Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3463: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 34

Thái Nhất Sinh Thủy

12/02/2017

Lăng Bạch Y cảnh cáo Lý Vân Tiêu:

- Chuyện của bổn tọa không cho phép ngươi tùy ý nhúng tay, tuyệt không có lần sau!

Lăng Bạch Y nhẹ nhàng bay đi vòng chiến.

- Lần sau cái đầu ngươi!

Lý Vân Tiêu nổi giận mắng: -

- Nếu không phải có ma kiếp thì bản thiếu gia giết ngươi ngay bây giờ! Nếu không phải thực lực của ngươi thấp, đánh mãi không xong thì bản thiếu gia cần chi đánh lén? Ngươi nghĩ rằng ta thích tập kích sao? Ta phi, làm mất tôn nghiêm!

Lý Vân Tiêu mắng mấy câu nhưng cười tủm tỉm bị Lăng Bạch Y lơ, hắn mất hứng thú tiếp tục bay vào vòng chiến chém giết

Trong lòng mỗi người đều nổi lên hân hoan, chiến thắng ngay trước mắt.

Mãi đến giờ phút này khe hở không còn Ma tộc xuất hiện, trên bầu trời rất nhanh thanh lý sạch.

Vi Thanh thu Âm Dương Nhị Khí bình về, cả bầu trời chỉ còn lại tiếng thở dốc của đám người và binh khí sát lục, còn lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Dưới đất toàn là lồi lỗm đen thui, mặt đất nứt nẻ không ra hình dạng, hoàn toàn không có chút dấu vết thành phố.

- Kết thúc sao?

- Thắng sao?

Hai vấn đề này quanh quẩn trong lòng mỗi người. Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn khe hở, con ngươi không ngừng co rút.

Linh Mục Địch lạnh lùng nói:

- Ta không biết đã chấm dứt chưa nhưng bên Ma tộc chắc chắn cũng giết đến lạnh lòng. Chiến dịch lần này hoàn toàn không thua gì những trận đại chiến mười vạn năm trước, sau khe hở chắc có mấy vị Ma tôn, không thì dựa vào lực lượng một vị Ma tôn tuyệt đối không thể điều khiển nhiều Ma tộc như vậy.

Lý Vân Tiêu mắt lóe tia sáng:

- Đã lạnh lòng sao?

Lý Vân Tiêu cắn răng nói:

- Nếu không phải lúc này kiệt sức thì ta rất muốn lao vào khe hở giết đám khốn kiếp này!

Mọi người lấy ra các loại đan dược bỏ vào miệng nuốt cái ực, tranh thủ từng giây từng phút phục hồi.

Trận chiến này khiến Lý Vân Tiêu nhận ra tầm quan trọng của thuật luyện sư, nếu nghiên cứu ra áo giáp chống đỡ ma khí cộng thêm vũ khí có lực công kích mạnh với Ma tộc, đan dược nhanh chóng phục hồi chân nguyên thì trận chiến này giảm số tử thương xuống một nửa.

Đằng trước ma kính.

Viêm táo bạo giận dữ hét:

- Hiện tại rốt cuộc là sao? Các ngươi nói gì đi! Hầu, là ngươi triệu tập mọi người lại đây, hiện tại ngươi nói xem phải làm sao?

Hầu thở dài thườn thượt:

- Ài, theo ý ta thì rút đi.

- Cái gì?!

Viêm tức giận quát:

- Đã lúc này rồi ngươi nói muốn rút binh? Có ít nhất bốn ngàn Ma tộc tinh nhuệ chôn sống trong sát trường này, bây giờ muốn rút?



Hầu nói:

- Vậy chứ ý ngươi thế nào?

Viêm nóng máu:

- Sao ta biết được? Ta đang hỏi ngươi đây!

Cơ thở ngắn than dài lắc đầu nói:

- Đã không có lực lượng tiến lên thì phải rút về.

Viêm nạt:

- Cái gì? Ngươi cũng cảm thấy phải rút?

Viêm xoay người hỏi Cung:

- Ngươi có ý kiến gì không?

Cung trừng Viêm:

- Chính mình không có ý kiến lại không đồng ý với người khác, ngươi muốn sao đây?

Viêm kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cũng đồng ý rút?

Cung nói:

- Đã chiến đến nước này rồi, đừng nói chúng ta không có lực lượng bắt lấy thành này, dù chiếm được cũng không có sức mạnh giữ nó. Nếu thủ thành sẽ phải bảo vệ luôn trận địa khe hở, không thì tương đương bị cắt đứt đường lui, dồn vào chỗ chết.

Cơ nói:

- Đúng thế, muốn bảo vệ hai trận địa cần ít nhất hai ngàn Ma tộc tinh nhuệ. Lúc này chúng ta còn sót hơn hai ngàn người, dù hiện tại không phí một binh một tốt bắt lấy thành này cũng chỉ vừa đủ số.

Viêm sắc mặt âm trầm nói:

- Vậy ý của ba người là đồng ý cụp đuôi bỏ trốn?

Cung tức giận nói:

- Thua thì thua, đừng quên ngươi cũng là một thành viên trong đó, cần gì tự bôi tro lên mặt mình, để mình mất mặt?

Viêm hầm hừ không nói nữa.

Cơ nói:

- Tuy trận chiến thảm liệt, tổn thất rất lớn nhưng không phải không chút hiệu quả. Người Thiên Vũ giới thương vong không thể bỏ qua. Chúng ta mở khe hở tại đây, không ngừng điều khiển Ma tộc đê giai tới đây chui ra khe hở khiến bọn họ dần ma hóa hoàn cảnh bên ngoài.

Viêm khó chịu vô cùng, không kiềm được lớn tiếng nói:

- Còn ma hóa? Người ta có Âm Dương Nhị Khí bình, hút một cái thì thứ gì cũng không có!

Hầu nói:

- Cách của Cơ không tệ. Người có được Âm Dương Nhị Khí bình không thể nào quanh năm suốt tháng bảo vệ nơi đây, hơn nữa thả ma vật ra có tác dụng quan trọng hơn đó là trùng kích khe hở, khiến khe hở không ngừng biến dị. Ta tin tưởng không lâu sau bốn người chúng ta có thể bản tôn hàng lâm. Khi đó tên giặc nào cũng khó thoát chết!

Cung khẽ thở dài:

- Bây giờ chỉ đành vậy.



Bốn người bàn bạc xong liền thu ma lực về, cảm giác người trống rỗng như bị đào rỗng.

Hầu vẫy tay, Thương Chi Địa Long Hoàn rơi vào tay, lóe sáng biến mất trên cánh tay gã.

Khe hở đằng trước có dấu hiệu co rút, màu sặc sỡ dần tối tăm, mơ hồ có áp lực xuất hiện.

Trên bầu trời thành Hồng Nguyệt, Linh Mục Địch nhìn chăm chú khe hở một lúc đột nhiên lên tiếng:

- Người Ma tộc rút rồi.

- Rút?

Mọi người tim rớt cái bịch, ánh mắt phức tạp nhìn lên trời, không biết cảm xúc trong lòng là gì.

Khe hở như vết thương trên người nhúc nhích một cái rồi tuôn ra đống lớn ma khí.

Đám người Lý Vân Tiêu nhìn ma khí trút xuống, không quá mạnh, rơi xuống mặt đất thì chuyển động như dòng nước.

Nhìn riết rồi quen, mọi người đã không có cảm giác gì với ma khí này.

Trong những ma khí xen lẫn nhiều ma vật đê giai cùng ma khí chảy xuống bay khắp nơi.

Phi Nghê vung tay lên, lửa vụt qua đốt chết đám ma vật.

Phi Nghê nghi hoặc hỏi:

- Ma tộc cao giai đều chết hết, bắt đầu phái những thứ cấp thấp xuất chiến sao?

Linh Mục Địch lắc đầu nói:

- Không phải, - Tuân lệnh! Cao giai có lẽ đã đi hết, những ma vật hoặc là sống sót tự động chạy ra hoặc Ma tộc rời đi để lại chút âm mưu quỷ kế, không ngừng thả ma vật ra muốn quấy nhiễu hoàn cảnh quanh đây. Xem như hành động bất đắc dĩ đi, nhưng biểu thị sự quyết tâm không từ bỏ xâm lược của bọn họ.

Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ? Khe hở lớn như vậy không phong được, mặc cho nó mở cũng không xong.

Linh Mục Địch nói:

- Cứ làm theo ý tưởng trước dó, kiến tạo thành lũy di động theo dõi những khe hở này.

Lý Vân Tiêu đau thương nói:

- Nhưng chết trận quá nhiều, có một nửa tinh anh Thiên Vũ Minh, đảo Huyền Ly chết thảm chiến trường. Dù có thể kiến thiết ra thành lũy di động thì không đủ người.

Linh Mục Địch nói:

- Điều ngươi lo cũng có lý. Nhưng đừng quên điều này liên quan cuộc chiến hai giới, trong Thiên Vũ giới không chỉ có mình nhân tộc chúng ta.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

- Nhưng lấy nhân tộc làm chủ, khắp thiên hạ thì Yêu tộc thua xa trước kia, Tứ Hải càng là cao tầng sụp đổ, hiện tại hỗn loạn không chịu nổi.

Linh Mục Địch thản nhiên nói:

- Đừng quên còn có Thâm Uyên Tứ Hải, Địa Giới, những thế gia ẩn thế hải ngoại. Trong một giới này lực lượng phức tạp, cường đại hơn xa chúng ta nhìn thấy mặt ngoài. Ngươi cũng đừng quên tọa độ mà Bách Luân Kết Ycho ngươi.

Lý Vân Tiêu lòng máy động:

- Chân long!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook