Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1835: Chỉ đơn giản như vậy? (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1834: Chỉ đơn giản như vậy? (2)

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia hàn quang, một tay bấm niệm pháp quyết, nghiêm mặt nói:

Ta thiếu chút nữa đã quên mất, ta còn một chiêu đối phó với vật ấy, nếu thất bại thì chỉ có thể mau chóng chạy trốn thôi.

Tay phải đánh ra quyết ấn, một hồi thanh âm kim loại lắc lư từ trong cơ thể truyền đến.

Tân Thần cả kinh, vội vàng thối lui ra mấy chục thước.

Bên người Lý Vân Tiêu chẳng biết lúc nào hiện ra từng vòng khóa sắt, như Tinh Vân quấn quanh lấy, phát ra thanh âm “Loảng xoảng” .

Đây là. . .

Sắc mặt Bạc Vũ Kình đại biến, gương mặt vốn cực kỳ tái nhợt thoáng cái phát xanh, thấp giọng quát ầm lên:

Ma Nguyên Tỏa dĩ nhiên là Ma Nguyên Tỏa, thứ này sao lại ở trên người ngươi hả?

Vẻ mặt hắn hoảng sợ bất định.

Ma Nguyên Tỏa này đúng là lúc trước khi đánh một trận với Kỳ Thắng Phong, Kỳ Thắng Phong vì vây khốn Chân Ma pháp tướng của Lý Vân Tiêu nên mới thi triển đi ra, ai ngờ Lý Vân Tiêu có thể tùy ý chuyển đổi Ma nguyên, ngược lại thu lấy cái xích này.

Thiết Tỏa Tinh Vân.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, sợi xích tựa hồ chiều dài vô cùng vô tận lượn vòng trên không trung, thoáng cái nhảy vào Thiên Địa, trói lấy Bắc Minh Kháng Thiên ở xa xa.

“Loảng xoảng”

Xiềng xích như trường xà du động trên khôngtrung, vòng quanh lấy Bắc Minh Kháng Thiên, sau đó kịch liệt co rút lại, trực tiếp trói Bắc Minh Kháng Thiên thành một cái bánh chưng.

Ma vân vô biên kia vậy mà toàn bộ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Bắc Minh Kháng Thiên, không còn xuất hiện chút nào nữa.

Tất cả mọi người ngốc trệ, chỉ đơn giản như vậy sao?

Lý Vân Tiêu cũng ngạc nhiên thoáng một phát, Ma Nguyên Tỏa này chỉ là huyền khí cửu giai bình thường mà thôi, cũng không biết là vật gì tạo thành, không thể tưởng được đối với Ma nguyên lại có tác dụng áp chế mạnh như thế.

“Ah ah ah”

Bắc Minh Kháng Thiên gào thét, quát to:

Thả ta ra, mau thả ta ra.

Thương thế trên người hắn được Ma nguyên rót vào đều đã khôi phục, hơn nữa tựa hồ nâng cao một bước, hắb dốc sức liều mạng giãy dụa, khiến xiềng xích quấn hơn mười tầng chấn vang lên “Keng keng”, lại thủy chung không thể giãy giụa ra được.

Mặt Tân Thần chìm xuống ra, cả giận nói:

Ngươi có huyền khí như vậy, vậy mà không dùng ra sớm, để cho chúng ta mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng chém giết lâu như vậy.



Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nói:

Cái này, ta cũng không biết vật ấy lại có tác dụng như vậy. Đây cũng là do thừa lúc hắn bị Ma khí nhập thể, còn chưa ổn định nên mới khóa lại được, Bắc Minh Thiên Lộc trước kia thân mang Bát khổ chi kiếm, nào dễ trói thế chứ.

Bạc Vũ Kình giãy dụa lấy bay tới, sợ hãi nói:

Đó là Ma Nguyên Tỏa, ngươi từ đâu có được hả?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, đùa giỡn khẽ nói:

Lần trước ở thành Hồng Nguyệt gặp phải lệnh sư, ta cùng với hắn trò chuyện với nhau thật vui, đây là do hắn đưa cho ta đấy!

Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào.

Bạc Vũ Kình như con vịt bị người bóp cổ, hoảng sợ kêu to lên.

Tuy rằng hắn không tin Kỳ Thắng Phong sẽ đưa vật ấy cho Lý Vân Tiêu, nhưng nếu Ma Nguyên Tỏa đã xuất hiện, vậy chuyện Kỳ Thắng Phong hiện thân Thiên Võ Giới hơn phân nửa là sự thật.

Lúc trước hắn luôn bán tín bán nghi đối với chuyện này, trong lòng đa số vẫn là hoài nghi.

Hiện giờ thoáng cái xác nhận được, lập tức khiến hắn có chút sợ hãi, Nghê Thạch cắn trả vừa mới khống chế được lần nữa bộc phát, lập tức phun ra một ngụm máu đen.

Liêu Dương Băng từ đằng xa bay tới, tỉnh táo nói:

Vân thiếu, những người Bắc Minh thế gia này. . .

Trong mắt của hắn hiện lên một tia lãnh mang, tựa hồ ý chỉ gì đó.

Trong mắt Lý Vân Tiêu cũng chớp động hàn mang, nhìn nguyên một đám người Bắc Minh thế gia phía xa, đang muốn nổi lên sát tâm .

Đột nhiên gương mặt Bắc Minh Kháng Thiên trở nên dữ tợn, Ma Nguyên Tỏa phát ra rung động lắc lư cực lớn, giống như bị cự lực trùng kích, vang lên “Loảng xoảng” trên đại dương bao la.

Chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên bạo động như thế?

Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, nhìn về phía Bắc Minh Kháng Thiên, chỉ thấy Ma Nguyên Tỏa kia vậy mà bắt đầu có dấu hiệu buông ra.

Hắn vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, tiếp lực lượng vào thêm

Không có tác dụng đâu, xiềng xích này ngươi không cách nào phát huy ra lực lượng chính thức được.

Bạc Vũ Kình bình tĩnh nói:

Vật ấy phải tâm luyện mới được, nhưng tâm luyện chi pháp trong thiên hạ cũng chỉ có ba thầy trò ta biết rõ. Đáng tiếc ta hiện giờ thương thế quá nặng, không cách nào luyện nó.

Lý Vân Tiêu quay đầu nhìn phía Bạc Vũ Kình, nói:

Có thời gian rỗi nói những lời này, không thể giao tâm luyện chi pháp nói cho ta biết?



Trên mặt Bạc Vũ Kình hơi lộ ra xấu hổ, nói:

Bí mật bất truyền, thứ cho không thể truyền thụ.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, mắng:

Vậy ngươi nói cái rắm a?

Hắn gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm xa xa Bắc Minh Kháng Thiên, trầm giọng nói:

Ma nguyên vốn nên bị nhốt khóa lại mới đúng, vì sao đột nhiên trở nên cuồng bạo?

Bạc Vũ Kình cũng là trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, trong lúc bất chợt sắc mặt của hắn trắng nhợt, lần thứ hai phun ra một búng máu tươi, kinh hãi nói:

Ta, trong cơ thể ta nghê thạch có biến.

Hắn gương mặt sợ hãi, cả người màu da trở nên đen tối, từng đạo dị lực từ trong cơ thể truyền ra, bộ dáng tựa hồ cực kỳ thống khổ.

Lý Vân Tiêu cũng là trong lòng hoảng sợ, cổ dị thường chính là nghê thạch chi lực.

Hắn không nói hai lời, trực tiếp vận chuyển lên thần dịch lực, một mảnh kim quang ở lòng bàn tay của Lý Vân Tiêu hiện lên, mạnh mẽ vỗ vào trong cơ thể Bạc Vũ Kình, giúp hắn khống chế.

Sắc mặt của Bạc Vũ Kình lúc này mới thoáng chuyển biến tốt đẹp lên.

Mà tiếng gào thét của Bắc Minh Kháng Thiên càng ngày càng mạnh, toàn bộ bầu trời biển rộng đều là dồn dập tiếng xiềng xích “leng keng”, càng ngày càng vang lên.

Trong cùng một lúc, không biết ở nơi nào đó cách xa bao nhiêu hải lý.

Một đạo thân ảnh màu đen dán ở trên mặt biển bay nhanh xuyên toa, biển rộng bị tốc độ của hắn lực cắt vỡ thành hai mảnh, dường như vách núi tách ra xa.

Đột nhiên xông tới trước mặt một đạo kim quang, mắt thấy sẽ đụng vào nhau.

Bóng đen kia con ngươi đột nhiên co lại, vươn tay ra liền trực tiếp bắt tới.

Ba!

Kim mang rơi ở trong tay hắn, định thần nhìn một cái, chính là Đại Xảo Bất Công Kiếm.

Nhưng bóng đen lại tựa hồ như không có để ý tới phẩm chất kiếm, mà là đặt ở trên lỗ mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, nhất thời lộ ra vẻ đại hỉ.

Ha ha quả nhiên là ma nguyên lực, nói vậy hắn đã thoát khốn đi ra!

Bóng đen cười to không ngớt, trong mắt cũng lộ ra sắc bén, còn thỉnh thoảng quay đầu lại, vẻ mặt sát khí, cắn răng cả giận nói:

Mẹ của ngươi, đuổi ta mấy tháng, đợi ta hấp thu cỗ phân thân này sẽ giết ngược lại ngươi.

Đột nhiên không gian mở ra, một đạo oanh kích bén nhọn không gì sánh được xuất hiện, ở ngay phía trên bóng đen chém xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook