thân thể cứng rắn như băng, không có tri giác. Thân thể lảo đảo suýt nữa té xuống.
May mắn Vi Thanh tay mắt lanh lẹ, kinh hô một tiếng "Phụ thân!", liền vươn tay mang theo lực lượng kéo Vi Vô Nhai lên, lập tức bay ra vài chục trượng.
Lúc này Lý Vân Tiêu xuất hiện, hắn lơ lửng trong hào quang, cả người có tử lôi lập lòe, thở ra một hơi.
Vừa rồi thần thức của hắn suýt nữa bị băng khí đông cứng, nhớ lại cũng lạnh toát sống lưng, cả thân thể của hắn run rẩy, sau khi đoạt lại ý thức liền chấn vỡ băng sương, vận chuyển tử lôi đánh tan băng điêu.
- Ngươi, ngươi không phải chết sao?
Vi Thanh hoảng sợ không dám tin, không chỉ có hắn, những người khác không dám tin.
Sắc mặt Vi Vô Nhai tái nhợt, bộ phận tinh sương xâm nhập vào trong thân thể, nửa thân thể mất đi tri giác
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, nhìn Vi Thanh mắng:
- Chết con em ngươi! Ngươi chết ta cũng không chết, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chết?
- Cái này, cái này...
Vi Thanh đã nói không ra lời, kinh ngạc nhìn qua Mộng Linh chân quân.
Mộng Linh chân quân chấn động, lắc lắc đầu, ngạc nhiên nói:
- Ngươi, ngươi thật sự là Lý Vân Tiêu? Không chết?
Lý Vân Tiêu dò xét hắn vài lần, lập tức hiểu thân phận của người tới, lạnh lùng nói:
- Chân quân đại nhân hy vọng ta chết sao?
- Không không không!
Mộng Linh chân quân vội vàng lắc đầu, hơn nữa sắc mặt vui mừng, sau đó lại nghi hoặc, nói:
- Thế nhưng mà... Ngươi làm sao có thể bất tử đâu này?"
Vấn đề Lý Vân Tiêu cũng muốn biết, vốn hắn cho rằng phải chết không nghi ngờ. Dù sao toàn thân đều đông cứng, chỉ còn lại một đám thần thức đau khổ chèo chống, lập tức sắp chôn vùi.
Hắn âm thầm dò xét huyền khí trong nhẫn trữ vật, chính là một đám hàn ý này đã cứu mạng hắn.
Thiên Ngoại Huyền Minh thạch!
Lý Vân Tiêu chấn động, không ngờ thứ này là vật cứu mạng của mình. Hắn lập tức nhớ lai lịch của Thiên Ngoại Huyền Minh thạch một lần, hắn như bắt được cái gì đó, vô cùng giật mình.
Công Dương Chính Kỳ thấy hào khí xấu hổ, lập tức giảng hòa nói:
- Ha ha, không chết không phải càng tốt sao? Ít ra trong núi có hổ, có chút hầu tử không thể nhảy ra xưng vương.
Mộng Linh chân quân chọn Vi Thanh làm minh chủ Thiên Võ Minh, trong lòng ghen ghét bất mãn. Thấy Lý Vân Tiêu không chết, lập tức bắt đầu vui vẻ.
Mộng Linh chân quân gật gật đầu, vuốt râu mỉm cười nói:
- Đúng rồi, không chết tự nhiên là tốt nhất. Lý Vân Tiêu, không thể tiếp tục lỗ mãng... Ngươi muốn điều gì?
Lời không thể nói chuyện, ngữ điệu của Mộng Linh chân quân biến hóa, đột nhiên lời nói như bóp trong miệng không nói được.
Chỉ thấy Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, duỗi tay chụp vào băng trụ.
- Mau dừng tay lại! Đừng tưởng rằng mỗi lần đều có thể may mắn trốn chạy để khỏi chết!
Mộng Linh chân quân quát to lên, nhưng Lý Vân Tiêu không quan tâm tới, lập tức chụp vào băng trụ.
Bành!
Chấn động cực lớn vang lên, băng trụ chấn động nhưng không đông cứng hắn lại.
- Cái này...
Đám người Mộng Linh chân quân triệt để há hốc mồm, trong đầu ngây ngốc, chỉ ngây ngốc nhìn qua.
Về sau Lý Vân Tiêu lại đánh ra vài chục chưởng, hắn vượt qua băng trụ chạm vào Mộng Vũ Mộng Bạch.
- Mộng Vũ, Mộng Bạch. Ta tới cứu các ngươi.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn hào quang, ngữ khí nhàn nhạt. Hắn giơ tay sinh ra vòng xoáy trong lòng bàn tay, khí tức cực lạnh truyền ra.
Mơ hồ nhìn thấy trong vòng xoáy có Thiên Ngoại Huyền Minh thạch xuất hiện!
