Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3450: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 21

Thái Nhất Sinh Thủy

09/02/2017

Trác Thanh Phàm lẩm bẩm:

– Phía nam sao… Không biết bao xa…

Trác Thanh Phàm biến mất.

Một lúc sau, trong Vĩnh Sinh chi giới, trên đại lục to lớn lơ lửng. Không gian lung lay, Trác Thanh Phàm lại hiện ra.

Đại lục này không thấy cuối, bên trên toàn là đồi núi toát ra hơi thở cũkxy mục nát như thế giới bị vứt bỏ không thấy chút sự sống.

Nhưng linh khí, năng lượng trên lục địa thì hơn xa chỗ hư vô khác.

– Chắc là đây rồi!

Trác Thanh Phàm mừng rỡ chạy nhanh như bay.

Trác Thanh Phàm khựng lại cách mặt đất chưa tới ngàn thước, con ngươi co rút, phát hiện đằng trước có lực lượng kết giới cực kỳ nguy hiểm.

Khóe môi Trác Thanh Phàm cong lên, biến mất trong hư không sau đó đạp trên lục địa đảo Huyền Ly.

– Ủa?

Giữa hư không truyền đến tiếng kêu giật mình, một nam nhân vạm vỡ cao chín thước xuất hiện trước mặt Trác Thanh Phàm.

Chân mày thột o cau lại, nam nhân quát to:

Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?!

Trác Thanh Phàm 211e nói nhiều, trực tiếp đưa ra lệnh bài Lam Nham Chủ cho mình để đối phương xem:

– Ta có chuyện muốn gặp đảo chủ.

Nam nhân thấy lệnh bài thì giật mình kêu lên:

– Tứ vương!

Sau khi xác nhận hàng thật, nam nhân nói:

– Đi năm mươi dạng phía đông nam liền tới.

Nam nhân nói xong lắc người biến mất.

Trác Thanh Phàm cũng biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, cách hơn năm mươi dặm, một tòa đại điện màu trắng đơn giản xuất hiện trước mắt Trác Thanh Phàm.

Bốn phía rải rác kiến trúc nhưng yên lặng nghe tiếng kim rơi, dường như tất cả đều trống trơn.

Trên đảo Huyền Ly hễ cường giả tỉnh lại đều đi thành Viêm Vũ, lúc trước không ai ở, bây giờ càng yên lặng hơn.

– Tại hạ Trác Thanh Phàm bái kiến đảo chủ đảo Huyền Ly!

Trác Thanh Phàm kêu mấy lần mà không hồi âm, đang khó hiểu thì một thanh âm vang lên:

– Đừng kêu nữa, nơi này không có người.

Trước mặt Trác Thanh Phàm hiện ra mọtđoàn sáng chậm rãi biến thành một bóng người.

Bóng người đưa lưng hướng Trác Thanh Phàm, lưng khòm khoác năm tháng tang thương, khí thế quân lâm thiên hạ vô hình trung toát ra.

Trác Thanh Phàm giật mình vội chắp tay nói:

– Các hạ chính là đảo chủ của đảo Huyền Ly>

Thân hình kia lạnh nhạt nói:



– Đúng là ta, ngươi đến đây có chuyện gì?

Trác Thanh Phàm sửa sang vạt áo, cung kính nói:

– Có chiến sự khẩn cấp nên đến bẩm báo với đại nhân.

Trác Thanh Phàm kể sơ cuộc chiến trong thành Hồng Nguyệt cho Diệp Kình Vũ nghe, chỉ vài câu ít ỏi nhưng nói rõ tầm quan trọng, gấp gáp của chiến sự.

Diệp Kình Vũ nghe xong vẫn không nhúc nhích, dường như đang suy tư điều gì.

Trác Thanh Phàm sốt ruột, dù sao cuộc chiến tiền tuyến một giây thay đổi nhiêu, từ đảo Huyền Ly chạy qua mất nhiều thời gian, không chậm trễ được.

– Hy vọng đại nhân có thể phái thêm cường giả tiền đến!

Cổ Phi Dương mở miệng nói:

– Tứ vương của đảo Huyền Ly ta có hai người đi qua òn chưa đủ sao? Hiện giờ đảo Huyền Ly mới có hơn mười người thức tỉnh, một số vẫn đang ngủ say trong đảo không biết khi nào mới tỉnh lại.

Trác Thanh Phàm la lên:

– Chẳng lẽ không có cách nào?

Diệp Kình Vũ nói:

– Hiện tại trong thành Hồng Nguyệt hầu như tụ tập hơn một nửa cường giả Thiên Vũ giới, nếu thế mà không giữ được thì ma kiếp rất khó ứng đối.

Trác Thanh Phàm nói:

– Chiến sự thành Hồng Nguyệt quan trọng, chúng ta không dám sơ sẩy. Nếu trên đảo không có cường giả nào chi viện thì tại hạ xin cáo từ, còn phải lao tới chiến trường.-

– Khoan đã!

Diệp Kình Vũ lên tiếng:

– Lúc ngươi mới vào đảo Huyền Ly đã thi triển đại hư không thuật?

Trác Thanh Phàm biến sắc mặt, lòng rung động nhưng nghĩ lại nhiều người biết thuật này, không có gì phải che giấu, đành nói:

– Đúng vậy!

Diệp Kình Vũ gật đầu, ngẩng lên nhìn không trung vột ận.

Diệp Kình Vũ khẽ thở dài:

– Quả nhiên là đại hư không thuật. Thuật này trường kiếm thần diệu, trong dòng sông lịch sử lâu dài không thấy ghi chép nhiều nhưng vẫn có, lão phu biết từng có một người biết thuật này.

Trác Thanh Phàm hoàn toàn biến sắc mặt, người khẽ run, thẫn thờ.

Thân hình già nua của Diệp Kình Vũ chậm rãi xoay lại, khí thế trên người cũng thay đổi. Những tang thương năm tháng để lại như tro bụi dần tán đi, khuôn mặt trẻ trung tinh xảo xuất hiện trước mặt Trác Thanh Phàm.

Trác Thanh Phàm kinh kêu:

– A!?

Trác Thanh Phàm không kiềm được thụt lùi một bước, dường như bị khuôn mặt trẻ trung hù sợ.

Diệp Kình Vũ mỉm cười nói:

– Đừng giật mình, chẳng qua là bí pháp.

Trác Thanh Phàm chắp tay nói:



– Vâng!

Diệp Kình Vũ nói:

– Tuy người kia vột ình truyền xuống nhiều thần thông nhưng ta nghiên cứu kỹ thì trong đó không có đại hư không thuật tồn tại. Ta rất tò mò thuật này của ngươi học từ đâu ra?

Trác Thanh Phàm thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng nói:

– Ngẫu nhiên tập được.

– Ha ha ha! Nếu ngươi không chịu nói thì ta cũng không tiện miễn cưỡng.

Diệp Kình Vũ mỉm cười nói:

– Trong lòng ta có một thắc mắc, người kia hiện tại còn sống sao?

Trác Thanh Phàm mặt tái xanh:

– Đảo chủ đại nhân hỏi thật kỳ lạ, xin thứ lỗi tại hạ tài học kiến thức nông cạn, thật sự nghe không hiểu!

– Ha ha, được rồi được rồi.

Diệp Kình Vũ cười lên:

– Ta không moi tin nữa, cuộc chiến thành Hồng Nguyệt thì trong tay ta chỉ có bảy, tám người có thể điều động, ta sẽ kêu bọn họ chạy qua.

Trác Thanh Phàm mừng rỡ vội hỏi:

– Không biết thực lực của bảy, tám vị đại nhân này như thế nào? Đảo chủ đại nhân có định đích thân chinh chiến không?

Trác Thanh Phàm muốn kéo Diệp Kình Vũ qua. Từng là một trong bốn vực vương, ngày xưa là tồn tại tạo hóa cảnh, hiện tại càng là sâu không thấy đáy, chỉ một ảnh chiếu trước mắt đã khiến Trác Thanh Phàm thấy áp lực lớn.

Trác Thanh Phàm phỏng đoán có khi nào Diệp Kình Vũ đã đến cảnh giới kia?

Diệp Kình Vũ cười nói:

– Ha ha, lão phu hiện tại còn bận công việc, tạm thời không rảnh tay. Bảy, tám người đó thực lực không đồng đều, nhưng đều là thần cảnh. Vốn giữ lại để bảo vệ đảo này nhưng đã không cần thiết.

Trác Thanh Phàm rất tò mò thực lực Diệp Kình Vũ, không keìm được hỏi dò:

– Đại nhân bế quan trên đảo Huyền Ly mười vạn năm chắc đã mạnh hơn trước nhiều, nếu có đại nhân lĩnh quân thì thắng chắc.

Diệp Kình Vũ rất là cảm thán thở dài thườn thượt:

– Ha ha ha! Chút lực lượng còn lại của ta tốt nhất không ra bêu xấu, vòm trời này đã không thuộc về đám già chúng ta.

Diệp Kình Vũ phất tay nói:

– Chiến sự khẩn cấp, ngươi nhanh chóng đi đi, đừng dây dưa ở chỗ ta.

– Rõ!

Trán Trác Thanh Phàm toát mồ hôi lạnh, chợt nhận ra mình thăm dò thế là không lễ phép, may mắn Diệp Kình Vũ không bắt lỗi.

Trác Thanh Phàm xoay người biến mất trong đảo Huyền Ly.

Tại thành Hồng Nguyệt, chém giết kinh thiên liên tục leo thang. Dao động khủng bố từng vòng khuếch tán, không còn bóng dáng thành trì như thể đang chiến đấu trong thiên địa hoang vu.

Trừ Lam Nham Chủ, Lý Vân Tiêu vững vàng đè đầu Kình Thiên Cự Ma đánh, năm chỗ chiến trường khác rất vất vả.

Đặc biệt là ba đại phái và sư đồ Ba Long, tử thương thảm trọng.

Di Chỉ Hàn vì cứu một trưởng lão Thần Tiêu cung mà bị Kình Thiên Cự Ma vỗ trọng thương gần như khó chống đỡ.​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook