Chương 1682: Chiến hạm cửu giai. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1681: Chiến hạm cửu giai. (2)
Lý Vân Tiêu ra vẻ kinh hãi, vội nói:
Làm sao dám, Kháng Thiên trưởng lão chính là người đứng ở đỉnh phong đại lục, ta châm chọc ngươi không phải tự mình muốn chết sao?
Bắc Minh Kháng Thiên lần nữa hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
Ngươi giết người Bắc Minh Huyền Cung ta, chẳng lẽ còn muốn sống?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
Không giết thì giờ ta đã chết rồi.
Trong lòng của hắn cũng cảm thấy một hồi kỳ quái, Bắc Minh Kháng Thiên sao lại có tính tình tốt dong dài với hắn vậy chứ?
Trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên tuôn ra sát khí, lạnh giọng nói:
Ta mặc kệ ngươi miệng lưỡi trơn tru như thế nào, tóm lại ngươi giết Bắc Minh Trạch, muốn sống thật sự rất khó.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
Rất khó? Vậy phải làm sao mới giữ mạng được đây?
Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, trong đầu thoáng cái hiện ra các loại suy đoán.
Bắc Minh Kháng Thiên lần thứ ba hừ thoáng một phát, bờ môi khẽ nhúc nhích, đúng là trực tiếp truyền âm nhập mật.
Tất cả võ giả đều thất vọng, bọn hắn toàn bộ khẩn trương nhìn hai người nói chuyện, thoáng cái không nghe gì nữa, trong lòng cảm thấy cực kỳ tò mò.
Bắc Minh Lai Phong cũng chau mày lại, không rõ Bắc Minh Kháng Thiên có ý gì.
Lý Vân Tiêu giết Bắc Minh Trạch, phá hư chiến hạm cửu giai, đây là tuyệt đối là tử tội, nói gì đến sống? Huống hồ dùng thiên phú của Lý Vân Tiêu, cũng đủ để phán hắn chết một vạn lần rồi, người yêu nghiệt như vậy, tuyệt không thể lưu trên thế gian
Lý Vân Tiêu sau khi nghe được truyền âm, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, đồng tử thoáng cái co rút lại, Bắc Minh Kháng Thiên dĩ nhiên đã phát hiện ra Bất Diệt Kim Thân của hắn.
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn thần sắc Lý Vân Tiêu trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng đa số là kinh hỉ và kích động khó có thể che dấu, trước kia thấy Pháp Tướng Kim Thân lúc Lý Vân Tiêu chiến đấu còn không dám xác định, dù sao cũng khác biệt rất lớn với Ngạo Trường Không, cho nên thăm dò một chút, lập tức liền nhận được đáp án từ biểu lộ của Lý Vân Tiêu.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, nếu có thể từ trên người tiểu tử này đạt được Bất Diệt Kim Thân, vậy công lao kia thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu cũng ý thức được mình thất thố, cảm thấy một hồi ảo não, mà thần sắc Bắc Minh Kháng Thiên cũng nói rõ đối phương đã hoàn toàn nhận ra tâm tính của mình, hắn thầm than một tiếng, biết là không thể dấu diếm nữa, chỉ có thể truyền âm nói:
Lai lịch Luyện Thể chi thuật này ta cũng không rõ lắm, nhưng dù sao cũng là tuyệt học, cứ như vậy giao cho Kháng Thiên đại nhân, không tốt lắm đâu?
Bắc Minh Kháng Thiên lạnh lùng nói:
Sinh tử ngươi hiện giờ do ta, có tư cách gì nói điều kiện? Cùng lắm thì ta đánh ngươi một trận, trực tiếp sưu hồn là được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Sưu hồn? Ta chính là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai đấy, ngươi xác định sẽ sưu hồn ta sao?
Bắc Minh Kháng Thiên biến sắc, trở nên khó coi. Sửu hồn đối với Đại Thuật Luyện Sư cửu giai quá mức nguy hiểm, hơn nữa hắn cũng sợ đối phương trực tiếp lau đi trí nhớ của mình, vậy thì phiền toái
Giết Lý Vân Tiêu là đại sự, nhưng đạt được Bá Thiên Luyện Thể Quyết càng là đại sự.
Hắn rốt cục ôn tồn hòa khí nói:
Vân thiếu, ta cũng thưởng thức ngươi là thiên tài trong vạn không một, thật sự không muốn giết ngươi như vậy đâu!
Lý Vân Tiêu trong lòng cười lạnh, nhưng nếu đối phương đã có chỗ cầu thì mình ít nhất trước mắt vẫn an toàn, hắn cười nói:
Đã như vậy thì xin đa tạ Kháng Thiên trưởng lão rồi, ta tạm thời có việc trong người, chúng ta lần sau lại nói chuyện đi.
Hắn quay người muốn rời đi
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên trầm xuống, cả giận nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi dám giả ngu trước mặt ta sao?
Hắn một tay chụp ra, Thiên Địa ngưng tụ, thân hình Lý Vân Tiêu lập tức đình trệ, đại lượng hàn khí từ hắn lòng bàn tay tràn ra, xoáy tới.
Trên người Lý Vân Tiêu lóe lên kim quang, liền quay người lại, những hàn khí kia từng chút một ngưng tụ thành băng châu tụ ở mặt ngoài làn da, không cách nào thẩm thấu vào trong được.
Trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên hiện lên vẻ kích động khó có thể ức chế, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng, có chút thở dốc nói:
Ta chán ghét người giả ngu.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, thu liễm lại kim quang quanh thân, mục đích của hắn đã đạt được, chính là muốn khiến Bắc Minh Kháng Thiên xác định trong tay hắn nắm giữ Bá Thiên Luyện Thể Quyết, như vậy thì mình có thể đảo khách thành chủ, nắm giữ đối phương trong lòng bàn tay rồi.
Hắn cười nói:
Chỗ này thời tiết không tốt, không nên đàm luận, chúng ta tìm chỗ nào đó hảo hảo nói chuyện đi.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
Chính hợp ý ta.
Tất cả mọi người nhìn thoáng qua bên dưới, toàn bộ đều đã hóa thành phế tích, căn bản không chỗ nào để đặt chân cả.
Bắc Minh Kháng Thiên cười lạnh nói:
Vân thiếu có đảm lượng đi lên chiếm hạm nói chuyện không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
Có gì không dám? Huống hồ ta cũng rất muốn xem thử chiến hạm cửu giai của Bắc Minh gia đến cùng là như thế nào.
Chiến hạm cửu giai của Thiên Võ Giới thập phần có hạn, mỗi một chiếc đều có lai lịch kinh người, hắn thân là Thuật Luyện Sư cửu giai, ngoại trừ mấy cái đã sản xuất ra từ trước, nếu không trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc cả.
Bắc Minh Kháng Thiên cảm thấy một hồi cười lạnh, đồng thời ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, nói:
Hiện giờ thành Bạch Xung đã hủy, các ngươi đều lên đây đi, trên này có trận pháp đưa tin, có thể truyền tin tức về thành Hồng Nguyệt đấy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau khi sầu lo một chút cũng đều nhao nhao đi theo.
Trên mặt Kinh Vĩnh Dạ lộ vẻ do dự, nói với mọi người trong tông môn:
Các ngươi đừng đi theo, trực tiếp mở ra chiến hạm hồi quay về tông môn đi.
Người còn lại của Thác Nguyệt kiếm phái đều kinh hãi, nói:
Trưởng lão ngươi. . .
Kinh Vĩnh Dạ lắc đầu, cắt đứt lời mọi người:
Mạng của ta là Vân Tiêu công tử cứu được, phải thấy Vân Tiêu công tử an toàn ta mới có thể yên tâm. Huống hồ còn một người ta còn chưa thu thập nữa.
Ánh mắt của hắn phát lạnh, liếc về phía xa xa.
Nhan Thụ Thư ở đối diện cũng tựa hồ cảm ứng được, sắc mặt biến hóa, nhưng chỉ hừ mạnh một tiếng, hiện giờ Bắc Minh thế gia lớn nhất, chỉ cần ôm tốt chấn của Bắc Minh thế gia thì hắn không cần phải lo lắng gì cả.
Bắc Minh Lai Phong bay đến bên người Bắc Minh Kháng Thiên, cúi đầu nói:
Kháng Thiên trưởng lão, Lai Phong vô năng, kính xin trưởng lão trách phạt.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
Việc này không trách ngươi, thật sự là tên Lý Vân Tiêu tiêu kia quá mức biến thái, ngay cả ta cũng phải kiêng kị vài phần.
Bắc Minh Lai Phong trong lòng kinh hãi, vội hỏi:
Nếu đã vậy vì sao còn. . .
Bắc Minh Kháng Thiên ngắt lời nói:
Việc này ta tự có tính toán, ngươi giám thị mọi người truyền tin đi, nhất định không cho phép truyền tin tức củaLý Vân Tiêu đi, nếu không giết chết bất luận tội.
Bắc Minh Lai Phong ngạc nhiên không thôi, không giết Lý Vân Tiêu thì cũng thôi đi, sao còn giúp hắn chứ?
Lý Vân Tiêu ra vẻ kinh hãi, vội nói:
Làm sao dám, Kháng Thiên trưởng lão chính là người đứng ở đỉnh phong đại lục, ta châm chọc ngươi không phải tự mình muốn chết sao?
Bắc Minh Kháng Thiên lần nữa hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
Ngươi giết người Bắc Minh Huyền Cung ta, chẳng lẽ còn muốn sống?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
Không giết thì giờ ta đã chết rồi.
Trong lòng của hắn cũng cảm thấy một hồi kỳ quái, Bắc Minh Kháng Thiên sao lại có tính tình tốt dong dài với hắn vậy chứ?
Trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên tuôn ra sát khí, lạnh giọng nói:
Ta mặc kệ ngươi miệng lưỡi trơn tru như thế nào, tóm lại ngươi giết Bắc Minh Trạch, muốn sống thật sự rất khó.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
Rất khó? Vậy phải làm sao mới giữ mạng được đây?
Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, trong đầu thoáng cái hiện ra các loại suy đoán.
Bắc Minh Kháng Thiên lần thứ ba hừ thoáng một phát, bờ môi khẽ nhúc nhích, đúng là trực tiếp truyền âm nhập mật.
Tất cả võ giả đều thất vọng, bọn hắn toàn bộ khẩn trương nhìn hai người nói chuyện, thoáng cái không nghe gì nữa, trong lòng cảm thấy cực kỳ tò mò.
Bắc Minh Lai Phong cũng chau mày lại, không rõ Bắc Minh Kháng Thiên có ý gì.
Lý Vân Tiêu giết Bắc Minh Trạch, phá hư chiến hạm cửu giai, đây là tuyệt đối là tử tội, nói gì đến sống? Huống hồ dùng thiên phú của Lý Vân Tiêu, cũng đủ để phán hắn chết một vạn lần rồi, người yêu nghiệt như vậy, tuyệt không thể lưu trên thế gian
Lý Vân Tiêu sau khi nghe được truyền âm, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, đồng tử thoáng cái co rút lại, Bắc Minh Kháng Thiên dĩ nhiên đã phát hiện ra Bất Diệt Kim Thân của hắn.
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn thần sắc Lý Vân Tiêu trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng đa số là kinh hỉ và kích động khó có thể che dấu, trước kia thấy Pháp Tướng Kim Thân lúc Lý Vân Tiêu chiến đấu còn không dám xác định, dù sao cũng khác biệt rất lớn với Ngạo Trường Không, cho nên thăm dò một chút, lập tức liền nhận được đáp án từ biểu lộ của Lý Vân Tiêu.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, nếu có thể từ trên người tiểu tử này đạt được Bất Diệt Kim Thân, vậy công lao kia thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lý Vân Tiêu cũng ý thức được mình thất thố, cảm thấy một hồi ảo não, mà thần sắc Bắc Minh Kháng Thiên cũng nói rõ đối phương đã hoàn toàn nhận ra tâm tính của mình, hắn thầm than một tiếng, biết là không thể dấu diếm nữa, chỉ có thể truyền âm nói:
Lai lịch Luyện Thể chi thuật này ta cũng không rõ lắm, nhưng dù sao cũng là tuyệt học, cứ như vậy giao cho Kháng Thiên đại nhân, không tốt lắm đâu?
Bắc Minh Kháng Thiên lạnh lùng nói:
Sinh tử ngươi hiện giờ do ta, có tư cách gì nói điều kiện? Cùng lắm thì ta đánh ngươi một trận, trực tiếp sưu hồn là được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Sưu hồn? Ta chính là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai đấy, ngươi xác định sẽ sưu hồn ta sao?
Bắc Minh Kháng Thiên biến sắc, trở nên khó coi. Sửu hồn đối với Đại Thuật Luyện Sư cửu giai quá mức nguy hiểm, hơn nữa hắn cũng sợ đối phương trực tiếp lau đi trí nhớ của mình, vậy thì phiền toái
Giết Lý Vân Tiêu là đại sự, nhưng đạt được Bá Thiên Luyện Thể Quyết càng là đại sự.
Hắn rốt cục ôn tồn hòa khí nói:
Vân thiếu, ta cũng thưởng thức ngươi là thiên tài trong vạn không một, thật sự không muốn giết ngươi như vậy đâu!
Lý Vân Tiêu trong lòng cười lạnh, nhưng nếu đối phương đã có chỗ cầu thì mình ít nhất trước mắt vẫn an toàn, hắn cười nói:
Đã như vậy thì xin đa tạ Kháng Thiên trưởng lão rồi, ta tạm thời có việc trong người, chúng ta lần sau lại nói chuyện đi.
Hắn quay người muốn rời đi
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên trầm xuống, cả giận nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi dám giả ngu trước mặt ta sao?
Hắn một tay chụp ra, Thiên Địa ngưng tụ, thân hình Lý Vân Tiêu lập tức đình trệ, đại lượng hàn khí từ hắn lòng bàn tay tràn ra, xoáy tới.
Trên người Lý Vân Tiêu lóe lên kim quang, liền quay người lại, những hàn khí kia từng chút một ngưng tụ thành băng châu tụ ở mặt ngoài làn da, không cách nào thẩm thấu vào trong được.
Trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên hiện lên vẻ kích động khó có thể ức chế, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng, có chút thở dốc nói:
Ta chán ghét người giả ngu.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, thu liễm lại kim quang quanh thân, mục đích của hắn đã đạt được, chính là muốn khiến Bắc Minh Kháng Thiên xác định trong tay hắn nắm giữ Bá Thiên Luyện Thể Quyết, như vậy thì mình có thể đảo khách thành chủ, nắm giữ đối phương trong lòng bàn tay rồi.
Hắn cười nói:
Chỗ này thời tiết không tốt, không nên đàm luận, chúng ta tìm chỗ nào đó hảo hảo nói chuyện đi.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
Chính hợp ý ta.
Tất cả mọi người nhìn thoáng qua bên dưới, toàn bộ đều đã hóa thành phế tích, căn bản không chỗ nào để đặt chân cả.
Bắc Minh Kháng Thiên cười lạnh nói:
Vân thiếu có đảm lượng đi lên chiếm hạm nói chuyện không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
Có gì không dám? Huống hồ ta cũng rất muốn xem thử chiến hạm cửu giai của Bắc Minh gia đến cùng là như thế nào.
Chiến hạm cửu giai của Thiên Võ Giới thập phần có hạn, mỗi một chiếc đều có lai lịch kinh người, hắn thân là Thuật Luyện Sư cửu giai, ngoại trừ mấy cái đã sản xuất ra từ trước, nếu không trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc cả.
Bắc Minh Kháng Thiên cảm thấy một hồi cười lạnh, đồng thời ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, nói:
Hiện giờ thành Bạch Xung đã hủy, các ngươi đều lên đây đi, trên này có trận pháp đưa tin, có thể truyền tin tức về thành Hồng Nguyệt đấy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau khi sầu lo một chút cũng đều nhao nhao đi theo.
Trên mặt Kinh Vĩnh Dạ lộ vẻ do dự, nói với mọi người trong tông môn:
Các ngươi đừng đi theo, trực tiếp mở ra chiến hạm hồi quay về tông môn đi.
Người còn lại của Thác Nguyệt kiếm phái đều kinh hãi, nói:
Trưởng lão ngươi. . .
Kinh Vĩnh Dạ lắc đầu, cắt đứt lời mọi người:
Mạng của ta là Vân Tiêu công tử cứu được, phải thấy Vân Tiêu công tử an toàn ta mới có thể yên tâm. Huống hồ còn một người ta còn chưa thu thập nữa.
Ánh mắt của hắn phát lạnh, liếc về phía xa xa.
Nhan Thụ Thư ở đối diện cũng tựa hồ cảm ứng được, sắc mặt biến hóa, nhưng chỉ hừ mạnh một tiếng, hiện giờ Bắc Minh thế gia lớn nhất, chỉ cần ôm tốt chấn của Bắc Minh thế gia thì hắn không cần phải lo lắng gì cả.
Bắc Minh Lai Phong bay đến bên người Bắc Minh Kháng Thiên, cúi đầu nói:
Kháng Thiên trưởng lão, Lai Phong vô năng, kính xin trưởng lão trách phạt.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
Việc này không trách ngươi, thật sự là tên Lý Vân Tiêu tiêu kia quá mức biến thái, ngay cả ta cũng phải kiêng kị vài phần.
Bắc Minh Lai Phong trong lòng kinh hãi, vội hỏi:
Nếu đã vậy vì sao còn. . .
Bắc Minh Kháng Thiên ngắt lời nói:
Việc này ta tự có tính toán, ngươi giám thị mọi người truyền tin đi, nhất định không cho phép truyền tin tức củaLý Vân Tiêu đi, nếu không giết chết bất luận tội.
Bắc Minh Lai Phong ngạc nhiên không thôi, không giết Lý Vân Tiêu thì cũng thôi đi, sao còn giúp hắn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.