Chương 2937: Cuộc chiến phong ấn (25)
Thái Nhất Sinh Thủy
09/12/2016
Mục tiêu cuối cùng của hắn chính là Phạm Yêu Thánh Công, căn bản không muốn tiếp tục chiến tranh vô nghĩa này nữa, huống hồ bên ngoài còn có rất nhiều chuyện xấu.
Như cuối cùng vẫn là hai bên thành lưỡng bại câu thương, mất đi manh mối Phạm Yêu Thánh Công thì hắn khóc không ra nước mắt.
Cố Thanh Thanh khẽ nói:
- Tiểu bạc phơ, ngươi mới bao nhiêu? Dám đến yêu cầu này nọ với bổn cô nương, thật sự là không biết trời cao đất rộng, làm trò cười cho người trong nghề! Thời điểm bổn cô nương nghiên cứu thánh khí, gia gia của ngươi còn chưa ra đời đấy!
Sát khí của Mạch bộc phát khi nghe lời này của nàng, tức giận hừ một tiếng mới áp chế xuống, quát:
- Ít chậm trễ thời gian, đi theo ta.
Lý Vân Tiêu nâng kiếm lên, chỉ vào hắn cười lạnh nói:
- Muốn dẫn Cố Thanh Thanh đi, liền tái chiến đến cùng.
Hắn cũng nhìn ra Mạch không có tâm tư đánh nhau, hắn lại không muốn đánh nhau, ước gì có thể cùng không đánh..
Mạch cười lạnh một tiếng, nói:
- Nàng bị pháp tấc ngân vân của Cốt Lân Song Nhận trói buộc, trong thiên hạ khó giải, nếu không đi theo ta, thực lực toàn thân càng ngày càng yếu, cuối cùng nhất căn cơ sụp đổ, võ đạo không còn.
Nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, hắn cảm thấy kinh nghi bất định, dù sao ngân vân thâp phần tương tự phù văn pháp tắc chi liên, hắn cũng không có khả năng phá giải.
Cố Thanh Thanh nhưng lại cười khanh khách nói:
- Tốt cho tiểu bạc phơ, rất xấu nha, lại ra tay độc ác với người ta như vậy.
Nàng nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm đi, lão Yêu còn không thể tổn thương ta, ta đi theo hắn một chuyến.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Có thể tổn thương ngươi hay không, ta cũng mặc kệ, lưu thân thể Vân Thường lại, bản thiếu gia không quản sống chết của ngươi.
Cố Thanh Thanh nháy mắt vài cái, cười nói:
- Cho dù ta lưu thân hình lại, thân thể này đã trúng pháp tắc ngân vân, trừ Cốt Lân Song Nhận của Mạch ra, thiên hạ khó giải, ngươi có biện pháp gì hay sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, cảm thấy đầu óc choáng váng. Thân thể Lạc Vân Thường còn chưa đoạt lại, hiện tại đã bị phù văn màu bạc quỷ dị quấn lấy, quả nhiên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Nhìn ra được ngươi rất có lương tâm với đệ tử của ta. Như vậy đi, sau khi bổn cô nương trở về hảo hảo nói chuyện với ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng thay ta làm một chuyện, ta sẽ cân nhắc trả lại cho ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, vội hỏi:
- Chuyện gì?
Nội tâm của hắn phi thường hoài nghi, trong thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, hơn nữa thân thể Lạc Vân Thường đã nuốt Huyết Thần Châu, Cố Thanh Thanh sao có thể cam lòng chứ?
Cố Thanh Thanh nói:
- Chuyện gì thì ta tạm thời chưa nghĩ ra, sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi có Giới Thần Bi nơi tay, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi, cho nên không cần lo lắng cho ta sẽ chạy đi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, nhưng hiện tại tiến thối lưỡng nan, không nói hắn có thực lực lưu Cố Thanh Thanh hay không, cho dù cưỡng ép lưu lại, phù văn màu bạc trên người Lạc Vân Thường cũng không phải hắn có thể giải trừ.
- Ngươi tìm ta là vì Giới Thần Bi, ngươi rất hiểu nó hay sao?
Lý Vân Tiêu thăm dò, hy vọng có thể tìm được manh mối khí linh.
Cố Thanh Thanh nói:
- Bia này quan hệ tới số mệnh của Thiên Võ Giới, có thể thấy được ngươi là người có thiên mệnh trên người, trong đó thêm nữa... Tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, mặc dù biết rõ cũng không cách nào tiết lộ cho ngươi.
Lý Vân Tiêu thầm mắng một câu, nói như vậy cũng vô ích, dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Bia này mặc dù trong tay của ta, lại thiếu khuyết khí linh, ngươi có biết biện pháp nào tìm trở về không?
"Khí linh?"
Cố Thanh Thanh cả kinh, hiển nhiên là không biết, trầm ngâm một lúc, nói:
- Thứ này cũng có khí linh sao? Ta mặc dù không biết được, nhưng có người biết, ta có thể thay ngươi đi hỏi hỏi hắn.
- Là ai?
Lý Vân Tiêu kinh hỏi.
Cố Thanh Thanh cười hắc hắc, nói:
- Nói ngươi cũng không biết được, mặc dù là mặt mũi của ta, hắn chưa chắc bán đâu.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Nghe ngươi nói, dường như là người quen cũ của ngươi? Vậy tuổi của hắn...
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ha ha, ngươi đừng hỏi, chuyện khí linh ta sẽ nghe ngóng thay ngươi, nếu người nọ biết rõ Giới Thần Bi xuất thế chắc chắn sẽ có hành động, bổn cô nương rất chờ mong đấy, ha ha.
Lý Vân Tiêu hồ nghi bất định, không biết nói tiếp như thế nào.
Mạch cười lạnh nói:
- Trước đừng cười quá sớm, nếu không tìm thấy Phạm Yêu Thánh Công, đến lúc đó thì ngươi sẽ khóc ngay thôi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu có chút lo lắng, dù sao Phạm Yêu Thánh Công thật đang ở trên người hắn, hắn nghi vấn nhìn qua Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh mỉm cười lắc đầu, ý bảo chính mình không có nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tốt, nếu ngươi cố ý muốn đi, ta cũng không ngăn cản, hơn nữa tin tưởng ngươi sẽ trở về, nhưng mà phải nói với Mạch đại nhân, ta có một điều kiện, đó là rút đại quân Yêu tộc bên ngoài.
Mạch biến sắc, lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì? Ngươi hà đức hà năng gì mà bảo ta rút quân?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không dựa vào cái gì, dùng thực lực của đại nhân chắc chắn không dưới Thương, trước kia biến ảo phân thân ra ngoài, chỉ sợ cũng vì mê hoặc Thương thôi. Có tâm kế này, tất nhiên là có mưu đồ, đại quân ba ngàn đại yêu kia nếu tái chiến, chết tổn thương quá nhiều, đối với đại nhân cũng bất lợi mà.
Sắc mặt Mạch hiện ra vẻ do dự, đột nhiên cười ha hả, nói:
- Ha ha, nếu ngươi đã khám phá, bổn tọa cũng không giấu diếm. Vị trí Yêu Hoàng này là chỗ ta sẽ ngồi, ta rút quân cũng được, nhưng nhân tộc các ngươi phải giúp ta gạt bỏ Thương và Hoang.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, nhìn hắn nói ra:
- Ngươi xác định lần này cần gạt bỏ Thương và Hoang?
Sát khí trên mặt Mạch hiện ra, nói:
- Thương có được Hồn Thiên Nghi, người này quá nguy hiểm, nếu như có cơ hội phải trừ đi cho thống khoái.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu bọn họ ở bên ngoài liều lưỡng bại câu thương thì có cơ hội. Ta sẽ không để ý giúp ngươi bỏ một gã đại địch.
Thương cũng là tâm phúc đại họa trong lòng của hắn.
Ầm ầm!
Vào lúc hai người đang thương nghị, đột nhiên một hồi đất rung núi chuyển sinh ra, dường như có lực lượng trùng kích từ bên ngoài, không gian bên trong chấn động mạnh, tất cả mọi người vào lúc này chấn động rất mãnh liệt.
Cố Thanh Thanh cả kinh, nói:
- Ngũ Hà Sơn thông thiên tiếp địa, trực tiếp dẫn động đại địa vận luật, có thể sinh ra chấn động lớn như vậy, tuyệt đối không thể tầm thường được.
Sắc mặt Mạch ngưng trọng nói:
- Thương và thủ hạ của ta phải chiếm thượng phong mới đúng, vì sao chấn động mạnh như vậy, có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, đại hỉ nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Chiếu Tử đến?
Trừ Xa Vưu ra, những người khác nhíu mày, cũng không biết Thiên Chiếu Tử là ai.
Như cuối cùng vẫn là hai bên thành lưỡng bại câu thương, mất đi manh mối Phạm Yêu Thánh Công thì hắn khóc không ra nước mắt.
Cố Thanh Thanh khẽ nói:
- Tiểu bạc phơ, ngươi mới bao nhiêu? Dám đến yêu cầu này nọ với bổn cô nương, thật sự là không biết trời cao đất rộng, làm trò cười cho người trong nghề! Thời điểm bổn cô nương nghiên cứu thánh khí, gia gia của ngươi còn chưa ra đời đấy!
Sát khí của Mạch bộc phát khi nghe lời này của nàng, tức giận hừ một tiếng mới áp chế xuống, quát:
- Ít chậm trễ thời gian, đi theo ta.
Lý Vân Tiêu nâng kiếm lên, chỉ vào hắn cười lạnh nói:
- Muốn dẫn Cố Thanh Thanh đi, liền tái chiến đến cùng.
Hắn cũng nhìn ra Mạch không có tâm tư đánh nhau, hắn lại không muốn đánh nhau, ước gì có thể cùng không đánh..
Mạch cười lạnh một tiếng, nói:
- Nàng bị pháp tấc ngân vân của Cốt Lân Song Nhận trói buộc, trong thiên hạ khó giải, nếu không đi theo ta, thực lực toàn thân càng ngày càng yếu, cuối cùng nhất căn cơ sụp đổ, võ đạo không còn.
Nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, hắn cảm thấy kinh nghi bất định, dù sao ngân vân thâp phần tương tự phù văn pháp tắc chi liên, hắn cũng không có khả năng phá giải.
Cố Thanh Thanh nhưng lại cười khanh khách nói:
- Tốt cho tiểu bạc phơ, rất xấu nha, lại ra tay độc ác với người ta như vậy.
Nàng nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Yên tâm đi, lão Yêu còn không thể tổn thương ta, ta đi theo hắn một chuyến.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Có thể tổn thương ngươi hay không, ta cũng mặc kệ, lưu thân thể Vân Thường lại, bản thiếu gia không quản sống chết của ngươi.
Cố Thanh Thanh nháy mắt vài cái, cười nói:
- Cho dù ta lưu thân hình lại, thân thể này đã trúng pháp tắc ngân vân, trừ Cốt Lân Song Nhận của Mạch ra, thiên hạ khó giải, ngươi có biện pháp gì hay sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, cảm thấy đầu óc choáng váng. Thân thể Lạc Vân Thường còn chưa đoạt lại, hiện tại đã bị phù văn màu bạc quỷ dị quấn lấy, quả nhiên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Nhìn ra được ngươi rất có lương tâm với đệ tử của ta. Như vậy đi, sau khi bổn cô nương trở về hảo hảo nói chuyện với ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng thay ta làm một chuyện, ta sẽ cân nhắc trả lại cho ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, vội hỏi:
- Chuyện gì?
Nội tâm của hắn phi thường hoài nghi, trong thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, hơn nữa thân thể Lạc Vân Thường đã nuốt Huyết Thần Châu, Cố Thanh Thanh sao có thể cam lòng chứ?
Cố Thanh Thanh nói:
- Chuyện gì thì ta tạm thời chưa nghĩ ra, sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi có Giới Thần Bi nơi tay, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi, cho nên không cần lo lắng cho ta sẽ chạy đi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, nhưng hiện tại tiến thối lưỡng nan, không nói hắn có thực lực lưu Cố Thanh Thanh hay không, cho dù cưỡng ép lưu lại, phù văn màu bạc trên người Lạc Vân Thường cũng không phải hắn có thể giải trừ.
- Ngươi tìm ta là vì Giới Thần Bi, ngươi rất hiểu nó hay sao?
Lý Vân Tiêu thăm dò, hy vọng có thể tìm được manh mối khí linh.
Cố Thanh Thanh nói:
- Bia này quan hệ tới số mệnh của Thiên Võ Giới, có thể thấy được ngươi là người có thiên mệnh trên người, trong đó thêm nữa... Tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, mặc dù biết rõ cũng không cách nào tiết lộ cho ngươi.
Lý Vân Tiêu thầm mắng một câu, nói như vậy cũng vô ích, dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Bia này mặc dù trong tay của ta, lại thiếu khuyết khí linh, ngươi có biết biện pháp nào tìm trở về không?
"Khí linh?"
Cố Thanh Thanh cả kinh, hiển nhiên là không biết, trầm ngâm một lúc, nói:
- Thứ này cũng có khí linh sao? Ta mặc dù không biết được, nhưng có người biết, ta có thể thay ngươi đi hỏi hỏi hắn.
- Là ai?
Lý Vân Tiêu kinh hỏi.
Cố Thanh Thanh cười hắc hắc, nói:
- Nói ngươi cũng không biết được, mặc dù là mặt mũi của ta, hắn chưa chắc bán đâu.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Nghe ngươi nói, dường như là người quen cũ của ngươi? Vậy tuổi của hắn...
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ha ha, ngươi đừng hỏi, chuyện khí linh ta sẽ nghe ngóng thay ngươi, nếu người nọ biết rõ Giới Thần Bi xuất thế chắc chắn sẽ có hành động, bổn cô nương rất chờ mong đấy, ha ha.
Lý Vân Tiêu hồ nghi bất định, không biết nói tiếp như thế nào.
Mạch cười lạnh nói:
- Trước đừng cười quá sớm, nếu không tìm thấy Phạm Yêu Thánh Công, đến lúc đó thì ngươi sẽ khóc ngay thôi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu có chút lo lắng, dù sao Phạm Yêu Thánh Công thật đang ở trên người hắn, hắn nghi vấn nhìn qua Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh mỉm cười lắc đầu, ý bảo chính mình không có nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Tốt, nếu ngươi cố ý muốn đi, ta cũng không ngăn cản, hơn nữa tin tưởng ngươi sẽ trở về, nhưng mà phải nói với Mạch đại nhân, ta có một điều kiện, đó là rút đại quân Yêu tộc bên ngoài.
Mạch biến sắc, lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì? Ngươi hà đức hà năng gì mà bảo ta rút quân?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không dựa vào cái gì, dùng thực lực của đại nhân chắc chắn không dưới Thương, trước kia biến ảo phân thân ra ngoài, chỉ sợ cũng vì mê hoặc Thương thôi. Có tâm kế này, tất nhiên là có mưu đồ, đại quân ba ngàn đại yêu kia nếu tái chiến, chết tổn thương quá nhiều, đối với đại nhân cũng bất lợi mà.
Sắc mặt Mạch hiện ra vẻ do dự, đột nhiên cười ha hả, nói:
- Ha ha, nếu ngươi đã khám phá, bổn tọa cũng không giấu diếm. Vị trí Yêu Hoàng này là chỗ ta sẽ ngồi, ta rút quân cũng được, nhưng nhân tộc các ngươi phải giúp ta gạt bỏ Thương và Hoang.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, nhìn hắn nói ra:
- Ngươi xác định lần này cần gạt bỏ Thương và Hoang?
Sát khí trên mặt Mạch hiện ra, nói:
- Thương có được Hồn Thiên Nghi, người này quá nguy hiểm, nếu như có cơ hội phải trừ đi cho thống khoái.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu bọn họ ở bên ngoài liều lưỡng bại câu thương thì có cơ hội. Ta sẽ không để ý giúp ngươi bỏ một gã đại địch.
Thương cũng là tâm phúc đại họa trong lòng của hắn.
Ầm ầm!
Vào lúc hai người đang thương nghị, đột nhiên một hồi đất rung núi chuyển sinh ra, dường như có lực lượng trùng kích từ bên ngoài, không gian bên trong chấn động mạnh, tất cả mọi người vào lúc này chấn động rất mãnh liệt.
Cố Thanh Thanh cả kinh, nói:
- Ngũ Hà Sơn thông thiên tiếp địa, trực tiếp dẫn động đại địa vận luật, có thể sinh ra chấn động lớn như vậy, tuyệt đối không thể tầm thường được.
Sắc mặt Mạch ngưng trọng nói:
- Thương và thủ hạ của ta phải chiếm thượng phong mới đúng, vì sao chấn động mạnh như vậy, có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, đại hỉ nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Chiếu Tử đến?
Trừ Xa Vưu ra, những người khác nhíu mày, cũng không biết Thiên Chiếu Tử là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.