Chương 1067: Cốt châu tử.
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 1065: Cốt châu tử.
Năm cao thủ đồng thời giương tay lên, từng người thu vào một khối, dư ra hai khối có Thôi Bác thay bảo quản.
Thuật tháp ở dưới sự khống chế của Thôi Bác chậm rãi bay lên, ở trên không trung hóa thành hình thái tí hon, rơi vào trong tay hắn, đồng thời đánh vào một đạo phong ấn.
Sau đó là quá trình năm Đại Thương hội từng cái phong ấn.
Tuy rằng không ít người sắc mặt khó coi, nhưng việc phong ấn vẫn phải làm, cuối cùng thuật tháp trở về trong tay Thôi Bác, hắn hướng Địch Sinh Hóa nói:
- Địch trưởng lão, việc tiền đặt cuộc này, liền làm phiền ngươi khổ cực.
Sau đó cao giọng tuyên nói:
- Thuật quyết kết thúc, ngày mai nơi đây, vũ quyết mở ra, mời chư vị trở về đi.
- Oa, thu nguyên thạch.
Theo Hác Liên Thiếu Hoàng rống to một tiếng xông tới, hết thảy người mua Lý Vân Tiêu thắng lợi mỗi một người đều mặt mày hớn hở. Tuy rằng không phải đại thủ bút gì, nhưng mà xem như là thắng, mỗi một người đều được ích lợi không nhỏ.
Người Tứ Cực môn dần dần rời đi, Đường Kiếp đi ngang qua bên cạnh Lý Vân Tiêu, lạnh lùng cười nói:
- Đám rác rưởi này quả nhiên đều không thể chiến thắng ngươi a, hi vọng ngày mai ngươi vẫn có thể cười được.
- Ồ? Ngày mai vũ quyết là Đường Kiếp huynh lên sân khấu?
Lý Vân Tiêu lơ đễnh nói.
Trong mắt Đường Kiếp lấp lóe sát cơ nồng đậm, nói:
- Ngày mai ngươi liền biết rồi. Lý Vân Tiêu, an hưởng một ngày cuối cùng của ngươi đi. Nga, đúng rồi, cảm tạ ngươi thắng đến nguyên thạch cho ta, ngày mai sẽ cho ngươi một sảng khoái.
Hắn nói xong, trên mặt lập loè vẻ yêu dị nồng đậm, mang tên Vũ Đế hộ vệ bên người rời đi, cùng đám người La Anh, Đường Tâm mỗi người đi một ngả.
Sau khi trở lại trụ sở thương hội, người Thiên Nguyên thương hội đều hưng phấn không thôi, đứng đầu thuật quyết, chuyện như vậy nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới.
Tuy rằng Đinh Linh Nhi cũng thập phần hưng phấn, nhưng còn có thể áp chế lại tâm tình, chỉ là nụ cười trên mặt trước sau không cách nào che giấu, sau khi nàng động viên cùng khích lệ mọi người, liền cùng Lý Vân Tiêu tiến vào phòng nghị sự.
Mấy người đều không thể chờ đợi được nữa hỏi tình huống trong thuật tháp, Lý Vân Tiêu lượm một ít chuyện trọng yếu nói, cuối cùng lấy ra hạt châu màu trắng, cầm ở trong tay, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mạc Tiểu Xuyên híp mắt quan sát một trận nói:
- Vật này không phải vàng không phải ngọc, xem tính chất của nó chẳng lẽ là xương?
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
- Không sai, cùng ta đoán không khác nhau chút nào, tồn tại có thể đặt ở trên khung đỉnh sản sinh dị tượng, khẳng định không phải xương bình thường. Ngay cả ta, ở trong linh hồn cũng đối với vật ấy sinh ra sợ hãi rất lớn.
Mạc Tiểu Xuyên giật mình nói:
- Bên trong linh hồn kính nể? Lẽ nào là lực lượng uy thế trời sinh? Ngươi là Thuật luyện sư cấp tám, đã từng là tồn tại cấp chín a, cái xương này phải là…
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta cũng suy đoán như vậy, vật này rất có khả năng là hài cốt của Chân Linh cấp mười, bị người luyện chế thành hạt châu.
- …
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, cả người chấn động mạnh.
Cấp mười trước sau là tồn tại trong truyền thuyết, Vạn Cổ tới nay, ngoại trừ những Thượng Cổ Chân linh cường đại kia, chưa từng nghe nói có cường giả cấp mười tồn tại. Mà giờ khắc này, bọn họ dĩ nhiên nhìn thấy hài cốt Chân Linh cấp mười, tuy rằng chỉ có một khối như hạt châu, nhưng đủ để chấn động linh hồn
Lý Vân Tiêu cảm khái nói:
- Ta cũng là lần thứ nhất nhìn thấy thứ này, đây mới là đồ vật quý giá nhất trong thuật tháp. Vật ấy bị ta lấy đi, lần sau thời điểm thuật quyết, sợ là sẽ phát sinh biến hóa.
