Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 895: Cò kè mặc cả. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 893: Cò kè mặc cả. (1)

- Vân thiếu, các ngươi. . .

Mai Đông Nhi trông thấy hắn phải đi, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Chúng ta đi trước một bước, ngươi có hứng thú đi cùng không?

Mai Đông Nhi cũng muốn tiến lên, nhưng mà giờ phút này người tông môn đang khẩn trương, cùng đối nghịch với thương hội, nếu như nàng rời đi, vậy hư không thể nghĩ, đành phải tiếc hận nói:

- Ta phỉa ở cùng đồng môn!

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Ân, mọi sự ngàn vạn phải cẩn thận.

Nói xong hắn lấy ra một ký lục chỉ châm, y theo hướng nó chỉ mà đi tới..

Cẩn Huyên nhìn tay của mình, mặc dù chỉ kéo một chút, nhưng trong lòng có ngàn vạn chữ muốn nói, lỗ tai dường như mất thông, không nghe được âm thanh gì cả, chỉ nghe tiếng tim mình đập Bịch bịch nhảy lên.

Nàng trông thấy Lý Vân Tiêu chạy như bay, cũng vô ý thức theo sát phía sau, nhưng mà trong đầu chỉ nghĩ lung tung, thượng vàng hạ cám, không có tâm tư nghĩ chuyện khác.

Rất nhiều võ giả tán tu thấy hai người rời đi, cũng nhao nhao theo kịp. Tuy Bắc Đấu Tông tranh đấu với thương minh nhìn rất đẹp mắt, nhưng bọn họ càng ưa thích bảo tàng hơn.

Thoáng cái hơn phân nửa người đã đuổi theo Lý Vân Tiêu hai người, nhưng mà khoảng cách giữ càng ngày càng xa, đối với thân ảnh tuấn lãng kia sinh ra kính sợ và kiêng kỵ.

Người xem cuộc chiến bốn phía nhìn thấy Lý Vân Tiêu dẫn đầu rời khỏi, đều sinh lòng lo lắng.

Tuân Tri Minh ôm quyền nói:

- Chư vị Bắc Đấu Tông, nơi đây giao cho các ngươi, ta đi đầu một bước, để tránh bảo tàng rơi vào tay người khác!

Hắn cũng không đợi Bắc Đấu Tông trả lời đã dẫn thủ hạ rời đi.

Thiên Hạt Tông đi lần này lập tức dẫn tới thế lực hai phía bắt đầu rục rịch.

Trong lòng Đàm Địa Quân biệt khuất không nói nên lời, đau khổ ứng phó tên điên trước mắt. Tễ Lâm cũng bị đả kích quá lớn, hơn nữa bị khuất nhục như vậy nên lâm vào điên cuồng, cắn xé chém giết. Cái gọi là không thể buông tha dũng giả thắng, hai người thực lực không kém nhau bao nhiêu, dưới loại tình huống này Đàm Địa Quân lại lâm vào nguy hiểm, mấy lần suýt nữa trọng thương.

- Tên điên chết tiệt này, ta liều với ngươi.

Đàm Địa Quân cũng tức giận, vụ mai chi khí ngưng tụ quanh thân, dần dần hóa thành thực chất, giống như áo giáp bao phủ các nơi, mà sau lưng hiện thị đặc tính mềm dẻo khó được, khi hắn ra quyền thì chưởng ảnh ầm ầm, vô cùng mạnh mẽ.

- Đại Tu La Quyền, Nhất Quyền Phá Sơn Hà!



Bên trong vụ mai chi khí lập tức quyền kình đánh ra, quyền ảnh biến thành thực chất, chuyển thành màu nâu ngưng trọng.

Lực lượng Tễ Lâm vận chuyển lên cao nhất, lập tức áp súc trở về. Hắn không biến chiêu, chỉ đánh ra một quyền, dánh một quyền vào đối thủ, hai lực lượng đột nhiên nổ bung, một năng lượng khổng lồ khuếch tán ra ngoài, , không chỉ có không gian sụp đổ, mặt đất lắc lư, địa mạch bất ổn.

Hơn mười đạo thân ảnh nhao nhao bay ra bốn phía, để tránh bị khí kình cuốn vào, trong nội tâm rất hoảng sợ.

- Tễ Lâm, ngươi lão thất phu này! Nếu muốn chiến, bổn tông hôm nay sẽ chơi với ngươi, liều chết không lùi.

Rốt cuộc lửa giận của Đàm Địa Quân đã bốc cháy lên, bị đối phương áp chế đánh một trận, cho dù là người nào cũng căm tức. Nhưng mà vụ mai chi khí ngưng tụ thành vòi rồng, hiện quanh người hắn như quán trú thiên hạ, khí thế Võ Tôn cửu tinh tăng lên đỉnh phong, lực lượng lĩnh vực có thể bài xích vật khác trong ngàn mét, hình thành thiên địa duy ngã độc tôn.

Một quyền của Tễ Lâm chấn động, lửa giận cũng từ từ tắt đi, ngược lại tỉnh táo lại, nhìn qua Đàm Địa Quân như thiên thần hàng lâm, ngược lại còn do dự.

