Chương 1692: Cự Thú bỏ mình. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1691: Cự Thú bỏ mình. (2)
Những hộ vệ kia tất cả đều cực kỳ sợ hãi, bọn hắn căn bản không nhìn ra người nọ đi ra khỏi xe như thế nào, mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, mà khiến bọn hắn càng thêm hoảng sợ chính là, người này tựa hồ là đến cứu Nghiễm Dịch đại nhân thì phải.
Đại, đại nhân, ở bên trong, bị giam ở bên trong đúng, đúng là Nghiễm, Nghiễm Dịch đại nhân.
Một gã hộ vệ thống lĩnh cắn răng, thân thể như run rẩy, sợ hãi nói:
Nhuận, Nhuận Tường đại nhân lúc rời, rời đi đã dặn dò, phải, phải áp tải Nghiễm Dịch đại, đại nhân tới, tới Vương cung Đông Hải.
Nhuận Tường?
Trong ốc biển truyền đến một tiếng gào thét, Nghiễm Dịch vừa nghe đến cái tên này, lập tức liền giật mình tỉnh dậy, giận dữ hét:
Nhuận Tường, giết hắn đi, ta muốn giết hắn
Toàn bộ ốc biển trong tiếng gào thét của hắn cũng khẽ lay động, nhưng từng đạo hoa văn khắc trên thân ốc lại không ngừng thoáng hiện, áp chế cổ rung chuyển kia xuống, thủy chung không thể thoát khốn.
Trên gương mặt lạnh buốt của nam tử áo trắng nhướng mày, nói:
Chuyện thế nào lại khiến điện hạ phẫn nộ như vậy?
Ngươi là. . kiếm tùy Phi Minh bên người mẫu hậu sao?
Nghiễm Dịch lúc này mới nghe được thanh âm của nam tử áo trắng, đại hỉ cuồng tiếu nói:
Ha ha, ngươi rốt cuộc đã tới, khiến ta chờ chết mất rồi, mau cứu ta ra đi ha ha, Nhuận Tường, tử kỳ của ngươi đã đến rồi.
Một cổ oán khí cực độ từ trong ốc biển truyền ra, những hộ vệ ở xa xa kia đều cảm nhận được hàn khí nhập vào cơ thể, nguyên một đám quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám lên tiếng.
Nam tử áo trắng Phi Minh nhẹ nhàng gật đầu, nhấc tay phải lên, một đạo kiếm quang bắn ra, nhanh như tia chớp, trực tiếp chém trọn ốc biển thành hai khúc.
“Phanh”
Bên trong ốc biển vỡ ra kia đột nhiên nổ bung, một cổ lực lượng cuồng bạo trực tiếp nổ nát bấy thân ốc biển.
Nghiễm Dịch một thân máu tươi đầm đìa từ trong đó xông ra, trường y trắng noãn rách tả tơi, từng đạo vết máu hiển hiện ở trên người.
Sắc mặt Phi Minh đại biến, kinh sợ nói:
Dịch điện hạ, Bắc Hải Nhuận Tường kia lại dám dụng hình với ngươi sao?
Trên mặt Nghiễm Dịch hiện lên sát cơ, lạnh giọng nói:
Có Trấn Hải Lệnh của phụ vương trên người, có chuyện gì mà hắn không dám làm, coi như là giết ta, hắn có lẽ cũng sẽ không chút nhíu mày đâu.
Trên mặt hắn phủ tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
Hiện giờ, ta muốn đòi lại cả vốn lẫn lãu, Phi Minh, ngươi theo ta cùng đi giết tên Nhuận Tường kia đi.
Phi Minh biến sắc, do dự nói:
Nhuận Tường chính là vương tử Bắc Hải, hơn nữa có Trấn Hải Lệnh của Vương trên người, không thể giết.
Trên mặt Nghiễm Dịch hiện lên một tia giận dữ, quát:
Phi Minh đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là kiếm tùy của mẫu hậu ta, tất cả đều phải nghe theo mẫu hậu ta, nếu mẫu hậu đã phái ngươi tới cứu ta, vậy thì mọi chuyện ngươi đều phải nghe theo ta.
Phi Minh nói:
Chủ mẫu đại nhân bảo ta cứu điện hạ, hơn nữa mang điện hạ bình yên trở về. Đồng thời dặn dò ta nhất định không thể làm loạn, gây chuyện lungtung.
Nghiễm Dịch giận tím mặt, quát:
Câm miệng, lúc mẫu hậu có mặt ngươi nghe lời mẫu hậu, không có thì ngươi phải nghe lời ta, hiện giờ cùng ta cùng đi ra, giết Nhuận Tường mau!
Phi Minh im im lặng lặng đứng ở đó, trên người không có bất kỳ gợn sóng rung động, tựa hồ như một người không có chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:
Xin lỗi, Dịch điện hạ. Phi Minh không làm được.
Sắc mặt Nghiễm Dịch lạnh xuống, hắn biết rõ mình không cách nào ra lệnh cho đối phương được rồi, lạnh giọng nói:
Vậy tốt, giờ ta đi ra giết Nhuận Tường, nếu ta chết rồi, xem ngươi làm sao hoàn thành mệnh lệnh của mẫu hậu, dẫn ta quay lại hoàng cung.
Hắn quay người lại, liền muốn bay lên mặt biển.
Đột nhiên một cổ cảm giác kỳ dị lan tràn trong nước biển, loại cảm giác này khiến hắn có một loại cảm giác như trải qua tuế nguyệt, thương hải tang điền vậy.
“Đây là. . . ”
Không chỉ Nghiễm Dịch, thần sắ Phi Minh cũng khẽ biến, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt biển, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu không gian, tìm kiếm nơi phát ra loại cảm giác này vậy.
Chuyện gì xảy ra? Thân thể của ta. . .
Nghiễm Dịch kinh hãi, chỉ thấy làn da bóng loáng như ngọc của mình bắt đầu trở nên thô ráp, nổi lên vô số nếp gấp, từng vòng điệp lên, màu sắc không ngừng biến thành màu nâu đậm.
Gương mặt lạnh buốt của Phi Minh cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, sống mũi không ngừng nhô lên trở nên bén nhọn, con ngươi đen nhánh cũng hóa thành thâm lam, hắn tay giơ lên, nhìn năm ngón tay của mình đã biến thành đá lởm chởm quái dị, khiến người cảm thấy cực kỳ hung ác.
Không chỉ thế, ngay cả những hộ vệ quỳ trên mặt đất thân thể cũng xảy ra biến hóa, từ Hải tộc dần thoái hóa thành hải thú.
Nghiễm Dịch kinh hãi nói:
Phi Minh, đây là có chuyện gì?
Trên mặt hắn vừa mừng vừa sợ, một loạt biến hóa kia khiến chân tay hắn luống cuống, nhưng vui mừng chính là lực lượng trong cơ thể vậy mà đang không ngừng tăng cường
Thần sắc Phi Minh lại tỉnh táo hơn nhiều, mở miệng nói:
Thời gian phản tổ, trở lại Hồng Hoang, phiến hải vực này đã xảy ra chuyện gì thế?
Nghiễm Dịch cả kinh nói:
Thời gian phản tổ? Vậy lực lượng hiện giờ ta đạt được, có thể bảo tồn vĩnh cửu trong cơ thể không?
Phi Minh lắc đầu nói:
Một khi rời khỏi phiến hải vực này, hoặc là loại thời gian phản tổ này khôi phục bình thường thì sẽ không còn tồn tại nữa.
Vậy ta ở đây làm được gì chứ!
Nghiễm Dịch nổi giận mắng một câu, hiện giờ lực lượng mãnh liệt trong cơ thể hắn càng ngày càng mạnh, không chỉ nguyên lực trong đan điền, mà ngay cả thân thể cũng đang không ngừng được cường hóa, phát triển theo hương Thủy tổ Viễn Cổ.
Phi Minh nói:
Dịch điện hạ tỉnh táo, cái này đối với chúng ta có chỗ tốt rất lớn, có thể lĩnh hội lực lượng của tổ tiên, cảm ngộ loại cảm giác đỉnh phong kia, đối với việc tu luyện đột phá sau này đều có chỗ tốt rất lớn đấy!
Sắc mặt Nghiễm Dịch biến đổi, nói:
Lực lượng ta tăng lên như vậy, như vậy Nhuận Tường ở bên ngoài cũng được tăng cường như thế sao?
Phi Minh nói:
Chỉ cần Bắc Hải Nhuận Tường cũng ở trong mảnh thời gian vực này thì cũng thế.
Trên mặt Nghiễm Dịch bắn ra sát khí, bàn tay phản tổ thành móng vuốt xích sắc đột nhiên nắm chặt trong nước, lập tức diễn sinh ra một cổ vòng xoáy, dần dần lan tràn ra ngoài, không cam lòng gầm nhẹ nói:
Không giết Nhuận Tường, ta thề không làm người.
Trong mắt hắn lóe ra hung quang, quyền mang đánh ra ngoài.
“Ầm ầm”
Vòng xoáy kia rơi vào đáy biển, trực tiếp nổ bung trước người Phi Minh, lập tức đánh cho những hộ vệ đang quỳ kia thành bã vụn.
Phi Minh thân ở đằng kia mặc dù vòng xoáy kia nổ bung nhưng hắn vẫn đứng chắp tay, chỉ là góc trường bào bị thổi bay lên, bồng bềnh dưới đáy biển.
Hắn lẳng lặng nói:
Nếu Dịch điện hạ cố ý làm thế, vậy thì Phi Minh cũng chỉ có thể cưỡng ép mang điện hạ về thôi.
Thần sắc Nghiễm Dịch biến đổi, không thể tin nổi giận dữ nói:
Tên nô tài ngươi nói gì? Ngươi muốn ra tay với ta sao?
Những hộ vệ kia tất cả đều cực kỳ sợ hãi, bọn hắn căn bản không nhìn ra người nọ đi ra khỏi xe như thế nào, mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, mà khiến bọn hắn càng thêm hoảng sợ chính là, người này tựa hồ là đến cứu Nghiễm Dịch đại nhân thì phải.
Đại, đại nhân, ở bên trong, bị giam ở bên trong đúng, đúng là Nghiễm, Nghiễm Dịch đại nhân.
Một gã hộ vệ thống lĩnh cắn răng, thân thể như run rẩy, sợ hãi nói:
Nhuận, Nhuận Tường đại nhân lúc rời, rời đi đã dặn dò, phải, phải áp tải Nghiễm Dịch đại, đại nhân tới, tới Vương cung Đông Hải.
Nhuận Tường?
Trong ốc biển truyền đến một tiếng gào thét, Nghiễm Dịch vừa nghe đến cái tên này, lập tức liền giật mình tỉnh dậy, giận dữ hét:
Nhuận Tường, giết hắn đi, ta muốn giết hắn
Toàn bộ ốc biển trong tiếng gào thét của hắn cũng khẽ lay động, nhưng từng đạo hoa văn khắc trên thân ốc lại không ngừng thoáng hiện, áp chế cổ rung chuyển kia xuống, thủy chung không thể thoát khốn.
Trên gương mặt lạnh buốt của nam tử áo trắng nhướng mày, nói:
Chuyện thế nào lại khiến điện hạ phẫn nộ như vậy?
Ngươi là. . kiếm tùy Phi Minh bên người mẫu hậu sao?
Nghiễm Dịch lúc này mới nghe được thanh âm của nam tử áo trắng, đại hỉ cuồng tiếu nói:
Ha ha, ngươi rốt cuộc đã tới, khiến ta chờ chết mất rồi, mau cứu ta ra đi ha ha, Nhuận Tường, tử kỳ của ngươi đã đến rồi.
Một cổ oán khí cực độ từ trong ốc biển truyền ra, những hộ vệ ở xa xa kia đều cảm nhận được hàn khí nhập vào cơ thể, nguyên một đám quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám lên tiếng.
Nam tử áo trắng Phi Minh nhẹ nhàng gật đầu, nhấc tay phải lên, một đạo kiếm quang bắn ra, nhanh như tia chớp, trực tiếp chém trọn ốc biển thành hai khúc.
“Phanh”
Bên trong ốc biển vỡ ra kia đột nhiên nổ bung, một cổ lực lượng cuồng bạo trực tiếp nổ nát bấy thân ốc biển.
Nghiễm Dịch một thân máu tươi đầm đìa từ trong đó xông ra, trường y trắng noãn rách tả tơi, từng đạo vết máu hiển hiện ở trên người.
Sắc mặt Phi Minh đại biến, kinh sợ nói:
Dịch điện hạ, Bắc Hải Nhuận Tường kia lại dám dụng hình với ngươi sao?
Trên mặt Nghiễm Dịch hiện lên sát cơ, lạnh giọng nói:
Có Trấn Hải Lệnh của phụ vương trên người, có chuyện gì mà hắn không dám làm, coi như là giết ta, hắn có lẽ cũng sẽ không chút nhíu mày đâu.
Trên mặt hắn phủ tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
Hiện giờ, ta muốn đòi lại cả vốn lẫn lãu, Phi Minh, ngươi theo ta cùng đi giết tên Nhuận Tường kia đi.
Phi Minh biến sắc, do dự nói:
Nhuận Tường chính là vương tử Bắc Hải, hơn nữa có Trấn Hải Lệnh của Vương trên người, không thể giết.
Trên mặt Nghiễm Dịch hiện lên một tia giận dữ, quát:
Phi Minh đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là kiếm tùy của mẫu hậu ta, tất cả đều phải nghe theo mẫu hậu ta, nếu mẫu hậu đã phái ngươi tới cứu ta, vậy thì mọi chuyện ngươi đều phải nghe theo ta.
Phi Minh nói:
Chủ mẫu đại nhân bảo ta cứu điện hạ, hơn nữa mang điện hạ bình yên trở về. Đồng thời dặn dò ta nhất định không thể làm loạn, gây chuyện lungtung.
Nghiễm Dịch giận tím mặt, quát:
Câm miệng, lúc mẫu hậu có mặt ngươi nghe lời mẫu hậu, không có thì ngươi phải nghe lời ta, hiện giờ cùng ta cùng đi ra, giết Nhuận Tường mau!
Phi Minh im im lặng lặng đứng ở đó, trên người không có bất kỳ gợn sóng rung động, tựa hồ như một người không có chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:
Xin lỗi, Dịch điện hạ. Phi Minh không làm được.
Sắc mặt Nghiễm Dịch lạnh xuống, hắn biết rõ mình không cách nào ra lệnh cho đối phương được rồi, lạnh giọng nói:
Vậy tốt, giờ ta đi ra giết Nhuận Tường, nếu ta chết rồi, xem ngươi làm sao hoàn thành mệnh lệnh của mẫu hậu, dẫn ta quay lại hoàng cung.
Hắn quay người lại, liền muốn bay lên mặt biển.
Đột nhiên một cổ cảm giác kỳ dị lan tràn trong nước biển, loại cảm giác này khiến hắn có một loại cảm giác như trải qua tuế nguyệt, thương hải tang điền vậy.
“Đây là. . . ”
Không chỉ Nghiễm Dịch, thần sắ Phi Minh cũng khẽ biến, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt biển, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu không gian, tìm kiếm nơi phát ra loại cảm giác này vậy.
Chuyện gì xảy ra? Thân thể của ta. . .
Nghiễm Dịch kinh hãi, chỉ thấy làn da bóng loáng như ngọc của mình bắt đầu trở nên thô ráp, nổi lên vô số nếp gấp, từng vòng điệp lên, màu sắc không ngừng biến thành màu nâu đậm.
Gương mặt lạnh buốt của Phi Minh cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, sống mũi không ngừng nhô lên trở nên bén nhọn, con ngươi đen nhánh cũng hóa thành thâm lam, hắn tay giơ lên, nhìn năm ngón tay của mình đã biến thành đá lởm chởm quái dị, khiến người cảm thấy cực kỳ hung ác.
Không chỉ thế, ngay cả những hộ vệ quỳ trên mặt đất thân thể cũng xảy ra biến hóa, từ Hải tộc dần thoái hóa thành hải thú.
Nghiễm Dịch kinh hãi nói:
Phi Minh, đây là có chuyện gì?
Trên mặt hắn vừa mừng vừa sợ, một loạt biến hóa kia khiến chân tay hắn luống cuống, nhưng vui mừng chính là lực lượng trong cơ thể vậy mà đang không ngừng tăng cường
Thần sắc Phi Minh lại tỉnh táo hơn nhiều, mở miệng nói:
Thời gian phản tổ, trở lại Hồng Hoang, phiến hải vực này đã xảy ra chuyện gì thế?
Nghiễm Dịch cả kinh nói:
Thời gian phản tổ? Vậy lực lượng hiện giờ ta đạt được, có thể bảo tồn vĩnh cửu trong cơ thể không?
Phi Minh lắc đầu nói:
Một khi rời khỏi phiến hải vực này, hoặc là loại thời gian phản tổ này khôi phục bình thường thì sẽ không còn tồn tại nữa.
Vậy ta ở đây làm được gì chứ!
Nghiễm Dịch nổi giận mắng một câu, hiện giờ lực lượng mãnh liệt trong cơ thể hắn càng ngày càng mạnh, không chỉ nguyên lực trong đan điền, mà ngay cả thân thể cũng đang không ngừng được cường hóa, phát triển theo hương Thủy tổ Viễn Cổ.
Phi Minh nói:
Dịch điện hạ tỉnh táo, cái này đối với chúng ta có chỗ tốt rất lớn, có thể lĩnh hội lực lượng của tổ tiên, cảm ngộ loại cảm giác đỉnh phong kia, đối với việc tu luyện đột phá sau này đều có chỗ tốt rất lớn đấy!
Sắc mặt Nghiễm Dịch biến đổi, nói:
Lực lượng ta tăng lên như vậy, như vậy Nhuận Tường ở bên ngoài cũng được tăng cường như thế sao?
Phi Minh nói:
Chỉ cần Bắc Hải Nhuận Tường cũng ở trong mảnh thời gian vực này thì cũng thế.
Trên mặt Nghiễm Dịch bắn ra sát khí, bàn tay phản tổ thành móng vuốt xích sắc đột nhiên nắm chặt trong nước, lập tức diễn sinh ra một cổ vòng xoáy, dần dần lan tràn ra ngoài, không cam lòng gầm nhẹ nói:
Không giết Nhuận Tường, ta thề không làm người.
Trong mắt hắn lóe ra hung quang, quyền mang đánh ra ngoài.
“Ầm ầm”
Vòng xoáy kia rơi vào đáy biển, trực tiếp nổ bung trước người Phi Minh, lập tức đánh cho những hộ vệ đang quỳ kia thành bã vụn.
Phi Minh thân ở đằng kia mặc dù vòng xoáy kia nổ bung nhưng hắn vẫn đứng chắp tay, chỉ là góc trường bào bị thổi bay lên, bồng bềnh dưới đáy biển.
Hắn lẳng lặng nói:
Nếu Dịch điện hạ cố ý làm thế, vậy thì Phi Minh cũng chỉ có thể cưỡng ép mang điện hạ về thôi.
Thần sắc Nghiễm Dịch biến đổi, không thể tin nổi giận dữ nói:
Tên nô tài ngươi nói gì? Ngươi muốn ra tay với ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.