- Lần sau?
Hác Liên Thiếu Hoàng cười nói:
- Chờ Vân thiếu khôi phục thực lực, mang theo Thiên Nguyên thương hội nhất thống Thương Minh, sẽ không có song quyết lần sau.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, đột nhiên hơi nhướng mày, theo dõi hắn nói:
- Ngươi làm sao bị thương?
Trên mặt Hác Liên Thiếu Hoàng thoáng lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Học nghệ không tinh, ném mặt sư phụ.
Hắn thật không tiện đem chuyện cùng Tu Đan Hà đấu võ mồm, nỗi lên xung đột nói một thoáng.
Lý Vân Tiêu nghe xong sắc mặt hơi âm lãnh, lạnh giọng nói:
- Chờ sau khi vũ quyết, Tống Nguyệt Dương thành là một lần lữ hành cuối cùng của nàng.
Mấy người biến sắc, đều kinh hãi, Lạc Vân Thường vẫn chưa từng lên tiếng, cũng không nhịn được nói:
- Vân thiếu tuyệt đối đừng kích động, lại không nói thực lực bản thân Tu Đan Hà cường hãn, chúng ta không hẳn có thể thắng, còn có nhiều cường giả Thiên Nhất Các như vậy, hiện tại đi tìm bọn họ gây sự, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang lấp lóe nói:
- Trừ khi là cấp chín đỉnh cao, thực lực áp chế tất cả, bằng không đều có chuyển cơ. Việc Thiên Nhất Các chờ sau vũ quyết bàn lại, ta nhất định phải cho lão thái bà kia một bài học.
Lời của hắn để bọn người Đinh Linh Nhi nghe mà lo lắng không thôi, từng cái từng cái mặt lộ vẻ ưu lo.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không cần lo ngại, chờ ngày mai rồi hãy nói. Huống hồ việc vũ quyết cũng không phải một ngày có thể xong.
Đinh Linh Nhi gật đầu nói:
- Ngày mai chỉ là tư cách tái, người của thất đại Thương Minh không cần tham dự, hết thảy thế lực còn lại quyết ra mười ba người, kiếm ra số lượng hai mươi người tiến hành vòng loại chiến. Lấy thực lực của Vân thiếu, chỉ cần không gặp Lệ Phi Vũ cùng Trần Phong, hẳn là sẽ không có vấn đề.
Mạc Tiểu Xuyên khẽ cười nói:
- Đinh tiểu thư cũng quá xem thường Vân thiếu, tuy rằng hiện tại hắn chỉ là lục tinh Vũ hoàng, nhưng dưới Vũ Đế khó có địch thủ a?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cảm thấy rất đau đầu, cười khổ nói:
- Linh Nhi không nói Trần Phong ta còn quên, này như thế nào cho phải.
Hắn lập tức đem việc cùng Trần Phong chiến một trận nói ra, nghe mà mọi người đều trợn mắt há hốc mồm
Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh nói:
- Bốn mỹ nữ tuyệt sắc ở bên người, thật là đáng chết a.
Mạc Tiểu Xuyên nghệt mặt ra, mạnh mẽ trừng Hác Liên Thiếu Hoàng, rất muốn đá chết hắn.
Đinh Linh Nhi lập tức không còn ý nghĩ, không biết như thế nào cho phải, hai người của Đao Kiếm Tông muốn tới đoạt quan, đều bị Lý Vân Tiêu đánh ngất mất, nếu Trần Phong cũng không địch lại Lý Vân Tiêu, vậy quán quân với Mạn Đa thương hội khẳng định là vô duyên.
Lần này nàng là thật sự tin tưởng Mạc Tiểu Xuyên từng nói, Lý Vân Tiêu hầu như là người số một dưới Vũ Đế. Chỉ là Lý Vân Tiêu phải như thế nào đi đối mặt Trần Phong? Ngày mai vũ quyết hai người vừa chạm mặt, vậy còn không là một hồi liều mạng đấu, để Đao Kiếm Tông biết tên của hắn, coi như là Cổ Phi Dương cũng nhức đầu không thôi a.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trần Phong ngày đó bị thương, sợ là rất khó trong ngắn hạn phục hồi như cũ, chỉ không biết Đao Kiếm Tông cùng Mạn Đa thương hội có bí đan gì, để hắn hoàn toàn khôi phục cũng khó nói, bất quá bất kể như thế nào, trên vũ quyết ta vẫn đánh hắn như thường. Hiện tại chỉ sợ cường giả Đao Kiếm Tông đi theo đến ngang ngược can thiệp vào, vậy chúng ta giết cũng không phải, không giết cũng không phải.
Năm cao thủ đồng thời giương tay lên, từng người thu vào một khối, dư ra hai khối có Thôi Bác thay bảo quản.
Thuật tháp ở dưới sự khống chế của Thôi Bác chậm rãi bay lên, ở trên không trung hóa thành hình thái tí hon, rơi vào trong tay hắn, đồng thời đánh vào một đạo phong ấn.
Sau đó là quá trình năm Đại Thương hội từng cái phong ấn.
Tuy rằng không ít người sắc mặt khó coi, nhưng việc phong ấn vẫn phải làm, cuối cùng thuật tháp trở về trong tay Thôi Bác, hắn hướng Địch Sinh Hóa nói:
- Địch trưởng lão, việc tiền đặt cuộc này, liền làm phiền ngươi khổ cực.
Sau đó cao giọng tuyên nói:
- Thuật quyết kết thúc, ngày mai nơi đây, vũ quyết mở ra, mời chư vị trở về đi.
- Oa, thu nguyên thạch.
Theo Hác Liên Thiếu Hoàng rống to một tiếng xông tới, hết thảy người mua Lý Vân Tiêu thắng lợi mỗi một người đều mặt mày hớn hở. Tuy rằng không phải đại thủ bút gì, nhưng mà xem như là thắng, mỗi một người đều được ích lợi không nhỏ.
Người Tứ Cực môn dần dần rời đi, Đường Kiếp đi ngang qua bên cạnh Lý Vân Tiêu, lạnh lùng cười nói:
- Đám rác rưởi này quả nhiên đều không thể chiến thắng ngươi a, hi vọng ngày mai ngươi vẫn có thể cười được.
- Ồ? Ngày mai vũ quyết là Đường Kiếp huynh lên sân khấu?
Lý Vân Tiêu lơ đễnh nói.
Trong mắt Đường Kiếp lấp lóe sát cơ nồng đậm, nói:
- Ngày mai ngươi liền biết rồi. Lý Vân Tiêu, an hưởng một ngày cuối cùng của ngươi đi. Nga, đúng rồi, cảm tạ ngươi thắng đến nguyên thạch cho ta, ngày mai sẽ cho ngươi một sảng khoái.
Hắn nói xong, trên mặt lập loè vẻ yêu dị nồng đậm, mang tên Vũ Đế hộ vệ bên người rời đi, cùng đám người La Anh, Đường Tâm mỗi người đi một ngả.
Sau khi trở lại trụ sở thương hội, người Thiên Nguyên thương hội đều hưng phấn không thôi, đứng đầu thuật quyết, chuyện như vậy nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới.
Tuy rằng Đinh Linh Nhi cũng thập phần hưng phấn, nhưng còn có thể áp chế lại tâm tình, chỉ là nụ cười trên mặt trước sau không cách nào che giấu, sau khi nàng động viên cùng khích lệ mọi người, liền cùng Lý Vân Tiêu tiến vào phòng nghị sự.
Mấy người đều không thể chờ đợi được nữa hỏi tình huống trong thuật tháp, Lý Vân Tiêu lượm một ít chuyện trọng yếu nói, cuối cùng lấy ra hạt châu màu trắng, cầm ở trong tay, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mạc Tiểu Xuyên híp mắt quan sát một trận nói:
- Vật này không phải vàng không phải ngọc, xem tính chất của nó chẳng lẽ là xương?
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
- Không sai, cùng ta đoán không khác nhau chút nào, tồn tại có thể đặt ở trên khung đỉnh sản sinh dị tượng, khẳng định không phải xương bình thường. Ngay cả ta, ở trong linh hồn cũng đối với vật ấy sinh ra sợ hãi rất lớn.
Mạc Tiểu Xuyên giật mình nói:
- Bên trong linh hồn kính nể? Lẽ nào là lực lượng uy thế trời sinh? Ngươi là Thuật luyện sư cấp tám, đã từng là tồn tại cấp chín a, cái xương này phải là…
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta cũng suy đoán như vậy, vật này rất có khả năng là hài cốt của Chân Linh cấp mười, bị người luyện chế thành hạt châu.
- …
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, cả người chấn động mạnh.
Cấp mười trước sau là tồn tại trong truyền thuyết, Vạn Cổ tới nay, ngoại trừ những Thượng Cổ Chân linh cường đại kia, chưa từng nghe nói có cường giả cấp mười tồn tại. Mà giờ khắc này, bọn họ dĩ nhiên nhìn thấy hài cốt Chân Linh cấp mười, tuy rằng chỉ có một khối như hạt châu, nhưng đủ để chấn động linh hồn
Lý Vân Tiêu cảm khái nói:
- Ta cũng là lần thứ nhất nhìn thấy thứ này, đây mới là đồ vật quý giá nhất trong thuật tháp. Vật ấy bị ta lấy đi, lần sau thời điểm thuật quyết, sợ là sẽ phát sinh biến hóa.
