Chương 2914: Cuộc chiến phong ấn (3)
Thái Nhất Sinh Thủy
08/12/2016
Hắn cũng cảm nhận được Ngũ Hà Sơn có đại địa vận luật nặng nề, nói:
– Nếu Ngả tiên sinh trong thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp, không bằng để bổn hoàng dùng lực phá hủy.
– Dùng lực phá không nói, nhưng ta sợ phong ấn vừa mở ra, trực tiếp phá hủy huyền khí, liên lụy tộc nhân bên trong tan thành mây khói.
Ngả lo lắng nói ra.
Hoang hừ lạnh nói:
– Nếu bọn họ không thể sống sót, như vậy chỉ có thể trách thực lực của bọn họ không đủ.
Ngả cau mày nói:
– Nên chờ một chút đi, để ta thử xem.
Hoang đã không còn kiên nhẫn, hắn vẫn tôn trọng ý kiến của Ngả, nói:
– Tốt, hy vọng Ngả tiên sinh có thể thành công.
Ngả tiến lên phía trước vài bước, hắn quan sát khí tức đại địa, bắt đầu tỏa thần thức ra cảm thụ chúng.
Trong thiên địa đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đợi.
Lúc này trên bầu trời có kim quang hiện ra, nó rơi xuống như mưa bụi, càng lúc càng lớn, lúc này phát hiện là lá cây, nó đang chập chờn trong gió.
Mọi người ở đây đều là cường giả, kim quang vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co rút lại, hắn bắt đầu giật mình.
Lá cây màu vàng này hắn không xa lạ gì, hắn gặp ở hại ngoại chưa lâu, chính là huyền khí phi hành của Thiên Diệp đảo Phù Diêu cung.
Lá cây rơi xuống khoảng cách nhất định thì dừng lại.
Hoang lạnh nhạt nói:
– Lại là kẻ không có mắt nhà ai muốn chết?
Màu vàng lá cây nội truyền đến êm tai nữ tử âm thanh, nói:
– Không thể ngờ lần này xảy ra chuyện lớn như thế.
Huyền Hoa cũng nhận ra lai lịch của chiếc lá này, cả kinh nói:
– Phù Diêu Thánh Cung?
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
– Giọng nói này có lẽ chính là cung chủ Phù Diêu Thánh Cung Vi Thi Thi.
Huyền Hoa thấp giọng hỏi:
– Sư tỷ của Tuyết Thần Hi?
Lý Vân Tiêu cũng gật gật đầu.
Huyền Hoa hừ nhẹ một tiếng, nói nhỏ nói:
– Hơn phân nửa không phải người tốt lành gì, theo cách nhìn của ta, Tuyết Thần Hi chết hơn phân nửa có liên quan tới nàng ta.
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, vội hỏi:
– Ngươi có chứng cớ?
Huyền Hoa lắc đầu nói:
– Không có chứng cớ, nhưng căn cứ người được lợi cuối cùng, ai được lợi lớn nhất thì kẻ đó là hung thủ. Tuyết Thần Hi vừa chết, nàng biến thành cung chủ Phù Diêu Thánh Cung, hung thủ hơn phân nửa chính là nàng.
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Phải có chứng cớ xác thực, thu hồi suy nghĩ não phẳng của ngươi đi, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Vi Thi Thi xuất hiện ở nơi này!
Không chỉ có hắn cảm thấy kỳ quái, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trên phiến lá màu vàng có một thân ảnh xuất hiện, từ từ biến lớn, sau đó ngưng tụ thành bộ dáng thiếu nữ tuyệt sắc, chính là Vi Thi Thi, nàng chậm rãi bay thấp, ánh mắt nhìn qua toàn trường, trông thấy Lý Vân Tiêu thì kinh ngạc không nhỏ.
Lý Vân Tiêu chào hỏi, nói:
– Nhiều ngày không gặp, Thi Thi cung chủ từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Vi Thi Thi cũng gật đầu nói:
– Không thể ngờ có thể gặp được Phá Quân và Ngân Nguyệt hai vị phong hào Võ Đế, đúng là làm ta giật mình.
– Cái gì?
Ngả vốn đang cẩn thận quan sát phong ấn, nghe vậy đột nhiên run lên, ánh mắt nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, lập tứ tập trung Lý Vân Tiêu, ngạc nhiên nói:
– Cổ Phi Dương?
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, ôm quyền nói:
– Ngả tiên sinh, nhiều năm không gặp, phong thái càng hơn lúc trước. Nếu lại có thần quyết lần nữa, ta tất nhiên cam bái hạ phong, sợ rằng thiên hạ hôm nay không ai có thể là đối thủ của tiên sinh rồi.
Hắn nói phi thường thành khẩn, kỳ thật năm đó Ngả đã là thiên hạ đệ nhất, người duy nhất có khả năng đánh bại hắn cũng chỉ có Lỗ Thông Tử cùng Thiên Chiếu Tử, nhưng hai người bận tâm thanh danh, không dám hạ tràng, sau đó Cổ Phi Dương đùa nghịch lừa dối thắng hiểm.
Ngả sững sờ tốt sau một lúc, mới nói:
– Đoạt xá tiên thiên thai? Phi Dương đại nhân đúng là thiên phú dị bẩm, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám làm. Người trong thiên hạ còn cho rằng ngươi chết tại Thiên Đãng sơn mạch đấy, năm đó nghe thấy việc này, ta còn thương tâm một hồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tình huống trong đó hết sức phức tạp, không phải dăm ba câu có thể nói, Ngả tiên sinh nên làm việc của ngươi đi.
Những lời này làm cho tất cả mọi người sững sờ, khó hiểu nhìn qua hắn.
Ngả cũng sững sờ lần nữa, gật gật đầu, nói:
– Chờ ta phá vỡ phong ấn xong, tất nhiên sẽ xác minh với Phá Quân các hạ.
– Này này, Lý Vân Tiêu, ngươi không có tính sai chứ, bảo hắn tiếp tục? Có lẽ nên gọi hắn tới uống chén trà mới đúng chứ.
Huyền Hoa chóng mặt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thời điểm này hắn sẽ uống trà với ta sao? Còn không bằng chờ hắn làm xong lại uống.
– Làm xong…
Huyền Hoa giật mình nói:
– Ngươi sẽ không thật để bọn chúng phá vỡ phong ấn đấy chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện này nói sau.
Hắn nhìn Vi Thi Thi nói:
– Không biết vì sao Thi Thi cung chủ xuất hiện ở chỗ này?
Vi Thi Thi cảm thán một tiếng, nói:
– Ta nhận ủy thác của người, tiễn đưa một vật tới đây. Nhưng không thể tưởng ngờ tình huống lại như vậy, bây giờ ta biết đó là vật gì rồi.
Tất cả mọi người khó hiểu.
Vi Thi Thi quay người nhìn qua Hoang, nói:
– Ngươi là Yêu Hoàng đúng không?
Hoang vẫn lạnh lùng nhìn qua, giờ phút này mới lên tiếng, nói:
– Có rắm cứ phóng!
Vi Thi Thi đỏ mặt lên, sắc mặt giận dữ, phất tay áo nói:
– Nếu không phải được người ta nhờ vả, bổn cung hiện tại đã rời đi.
Trong tay nàng bắn ra một đạo kim quang về phía Hoang.
Hoang tiện tay bắt lấy, chính là một khối ngọc giản, hắn nhướng mày, thần thức đảo qua, trên mặt của hắn đầy ngạc nhiên, nói:
– Là ai bảo ngươi giao nó cho bổn hoàng?
Vi Thi Thi lạnh lùng nói:
– Bổn cung không có nghĩa vụ giải thích nghi hoặc cho ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Nàng lúc này bay lên trên chiếc lá, chiếc lá màu vàng nhanh chóng sinh ra hào quang, muốn phá không mà đi.
Thần sắc Hoang Thần hơi động một chút, vốn định ra tay ngăn cản, nhưng vừa nghĩ tới vẫn nhịn xuống, cầm ngọc giản trong tay đưa cho Ngả, nói:
– Tiên sinh thỉnh xem.
Thần sắc Ngả quét qua, giật mình nói:
– Phương pháp phá phong ấn?
Hoang nói:
– Cũng không biết thiệt giả, tiên sinh có thể tham khảo.
Mọi người đều chấn động, Huyền Hoa càng tức giận:
– Vi Thi Thi, ngươi có ý gì?
Hắn lúc này kéo cung, khí thế lăng lệ tập trung vào lá vàng, tùy thời chuẩn bị bắn ra.
Lực lượng phá không của chiếc lá vàng bị mũi tên phá tan, thật lâu không thể rời khỏi.
Lý Vân Tiêu cũng giật mình, không rõ tại sao Vi Thi Thi có phương pháp phá phong ấn, thứ này phải ở Thánh Vực mới đúng.
Mà Thiên Diệp đảo ẩn độn hải ngoại, vì sao có quan hệ tới Thánh Vực.
Vi Thi Thi nói:
– Ngân Nguyệt Võ Đế bớt giận, ta chỉ được người ta nhờ vả thôi.
Huyền Hoa cười lạnh nói:
– Hừ, một câu được người nhờ vả có thể giải thích sao? Là ai nhờ vải, nói mau!
Vi Thi Thi nói:
– Thứ cho ta khó tòng mệnh.
Huyền Hoa lạnh giọng nói:
– Vậy không có cách, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.
– Nếu Ngả tiên sinh trong thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp, không bằng để bổn hoàng dùng lực phá hủy.
– Dùng lực phá không nói, nhưng ta sợ phong ấn vừa mở ra, trực tiếp phá hủy huyền khí, liên lụy tộc nhân bên trong tan thành mây khói.
Ngả lo lắng nói ra.
Hoang hừ lạnh nói:
– Nếu bọn họ không thể sống sót, như vậy chỉ có thể trách thực lực của bọn họ không đủ.
Ngả cau mày nói:
– Nên chờ một chút đi, để ta thử xem.
Hoang đã không còn kiên nhẫn, hắn vẫn tôn trọng ý kiến của Ngả, nói:
– Tốt, hy vọng Ngả tiên sinh có thể thành công.
Ngả tiến lên phía trước vài bước, hắn quan sát khí tức đại địa, bắt đầu tỏa thần thức ra cảm thụ chúng.
Trong thiên địa đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đợi.
Lúc này trên bầu trời có kim quang hiện ra, nó rơi xuống như mưa bụi, càng lúc càng lớn, lúc này phát hiện là lá cây, nó đang chập chờn trong gió.
Mọi người ở đây đều là cường giả, kim quang vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co rút lại, hắn bắt đầu giật mình.
Lá cây màu vàng này hắn không xa lạ gì, hắn gặp ở hại ngoại chưa lâu, chính là huyền khí phi hành của Thiên Diệp đảo Phù Diêu cung.
Lá cây rơi xuống khoảng cách nhất định thì dừng lại.
Hoang lạnh nhạt nói:
– Lại là kẻ không có mắt nhà ai muốn chết?
Màu vàng lá cây nội truyền đến êm tai nữ tử âm thanh, nói:
– Không thể ngờ lần này xảy ra chuyện lớn như thế.
Huyền Hoa cũng nhận ra lai lịch của chiếc lá này, cả kinh nói:
– Phù Diêu Thánh Cung?
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
– Giọng nói này có lẽ chính là cung chủ Phù Diêu Thánh Cung Vi Thi Thi.
Huyền Hoa thấp giọng hỏi:
– Sư tỷ của Tuyết Thần Hi?
Lý Vân Tiêu cũng gật gật đầu.
Huyền Hoa hừ nhẹ một tiếng, nói nhỏ nói:
– Hơn phân nửa không phải người tốt lành gì, theo cách nhìn của ta, Tuyết Thần Hi chết hơn phân nửa có liên quan tới nàng ta.
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, vội hỏi:
– Ngươi có chứng cớ?
Huyền Hoa lắc đầu nói:
– Không có chứng cớ, nhưng căn cứ người được lợi cuối cùng, ai được lợi lớn nhất thì kẻ đó là hung thủ. Tuyết Thần Hi vừa chết, nàng biến thành cung chủ Phù Diêu Thánh Cung, hung thủ hơn phân nửa chính là nàng.
Lý Vân Tiêu im lặng nói:
– Phải có chứng cớ xác thực, thu hồi suy nghĩ não phẳng của ngươi đi, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao Vi Thi Thi xuất hiện ở nơi này!
Không chỉ có hắn cảm thấy kỳ quái, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trên phiến lá màu vàng có một thân ảnh xuất hiện, từ từ biến lớn, sau đó ngưng tụ thành bộ dáng thiếu nữ tuyệt sắc, chính là Vi Thi Thi, nàng chậm rãi bay thấp, ánh mắt nhìn qua toàn trường, trông thấy Lý Vân Tiêu thì kinh ngạc không nhỏ.
Lý Vân Tiêu chào hỏi, nói:
– Nhiều ngày không gặp, Thi Thi cung chủ từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Vi Thi Thi cũng gật đầu nói:
– Không thể ngờ có thể gặp được Phá Quân và Ngân Nguyệt hai vị phong hào Võ Đế, đúng là làm ta giật mình.
– Cái gì?
Ngả vốn đang cẩn thận quan sát phong ấn, nghe vậy đột nhiên run lên, ánh mắt nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, lập tứ tập trung Lý Vân Tiêu, ngạc nhiên nói:
– Cổ Phi Dương?
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, ôm quyền nói:
– Ngả tiên sinh, nhiều năm không gặp, phong thái càng hơn lúc trước. Nếu lại có thần quyết lần nữa, ta tất nhiên cam bái hạ phong, sợ rằng thiên hạ hôm nay không ai có thể là đối thủ của tiên sinh rồi.
Hắn nói phi thường thành khẩn, kỳ thật năm đó Ngả đã là thiên hạ đệ nhất, người duy nhất có khả năng đánh bại hắn cũng chỉ có Lỗ Thông Tử cùng Thiên Chiếu Tử, nhưng hai người bận tâm thanh danh, không dám hạ tràng, sau đó Cổ Phi Dương đùa nghịch lừa dối thắng hiểm.
Ngả sững sờ tốt sau một lúc, mới nói:
– Đoạt xá tiên thiên thai? Phi Dương đại nhân đúng là thiên phú dị bẩm, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám làm. Người trong thiên hạ còn cho rằng ngươi chết tại Thiên Đãng sơn mạch đấy, năm đó nghe thấy việc này, ta còn thương tâm một hồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tình huống trong đó hết sức phức tạp, không phải dăm ba câu có thể nói, Ngả tiên sinh nên làm việc của ngươi đi.
Những lời này làm cho tất cả mọi người sững sờ, khó hiểu nhìn qua hắn.
Ngả cũng sững sờ lần nữa, gật gật đầu, nói:
– Chờ ta phá vỡ phong ấn xong, tất nhiên sẽ xác minh với Phá Quân các hạ.
– Này này, Lý Vân Tiêu, ngươi không có tính sai chứ, bảo hắn tiếp tục? Có lẽ nên gọi hắn tới uống chén trà mới đúng chứ.
Huyền Hoa chóng mặt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thời điểm này hắn sẽ uống trà với ta sao? Còn không bằng chờ hắn làm xong lại uống.
– Làm xong…
Huyền Hoa giật mình nói:
– Ngươi sẽ không thật để bọn chúng phá vỡ phong ấn đấy chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện này nói sau.
Hắn nhìn Vi Thi Thi nói:
– Không biết vì sao Thi Thi cung chủ xuất hiện ở chỗ này?
Vi Thi Thi cảm thán một tiếng, nói:
– Ta nhận ủy thác của người, tiễn đưa một vật tới đây. Nhưng không thể tưởng ngờ tình huống lại như vậy, bây giờ ta biết đó là vật gì rồi.
Tất cả mọi người khó hiểu.
Vi Thi Thi quay người nhìn qua Hoang, nói:
– Ngươi là Yêu Hoàng đúng không?
Hoang vẫn lạnh lùng nhìn qua, giờ phút này mới lên tiếng, nói:
– Có rắm cứ phóng!
Vi Thi Thi đỏ mặt lên, sắc mặt giận dữ, phất tay áo nói:
– Nếu không phải được người ta nhờ vả, bổn cung hiện tại đã rời đi.
Trong tay nàng bắn ra một đạo kim quang về phía Hoang.
Hoang tiện tay bắt lấy, chính là một khối ngọc giản, hắn nhướng mày, thần thức đảo qua, trên mặt của hắn đầy ngạc nhiên, nói:
– Là ai bảo ngươi giao nó cho bổn hoàng?
Vi Thi Thi lạnh lùng nói:
– Bổn cung không có nghĩa vụ giải thích nghi hoặc cho ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Nàng lúc này bay lên trên chiếc lá, chiếc lá màu vàng nhanh chóng sinh ra hào quang, muốn phá không mà đi.
Thần sắc Hoang Thần hơi động một chút, vốn định ra tay ngăn cản, nhưng vừa nghĩ tới vẫn nhịn xuống, cầm ngọc giản trong tay đưa cho Ngả, nói:
– Tiên sinh thỉnh xem.
Thần sắc Ngả quét qua, giật mình nói:
– Phương pháp phá phong ấn?
Hoang nói:
– Cũng không biết thiệt giả, tiên sinh có thể tham khảo.
Mọi người đều chấn động, Huyền Hoa càng tức giận:
– Vi Thi Thi, ngươi có ý gì?
Hắn lúc này kéo cung, khí thế lăng lệ tập trung vào lá vàng, tùy thời chuẩn bị bắn ra.
Lực lượng phá không của chiếc lá vàng bị mũi tên phá tan, thật lâu không thể rời khỏi.
Lý Vân Tiêu cũng giật mình, không rõ tại sao Vi Thi Thi có phương pháp phá phong ấn, thứ này phải ở Thánh Vực mới đúng.
Mà Thiên Diệp đảo ẩn độn hải ngoại, vì sao có quan hệ tới Thánh Vực.
Vi Thi Thi nói:
– Ngân Nguyệt Võ Đế bớt giận, ta chỉ được người ta nhờ vả thôi.
Huyền Hoa cười lạnh nói:
– Hừ, một câu được người nhờ vả có thể giải thích sao? Là ai nhờ vải, nói mau!
Vi Thi Thi nói:
– Thứ cho ta khó tòng mệnh.
Huyền Hoa lạnh giọng nói:
– Vậy không có cách, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.