- Ta vốn hy vọng bọn họ có thể bình bình đạm đạm sinh hoạt trên đời, ngàn vạn không nên bị lực lượng Hoàng Tuyền Minh Hỏa và Hồi Ách Tinh Sương ảnh hưởng, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh.
Vi Thanh phục hồi tinh thần lại.
Phụ tử hai vụng trộm liếc nhau, ánh mắt sợ hãi và đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Tự cho rằng làm chuyện gì cũng không chê vào đâu được, lại không thể ngờ vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào mà không biết, tự cho rằng thông minh mấy chục năm, thì ra chỉ là đồ ngốc.
Sắc mặt Vi Thanh đầy âm độc, dường như đột nhiên phát hiện, hắn có cảm giác mình khỏa thân mấy chục năm trước mặt người ta, cảm giác xấu hổ và giận dữ này làm mặt hắn đen lại.
Nhưng dù sao hắn cũng là một đời kiêu hùng, rất nhanh trấn định lại, bỏ qua chủ đề này, nói:
- Hồi Ách Tinh Sương sao, để ta thử xem, có lẽ có thể hấp thu cũng không chừng. Ta gần đây có dị bảo, tên là ‘ Âm Dương Nhị Khí Bình ’, có thể thu nạp vạn vật.
Mộng Linh chân quân cau mày nói:
- Là một trong ba đại thánh khí của Ma tộc?
Vi Thanh gật gật đầu, vươn tay ra, âm dương nhị khí ngưng tụ thành bảo bình.
Săc mặt Mộng Linh chân quân biến hóa mấy lần, sau một lúc mới nói:
- Tốt, ngươi thử xem! Nhưng ngàn vạn phải cẩn thận, ta cũng không hy vọng cường giả Thiên Võ Giới triệt để loạn.
Vi Thanh nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không tới gần Hồi Ách Tinh Sương.
Nội tâm của hắn vẫn còn có chút tâm thần bất định, ngay cả Lý Vân Tiêu chạm vào là chết, hắn có Âm Dương Nhị Khí Bình cũng không nắm chắc. Chỉ có Thánh Ma không ngừng giựt giây hắn thử xem, mới quyết định thử một lần.
Vi Thanh nhắm mắt nhìn chằm chằm vào băng trụ, đang muốn tế bảo bình thì kêu "Ah" một tiếng, hắn nâng bảo bình lui ra sau vài bước.
Mộng Linh chân quân cau mày nói:
- Như thế nào? Còn không có động thủ mà sợ?
Vi Thanh há to mồm, tay còn lại chỉ vào băng trụ, nghẹn ngào kêu lên:
- Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu hắn không chết! Ta vừa mới nhìn thấy hắn động đậy.
- Cái gì?
Mấy người Mộng Linh chân quân đã giật mình, vội vàng nhìn qua phía Lý Vân Tiêu. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang đóng băng, trên mặt kinh hãi rất sống động, căn bản không có khả năng hoạt động.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn lầm chứ? Đừng dọa bản thân mình đấy.
Vi Thanh hồ nghi nói:
- Thật sự là ta nhìn chằm chằm sao?
Nội tâm của hắn hoảng hốt, hắn cho rằng mình nhìn lầm, bị hai người hỏi lại cảm thấy mình nhìn lầm.
- Có lẽ là Lý Vân Tiêu tạo thành ám ảnh với ta thật lớn, cho nên vẫn không muốn tin tưởng hắn đã chết.
Vi Thanh an ủi mình, thầm nghĩ:
- Ân, khẳng định, nhất định chính là như vậy!
Hắn đã quyết định, liền vươn tay ra thúc dục Âm Dương Nhị Khí Bình.
Vào lúc này trong băng trụ có tiếng "Két" vang lên.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay cả Âm Dương Nhị Khí Bình đang vận chuyển cũng ngừng lại.
Két lạp két...
Trên băng điêu xuất hiện vô số vết rạn, cuối cùng là nổ "Ầm" một tiếng, một ít khối nhỏ bắn ra ngoài.
Nội tâm đám người Mộng Linh chân quân cũng rung động theo tiếng nổ, mở to mắt nhìn qua phía trước.
Bành!
Lúc này khí tức hàn băng không ngừng lan tỏa ra chung quanh.
Mộng Linh chân quân hít khí lạnh, la lên thất thanh.
- Coi chừng! Chạy mau!
Vừa dứt lời, hắn đã chạy ra ngoài trăm trượng. Công Dương Chính Kỳ và ba người dọa sợ, ngay cả Mộng Linh chân quân cường đại cũng bỏ trốn, đám người bọn họ làm sao dám dừng lại, lập tức bỏ chạy.
Băng khí lúc này đuổi theo đám người bọn họ.
