Chương 3385: Cuộc chiến sinh tử 2
Thái Nhất Sinh Thủy
27/01/2017
Tất cả do Dận Vũ gây ra, biét rõ những người này có lên chỉ chịu chết nhưng vẫn dùng mạng lấp đầy.
Mặt Lý Vân Tiêu xanh mét phân tâm liếch ướng Dận Vũ, hy vọng Phi Nghê sớm giết gã cho rồi.
Cái liếc mắt này làm người Lý Vân Tiêu ru nrẩy hoàn toàn biến sắc mặt.
Trong một mảnh long vực Dận Vũ biến ra thân rồng, hai mắt như châu há mồm máu nuốt Long Thủ vào bụng.
Cảnh tượng này làm Lý Vân Tiêu hết hồn, Phi Nghê ngây ra, vẻ mặt kinh hoàng và ngơ ngẩn.
Kỳ dị nhất là Long Thủ không hề chống cự, khóe môi cong lên nghiền ngẫm, trước mắt bao người tựu bị nuốt trọn.
- Quảng Pháp đại nhân!
Bốn phía giật mình, nhiều hải tộc kinh hoàng.
Dận Vũ nuốt Long Thủ, thiên địa rung động, lực lượng hoàn toàn mới lan tràn trong người gã.
Thân hình hư hỏng không chịu nổi nhanh chóng phục hồi lại.
- Sao có thể như vậy?
Mọi người đầu óc ù đặc.
Quảng Nguyên trợn mắt há hốc mồm, thần thông ăn thịt người này giống của gã, người bị nuốt là Long Thủ. Quảng Pháp đại nhân là cường giả tiền bối Đông hải của Quảng Nguyên thế nhưng bị làm thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng!
Cảm xúc căm hờn lan tràn trong bộ tộc Tứ Hải.
Dận Vũ chậm rãi từ thân rồng biến về hình người, ung dung nói:
- Các vị đừng hoảng hốt, Quảng Pháp là bổn tọa, bổn tọa cũng là Quảng Pháp.
- Cái gì?1
Dận Vũ nhìn vẻ mặt giật mình của mọi người, cười khẩy nói:
- Các đời cường giả trân thủ long mộ đều nhận ‘trái tim’ của bổn tọa, Quảng Pháp là thân phận trái tim bổn tọa sống, bây giờ chẳng qua là trở về bản thể.
- Thì ra là vậy.
Tất cả hải tộc bình tĩnh lại, tuy vẫn cảm thấy rất kỳ cục nhưng về mặt tình cảm có thể chấp nhận được.
Quảng Nguyên khẽ run hỏi:
- Chân Long đại nhân, vậy thì Quảng Pháp đại nhân thật sự ở đâu?
- A...
Dận Vũ lạnh lùng liếc Quảng Nguyên, dường như gã không thích loại người hỏi nhiều. Quảng Nguyên bị nhìn như rơi vào hầm băng, không kiềm được run rẩy.
Dận Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Khi Quảng Pháp nhận trái tim bổn tọa thì đã quang vinh trở thành một phần của bổn tọa, ngươi có vừa lòng đáp án này?>
Toàn thân Quảng Nguyên lạnh lẽo gật đầu lia:
- Vừa lòng, vừa lòng!
Mồ hôi ướt người Quảng Nguyên.
Nhưng rất nhanh Quảng Nguyên không cần sợ hãi, gã chưa lấy lại tinh thần, bất ngờ không kịp đề phòng bị Ba Long vỗ một chưởng nát nội tạng mà chết.
Dận Vũ biến đổi khiến nhiều phương chú ý. Phong Yếu Ly thầm kinh hoàng, ánh mắt âm trầm hay thay đổi, không biết là vui hay buồn.
Ba Mộc luôn ngồi xếp bằng chín hgiữa đại điện, trên đài sen pháp hoa. Mắt Ba Mộc hiền từ nhìn, tuy có giật mình nhưng lại thờ ơ.
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ, tuy Ba Mộc luôn là quang thể ngưng tụ nhưng nhìn gã thi triển Hải Thần điện thì thực lực tuyệt đối không yếu, nếu không lúc trước Tù đã chẳng e ngại gã vài phần.
Nhưng từ đầu tới cuối không thấy Ba Mộc ra tay, không biết có tính toán gì không hay không cách nào hành động.
Dận Vũ nuốt Long Thủ xong không chỉ vết thương lành mà khí thế cũng lên một bậc.
Hai tay Dận Vũ chộp trước người, hai kiếm khí cực kỳ sắc bén xé gió bay tới ngưng tụ thành Kiếp Lượng Vô Thủy, Chân Ngã Vô Tướng.
Hai thanh kiếm thế giới tôn lên nhau, tiếng rồng ngâm vang vọng ngoài chín tầng mây.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Dận Vũ thở hắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn xuống dưới, nanh tranh nói:
- Ta đến lấy chân nguyên Thiên Phượng đây!
Phi Nghê hừng hực lửa giận, trong mắt long tộc thì tộc Thiên Phượng bọn họ thậm chí không có tên và dặc điểm, chỉ có chân nguyên sống, thiên tài địa bảo biết nhúc nhích tùy thời chờ bọn họ ngắt lấy.
Phi Nghê cười khẩy nói:
- Dận Vũ ở trong mắt ta là cặn bã, Quảng Pháp cũng vậy. Hai đồ cặn bã gộp lại là rác rưởi!
Hai tay Phi Nghê chộp ngưng tụ ra hai đoàn lửa đánh ra, quát to: - Hãy để lửa giận Thiên Phượng thượng cổ đốt rác rưởi nhà ngươi thành tro!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngọn lửa đánh ra từ lòng bàn tay Phi Nghê hóa thành hai vòi rồng trên cao hừng hực ngưng tụ thành phượng hoàng bay lên.
Mặt Dận Vũ nanh tranh:
- A! Trò vặt, lửa trình độ này dùng để nướng cánh gà sao?
Hai tay Dận Vũ cầm kiếm chém trước mặt.
Hai thanh kiếm khí như núi cao đè ép trước mắt, ầm vang phát ra thế dời núi lấp biển.
Xoẹt!
Thiên phượng hóa ảnh bị ché nát, Dận Vũ bay lên thuấn di tới trước mặt Phi Nghê, song kiếm giáng xuống.m
Bùm!
Hóa thân Phi Nghê bị chém nát. Ánh sáng đỏ chợt lóe, Phi Nghê bay ngược ra mấy trăm trượng, sắc mặt khó coi.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu sốt ruột:
- Chết tiệt, sao có thể như vậy!
Dận Vũ bộc phát ra lực lượng mạnh hơn lúc ở Vĩnh Sinh chi giới nhiều, Phi Nghê không thắng nổi.
Phi Nghê và Mạch thoáng chốc rơi vào cảnh nguy hiểm. Sáu người tộc thâm uyên chiến đấu bên ngoài trời không rõ thế nào, nhưng thỉnh thoảng có dao động sóng lớn truyền xuống hiển nhiên cũng rất vất vả.
Đám người Ba Long giết đến chết lặng, lòng dạ cứng rắn lên. Như thể trước mắt không còn là sinh mệnh mà trên bầu trời các con rối gỗ, cứ thoải mái xé rách.
Ba Long trầm giọng nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi mau đi trợ giúp hai người kia, nơi này có chúng ta đủ rồi!
Thực lực đám người Ba Long chiếm ưu thế, một số cao thủ khá mạnh bị Lý Vân Tiêu xóa sổ nhưng số lượng hải tộc quá nhiều, liên tục không dứt lấp đầy.
Lý Vân Tiêu không yên lòng bọn họ:
- Các người vào trong trận đi.
Lý Vân Tiêu vung đôi tay, lục đinh lục giáp lập tức hóa thành một hàng song song đằng trước.
Mỗi khôi lỗi có một Cự Linh đứng sau lưng, tay cầm quang nhẫn chém tới trước như tường thành màu vàng ngăn bộ tộc Tứ Hải bên ngoài.
Lý Vân Tiêu thở phào xoay người đâm kiếm vào Dận Vũ.
Bùm!
Dận Vũ quay người huơ kiếm đánh vào Kiếm Thương Trảm Hồng, long uy nổ nát kiếm thế đánh bay Lý Vân Tiêu ra ngoài.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
- Sao mạnh quá vậy?
Đánh nhau mới cảm nhận rõ ràng Dận Vũ thay đổi, mỗi nhát kiếm long uy như sấm sét chấn nhiếp lòng người.
Lý Vân Tiêu nhức đầu như búa bổ, lực lượng của hắn không lay động được long vực của đối phương.
Dận Vũ liếc xéo Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Chờ ta giết Thiên Phượng xong sẽ đến ngươi, cướp Giới Thần Bi rồi ta tự làm chủ Giới Thần Bi!
Phi Nghê tức giận quát:
- Nằm mơ!
Phi Nghê dồn sức vào đôi tay, một luồng phượng ngâm cửu thiên.
Trên bầu trời biến ra hình Thiên Phượng xoay quanh, tiếng kêu to xuyên thấu màng tai chấn vào linh đài thức hải của mọi người, sóng thần dậy.
Người bộ tộc Tứ Hải mặt tái nhợt, một đám quỳ xuống.
Lục đinh lục giáp đứng bên trên đại điện như một trận tuyến sắp hàng, không chủ động công kích.
Người bộ tộc Tứ Hải quỳ, giết chóc liền ngừng. Tiếng hét thảm không dứt bên tai rốt cuộc ngừng lại.
Mặt Dận Vũ lạnh băng cười khẩy nói:
- Vùng vẫy sắp chết!
Dận Vũ giơ song kiếm lra sau đầu bày một chiêu kiếm thế.
Long vực khuếch tán từ người Dận Vũ bắn bốn phương tám hướng bài xích lửa Thiên Phượng.
- Từ xưa đến nay chân long Thiên Phượng ngang hàng, nhưng tại sao chân long vĩnh viễn đứng trước?
Mặt Lý Vân Tiêu xanh mét phân tâm liếch ướng Dận Vũ, hy vọng Phi Nghê sớm giết gã cho rồi.
Cái liếc mắt này làm người Lý Vân Tiêu ru nrẩy hoàn toàn biến sắc mặt.
Trong một mảnh long vực Dận Vũ biến ra thân rồng, hai mắt như châu há mồm máu nuốt Long Thủ vào bụng.
Cảnh tượng này làm Lý Vân Tiêu hết hồn, Phi Nghê ngây ra, vẻ mặt kinh hoàng và ngơ ngẩn.
Kỳ dị nhất là Long Thủ không hề chống cự, khóe môi cong lên nghiền ngẫm, trước mắt bao người tựu bị nuốt trọn.
- Quảng Pháp đại nhân!
Bốn phía giật mình, nhiều hải tộc kinh hoàng.
Dận Vũ nuốt Long Thủ, thiên địa rung động, lực lượng hoàn toàn mới lan tràn trong người gã.
Thân hình hư hỏng không chịu nổi nhanh chóng phục hồi lại.
- Sao có thể như vậy?
Mọi người đầu óc ù đặc.
Quảng Nguyên trợn mắt há hốc mồm, thần thông ăn thịt người này giống của gã, người bị nuốt là Long Thủ. Quảng Pháp đại nhân là cường giả tiền bối Đông hải của Quảng Nguyên thế nhưng bị làm thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng!
Cảm xúc căm hờn lan tràn trong bộ tộc Tứ Hải.
Dận Vũ chậm rãi từ thân rồng biến về hình người, ung dung nói:
- Các vị đừng hoảng hốt, Quảng Pháp là bổn tọa, bổn tọa cũng là Quảng Pháp.
- Cái gì?1
Dận Vũ nhìn vẻ mặt giật mình của mọi người, cười khẩy nói:
- Các đời cường giả trân thủ long mộ đều nhận ‘trái tim’ của bổn tọa, Quảng Pháp là thân phận trái tim bổn tọa sống, bây giờ chẳng qua là trở về bản thể.
- Thì ra là vậy.
Tất cả hải tộc bình tĩnh lại, tuy vẫn cảm thấy rất kỳ cục nhưng về mặt tình cảm có thể chấp nhận được.
Quảng Nguyên khẽ run hỏi:
- Chân Long đại nhân, vậy thì Quảng Pháp đại nhân thật sự ở đâu?
- A...
Dận Vũ lạnh lùng liếc Quảng Nguyên, dường như gã không thích loại người hỏi nhiều. Quảng Nguyên bị nhìn như rơi vào hầm băng, không kiềm được run rẩy.
Dận Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Khi Quảng Pháp nhận trái tim bổn tọa thì đã quang vinh trở thành một phần của bổn tọa, ngươi có vừa lòng đáp án này?>
Toàn thân Quảng Nguyên lạnh lẽo gật đầu lia:
- Vừa lòng, vừa lòng!
Mồ hôi ướt người Quảng Nguyên.
Nhưng rất nhanh Quảng Nguyên không cần sợ hãi, gã chưa lấy lại tinh thần, bất ngờ không kịp đề phòng bị Ba Long vỗ một chưởng nát nội tạng mà chết.
Dận Vũ biến đổi khiến nhiều phương chú ý. Phong Yếu Ly thầm kinh hoàng, ánh mắt âm trầm hay thay đổi, không biết là vui hay buồn.
Ba Mộc luôn ngồi xếp bằng chín hgiữa đại điện, trên đài sen pháp hoa. Mắt Ba Mộc hiền từ nhìn, tuy có giật mình nhưng lại thờ ơ.
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ, tuy Ba Mộc luôn là quang thể ngưng tụ nhưng nhìn gã thi triển Hải Thần điện thì thực lực tuyệt đối không yếu, nếu không lúc trước Tù đã chẳng e ngại gã vài phần.
Nhưng từ đầu tới cuối không thấy Ba Mộc ra tay, không biết có tính toán gì không hay không cách nào hành động.
Dận Vũ nuốt Long Thủ xong không chỉ vết thương lành mà khí thế cũng lên một bậc.
Hai tay Dận Vũ chộp trước người, hai kiếm khí cực kỳ sắc bén xé gió bay tới ngưng tụ thành Kiếp Lượng Vô Thủy, Chân Ngã Vô Tướng.
Hai thanh kiếm thế giới tôn lên nhau, tiếng rồng ngâm vang vọng ngoài chín tầng mây.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Dận Vũ thở hắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn xuống dưới, nanh tranh nói:
- Ta đến lấy chân nguyên Thiên Phượng đây!
Phi Nghê hừng hực lửa giận, trong mắt long tộc thì tộc Thiên Phượng bọn họ thậm chí không có tên và dặc điểm, chỉ có chân nguyên sống, thiên tài địa bảo biết nhúc nhích tùy thời chờ bọn họ ngắt lấy.
Phi Nghê cười khẩy nói:
- Dận Vũ ở trong mắt ta là cặn bã, Quảng Pháp cũng vậy. Hai đồ cặn bã gộp lại là rác rưởi!
Hai tay Phi Nghê chộp ngưng tụ ra hai đoàn lửa đánh ra, quát to: - Hãy để lửa giận Thiên Phượng thượng cổ đốt rác rưởi nhà ngươi thành tro!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngọn lửa đánh ra từ lòng bàn tay Phi Nghê hóa thành hai vòi rồng trên cao hừng hực ngưng tụ thành phượng hoàng bay lên.
Mặt Dận Vũ nanh tranh:
- A! Trò vặt, lửa trình độ này dùng để nướng cánh gà sao?
Hai tay Dận Vũ cầm kiếm chém trước mặt.
Hai thanh kiếm khí như núi cao đè ép trước mắt, ầm vang phát ra thế dời núi lấp biển.
Xoẹt!
Thiên phượng hóa ảnh bị ché nát, Dận Vũ bay lên thuấn di tới trước mặt Phi Nghê, song kiếm giáng xuống.m
Bùm!
Hóa thân Phi Nghê bị chém nát. Ánh sáng đỏ chợt lóe, Phi Nghê bay ngược ra mấy trăm trượng, sắc mặt khó coi.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu sốt ruột:
- Chết tiệt, sao có thể như vậy!
Dận Vũ bộc phát ra lực lượng mạnh hơn lúc ở Vĩnh Sinh chi giới nhiều, Phi Nghê không thắng nổi.
Phi Nghê và Mạch thoáng chốc rơi vào cảnh nguy hiểm. Sáu người tộc thâm uyên chiến đấu bên ngoài trời không rõ thế nào, nhưng thỉnh thoảng có dao động sóng lớn truyền xuống hiển nhiên cũng rất vất vả.
Đám người Ba Long giết đến chết lặng, lòng dạ cứng rắn lên. Như thể trước mắt không còn là sinh mệnh mà trên bầu trời các con rối gỗ, cứ thoải mái xé rách.
Ba Long trầm giọng nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi mau đi trợ giúp hai người kia, nơi này có chúng ta đủ rồi!
Thực lực đám người Ba Long chiếm ưu thế, một số cao thủ khá mạnh bị Lý Vân Tiêu xóa sổ nhưng số lượng hải tộc quá nhiều, liên tục không dứt lấp đầy.
Lý Vân Tiêu không yên lòng bọn họ:
- Các người vào trong trận đi.
Lý Vân Tiêu vung đôi tay, lục đinh lục giáp lập tức hóa thành một hàng song song đằng trước.
Mỗi khôi lỗi có một Cự Linh đứng sau lưng, tay cầm quang nhẫn chém tới trước như tường thành màu vàng ngăn bộ tộc Tứ Hải bên ngoài.
Lý Vân Tiêu thở phào xoay người đâm kiếm vào Dận Vũ.
Bùm!
Dận Vũ quay người huơ kiếm đánh vào Kiếm Thương Trảm Hồng, long uy nổ nát kiếm thế đánh bay Lý Vân Tiêu ra ngoài.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
- Sao mạnh quá vậy?
Đánh nhau mới cảm nhận rõ ràng Dận Vũ thay đổi, mỗi nhát kiếm long uy như sấm sét chấn nhiếp lòng người.
Lý Vân Tiêu nhức đầu như búa bổ, lực lượng của hắn không lay động được long vực của đối phương.
Dận Vũ liếc xéo Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Chờ ta giết Thiên Phượng xong sẽ đến ngươi, cướp Giới Thần Bi rồi ta tự làm chủ Giới Thần Bi!
Phi Nghê tức giận quát:
- Nằm mơ!
Phi Nghê dồn sức vào đôi tay, một luồng phượng ngâm cửu thiên.
Trên bầu trời biến ra hình Thiên Phượng xoay quanh, tiếng kêu to xuyên thấu màng tai chấn vào linh đài thức hải của mọi người, sóng thần dậy.
Người bộ tộc Tứ Hải mặt tái nhợt, một đám quỳ xuống.
Lục đinh lục giáp đứng bên trên đại điện như một trận tuyến sắp hàng, không chủ động công kích.
Người bộ tộc Tứ Hải quỳ, giết chóc liền ngừng. Tiếng hét thảm không dứt bên tai rốt cuộc ngừng lại.
Mặt Dận Vũ lạnh băng cười khẩy nói:
- Vùng vẫy sắp chết!
Dận Vũ giơ song kiếm lra sau đầu bày một chiêu kiếm thế.
Long vực khuếch tán từ người Dận Vũ bắn bốn phương tám hướng bài xích lửa Thiên Phượng.
- Từ xưa đến nay chân long Thiên Phượng ngang hàng, nhưng tại sao chân long vĩnh viễn đứng trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.