Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 496: Công kích tâm linh. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

Một đám người cười vang xông lên, những tên con dòng cháu giống này tuy tuổi trẻ, nhưng tất cả đều có tập võ, nắm đấm cứng rắn như sắt. Mỗi một đấm đánh lện người đều đau đớn kịch liệt, Lý Vân Tiêu cắn răng, không có thốt ra một tiếng, chỉ thấy hai mắt của hắn sáng như sao, vô cùng kiên định.

Lam Phi đánh một hồi, kêu lên:

- Ánh mắt tiểu tử này thật sự làm cho người ta căm ghét, cầm kiếm tới, ta muốn móc mắt của hắn xuống.

- Lão đại, như vậy không tốt đâu?

Đỗ Phong dường như hơi thấp thỏm nói:

- Tiểu tử này chính là cháu trai của Tĩnh Quốc Công, móc mắt hắn, không dễ bàn giao với đại nhân đâu.

Lam Phi kêu gào nói:

- Sợ cái gì! Trời sập xuống có ta chống đỡ, kiếm!

Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh kiếm bóng loáng đâm tới mắt của mìn, ánh mắt vẫn sáng ngời, không sợ chút nào..

Tư!

Lam Phi một kiếm cắm vào mắt trái Lý Vân Tiêu, bảo kiếm quá sắc bén đâm thấu qua não của hắn.

Ah!

Người bốn phía sợ hãi lui ra phía sau, loại tràng diện này bọn họ chưa từng thấy qua, bắt đầu run rẩy.

Trong đầu Lý Vân Tiêu đau đớn kịch liệt, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng hai mắt vẫn mở to, hắn đau nhức run rẩy nói:

- Ảo giác thật mạnh, vậy mà kích thẳng tâm linh. Chỉ có người tâm linh kiên nghị mới có thể vượt qua. Nguyên nhân thất bại không phải do ngươi quá yếu, mà là vì bản thân ta không phải Lý Vân Tiêu, mà là Cổ Phi Dương ah!

Hắn nói hết lời, hai con ngươi của hắn hóa thành ánh trăng yêu dị, hình ảnh trước mắt vặn vẹo, Lam Phi, bảo kiếm, đường đi, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, lại trở lại trên cầu.

- Ngươi không sao chớ?

Yêu Long vội vàng hỏi, vừa rồi hô vài lần, Lý Vân Tiêu vẫn không có phản ứng. Hiện tại phát giác tinh thần của hắn uể oải như thế, giống như tâm thần hao tổn lớn.

Lý Vân Tiêu bụm mắt trái của mình, mồ hôi lạnh đầm đìa, lắc lắc đầu nói:

- Ta không sao, ảo thuật nơi này kích thẳng tâm linh, tránh cũng không thể tránh. Ta tính toán là thông qua, phía trước có lẽ không còn nguy hiểm nữa.

Hắn lảo đảo tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên rất nhanh đã thông qua cầu, thân ảnh bao phủ trong bóng tối.

Tám người sau lưng trợn mắt há hốc mồm, trong đó trừ hắc khí tập kích ra, về sau Lý Vân Tiêu đứng thẳng bất động một hồi, sau đó lảo đảo như bị thương đi qua cầu.

Cả đám người xem một hồi vẫn không rõ cái gì, dường như không có phát hiện tình huống nào cả.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể chính mình đi qua. Nếu Lý Vân Tiêu có thể thông qua, bọn họ không có đạo lý không đi qua.



Lý Vân Tiêu qua cầu, thoáng nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục đi lên phía trước. Phía trước trở nên sáng hơn, đây là một mặt đất to lớn, ở cuối cùng có một chấm đen nhỏ, dường như là một tòa cung điện.

- Đó là nội điện Lăng Tiêu Bảo Điện sao?

Lý Vân Tiêu nhìn thẳng nơi xa, thần thức quét tới quét lui vùng đất này, không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

- Đây là nơi quỷ quai gì, tất cả không có phát hiện vấn đề nào cả.

Lý Vân Tiêu mắng một câu, hắn bắt đầu đi tiến, vừa tiến lên một bước, thân thể lập tức biến sắc.

- Trận pháp trọng lực?

Lý Vân Tiêu cảm thấy thể trọng của mình tăng lên gấp đôi có thừa, bị mặt đất hút lấy.

Yêu Long kinh ngạc nói:

- Trận pháp trọng lực cũng không phải thứ cao thâm gì, bố trí nó ở đây có ý nghĩa gì?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đầy khó coi, nói:

- Nhưng thần thức của ta cũng không có phát hiện có trận pháp.

Yêu Long cau mày nói:

- Điều này nói rõ cái gì?