Vi Vô Nhai chạy chậm hơn một chút, lúc này thân thể cứng rắn như băng, không có tri giác. Thân thể lảo đảo suýt nữa té xuống.
May mắn Vi Thanh tay mắt lanh lẹ, kinh hô một tiếng "Phụ thân!", liền vươn tay mang theo lực lượng kéo Vi Vô Nhai lên, lập tức bay ra vài chục trượng.
Lúc này Lý Vân Tiêu xuất hiện, hắn lơ lửng trong hào quang, cả người có tử lôi lập lòe, thở ra một hơi.
Vừa rồi thần thức của hắn suýt nữa bị băng khí đông cứng, nhớ lại cũng lạnh toát sống lưng, cả thân thể của hắn run rẩy, sau khi đoạt lại ý thức liền chấn vỡ băng sương, vận chuyển tử lôi đánh tan băng điêu.
- Ngươi, ngươi không phải chết sao?
Vi Thanh hoảng sợ không dám tin, không chỉ có hắn, những người khác không dám tin.
Sắc mặt Vi Vô Nhai tái nhợt, bộ phận tinh sương xâm nhập vào trong thân thể, nửa thân thể mất đi tri giác
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, nhìn Vi Thanh mắng:
- Chết con em ngươi! Ngươi chết ta cũng không chết, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chết?
- Cái này, cái này...
Vi Thanh đã nói không ra lời, kinh ngạc nhìn qua Mộng Linh chân quân.
Mộng Linh chân quân chấn động, lắc lắc đầu, ngạc nhiên nói:
- Ngươi, ngươi thật sự là Lý Vân Tiêu? Không chết?
Lý Vân Tiêu dò xét hắn vài lần, lập tức hiểu thân phận của người tới, lạnh lùng nói:
- Chân quân đại nhân hy vọng ta chết sao?
- Không không không!
Mộng Linh chân quân vội vàng lắc đầu, hơn nữa sắc mặt vui mừng, sau đó lại nghi hoặc, nói:
- Thế nhưng mà... Ngươi làm sao có thể bất tử đâu này?"
Vấn đề Lý Vân Tiêu cũng muốn biết, vốn hắn cho rằng phải chết không nghi ngờ. Dù sao toàn thân đều đông cứng, chỉ còn lại một đám thần thức đau khổ chèo chống, lập tức sắp chôn vùi.
Hắn âm thầm dò xét huyền khí trong nhẫn trữ vật, chính là một đám hàn ý này đã cứu mạng hắn.
Thiên Ngoại Huyền Minh thạch!
Lý Vân Tiêu chấn động, không ngờ thứ này là vật cứu mạng của mình. Hắn lập tức nhớ lai lịch của Thiên Ngoại Huyền Minh thạch một lần, hắn như bắt được cái gì đó, vô cùng giật mình.
Công Dương Chính Kỳ thấy hào khí xấu hổ, lập tức giảng hòa nói:
- Ha ha, không chết không phải càng tốt sao? Ít ra trong núi có hổ, có chút hầu tử không thể nhảy ra xưng vương.
Mộng Linh chân quân chọn Vi Thanh làm minh chủ Thiên Võ Minh, trong lòng ghen ghét bất mãn. Thấy Lý Vân Tiêu không chết, lập tức bắt đầu vui vẻ.
Mộng Linh chân quân gật gật đầu, vuốt râu mỉm cười nói:
- Đúng rồi, không chết tự nhiên là tốt nhất. Lý Vân Tiêu, không thể tiếp tục lỗ mãng... Ngươi muốn điều gì?
Lời không thể nói chuyện, ngữ điệu của Mộng Linh chân quân biến hóa, đột nhiên lời nói như bóp trong miệng không nói được.
Chỉ thấy Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, duỗi tay chụp vào băng trụ.
- Mau dừng tay lại! Đừng tưởng rằng mỗi lần đều có thể may mắn trốn chạy để khỏi chết!
Mộng Linh chân quân quát to lên, nhưng Lý Vân Tiêu không quan tâm tới, lập tức chụp vào băng trụ.
Bành!
Chấn động cực lớn vang lên, băng trụ chấn động nhưng không đông cứng hắn lại.
- Cái này...
Đám người Mộng Linh chân quân triệt để há hốc mồm, trong đầu ngây ngốc, chỉ ngây ngốc nhìn qua.
Về sau Lý Vân Tiêu lại đánh ra vài chục chưởng, hắn vượt qua băng trụ chạm vào Mộng Vũ Mộng Bạch.
- Mộng Vũ, Mộng Bạch. Ta tới cứu các ngươi.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn hào quang, ngữ khí nhàn nhạt. Hắn giơ tay sinh ra vòng xoáy trong lòng bàn tay, khí tức cực lạnh truyền ra.
Mơ hồ nhìn thấy trong vòng xoáy có Thiên Ngoại Huyền Minh thạch xuất hiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.