- Lần sau?
Hác Liên Thiếu Hoàng cười nói:
- Chờ Vân thiếu khôi phục thực lực, mang theo Thiên Nguyên thương hội nhất thống Thương Minh, sẽ không có song quyết lần sau.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, đột nhiên hơi nhướng mày, theo dõi hắn nói:
- Ngươi làm sao bị thương?
Trên mặt Hác Liên Thiếu Hoàng thoáng lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Học nghệ không tinh, ném mặt sư phụ.
Hắn thật không tiện đem chuyện cùng Tu Đan Hà đấu võ mồm, nỗi lên xung đột nói một thoáng.
Lý Vân Tiêu nghe xong sắc mặt hơi âm lãnh, lạnh giọng nói:
- Chờ sau khi vũ quyết, Tống Nguyệt Dương thành là một lần lữ hành cuối cùng của nàng.
Mấy người biến sắc, đều kinh hãi, Lạc Vân Thường vẫn chưa từng lên tiếng, cũng không nhịn được nói:
- Vân thiếu tuyệt đối đừng kích động, lại không nói thực lực bản thân Tu Đan Hà cường hãn, chúng ta không hẳn có thể thắng, còn có nhiều cường giả Thiên Nhất Các như vậy, hiện tại đi tìm bọn họ gây sự, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Trong mắt Lý Vân Tiêu tinh mang lấp lóe nói:
- Trừ khi là cấp chín đỉnh cao, thực lực áp chế tất cả, bằng không đều có chuyển cơ. Việc Thiên Nhất Các chờ sau vũ quyết bàn lại, ta nhất định phải cho lão thái bà kia một bài học.
Lời của hắn để bọn người Đinh Linh Nhi nghe mà lo lắng không thôi, từng cái từng cái mặt lộ vẻ ưu lo.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không cần lo ngại, chờ ngày mai rồi hãy nói. Huống hồ việc vũ quyết cũng không phải một ngày có thể xong.
Đinh Linh Nhi gật đầu nói:
- Ngày mai chỉ là tư cách tái, người của thất đại Thương Minh không cần tham dự, hết thảy thế lực còn lại quyết ra mười ba người, kiếm ra số lượng hai mươi người tiến hành vòng loại chiến. Lấy thực lực của Vân thiếu, chỉ cần không gặp Lệ Phi Vũ cùng Trần Phong, hẳn là sẽ không có vấn đề.
Mạc Tiểu Xuyên khẽ cười nói:
- Đinh tiểu thư cũng quá xem thường Vân thiếu, tuy rằng hiện tại hắn chỉ là lục tinh Vũ hoàng, nhưng dưới Vũ Đế khó có địch thủ a?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cảm thấy rất đau đầu, cười khổ nói:
- Linh Nhi không nói Trần Phong ta còn quên, này như thế nào cho phải.
Hắn lập tức đem việc cùng Trần Phong chiến một trận nói ra, nghe mà mọi người đều trợn mắt há hốc mồm
Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh nói:
- Bốn mỹ nữ tuyệt sắc ở bên người, thật là đáng chết a.
Mạc Tiểu Xuyên nghệt mặt ra, mạnh mẽ trừng Hác Liên Thiếu Hoàng, rất muốn đá chết hắn.
Đinh Linh Nhi lập tức không còn ý nghĩ, không biết như thế nào cho phải, hai người của Đao Kiếm Tông muốn tới đoạt quan, đều bị Lý Vân Tiêu đánh ngất mất, nếu Trần Phong cũng không địch lại Lý Vân Tiêu, vậy quán quân với Mạn Đa thương hội khẳng định là vô duyên.
Lần này nàng là thật sự tin tưởng Mạc Tiểu Xuyên từng nói, Lý Vân Tiêu hầu như là người số một dưới Vũ Đế. Chỉ là Lý Vân Tiêu phải như thế nào đi đối mặt Trần Phong? Ngày mai vũ quyết hai người vừa chạm mặt, vậy còn không là một hồi liều mạng đấu, để Đao Kiếm Tông biết tên của hắn, coi như là Cổ Phi Dương cũng nhức đầu không thôi a.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trần Phong ngày đó bị thương, sợ là rất khó trong ngắn hạn phục hồi như cũ, chỉ không biết Đao Kiếm Tông cùng Mạn Đa thương hội có bí đan gì, để hắn hoàn toàn khôi phục cũng khó nói, bất quá bất kể như thế nào, trên vũ quyết ta vẫn đánh hắn như thường. Hiện tại chỉ sợ cường giả Đao Kiếm Tông đi theo đến ngang ngược can thiệp vào, vậy chúng ta giết cũng không phải, không giết cũng không phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.