- Lão thất phu, ngươi không phải rất trâu sao? Đến đây!

Đàm Địa Quân thò tay một trảo, lập tức ngưng tụ vụ mai chi khí thành vũ khí, trực tiếp nện xuống a!

Tễ Lâm biến sắc, hai tay kết ấn, khi ấn quyết trong tay khẽ động, bay từ trên xuống đungh vào vụ mai chi khí, chỉ cần đánh vỡ, ấn ký sẽ tiêu tán theo.

Đứng cách hai ngời xa xa, Đàm Địa Quân còn muốn ra tay, Tễ Lâm rốt cục biến sắc, quát to:

- Dừng tay!

Đàm Địa Quân lạnh lùng nói:

- Lão thất phu, ngươi không phải muốn cắn xé sao? Bổn tông hôm nay phụng bồi tơi cùng, xem ai chết trước.

Ánh mắt Tễ Lâm lộ ra hàn mang, ngưng giọng nói:

- Mới vừa rồi là ta xúc động, nhưng ngươi cũng không nên hành động theo cảm tình. Tiếp tục đánh tiếp không có lợi với bất cứ, còn kéo thù hận thêm mà thôi, tiện nghi người khác. Không bằng như vậy, chuyện vừa rồi xem như không xảy ra.

- Hừ, ngươi nói không có xảy ra thì không xảy ra sao? Thơm bơ thế à?

Đàm Địa Quân vẫn tức giận khó bình, cười nói:

- Đã làm bổn tông ra tay, cũng đừng mong xong chuyện.

Sắc mặt Tễ Lâm đột biến, khẽ nói:

- Ngươi muốn như nào, không ngại nói rõ!

Đàm Địa Quân lúc này mới tức giận quát:

- Đơn giản, bồi thường mấy chục tỷ nguyên thạch là xong.



- Cái gì? Mấy, mấy chục tỷ?

Tễ Lâm tức giận nói:

- Ngươi muốn mượn việc này xảo trá ta, xem ta là kẻ đần?

- Hắc hắc!

Đàm Địa Quân vung tay lên, hút toàn bộ vụ mai chi khí vào trong người, nói:

- Việc này bởi vì ngươi mà lên, bồi hay không bồi thường do ngươi, mà không phải do ta, chính ngươi nhìn xem xử lý đi!

Đột nhiên hắn phát hiện, sau khi tiếp xúc với Lý Vân Tiêu, hắn cũng học được thủ pháp vơ vét vô sỉ kia.

Người bốn phía kinh hãi, thân là cường giả Võ Tôn đỉnh phong lại đi làm chuyện vơ vét tài sản, quả thực chưa từng nghe nói qua, kinh ngạc mở to mắt.

Tễ Lâm tức giận, không chỉ chết trợ thủ đắc lực, phá hư huyền khí bát giai, hiện tại còn phải bồi thường con số nguyên thạch to lớn, hắn hận không thể lại xông lên liều ngươi sống ta chết. Nhưng vẫn cưỡng ép nhịn xuống, bởi vì lúc trước không sáng suốt cho nên ăn quả đắng này.

Hắn cắn răng cả giận nói:

- Bồi chút nguyên thạch có thể, nhưng không thể rao giá trên trời, một ức trung phẩm nguyên thạch, nhiều một khối cũng không được!

Tâm tình Đàm Địa Quân thật tốt, lúc trước bị Lý Vân Tiêu xảo trá thì hắn cũng phẫn nộ như vậy, hắn cảm nhận rõ điểm này trên người Tễ Lâm, cười nói:

- Mười tỷ, thiếu một khối cũng không được!

Tất cả mọi người choáng váng, ngày bình thường cường giả Võ Tôn cao cao tại thượng như thần linh, vậy mà cũng như côn đồ phố phường, không có tiết tháo cò kè mặc cả như vậy.

- Hữu duyên thiên lý năn tương ngộ, mười tỷ nguyên thạch không đắt lên.

- Muôn sông nghìn núi luôn tình, một tỷ nguyên thạch được hay không được?

- Gió xuân không độ Ngọc Môn quan, thề sống chết cũng muốn tám mươi ba.

- Nhân gian đều có chân tình tại, có thể giảm bớt một khối hay không.

- Giá cả đã rất hợp lý, muốn bồi hay không bồi thường tùy ngươi.

Mọi người té xỉu, đổ mồ hôi lạng im lặng...

Đàm Địa Quân nói:

- Ít nhất năm tỷ, bổn tông không muốn lại nói nhảm với ngươi! Cho dù tại bất kỳ địa phương nào, muốn mời một gã Võ Tôn đỉnh phong ra tay tuyệt đối không dưới con số này.

Tễ Lâm biết rõ khó giảm xuống hơn nữa, đành phải cắn răng đáp ứng. Âm thầm cười lạnh không thôi, tự nghĩ nói: tạm thời đáp ứng ngươi, lần này sau tầm bảo ngươi chưa chắc còn sống sót, cho dù miễn cưỡng thoát được một mạng, tới lúc đó lão phu cũng tính sổ với ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook