Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 234: Chiêu hiền nạp sĩ

Thái Nhất Sinh Thủy

06/07/2017

Lý Thuần Dương cũng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt giận dữ. Hai người đồng thời từ Thiên Thủy quốc trở về, liền nghe Mộng Vũ nói Lý Vân Tiêu đi giết Vũ Vương, nhất thời kinh đến chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra ngoài thành, kết quả nhưng không có một bóng người, lúc này mới trở lại.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống chạy đến bên người Lý Vân Tiêu, thân mật ở trên người hắn làm nũng.

Lý Thuần Dương vừa nhìn dáng dấp của Lý Vân Tiêu, nhất thời cau mày nói:

– Mặt của ngươi…

– Không có chuyện gì không có chuyện gì, chính ta không cẩn thận ngã!

Lý Vân Tiêu vội vàng giải thích, tựa hồ không muốn ở vấn đề này xoắn xuýt quá nhiều, vội vàng nói:

– Lão gia tử, phụ thân, nhiệm vụ làm sao?

Lý Trường Phong vừa nghe, nhất thời hăng hái, cười to nói:

– Ha ha, hoàn thành viên mãn! Tổng cộng mười vị Thành chủ, thêm vào cả triều hơn 600 vị quan chức, toàn bộ phun ra ngoài cho ta. Ban đầu có mười mấy nhà hết sức chống lại, bị ta lấy sạch, mặt sau đều thành thật lên.

Hắn lấy ra một cái túi đựng đồ đặt lên bàn.

– Khà khà, nghe lời ngươi, chủ yếu thu nguyên thạch. Tổng cộng hai trăm triệu kim tệ, còn có sáu triệu khối trung phẩm nguyên thạch.

Chi!

Tất cả mọi người giật nảy cả mình, này tương đương với 60 ngàn khối thượng phẩm nguyên thạch a!

Trên trán Lý Vân Tiêu bốc lên mồ hôi lạnh.

– Cha, ngươi sẽ không lấy sạch quốc khố của Thiên Thủy quốc chứ? Tần Nguyệt không sai người chém chết ngươi?

– Khà khà, nào có! Bệ hạ là người hiểu chuyện, còn giúp ta thu nợ đây này.

Lý Trường Phong một mặt dương dương tự đắc nói.

Lúc này Lý Vân Tiêu mới khẽ mỉm cười.

– Có bút tiền lớn này, sự tình liền dễ làm hơn nhiều. Lão gia tử, bên ngươi ra sao?

Lý Thuần Dương cười nói:



– Ta là trước tiên chạy về, ngày mai Trương Thanh Phàm đại sư cùng Hứa Hàn đại sư liền có thể chạy tới.

– Được!

Lý Vân Tiêu đại hỉ, đột nhiên vỗ bàn một cái.

– Hết thảy đều ở trong dự tính, thực lực của chúng ta quá yếu, ngắn hạn lại gây thù hằn rất nhiều. Không thể cấp tốc trở nên mạnh mẽ, sợ là Viêm Vũ Thành sẽ tan thành mây khói.

Mọi người đều là một mặt hắc tuyến, gây thù hằn quá nhiều còn không phải ngươi đắc tội người lung tung, hơn nữa tất cả đều là một ít tồn tại căn bản không đắc tội được.

Lý Thuần Dương nhìn Lý Vân Tiêu bầm tím mặt, luôn cảm thấy nội tâm là lạ, cẩn thận đi tới một bên, đẩy Tiêu Khinh Vương một cái nhẹ giọng nói:

– Khinh Vương, cháu trai của ta đến cùng xảy ra chuyện gì?

Trong mắt Tiêu Khinh Vương loé ra một tia hơi lạnh, nổi giận nói:

– Hừ! Ngươi dạy dỗ ra tôn tử tốt!

Lý Thuần Dương bị ăn cái bế môn canh, nhất thời có chút không tìm được manh mối, nhưng nhìn thấy Trần Đại Sinh ở một bên cười trộm, vội vàng đi tới một phát bắt được Trần Đại Sinh hỏi.

Trần Đại Sinh nhìn ánh mắt bốc lửa của Tiêu Khinh Vương, cố ý nén cười, đem sự tình giản lược nói một lần.

– A?

Lý Thuần Dương vừa nghe, cũng cảm thấy trước ngực một trận buồn nôn, mạnh mẽ nhịn cười nói:

– Nguyên lai Khinh Vương đột phá đến cửu tinh Vũ Vương, chúc mừng chúc mừng a!

– Hừ!

Tiêu Khinh Vương hừ một tiếng, liền tức giận xoay người rời đi.

Lý Thuần Dương nhìn Tiêu Khinh Vương đi rồi, lúc này mới liều mạng nôn mửa, lớn tiếng nói:

– Tiểu tử ngươi thật là tàn nhẫn a! Đem người luyện thành đan cho hắn nuốt, nếu ta là Khinh Vương, khẳng định lột da của ngươi!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngày hôm nay rất mệt mỏi, ta muốn bế quan tu luyện một hồi. Mộng Vũ, ngươi lập tức đem những nguyên thạch này đưa cho Cổ Vinh. Hỏi thăm hắn còn có khó khăn gì, phải gia công thêm giờ mau chóng hoàn thành ba trận pháp kia.