Lý Vân Tiêu thở ra, bắt đầu tiếp tục gian nan đi lên phía trước, nói:

- Nói rõ trận pháp trọng lực nơi này là hình thành tự nhiên, không phải trận pháp!

Trong mắt của hắn bắn hào quang, nói:

- Nếu như ta đoán không sai, dưới mặt đất này chắc chắn có dị thổ tồn tại.

Cái gọi là dị đất chính là thổ hệ nguyên tố biến dị, giống như Thanh Liên Địa Hỏa thuộc về hỏa hệ nguyên tố biến dị, đều là một ít nguyên tố mạnh mẽ.

Lý Vân Tiêu đi mấy bước thì sắc mặt đại biến, cả kinh nói:

- Đây là thổ hệ nguyên tố gì? Trọng lực không ngừng gia tăng trùng trùng, hiện tại đã gấp mười lần! Dùng tốc độ này, nếu đi tới đại điện trước mặt, há không phải có trọng lực ngàn vạn lần gia tăng lên người sao? Ai có thể đi qua?

Yêu Long cũng cả kinh nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Trọng lực ngàn vạn lần gia thân, trừ phi có thực lực bát hoang cảnh Vũ Tôn có thể lĩnh ngộ mở không gian bản thân, nếu không dù thân thể mạnh hơn nữa cũng không thể ngăn cản được.

Lý Vân Tiêu đang muốn nói cái gì, sau lưng truyền đến vài đạo khí tức, chính là Tào Á Tinh mấy người đi tới, nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng của Hồng Nguyệt Đặng Tiên Giác.

Sắc mặt Từ Thanh vô cùng tái nhợt, cười khổ nói:



- Đặng huynh không nghĩ tới đã thân vẫn.

Bốn người thế lực lớn sắc mặt khó coi, thông qua ảo giác với bọn họ mà nói là sinh tử một đường, vậy mà kích thẳng tam linh. May mắn những người này đều là thế hệ sát phạt quyết đoán, tâm tính vô cùng cứng cỏi, lúc này mới đại bộ phận thông qua.

La Thanh Vân mở miệng nói:

- Lý Vân Tiêu, trên đất bằng này có gì dị thường hay không? Ta thấy thần sắc của ngươi dường như không đúng a.

Trong lòng những người còn lại rùng mình, loại địa phương quỷ quái này, một bóng người cũng không có, tùy thời lại có khả năng vẫn lạc.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Chính các ngươi đi tới thì biết rõ.

La Thanh Vân vẻ mặt hồ nghi, thử cẩn thận đi tới một bước, trên mặt hắn đầy cổ quái.

- La huynh, như thế nào?

Từ Thanh vội vàng hỏi.

La Thanh Vân nhíu mày không nói, hắn đi thêm vài bước, đạt vị trí song song với Lý Vân Tiêu, sắc mặt của hắn đại biến, sợ hãi nói:

- Tại sao có thể như vậy?

Sáu người còn lại nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể kiên trì đi tới, sau đó sắc mặt mỗi người khác nhau, kinh hãi không thôi. Dựa theo tốc độ điệp gia trọng lực này, còn chưa đi tới đại điện kia cũng đã bị áp thành thịt nát.

Thần sắc Tào Á Tinh khó tin nhìn lên, nói:

- Ta biết rõ ở đây xảy ra cái gì rồi!

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua hắn, Lý Vân Tiêu cũng kinh ngạc, hắn không nhìn ra vấn đề gì, đối phương vậy mà có thể biết, cũng quá kỳ quái. Nhưng Thiên vũ Giới to lớn, các thứ đồ vật kỳ lạ nhiều không kể xiết, mặc dù hắn đã từng là Vũ Đế cũng không có khả năng biết rõ.

Tào Á Tinh cắn răng nói:

- Tức nhưỡng! Trên vùng đất này nhất định có một khối tức nhưỡng! Bên trong Huyết Thần Cung của ta cũng có một khối tức nhưỡng, cũng có hiệu quả giống như thế. Nhưng mà không có mạnh như vậy, khối tức nhưỡng này chắc chắn không nhỏ.

- Cái gì?

Sắc mặt La Thanh Vân biến hóa, giật mình nói:

- Được xưng thai nghén vạn vật, đại địa chi mấu tức nhưỡng chi thổ?

Những người còn lại cảm thấy đau đầu, loại vật này có lẽ đã tuyệt tích tại Thiên Vũ Đại Lục, vì sao nó lại xuất hiện ở nơi quỷ quái này.

- Tiểu tử, ngươi như thế nào?

Yêu Long dường như phát giác được cảm xúc Lý Vân Tiêu bành trướng, vội vàng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook