Chương 3306: Cuộc chiến Cổ Ma Tỉnh 7
Thái Nhất Sinh Thủy
12/01/2017
Mắt Hình bắn ra tia sáng hung ác, tay phải vỗ một cái đánh nát kiếm lưu. Hình bay lên, năm ngón thành vuốt chộp tới.
Bùm!
Ma khí quanh quẩn trên năm ngón tay Hình chộp vào Kiếm Thương Trảm Hồng, mắt gã bắn ra tia sáng hưng phấn giật mạnh.
Hình quát to:
- Cho ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, thân thể Dung Thông cảnh không cưỡng nổi sức mạnh của đối phương, thân kiếm rung bần bật.
- Nếu ngươi muốn thì lấy đi!
Tay trái Lý Vân Tiêu bắt ấn, tử lôi dâng lên từ lòng bàn tay vỗ xuống, biến rôàng bay đi.
Hình thầm la nguy rồi, tử lôi cho gã cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Nghê Hồng Ma Thạch ngay trước mắt, Hình không muốn buông tay.
Hình cắn chặt răng tung nắm đấm.
Bùm!
Tử lôi ập đến tạc nổ ma khí, lực lượng khủng bố chấn cánh tay Hình tê dại gần như mất tri giác.
Lý Vân Tiêu thầm kinh sợ, tuy thần dịch lực của hắn tiêu hao to lớn nhưng Tử Lôi vốn là giới lực ngưng tụ. Vừa lúc khắc chế Ma tộc mới đúng.
Hình chỉ bị công kích bình thường, loại bí thuật đoạt xá này có thể hoàn toàn vượt qua giới lực, cực kỳ khủng khiếp.
Đột nhiên một luồng sáng lướt qua bên cạnh, toàn thân màu lưu ly, là Bàn Nghị thuấn di ra tay. Hai ngón tay Bàn Nghị khép thành thủ ấn đạnh vào cánh tay Hình.
Tay Hình răng rắc gãy, gã rú lên lùi ra sau.
Cánh tay gãy khiến Hình tỉnh táo lại, mới rồi lúc gã bắt Nghê Hồng ma kiếm thì lòng tràn ngập tham lam, điên cuồng, dù chết cũng không muốn buông tay, đó là sức hấp dẫn to lớn của Nghê Hồng thạch đối với ma quân.
Gãy một tay làm Hình tỉnh táo lại, giật mình toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lý Vân Tiêu cảm giác áp lực nhẹ hẫng, vội rút Kiếm Thương Trảm Hồng về. Nếu bị Hình cướp thật thì toi.
Bàn Nghị và đám vũ giả xông lên bao vây Hình, các loại công kích đổ ập xuống đánh nát hư không.
- Hừ!
Hình liếc mắt qua cuối cùng ngừng lại trên người Lý Vân Tiêu, mắt gã bắn ra tia sáng lạnh:
- Tạm để Nghê Hồng thạch ở chỗ ngươi, lần sau bổn tọa sẽ đi lấy!
Hình giơ tay cụt lên, một vòng ma quang dâng lên. Cơ thể Vũ Thần trướng lớn, ma quang không ngừng ngưng tụ trên đầu gã đột nhiên nổ tung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố ập hướng các công kích, va chạm phá vỡ hư không, vết nứt lan tràn quanh Hình khuếch tán bốn phương tám hướng.
Cơ thể Vũ Thần cứng ngắc nứt rạn li ti, tan vỡ.
Thủy Tiên la hoảng:
- Hắn trốn rồi!
Đôi mắt màu vàng thấy luồng sáng đen chợt lóe xuyên thấu ma vụ biến mất.
Lý Vân Tiêu cũng nhìn thấy, nhưng một kích tự hủy này tạc nổ hư không, ngăn cách mọi lực lượng, hắn đành trơ mắt nhìn Hình đi.
Mấy vũ giả bị lực lượng khủng bố trùng kích há mồm hộc máu, người đầy vết thương.
Tinh Uyên nhìn quanh:
- Mọi người có sao không?
Tuy có mấy người bị thương nặng nhưng không nguy hiểm mạng sống.
Lý Vân Tiêu thu đám người vào Giới Thần Bi cho bọn họ tĩnh tâm dưỡng thương, người còn sức chiến đấu thì ở bên ngoài tìm người những người khác.
Rất nhanh đám đông vũ giả, Khúc Hồng Nhan, Bí Đình Phong về đội. Khiến Lý Vân Tiêu yên lòng là đa số người không gặp Nguyên Tượng Trí Mang, chỉ bị lạc trong ma vụ.
Trong quá trình tìm kiếm còn giết hai con Nguyên Tượng Trí Mang, cuối cùng chỉ tìm được hơn một trăm năm mươi người, năm mươi người còn lại đã hoàn toàn mất tích.
Mọi người thế mới biết đa số may mắn không gặp Nguyên Tượng Trí Mang, ai đụng phải Nguyên Tượng Trí Mang thì trừ Hạo Phong, Tinh Uyên ra còn lại chết hết.
- Một phần tư người chết.
Lý Vân Tiêu cảm thấy nặng nề, như có hòn đá lớn đè ngực làm hắn nghẹt thở.
Hơn năm mươi người đó đều là cường giả Thánh vực thực lực yếu kém, Tử Minh Tịch, Gia Cát Thân Đồ cũng mất tích, hơn phân nửa đã chết bên trong.
Tuy rằng hai người này chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng dù sao hy sinh vì tru ma, khiến người nghiêm nghị.
Linh Mục Địch nói:
- Đừng quá khổ sở, sống chết có số, đây chỉ là số phận của họ.
Lý Vân Tiêu gật đầu, mặt trắng nhợt nói:
- Thề giết Lỗ Thông Tử! Báo thù cho mọi người!
Hơn một trăm người còn sống lửa giận ngút trời, hận nghiến
- Thề giết Lỗ Thông Tử! Báo thù cho mọi người!
Dù có quen người đã chết hay không thì cũng là đồng bạn ra sống vào chết, căm hờn lan tràn trong đám người.
Linh Mục Địch nói:
- Vấn đề trước mắt là làm sao ra khỏi đây. Mới rồi chúng ta hầu như lục soát khắp nơi, dù là Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên công chúa cũng không thấy rõ đường. Nếu không tìm ra cách gì thì rắc rối to.
Bí Đình Phong lo lắng nói:
- Thiên Chi Vương đại nhân đi lâu rồi không thấy tung tích, ta sợ . . .
đám người đảo Huyền Ly linh cảm không may, rất là giật mình. Bọn họ rất khó tin với thực lực của Diệp Nam Thiên sẽ bị gì.
Nhưng đối phương dù gì là chủng tộc giới khác, trưcó kia Ma Chủ từng tàn pháh oành hành đánh khắp thiên hạ không địch thủ, chưa chắc Diệp Nam Thiên an toàn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm đi, nếu bọn họ có thực lực giết Thiên Chi Vương thì đã không cần thả ma vụ này ra nhốt chúng ta, đã sớm ra chiêu tiêu diệt chúng ta rồi.
Bí Đình Phong sửng sốt, ngẫm lại thấy có lý, thế là vơi bớt nỗi buồn.
Ngoài miệng Lý Vân Tiêu nói vậy nhưng lòng rất lo âu, hắn trực giác Diệp Nam Thiên bị gì rồi. Nhưng giờ phút này tự lo thân còn không xong, tình huống chưa rõ ràng càng không nói tới cứu người.
Khiến Lý Vân Tiêu bất an là Nguyên Tượng Trí Mang đời thứ hai tiến hóa đã chạy trốn mất tăm, không biết đi đâu.
- Hợp sức mọi người lại nghiền giết, ma thú cỡ Hư Cực đó đã bi giết hết bảy, một con chạy trốn.
Lý Vân Tiêu tính toán lại thẩm tra đối chiếu với mọi người, không có chênh lệch gì.
Linh Mục Địch nói:
- Tám con ước chừng là hết, Lỗ Thông Tử sẽ không có nhiều tồn tại khủng bố như thế được.
Bí Đình Phong ủ rũ nói:
- Đến bây giờ chưa thấy vài người Ma tộc mà chúng ta hao binh tổn tướng cỡ này, nếu hai giới đánh nhau thì . . .
Hạo Phong cau mày nói:
- Tử thương là điều không thể tránh, không ai bảo đảm có thể sống đến cuối cùng, không ai biết kết quả cuộc chiến hai giới trong tương lai, chỉ cầu không thẹn với lòng, chết không hối tiếc.
Không thẹn với lòng, chết không hối tiếc!
Tám chữ như cây búa gõ vào lòng mỗi người, quét sạch không khí ủ rũ, ai nấy vẻ mặt quyết tuyệt
- Nói hay!
Lý Vân Tiêu khen hết lời:
- Không thẹn với lòng, chết không hối tiếc! Ta nghĩ ra một cách phá sương, có lẽ có thể thử một lần!
Mọi người phấn chấn tinh thần, hỏi dồn:
- Là cách gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vẫn là dùng lực lượng nguyên tố phá.
Mọi người khì thường xì:
- Xì!
Nhiệt tình mới dâng lên bỗng chốc xẹp xuống.
Tuy không phải mỗi người đều tu luyện nguyên tố nhưng khá nhiều vũ giả biết chút ít, bọn họ sớm thử qua, vô dụng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mục Địch đại nhân từng ngũ hành nguyên tố có thể phá vỡ ma vụ, lúc trước dùng ‘phong’ đem lại chút hiệu quả nhưng rất nhỏ. Điều này chứng minh không phải nguyên tố vô dụng mà vì lực lượng quá yếu.
Nhiều người hiểu ra.
Linh Mục Địch hỏi:
- Có phải ngươi muốn nguyên tố chồng?
Bùm!
Ma khí quanh quẩn trên năm ngón tay Hình chộp vào Kiếm Thương Trảm Hồng, mắt gã bắn ra tia sáng hưng phấn giật mạnh.
Hình quát to:
- Cho ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, thân thể Dung Thông cảnh không cưỡng nổi sức mạnh của đối phương, thân kiếm rung bần bật.
- Nếu ngươi muốn thì lấy đi!
Tay trái Lý Vân Tiêu bắt ấn, tử lôi dâng lên từ lòng bàn tay vỗ xuống, biến rôàng bay đi.
Hình thầm la nguy rồi, tử lôi cho gã cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Nghê Hồng Ma Thạch ngay trước mắt, Hình không muốn buông tay.
Hình cắn chặt răng tung nắm đấm.
Bùm!
Tử lôi ập đến tạc nổ ma khí, lực lượng khủng bố chấn cánh tay Hình tê dại gần như mất tri giác.
Lý Vân Tiêu thầm kinh sợ, tuy thần dịch lực của hắn tiêu hao to lớn nhưng Tử Lôi vốn là giới lực ngưng tụ. Vừa lúc khắc chế Ma tộc mới đúng.
Hình chỉ bị công kích bình thường, loại bí thuật đoạt xá này có thể hoàn toàn vượt qua giới lực, cực kỳ khủng khiếp.
Đột nhiên một luồng sáng lướt qua bên cạnh, toàn thân màu lưu ly, là Bàn Nghị thuấn di ra tay. Hai ngón tay Bàn Nghị khép thành thủ ấn đạnh vào cánh tay Hình.
Tay Hình răng rắc gãy, gã rú lên lùi ra sau.
Cánh tay gãy khiến Hình tỉnh táo lại, mới rồi lúc gã bắt Nghê Hồng ma kiếm thì lòng tràn ngập tham lam, điên cuồng, dù chết cũng không muốn buông tay, đó là sức hấp dẫn to lớn của Nghê Hồng thạch đối với ma quân.
Gãy một tay làm Hình tỉnh táo lại, giật mình toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lý Vân Tiêu cảm giác áp lực nhẹ hẫng, vội rút Kiếm Thương Trảm Hồng về. Nếu bị Hình cướp thật thì toi.
Bàn Nghị và đám vũ giả xông lên bao vây Hình, các loại công kích đổ ập xuống đánh nát hư không.
- Hừ!
Hình liếc mắt qua cuối cùng ngừng lại trên người Lý Vân Tiêu, mắt gã bắn ra tia sáng lạnh:
- Tạm để Nghê Hồng thạch ở chỗ ngươi, lần sau bổn tọa sẽ đi lấy!
Hình giơ tay cụt lên, một vòng ma quang dâng lên. Cơ thể Vũ Thần trướng lớn, ma quang không ngừng ngưng tụ trên đầu gã đột nhiên nổ tung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố ập hướng các công kích, va chạm phá vỡ hư không, vết nứt lan tràn quanh Hình khuếch tán bốn phương tám hướng.
Cơ thể Vũ Thần cứng ngắc nứt rạn li ti, tan vỡ.
Thủy Tiên la hoảng:
- Hắn trốn rồi!
Đôi mắt màu vàng thấy luồng sáng đen chợt lóe xuyên thấu ma vụ biến mất.
Lý Vân Tiêu cũng nhìn thấy, nhưng một kích tự hủy này tạc nổ hư không, ngăn cách mọi lực lượng, hắn đành trơ mắt nhìn Hình đi.
Mấy vũ giả bị lực lượng khủng bố trùng kích há mồm hộc máu, người đầy vết thương.
Tinh Uyên nhìn quanh:
- Mọi người có sao không?
Tuy có mấy người bị thương nặng nhưng không nguy hiểm mạng sống.
Lý Vân Tiêu thu đám người vào Giới Thần Bi cho bọn họ tĩnh tâm dưỡng thương, người còn sức chiến đấu thì ở bên ngoài tìm người những người khác.
Rất nhanh đám đông vũ giả, Khúc Hồng Nhan, Bí Đình Phong về đội. Khiến Lý Vân Tiêu yên lòng là đa số người không gặp Nguyên Tượng Trí Mang, chỉ bị lạc trong ma vụ.
Trong quá trình tìm kiếm còn giết hai con Nguyên Tượng Trí Mang, cuối cùng chỉ tìm được hơn một trăm năm mươi người, năm mươi người còn lại đã hoàn toàn mất tích.
Mọi người thế mới biết đa số may mắn không gặp Nguyên Tượng Trí Mang, ai đụng phải Nguyên Tượng Trí Mang thì trừ Hạo Phong, Tinh Uyên ra còn lại chết hết.
- Một phần tư người chết.
Lý Vân Tiêu cảm thấy nặng nề, như có hòn đá lớn đè ngực làm hắn nghẹt thở.
Hơn năm mươi người đó đều là cường giả Thánh vực thực lực yếu kém, Tử Minh Tịch, Gia Cát Thân Đồ cũng mất tích, hơn phân nửa đã chết bên trong.
Tuy rằng hai người này chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng dù sao hy sinh vì tru ma, khiến người nghiêm nghị.
Linh Mục Địch nói:
- Đừng quá khổ sở, sống chết có số, đây chỉ là số phận của họ.
Lý Vân Tiêu gật đầu, mặt trắng nhợt nói:
- Thề giết Lỗ Thông Tử! Báo thù cho mọi người!
Hơn một trăm người còn sống lửa giận ngút trời, hận nghiến
- Thề giết Lỗ Thông Tử! Báo thù cho mọi người!
Dù có quen người đã chết hay không thì cũng là đồng bạn ra sống vào chết, căm hờn lan tràn trong đám người.
Linh Mục Địch nói:
- Vấn đề trước mắt là làm sao ra khỏi đây. Mới rồi chúng ta hầu như lục soát khắp nơi, dù là Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên công chúa cũng không thấy rõ đường. Nếu không tìm ra cách gì thì rắc rối to.
Bí Đình Phong lo lắng nói:
- Thiên Chi Vương đại nhân đi lâu rồi không thấy tung tích, ta sợ . . .
đám người đảo Huyền Ly linh cảm không may, rất là giật mình. Bọn họ rất khó tin với thực lực của Diệp Nam Thiên sẽ bị gì.
Nhưng đối phương dù gì là chủng tộc giới khác, trưcó kia Ma Chủ từng tàn pháh oành hành đánh khắp thiên hạ không địch thủ, chưa chắc Diệp Nam Thiên an toàn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm đi, nếu bọn họ có thực lực giết Thiên Chi Vương thì đã không cần thả ma vụ này ra nhốt chúng ta, đã sớm ra chiêu tiêu diệt chúng ta rồi.
Bí Đình Phong sửng sốt, ngẫm lại thấy có lý, thế là vơi bớt nỗi buồn.
Ngoài miệng Lý Vân Tiêu nói vậy nhưng lòng rất lo âu, hắn trực giác Diệp Nam Thiên bị gì rồi. Nhưng giờ phút này tự lo thân còn không xong, tình huống chưa rõ ràng càng không nói tới cứu người.
Khiến Lý Vân Tiêu bất an là Nguyên Tượng Trí Mang đời thứ hai tiến hóa đã chạy trốn mất tăm, không biết đi đâu.
- Hợp sức mọi người lại nghiền giết, ma thú cỡ Hư Cực đó đã bi giết hết bảy, một con chạy trốn.
Lý Vân Tiêu tính toán lại thẩm tra đối chiếu với mọi người, không có chênh lệch gì.
Linh Mục Địch nói:
- Tám con ước chừng là hết, Lỗ Thông Tử sẽ không có nhiều tồn tại khủng bố như thế được.
Bí Đình Phong ủ rũ nói:
- Đến bây giờ chưa thấy vài người Ma tộc mà chúng ta hao binh tổn tướng cỡ này, nếu hai giới đánh nhau thì . . .
Hạo Phong cau mày nói:
- Tử thương là điều không thể tránh, không ai bảo đảm có thể sống đến cuối cùng, không ai biết kết quả cuộc chiến hai giới trong tương lai, chỉ cầu không thẹn với lòng, chết không hối tiếc.
Không thẹn với lòng, chết không hối tiếc!
Tám chữ như cây búa gõ vào lòng mỗi người, quét sạch không khí ủ rũ, ai nấy vẻ mặt quyết tuyệt
- Nói hay!
Lý Vân Tiêu khen hết lời:
- Không thẹn với lòng, chết không hối tiếc! Ta nghĩ ra một cách phá sương, có lẽ có thể thử một lần!
Mọi người phấn chấn tinh thần, hỏi dồn:
- Là cách gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vẫn là dùng lực lượng nguyên tố phá.
Mọi người khì thường xì:
- Xì!
Nhiệt tình mới dâng lên bỗng chốc xẹp xuống.
Tuy không phải mỗi người đều tu luyện nguyên tố nhưng khá nhiều vũ giả biết chút ít, bọn họ sớm thử qua, vô dụng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mục Địch đại nhân từng ngũ hành nguyên tố có thể phá vỡ ma vụ, lúc trước dùng ‘phong’ đem lại chút hiệu quả nhưng rất nhỏ. Điều này chứng minh không phải nguyên tố vô dụng mà vì lực lượng quá yếu.
Nhiều người hiểu ra.
Linh Mục Địch hỏi:
- Có phải ngươi muốn nguyên tố chồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.