Sau khi hắn phân phó xong, liền về trong phòng của mình bế quan.



Trải qua một ngày chiến đấu hao tổn rất lớn, hơn nữa Hổ Nha Kiếm lần thứ nhất ra trận, liền chịu đến tổn thương cực lớn, cái này cũng là vì hắn không chỉ huy tùy tiện chém lung tung. Có điều cũng không đáng kể, hắn là Thuật Luyện Sư, bất cứ lúc nào cũng có thể chữa trị.

Cái này cũng là nguyên nhân võ giả đều dị thường yêu quý Huyền Binh của mình, nếu tổn thương liền phải cung cấp lượng lớn nguyên liệu, cầu Thuật Luyện Sư chữa trị.

Hắn từ trong giới chỉ lấy ra Ngũ Hành Đỉnh, hóa thành hình thái cao nửa mét đặt ở trước người. Dùng tay nhẹ nhàng ở trên thân đỉnh vuốt ve, trong mắt tràn đầy hồi ức, khẽ thở dài:

– Kiếp trước không coi ngươi là cái gì, luyện chế xong liền đưa người. Không nghĩ tới đời này là cái thứ nhất trở lại trong tay ta. Sớm biết như vậy, liền khắc họa nhiều mấy trận pháp lợi hại, đáng tiếc.

Hắn cảm thán một trận, nhất thời đánh ra mấy đạo pháp quyết, khắc ở trên thân đỉnh. Từng đạo từng đạo lực lượng Ngũ hành tản mát ra, chiếu rọi ở quanh người hắn, rất nhanh cả người đều ngâm vào trong ngũ hành, chậm rãi ôn dưỡng.

Ngũ Hành đỉnh này xác thực là một pháp bảo khá toàn năng mà năm đó hắn luyện chế, nếu như có thể hoàn toàn triển khai ra, sức chiến đấu bù đắp được một vị Vũ Vương đỉnh cao. Tuy rằng Lý Vân Tiêu sử dụng thuận buồm xuôi gió, nhưng vẫn như cũ bị giới hạn ở tu vi, không cách nào sử dụng toàn bộ uy lực.

Thân thể của hắn ở dưới ánh sáng Ngũ hành bao vây, bắt đầu chậm rãi khôi phục lại.

Ngày thứ hai, liền tinh thần khí sảng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ở ngoài Phủ thành chủ đã sớm người ta tấp nập, tất cả đều là võ giả, tới để van cầu nương nhờ. Cũng có không ít người xem trò vui, muốn nhìn một chút Viêm Vũ Thành Thành chủ này đến cùng làm chuyện gì.

– Ầm ĩ cái gì? Tất cả im miệng cho ta!

Tiếng gầm giận dữ từ trong phủ thành chủ truyền ra, Lý Trường Phong kéo Huyền Lôi Kinh Vân Hống một mặt không tình nguyện đi ra, thần thức đảo qua, uy thế Vũ Quân mơ hồ truyền ra, đem âm thanh ầm ầm ở bên ngoài ép xuống.

– Nói hôm nay tới chiêu thu, làm sao sáng sớm một bóng người cũng không thấy, ở ngoài phủ thành chủ một chút chuẩn bị cũng không có, có phải là gạt chúng ta hay không!

Một tên Đại vũ sư không nhịn được mở miệng kêu lên, nơi này nhiều người như vậy, hắn cũng không sợ làm chim đầu đàn bị người gõ.

Lý Trường Phong trừng mắt quát:

– Ngươi nói cái gì! Viêm Vũ Thành chúng ta lúc nào gạt người? Nói ngày hôm nay chính là ngày hôm nay, chỉ có điều hiện tại còn sớm, con trai của ta còn đang ngủ, chờ hắn tỉnh ngủ tự nhiên tới bắt chuyện với các ngươi!

Một mảnh té xỉu, nguyên lai Thành chủ là con trai của người này. Hơn nữa hiện tại mặt trời đã lên cao, lại còn không rời giường!

– Thành chủ đại nhân có đem chúng ta để ở trong lòng hay không a! Nguyên tưởng rằng là chiêu hiền nạp sĩ, dĩ nhiên ngủ đến hiện tại cũng không thấy bóng người, không khỏi để chúng ta đau lòng a?

Có người khác gọi lên.

Lý Trường Phong trợn mắt quát:

– Cái gì đau lòng? Mỗi người đều có thời gian làm việc của mình, con trai của ta trời sinh rời giường muộn, điều này cũng không được? Chúng ta chiêu hiền nạp sĩ, giảng chính là thực lực, nếu muốn gia nhập Viêm Vũ Thành, liền tuân thủ quy củ của Viêm Vũ Thành, tất cả lấy phục tùng mệnh lệnh làm trung tâm, không phải theo ý nghĩ của mình tới làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook